Lão Tổ Xuất Quan

Chương 37: Phiền Phức





Từ Phương thản nhiên nói: “Các ngươi đi đi, ta không làm gì các ngươi, các ngươi cũng không cần đi theo
ta."
Đám người nghe vậy thì thở dài một hơi.
Thế nhưng, khi bọn họ muốn rời đi, bọn họ mới nhớ tới một vấn đề.
Bọn họ chỉ là Kim Đan kỳ mà thôi, không có sự bảo hộ của Từ Phương, đi lại trong khu rừng này gần như chắc chắn phải chết.
“Đừng đuổi chúng ta đi có được không, nếu không, chúng ta sẽ chết hết mất.
Vậy là đám người lại nhao nhạo bắt đầu khóc lóc kể lể.
“Các ngươi có chết hay không, đâu có liên quan gì tới ta.
Từ Phương thản nhiên nói, trong lòng thầm cười lạnh.
Mặc dù Từ Phương không so đo với những người này, nhưng mà dám bán hắn không chút do dự, thế mà còn muốn được hắn che chở, đúng là người si nói mộng.
“Đi nhanh lên đi, cho các ngươi ba giây, nhanh chóng cút khỏi tầm mắt ta, nếu các ngươi còn để ta nhìn thấy thì ta sẽ làm cho các ngươi biến mất khỏi thế gian này.
Từ Phương nói với vẻ lạnh nhạt, đồng thời trên tay hội tụ lên một đoàn linh khí, phảng phất như bọn họ còn ở lại thì một giây sau Từ Phương sẽ đưa bọn họ đi gặp Diêm Vương.
Đám tu sĩ Kim Đan kỳ lập tức rét run cả người, mặc dù rất không muốn, nhưng vẫn phải nhanh chóng quay người chạy.
Từ Phương quay người nhìn Bạch Ngưng Mi, có chút đau đầu.
Đối với loại người mang phiền toái đến cho mình, Từ Phương tuyệt không hoan nghênh.
Nhưng mà suy nghĩ một chút, Bạch Ngưng Mi cũng cũng không tệ lắm, ít nhất mới vừa rồi nàng ta không chủ động lôi kéo phiền toái cho hắn.
“Ngươi nói đi, mọi chuyện là sao?” Từ Phương hỏi.
Đã lỡ giúp người ta rồi, Bạch Ngưng Mi cũng tương đối thuận mắt, vậy thì giúp cho đến cùng thôi.
“Cái gì?” Bạch Ngưng Mi còn chưa kịp phản ứng, liền nghi ngờ hỏi.
“Ta hỏi ngươi, chuyện của ngươi và những người kia là sao? Bọn họ tới để làm gì, tại sao lại muốn giết ngươi.
Từ Phương bất đắc dĩ vỗ trán hỏi.
Bạch Ngưng Mi lúc đầu cảm thấy mờ mịt, rồi sắc mặt dần trở nên ngạc nhiên và mừng rỡ.
Từ Phương hỏi nàng vấn đề như vậy, là có ý định giúp nàng sao?
Vừa rồi thực lực Từ Phương bày ra làm cho Bạch Ngưng Mi cảm thấy, nếu Từ Phương nguyện ý giúp nàng, người nhà của nàng sẽ có cứu được.
Thế rồi, Bạch Ngưng Mi bắt đầu kể, trên mặt dần hiện ra thần sắc cừu hận cùng bi thương.
Nhưng mà, sau khi Từ Phương nghe xong, lại cảm thấy chuyện có phần trầm trọng.
Bạch Ngưng Mi là người bị hại, nhưng mà những người tới giết Bạch Ngưng Mi lại không phải người xấu gì cå.

Chuyện này có quan hệ với một việc xảy ra ở quận Thiên Vũ từ mấy ngàn năm trước.
Trước kia, một con hung thú tu vi Động Thiên kỳ bị kẻ ác lợi dụng, đã xuất thế trong điên cuồng, ngang ngược tàn sát tại quận Thiên Vũ, vô số phàm nhân và tu sĩ đều mất mạng dưới vuốt của nó.
Các tông môn thế lực quận Thiên Vũ không thể không liên hợp lại, chung tay tiêu diệt nó, tiêu diệt con Ma Thiên Cuồng Giao này.
Nhưng bởi vì Ma Thiên Cuồng Giao thật sự quá lợi hại, không ít cao thủ Nguyên Anh hậu kỳ tử trận mà vẫn không thể chống lại.
Cuối cùng có mấy cao thủ chuẩn Động Thiên cảnh hiến tế sinh mệnh, bộc phát ra sức mạnh Động Thiên, mới phong ấn Ma Thiên Cuồng Giao vào bên trong Thiên Phương Sơn.
Thiên Phương Sơn Phương khí thịnh vượng, nhiệt độ nhiều năm được giữ trên 50 độ là tối thiểu, chỗ có nhiệt độ cao nhất thậm chí có thể cao tới mấy ngàn độ.
Phương khí cường đại có thể áp chế Ma Thiên Cuồng Giao là mãnh thú chí âm.
Hơn nữa, Thiên Phương Sơn còn có một Thiên Phương tông đứng sừng sững bảo hộ, các đệ tử cũng đều tu luyện công pháp chí Phương.
Tông môn này cũng được thành lập chỉ vì một mục đích, đời đời kiếp kiếp trông coi Thiên Phương Sơn, bảo đảm yêu thú luôn bị phong ấn bên trong Thiên Phương Sơn.
Nhưng mà bây giờ phong ấn bị nới lỏng, cần máu của người chí Phương để tu bổ phong ấn, bảo đảm hung thú không trốn ra được.
Ma Thiên Cuồng Giao bị phong ấn ngàn năm, oán niệm trầm trọng, một khi yêu thú chạy ra được, cao thủ tu vi chuẩn Động Thiên không cản nổi.
Toàn bộ quận Thiên Vũ sẽ sinh linh đồ thán.
Cho nên, Thiên Phương tông và các thế lực khác của quận Thiên Vũ đi khắp nơi bắt giết người có dòng máu chí Phương để mang về tăng cường phong ấn.
Bạch gia bởi vì có huyết mạch cả nhà đều chí Phương, cho nên chỉ trong vòng một đêm, vài trăm người chết oan chết uổng.
Chỉ có mười mấy người bởi vì đủ loại quan hệ mà may mắn trốn được kiếp nạn, nhưng mà vẫn đang bị các đại thế lực quận Thiên Vũ truy sát.
“Thì ra là như thế.” Từ Phương rơi vào trầm tư.
Chuyện này, kỳ thực không thể nói là ai đúng ai sai.
Trên thế giới này không có đúng sai, chỉ có mạnh yếu.
Quận Thiên Vũ thế lực lớn, suy tính đại cục cho cả quận Thiên Vũ, giết mấy trăm người mà có thể cứu hàng ngàn hàng vạn người, tất nhiên là giết không chút nương tay, không chút áy náy.
Còn những người mang huyết mạch chí Phương này, vì mạng nhỏ của mình mà không cam tâm cứ như vậy bị tàn sát cả nhà thì cũng dễ hiểu.
“Đại nhân, ngươi xem Bạch gia chúng ta còn có đường sống không?” Bạch Ngưng Mi thấp giọng hỏi.
Từ Phương cúi đầu trầm tư một chút, rồi bỗng nhiên ngẩng đầu, cười nói: “Yên tâm, ta có thể bảo đảm cho Bạch gia các ngươi bình an”
Từ Phương vẫn nói vớ thái độ lạnh nhạt, trông như đây là chuyện đương nhiên vậy.
“Thế nhưng, đây là toàn bộ các đại thế lực quận Thiên Vũ, bọn họ muốn giết Bạch gia chúng ta.
Bạch Ngưng Mi nói tới đây lại cúi đầu.
Từ Phương lại cười nhạt nói: “Yên tâm đi, một quận Thiên Vũ mà thôi, ta còn không sợ.
Nghe Từ Phương nói lời hùng hồn, Bạch Ngưng Mi ngẩn người.

Ngay cả toàn bộ quận Thiên Vũ cũng không là gì, vị tiền bối này rốt cuộc cường đại tới cỡ nào vậy.
Kỳ thực, trong mắt Từ Phương, toàn bộ quận Thiên Vũ mặc dù nghe có vẻ rất lớn, nhưng mà tính kĩ ra thì cũng chỉ là mấy đại tông môn, rồi mấy chục tu sĩ Nguyên Anh kỳ thôi.
Tu sĩ Nguyên Anh kỳ, mặc kệ tới bao nhiêu, Từ Phương đều có thể giết như giết kiến, cho nên đối với Từ Phương, một quận Thiên Vũ thật sự không tính là gì.
“Đa tạ đại nhân, đại ân đại đức của đại nhân, tiểu nữ tử không biết lấy gì để báo đáp.
.
.
Bạch Ngưng Mi trở nên kích động, còn muốn thao thao bất tuyệt thêm, thì bỗng nhiên có cảm giác phảng phất như bị một ánh mắt bén nhọn theo dõi, quay đầu nhìn lại liền thấy ánh mắt như muốn giết người của Lăng Thanh Thù.
Chuyện này...!
Bạch Ngưng Mi lập tức nuốt xuống những lời còn lại.
Từ Phương nhìn Lăng Thanh Thù một chút, rồi cũng không có nói gì.
“Được rồi, chuyện này cứ chờ chúng ta đi ra ngoài rồi nói, Ngư Tam Nương, tuyệt thế linh dược mà ngươi nói đang ở đâu, đưa ta đi tìm nó.
Từ Phương nói.
Đến bây giờ, Từ Phương còn chưa được trông thấy cái bóng của tuyệt thế linh dược.
Thu hoạch duy nhất chính là một đống phiền phức của Bạch Ngưng Mi, cùng dược liệu có thể luyện chế Trúc Cơ đan.
Trong rừng rậm, tìm suốt hai ngày, Từ Phương cuối cùng tìm được tuyệt thế dược liệu mà Ngư Tam Nương nói tới bên trong một địa động hắc ám.
Khi thấy linh dược, Từ Phương cảm thấy chuyến đi này đúng là lãng phí thời gian.
........!
Thứ này thực ra chỉ là Cố Đan thảo có thể ngưng tụ ra Kim Đan mà thôi.
Cố Đan thảo, có thể khiến Kim Đan của một tên tu sĩ Kim Đan kỳ cứng lại, trở nên không gì phá nổi.
Khi chiến đấu, một tên tu sĩ Kim Đan đã cố hóa sẽ có thể chiến đấu nhiều lần hơn so với một tên Kim Đan kỳ bình thường mấy lần.
Nhưng mà, bởi vì Kim Đan đã cố hóa nên muốn toái đan hóa anh là chuyện không thể.
Thứ này đối với những Kim Đan kỳ khác mà nói là tuyệt thế linh dược, nhưng mà đối với Từ Phương thứ này cũng ngang với độc dược.
“Đi thôi, lại là cái này” Từ Phương thất vọng lắc đầu, nói.
Phải đi một chuyến uổng công, chỗ tốt gì cũng không mò được, còn chọc tới một phiền phức.
Từ Phương cảm giác có chút phiền muộn.

Đi ra khỏi rừng rậm, Từ Phương nhíu mày hỏi Bạch Ngưng Mi.
“Đúng rồi, những người còn lại trong tộc của ngươi đâu? Đi tìm bọn họ đi, ta dẫn bọn họ đến Thiên Lam tông”
“Thưa đại nhân, toàn bộ quận Thiên Vũ cũng không có chỗ cho chúng ta đặt chân, cho nên những người còn sót lại của Bạch gia đều trốn ở bên trong Tề Châu.
Bạch Ngưng Mi lập tức ngạc nhiên nói.
“Tề Châu.” Từ Phương Nhất sững sờ, cười khổ một cái, xem ra bọn họ thật sự có duyên phân đấy.
“Đại nhân, có vấn đề gì không?” Bạch Ngưng Mi nhìn vẻ mặt Từ Phương dần dần trở nên cổ quái, thấp thỏm hỏi.
“Không có gì, thật là khéo, ta cũng là người Tề Châu, vậy chúng ta liền đi Tề Châu thôi? Từ Phương lắc đầu.
Trong một ngọn núi lớn ở Tề Châu, Từ Phương tìm được tộc nhân còn sót lại của Bạch gia.
Lúc nhìn thấy những người này, Từ Phương đơn giản không thể tin được.
Quá thảm! Những người này, rõ ràng là tu sĩ Kim Đan kỳ cao cao tại thượng, nhưng nhìn hình dạng của bọn họ, đều biến thành tên ăn mày.
Một thân y phục vừa rách lại vừa nát, toàn thân trên dưới đều tản mát ra một mùi hôi chua.
Trong như vậy mà nói là tu sĩ Kim Đan kỳ sẽ không có ai tin tưởng.
Nói bọn họ là ăn mày có lẽ có không ít người đồng ý.
“Tiểu Mi, tại sao đã hơn mười ngày mà không có tin tức gì của ngươi, làm cho chúng ta sợ muốn chết.
Lúc Từ Phương cùng Bạch Ngưng Mi đi đến trước mặt bọn họ, một lão giả tóc bạc hoa râm lập tức ngạc nhiên đi lên nghênh đón.
Từ Phương nhìn về phía người này, có tu vi Kim Đan kỳ hậu kỳ, mặc dù tương đối nghèo túng, nhưng vẫn có thể thấy được, trên người có một loại ngạo khí thượng vị giả.
“Đại bá, ta không sao, để cho người lo lắng rồi” Bạch Ngưng Mi mỉm cười rực rỡ, nói.
Đúng lúc này, lão bá tóc bạc hoa râm, đưa mắt nhìn về phía Từ Phương.
“Ngươi là người nào, tới đây làm gì?
Ánh mắt kia, giống như một con chuột vậy, tràn đầy hoảng sợ, lấp loé không yên nhìn Từ Phương.
“Đại bá, hắn là ân nhân cứu mạng của ta, mệnh của ta chính là do hắn cứu được, không có hắn thì người sẽ không nhìn thấy ta nữa.
Lần này hắn tới, chính là để cứu chúng ta.
Bạch Ngưng Mi vội vàng giải thích nói.
Tiếp đó lại nói với Từ Phương: “Đây là đại bá của ta, bây giờ là tộc trưởng Bạch gia.
Từ Phương gật gật đầu, nhìn về phía mười mấy tu sĩ Kim Đan kỳ đằng sau, vẻ mặt chán chường ngồi dưới đất, khí tức tràn đầy đau thương.
Từ Phương nhìn những người này, nghĩ đến, những người này chính là toàn bộ tộc nhân của Bạch gia.
“Tiểu Mi à, ngươi nói thật sao?” Tộc trưởng của Bạch gia Bạch Bá Đạo cười khổ hỏi một câu.
“Đương nhiên là sự thật, hắn tên làTừ Phương, rất lợi hại, cô nương bên kia tên là Lăng Thanh Thù, là tông chủ của Thiên Lam tông, bọn họ tới cứu chúng ta.
“Đại bá, chúng ta được cứu rồi?
Bạch Ngưng Mi lộ ra vẻ cao hứng khác thường.
Bạch Bá Đao quét mắt nhìn Từ Phương và Lăng Thanh Thù, lắc đầu, đi đến bên cạnh Từ Phương, nói:
“Đại nhân, cám ơn ngươi cứu được Bạch Ngưng Mi, nhưng mà, Bạch gia chúng ta, gặp phiền phức tương đối lớn, cũng không muốn liên lụy đến an nguy của đại nhân, các ngươi vẫn nên đi đi
Từ Phương giương mắt, thản nhiên nói: “Bạch gia các ngươi gặp được phiền phức gì ta đều đã biết, không phải chỉ là một cái quận Thiên Vũ sao? Có là gì.

Từ Phương nói, nghe nhẹ bỗng, hoàn toàn không đem quận Thiên Vũ để vào mắt.
Bạch Bá Đao không khỏi há to miệng, không thể tin được nhìn Từ Phương.
Không phải chỉ là một cái quận Thiên Vũ sao? Phải biết, quận Thiên Vũ là một khu vực rộng lớn, bao gồm mấy đại môn phái, vô số tu sĩ Nguyên Anh kỳ.
Thế nhưng là, vừa rồi ông ta nghe được cái gì, Từ Phương thế mà chỉ là nói một câu nhẹ bỗng không phải chỉ là một cái quận Thiên Vũ sao?
Lời này đơn giản là điên cuồng không có giới hạn.
Lại nhìn một chút tu vi của Từ Phương và Lăng Thanh Thù.
Lăng Thanh Thù rõ ràng chỉ là một Kim Đan
kỳ.
Tu vi Kim Đan kỳ ở Bạch gia bọn họ dù đã nghèo túng đến nước này, còn có mười tu sĩ mấy Kim Đan kỳ đấy.
Còn tu vi của Từ Phương, nhìn chỉ là Luyện Khí kỳ.
Đương nhiên, Bạch Bá Đao sẽ không phải đầu đất tất nhiên biết tu vi của Từ Phương không phải Luyện Khí
kỳ.
Nhưng mà, ông ta thấy, Từ Phương coi như cường thịnh lắm cũng sẽ không có tu vi Nguyên Anh kỳ, nhất là khi nói sẽ che chở cho bọn họ thì vẫn chưa đủ đâu.
“Chuyện này, cám ơn ý tốt của các ngươi, chỉ là chuyện của Bạch gia chúng ta sẽ do Bạch gia chúng ta tự mình gánh chịu, sẽ không liên lụy những người khác.
Thái độ của Bạch Bá Đao, mặc dù vô cùng cung kính nhưng mà, còn không phải coi thường với Từ Phương sao?
Từ Phương lắc đầu, nói: “Được, đã như vậy, vậy ta cũng sẽ không miễn cưỡng”
Từ Phương nói xong, xoay người rời đi.
Coi thường hắn ư? Hắn còn không muốn dính tới phiền phức đấy.
Bạch Ngưng Mi lập tức mất kiên nhẫn, vừa muốn nói gì, một giây sau đã không thấy bóng dáng Từ Phương.
Khuôn mặt Bạch Ngưng Mi cứng ngắc, quay đầu nhìn về phía Bạch Bá Đao, nói: “Đại bá, tại sao người lại đuổi hắn đi.”
Nói, Bạch Ngưng Mi vội đến phát khóc, thật vất vả có hy vọng, nhưng lại bị Bạch Bá Đao tự tay dập tắt hy vọng.
“Ài, ngươi cũng không phải không biết, Bạch gia chúng ta đối mặt là cả quận Thiên Vũ.
Hai người bọn họ có tác dụng gì, cũng không cần liên lụy đến bọn họ a.
Dừng một chút, lão giả kia lại nói.
“Hơn nữa, chúng ta nếu như đi theo bọn họ, tìm kiếm cái gọi là bọn họ che chở, e rằng, chúng ta còn có thể bởi vì bại lộ chỗ ẩn nấp để cho thế lực lớn của quận Thiên Vũ tìm được chúng ta, nói như vậy, chúng ta sẽ xong đời.
Bạch Ngưng Mi cười khổ một cái, liền kể lại toàn bộ quá trình đi theo bên cạnh Từ Phương thấy được cho Bạch Bá Đạo.
Sau khi Bạch Bá Đao nghe xong, trợn tròn mắt, thấp giọng lẩm bẩm nói: “Nhiều như vậy, bọn họ có thể là lão tiền bối Động Thiên cảnh”
“Có thể miểu sát tu sĩ Nguyên Anh kỳ, e rằng Nguyên Anh hậu kỳ không làm được.
Hơn nữa, người ta còn là một lão tiền bối chắc chắn không phải người ngu, chuyện không nắm chắc, làm sao có thể khoe khoang
khoác lác?”
Lần này, Bạch gia hoàn toàn trợn tròn mắt, suy nghĩ một chút, Bạch Bá Đao nói: “Vậy ngươi thử đi xem? Có thể vãn hồi hay không?”
Khi Bạch Bá Đao nói ra lời này đã tràn đầy vẻ tự ti.
Một cường giả Động Thiên cảnh trong truyền thuyết tới che chở mưa gió cho Bạch gia, nhất định chính là
do mộ tổ của Bạch gia bọn họ hương hỏa vượng.
Tuy nhiên ông ta đã cự tuyệt, hiện tại đã hối hận đến tím cả ruột..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.