Lão Tổ Xuất Quan

Chương 33: Tiên Nhân Bắt Đầu Làm Việc Tốt





Cũng chỉ trong mấy phút, tu vi của Trương Đông cũng tăng đến Kim Đan kỳ.
Trương Đông cảm nhận được linh khí mãnh liệt đang sôi trào trong thân thể, cũng vô cùng xúc động mà quỳ xuống trước mặt Từ Phương.
Trước kia, lòng hắn ta có bao nhiêu tuyệt vọng, thì bây giờ có bấy nhiêu hưng phấn.
“Cảm tạ Từ Lão Tổ!” Hắn ta đã không biết nói gì, chỉ có thể liên tục dập đầu, mỗi một cái dập đầu đều dùng hết khí lực toàn thân, chẳng mấy chốc trên trán hắn ta đã be bét máu.
Từ Phương há hốc mồm, vội vàng đỡ hắn ta lên.
Người vây xem đều trợn tròn mắt.
Vừa rồi Lưu Đan thành công tăng tu vi lên tới Kim Đan kỳ, bây giờ Trương Đông cũng vậy.
Lưu Đan và Trương Động đều là hai tên phế vật nổi danh Thiên Lam Tông, thế nhưng bây giờ hai người họ lại đã ngưng tụ ra Kim Đan.
Kế tiếp còn có mười mấy người, sau khi Từ Phương cho bọn họ đan dược, tu vi của bọn họ đều nhanh chóng tăng lên tới Kim Đan kỳ.
Đến bây giờ thì mọi người mới nhận ra đặc điểm của tiêu chuẩn chọn lựa.
Đó chính là phẩm hạnh, trung thành với Thiên Lam Tông.
.
.
Không thiếu người đấm ngực dậm chân, oán hận nửa đời trước của mình vì sao không làm nhiều chuyện tốt một chút, nếu không thì hôm nay người được đứng trên kia nhận đan dược chính là bọn họ rồi.
Ngày thứ hai, các đệ tử Thiên Lam Tông bắt đầu hồ hởi chen lấn làm việc tốt, nếu ai đoạt mất cơ hội làm việc tốt của người khác, hai người đó chắc chắn không vui vẻ gì với nhau.
Đám tu sĩ bình thường cao cao tại thượng, nhìn đám người phàm nhân với dáng vẻ của một vị tiên nhân, bỗng nhiên ai nấy đều trở nên mặt mũi hiền lành, còn tranh đoạt làm việc tốt với nhau.
Có nhà nào đó làm ruộng muốn xới đất? “Tiên nhân” vung tay lên, cả một vùng đất liền bị lật cả đáy lên
trời.
Trong nhà có người ngã bệnh.
Không sao hết, “tiên nhân tùy tiện vung ra một cây tiên thảo.
Bệnh gì cũng được chữa lành.
Facebook hn Leâ Anh Dưỡng
Một vài tiên nhân càng thêm khoa trương, cái gì cũng gắng mà giúp người thường, ngay cả việc đàn ông độc thân không tìm được vợ cũng muốn quản, đóng vai làm một người mai mối, một đoạn lương duyên cứ như vậy được tạo ra.
Kết quả là, không thiếu phàm nhân trong nhà có đặt cả bài vị Thiên Lam Tông để thờ cúng cung phụng, đệ tử Thiên Lam Tông trở thành chân tiên người người sùng bái.
Những chuyện này, mặc dù Từ Phương luôn ở trong Thiên Lam Tông, không hề xuống núi vẫn biết rõ rành rành.
“Những người này thật là.” Từ Phương cũng không biết nên tỏ thái độ ra sao, có điều, hắn cũng không ngăn cản.
Mặc kệ những người này mang tâm thái như nào, ít nhất kết quả cuối cùng là tất cả đều vui vẻ.
Thế là, Từ Phương lại luyện chế ra không ít đan dược để khen thưởng cho những người này.
Mặc dù những đan dược này không thể giúp bọn họ tăng lên hẳn một đại cảnh giới, nhưng mà tăng một tiểu cảnh giới thì hoàn toàn không có vấn đề.
Đệ tử Thiên Lam Tông được khen thưởng, càng thêm điên cuồng làm việc tốt, bởi vì trong lòng bọn họ, bây giờ làm việc tốt chính là trực tiếp đi lấy lòng Từ Phương.
Từ Phương nhìn bọn họ thuận mắt, tùy tiện cho bọn họ một chút đan dược, bọn họ sẽ có thể tăng cao tu vi.
Cho nên, làm việc tốt chẳng khác nào đang đi tu luyện.
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, danh tiếng thích làm việc thiện của Thiên Lam Tông được truyền bá mạnh ra ngoài.
Những tu sĩ khác không dám tin tưởng, bởi vì tu sĩ đối với phàm nhân từ trước tới nay đều là mắt cao hơn đầu, căn bản không coi phàm nhân ra gì.
Nhưng mà bây giờ Thiên Lam Tông thế mà lại có thái độ khác thường, không đi chăm chỉ tu luyện, mà lại dành thời gian đi giúp đỡ đám phàm nhân, điều này khiến không ít người phải trợn mắt há hốc mồm.
Thiên Lam Tông, sau khi Từ Phương lần nữa tìm được tài liệu, gia cố đại trận hộ sơn, giúp mấy đệ tử tăng tu vi lên Kim Đan kỳ, hắn dự định đến quận Thiên Vũ.
Về sự an toàn của Thiên Lam Tông, Từ Phương không chút lo lắng, chưa tính tới hai mươi mấy tu sĩ Kim Đan kỳ đang trực tiếp có mặt ở Thiên Lam Tông, mà chỉ cần đại trận hộ sơn công thủ vẹn toàn này thôi, nếu không có mười mấy tu sĩ Kim Đan kỳ thì đừng nghĩ đến chuyện công phá được.
Từ Phương muốn đến quận Thiên Vũ là vì Ngư Tam Nương nói có linh dược sắp xuất thế.
Linh dược trân quý đối với một vạn năm trước, bây giờ đều đã biến thành cỏ dại ven đường.
Mà đến bây giờ vẫn có thể được gọi là tuyệt thế linh dược, vậy thì vào một vạn năm trước không biết sẽ quý giá tới mức độ nào đây.
Chẳng lẽ lại là linh dược trong truyền thuyết?

Nghĩ tới đây, Từ Phương không nhịn được mà có phần kích động.
“Lăng Thanh Thù.” Từ Phương lên tiếng gọi.
“Lão tổ, sao vậy ạ?” Lăng Thanh Thù đi đến hỏi.
“Bây giờ ta muốn dẫn ngươi đến quận Thiên Vũ, ngươi đi thông báo cho mọi người trong tông môn, sau
khi chúng ta đi, bọn họ nhất định phải bảo vệ tông môn cho thật tốt.
Lăng Thanh Thù có hơi nghi hoặc, nàng biết Từ Phương muốn đi đâu.
“Vâng, lão tổ.” Lăng Thanh Thù đáp.
Hai ngày sau, Từ Phương và Lăng Thanh Thù rời khỏi Thiên Lam Tông, đi tới khu rừng thần bí mà Ngư Tam Nương nhắc tới.
Trong mấy ngày, Từ Phương và Lăng Thanh Thù đi suốt ngày đêm, cuối cùng cũng đã tới địa bàn quận Thiên Vũ.
Nhưng sau khi đến nơi này, Từ Phương có gặp chút khó khăn.
Địa bàn quận Thiên Vũ lớn như vậy, Ngư Tam Nương cũng nói rất mơ hồ, hắn không biết khu rừng kia đang nằm ở đâu.
“Hay là chúng ta đi hỏi người ở đây thử xem, chắc bọn họ cũng biết một chút tin tức.
Lăng Thanh Thù
nói.
Từ Phương suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng chỉ có thể như vậy, bèn lên đường cái rồi tùy tiện kéo một người lại hỏi: “Vị bằng hữu này, ngươi có biết gần đây quận Thiên Vũ có tuyệt thế linh dược gì xuất thế không?”
Người kia nghe vậy thì biến sắc, gương mặt hiện rõ vẻ hoảng sợ, nghiêm túc hỏi: “Ngươi muốn đến khu rừng đó sao?”
Từ Phương có chút nghi hoặc, người này là một Kim Đan hậu kỳ mà, tại sao khi nhắc tới khu rừng kia lại giống như là gặp quỷ vậy.
“Thế nào, khu rừng kia có vấn đề gì sao?”
Người kia mặt như màu đất nói: “Ta mới vừa từ bên trong khu rừng đó đi ra ngoài, lúc mới vào đội ngũ của chúng ta có tổng mười sáu người, thế nhưng cuối cùng chỉ có một mình ta ra được, huynh đệ của ta đều chết ở bên trong đó cả rồi.
Người kia nói tới đây, Từ Phương cũng mới phát hiện bên tay áo phải của hắn ta bị rỗng tuếch, nhìn miệng vết thương thì hẳn là vừa mới bị gãy lìa.
Tình huống như vậy, chẳng những không khiến cho Từ Phương lùi bước, ngược lại khiến hắn càng cảm thấy hứng thú.
“Nếu các ngươi thật sự muốn đi, ta có thể đề cử các ngươi đến một chỗ, nơi đó tụ tập tất cả những người sẽ vào bên trong đó, các ngươi đến đó nên lập một tổ đội, nếu gặp nguy hiểm gì sẽ có thể ứng đối tốt hơn."
Người kia vừa nói, vừa chỉ phương hướng: “Đi thẳng về phía trước tầm mười phút, chỗ đó có một căn phòng màu đỏ, có rất nhiều người bên trong đó, ngươi đi tới đó hỏi là biết.
Từ Phương nghe vậy thì gật đầu, mặc dù hắn không cần người khác bảo hộ, nhưng mà nếu có gặp người khác, họ lại muốn đồng hành thì hắn cũng muốn đi cùng.
.......!
Bởi vì có nhiều người để sai xử thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Người kia thấy Từ Phương vẫn rất bình tĩnh thì thất vọng lắc đầu, biết mình không khuyên được Từ Phương, nhưng mà, hắn ta vẫn không nhịn được mà nói thêm một câu.
“Nhưng mà ta vẫn muốn khuyên các ngươi, nếu các ngươi không có tu vi Nguyên Anh kỳ thì tốt nhất không nên đi vào, bên trong không có cơ duyên gì cả, nhưng nguy hiểm thì thật sự rất nhiều”
Từ Phương gật gật đầu nói: “Cảm ơn ngươi, có điều, ý ta đã quyết, không cần phải khuyên ta.
Nói rồi, Từ Phương đưa cho người kia một bình linh dược, “Thứ này có thể giúp cho ngươi mọc lại cánh tay gãy, người cầm đi”
Dứt lời, Từ Phương liền đi về hướng người kia chỉ.
Người này cầm đan dược Từ Phương vừa cho, gương mặt hiện rõ vẻ nghi ngờ: “Linh dược này là gì vậy, ngoại trừ phục sinh đan, có đan dược nào còn có thể mọc lại chi gãy?”
Bỗng nhiên, hô hấp của hắn ta trì trệ, giống như nhớ tới điều gì đó: “Cmn.
.
.
người kia, hình như chỉ là Luyện Khí kỳ.”
Khi Từ Phương đi đến chỗ người kia chỉ, mới phát hiện nơi này thật sự có rất nhiều người.
“Huynh đệ, chúng ta lập một tổ đội không?” Từ Phương tùy ý chọn tuyển một đội ngũ, rực rỡ mỉm cười nói với người đội trưởng.
Người kia liếc mắt nhìn Từ Phương, khi thấy Từ Phương chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ thì suýt chút nữa sặc chết.
“Đi ra đi ra chỗ khác chơi đê, một tên cặn bã Luyện Khí kỳ, thế mà cũng dám vào khu rừng này, thật là không biết sống chết.
Người kia dứt khoát cự tuyệt Từ Phương.
Từ Phương không nhụt chí, tiếp tục tìm đội ngũ tiếp theo.
Nhưng mà, sau khi liên tiếp bị mấy đội ngũ cự tuyệt, sắc mặt Từ Phương trở nên rất khó coi.
Những người này rõ ràng chính là xem thường Luyện Khí kỳ mà, Luyện Khí kỳ thì sao, chẳng lẽ không có quyền con người sao?
Lăng Thanh Thù thấy vậy thì không nhịn được mà chửi bậy:
“Từ Lão Tổ, người ẩn giấu tu vi cũng giấu quá kĩ rồi đó, ta cảm thấy ở đây, nếu người muốn khiêm tốn thì Kim Đan kỳ là thích hợp nhất rồi.

Từ Phương càng thêm lúng túng, trầm mặc một hồi mới nói: “Nhưng mà ta căn bản không ẩn giấu tu vi, tu vi của ta thật sự chính là Luyện Khí kỳ.
Lăng Thanh Thù thở dài một tiếng, Từ Lão Tổ lợi hại như vậy, lại cứ nói mình là Luyện Khí kỳ, ai mà tin nổi.
Xem ra Từ Lão Tổ hành sự khiêm tốn thành tính rồi.
.
.
“Đi thôi, đi tìm hỏi thêm một đội ngũ nữa, nếu thực sự không được, hai người chúng ta tự đi cũng được.
Từ Phương thản nhiên nói.
Đi tới phía một đội ngũ, người có thực lực cao nhất đội ngũ này là một lão đầu, tu vi Nguyên Anh kỳ nhị trọng.
Thế giới này thực lực vi tôn, trong một đội ngũ, người thực lực cao nhất chính là đội trưởng.
“Xin chào, ta có thể gia nhập vào đội ngũ của các ngươi không?” Từ Phương tiến lên, cười hiền hòa hỏi.
Lão nhân này tên là Chung Kỳ, là một tán tu.
Một tán tu có thể tu đến Nguyên Anh kỳ nhị trọng thật sự hiếm thấy trên đời.
Nhưng mà, đây cũng đã là giới hạn của lão, bởi vì lão ta sắp tận thọ, cho nên tâm niệm duy nhất bây giờ của lão ta là làm như thế nào để tăng cường tu vi, chỉ cần lão ta tăng tu vi là sẽ có thể đột phá tăng thêm tuổi thọ, sống lâu thêm trăm năm nữa.
Cho nên, lần này lão ta nghe nói ở đây có tuyệt thế linh dược xuất thế, bèn vội vàng tới, khả năng đây sẽ là cơ hội cuối cùng của lão ta.
Lão ta gây dựng một đội ngũ thu nạp không ít người, lão ta cũng không có yêu cầu gì về việc chọn người, ai đến cũng không cự tuyệt.
Chỉ là, khi lão ta thấy Từ Phương chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ, lão ta lại vẫn nhổ toẹt ra một bãi nước miếng.
Mặc dù lão ta rất thoải mái trong việc chọn người, nhưng mà lão ta không ngờ rằng thế mà lại có một tên cặn bã Luyện Khí kỳ tới xin gia nhập.
Đây không phải là đang đùa với lão ta hay sao?
Bỗng nhiên, lão ta thấy Lăng Thanh Thù phía sau Từ Phương, ngay lập tức, đôi mắt già nua vẩn đục nổ b ắn ra tinh quang.
“Được, hoan nghênh thiếu hiệp gia nhập.
Chung Kỳ cười ha hả nói.
Nếp nhăn trên mặt chồng chất thêm một tầng, nhìn qua thì thấy vô cùng hiền lành.
Mặc dù Chung Kỳ sống rất lâu, nhưng mà trước mặt Từ Phương, chút tuổi ấy của lão ta chỉ là cặn bã.
Trong lòng Chung Kỳ đang tính toàn trò quỷ gì với Từ Phương, Từ Phương đều thấy rõ.
“Người này có chút thú vị” Từ Phương âm thầm cười lạnh một tiếng.
Mặc dù Chung Kỳ dường như có ý đồ bất chính, nhưng Từ Phương cũng không chút lo lắng.
Nếu lão ta trung thực thì tốt, nếu lão ta dám có ý đồ xấu gì, vậy thì Từ Phương sẽ không ngại cho lão ta biết tại sao nước biển lại mặn.
“Xin hỏi phương danh của cô nương này?” Chung Kỳ căn bản không thèm chú ý tới Từ Phương, mà ánh mắt cứ nhìn chằm chằm Lăng Thanh Thù.
Bị ánh mắt dâm tà của lão già chán sống này nhìn chằm chằm, Lăng Thanh Thù chỉ cảm thấy toàn thân không thoải mái.
“Ta là Lăng Thanh Thù.
Lăng Thanh Thù nói, rồi lui lại đằng sau Từ Phương, né tránh ánh mắt Chung Kỳ.
Chung Kỳ thấy Lăng Thanh Thù cố ý xa lánh, lão ta cũng không hối hận hay có thái độ khác thường nào.
Đợi chút nữa, bọn họ sẽ tiến vào bên trong khu rừng kia, Từ Phương chỉ là Luyện Khí kỳ, tùy tiện là có thể gi3t chết.
Còn Lăng Thanh Thù cũng chỉ là một tu sĩ Kim Đan kỳ, trước mặt Nguyên Anh kỳ như lão ta thì cũng chỉ có thể nằm yên đợi trận thôi.
Sau khi gom thêm mấy người, Chung Kỳ mang theo tất cả mọi người ra khỏi ngoại thành, đi sâu vào bên trong khu rừng.
Bởi vì Từ Phương chỉ là Luyện Khí kỳ mà thôi, cho nên tất cả mọi người coi Từ Phương như không khí.
Nhưng Lăng Thanh Thù trông rất xinh đẹp, xung quanh vây tụ không ít người muốn lấy lòng mỹ nhân.
Từ Phương không để ý, hắn cảm nhận được phía trước có hương thơm đậm đà của linh dược, hẳn là một vùng linh dược.

Cũng không biết có phải trùng hợp hay không, phương hướng những người này đi chính là vị trí của linh dược đó.
Rất tốt, Từ Phương sẽ không cần thoát ly đội ngũ, cứ đi về phía trước là được.
Đi được mười mấy phút, trước mặt bọn họ xuất hiện một hồ sen.
Hồ sen này trông rất nguyên thủy đơn sơ, mặt nước thì bùn nước hỗn loạn, bèo xanh mọc dày trên mặt nước.
Có không ít hoa sen và lá sen, một chút lá sen khô héo, cũng không thiếu hoa sen tràn đầy sức sống.
Đây chỉ là một hồ nước nhỏ hết sức bình thường.
Sau khi gom thêm mấy người, Chung Kỳ mang theo tất cả mọi người ra khỏi ngoại thành, đi sâu vào bên trong khu rừng.
Bởi vì Từ Phương chỉ là Luyện Khí kỳ mà thôi, cho nên tất cả mọi người coi Từ Phương như không khí.
Nhưng Lăng Thanh Thù trông rất xinh đẹp, xung quanh vây tụ không ít người muốn lấy lòng mỹ nhân.
Từ Phương không để ý, hắn cảm nhận được phía trước có hương thơm đậm đà của linh dược, hẳn là một vùng linh dược.
Cũng không biết có phải trùng hợp hay không, phương hướng những người này đi chính là vị trí của linh dược đó.
Rất tốt, Từ Phương sẽ không cần thoát ly đội ngũ, cứ đi về phía trước là được.
Đi được mười mấy phút, trước mặt bọn họ xuất hiện một hồ sen.
Hồ sen này trông rất nguyên thủy đơn sơ, mặt nước thì bùn nước hỗn loạn, bèo xanh mọc dày trên mặt nước.
Có không ít hoa sen và lá sen, một chút lá sen khô héo, cũng không thiếu hoa sen tràn đầy sức sống.
Đây chỉ là một hồ nước nhỏ hết sức bình thường.
Facebook hn Leâ Anh Dưỡng
Nhưng mà có rất nhiều tu sĩ lanh tai lanh mắt thấy ở giữa hồ sen có một đóa hoa sen màu trắng như ngọc.
Đóa hoa sen này trông hoàn toàn không giống bình thường, trắng bạch thuần khiết, không thấy có một chút tạp chất, cánh hoa màu trắng trong suốt như pha lê, nụ hoa chớm nở còn chưa hoàn toàn mở ra.
Khi gió nhẹ thổi tới, những cánh hoa liên tiếp dao động, mùi thơm ngát bay theo không khí tràn ngập khắp tứ phương.
“Đây là, Sát Thiên Liên?” Bỗng nhiên, một người đi đầu tên Hoa Thắng nhận ra hoa sen này, liền kinh hô lên một tiếng.
“Sát Thiên Liên là cái gì?” Đương nhiên, cũng không ít người không biết Sát Thiên Liên rốt cuộc là gì, chỉ đơn thuần cảm thấy đóa hoa sen này không đơn giản.
“Hắc hắc, loài hoa sen này rất hiếm gặp, có thể luyện chế ra một loại giải độc đan, chỉ cần tìm được người yêu cầu là có thể bán được cái giá rất cao.
Hoa Thắng nói.
“Có thể bán bao nhiêu”
“Ta thấy mấy chục linh thạch hẳn là không có vấn đề.
Hoa Thịnh cười ha hả nói, vẻ mặt vui sướng vì gặp được bảo.
Những người khác thì cảm thấy không có hứng thú, mười mấy người đi phân chia mấy chục khối linh thạch, mỗi người chẳng đáng được bao nhiêu.
Ngay từ lúc ban đầu, bọn họ đã thương lượng xong, linh thảo mà bọn họ phát hiện và thu được sẽ chia đều.
Nhìn đóa hoa sen kia, bỗng nhiên Từ Phương cau mày lại.
Hắn phát hiện ra có điều lạ về bông hoa sen này, vậy là hắn dùng thử thần thức để thăm dò, quả nhiên thấy có điều bất ổn.
“Nhanh lên, đừng chậm trễ thời gian nữa, chúng ta còn nhiều chỗ phải đi nữa.
Một số người bắt đầu thúc giục.
Hoa Thắng gật đầu, muốn đi sâu vào hồ sen để ngắt lấy bông hoa sen kia.
“Dừng lại, không nên đến đó, rất nguy hiểm.
Từ Phương bỗng nhiên lên tiếng nói.
Hoa Thắng nghe thấy hai từ nguy hiểm thì vội vàng quay người trở về, rồi khi thấy người nhắc nhở là Từ Phương chỉ là một tên cặn bã Luyện Khí kỳ, mới không khỏi có chút nổi giận nói: “Một tên Luyện Khí kỳ như ngươi thì biết cái gì, đừng có nói lăng nhăng”
Từ Phương lắc đầu nói: “Bên trong này thật sự có nguy hiểm”
Hoa Thắng cười lạnh nói: “Ao nước nhỏ này thì có nguy hiểm gì, có nguy hiểm cũng là nguy hiểm đối với Luyện Khí kỳ ngươi mà thôi, lão tử là Kim Đan kỳ, ta khuyên ngươi về sau đừng có ăn nói lung tung, nếu không, cẩn thận ta giết ngươi.” Hoa Thắng gằn giọng cảnh cáo.
Từ Phương chỉ biết thở dài trong lòng.
Hồ nước này đúng là trông khá nhỏ, thế nhưng lại rất thâm bất khả trắc.
Mặc dù Hoa Thắng oai phong quát lớn Từ Phương, nhưng mà khi hắn ta đi đến gần hồ nước, không hiểu sao lại cảm thấy run rẩy.
Hắn ta giơ lên một tảng đá to bằng người, đột nhiên đập tới giữa hồ nước.
Phù phù một tiếng, tảng đá rơi vào trong nước, nước bắn tung tóe lên mấy người.
Nhưng rồi rất nhanh, hồ nước liền bình tĩnh lại như thể chưa từng xảy ra gì cả.
Hoa Thắng liền lắc đầu, rồi hung tợn trừng mắt Từ Phương.
Những người khác sau khi thấy thế thì rối rít cười nói: “Sao thế, ngươi thật sự sợ một cái hồ nước nhỏ này, sợ đột nhiên xuất hiện một con quái vật ăn tươi nuốt sống ngươi sao?”
Hoa Thắng nghe vậy thì cắn răng một cái, cũng không để ý dự cảm rất không tốt đang hiện hữu trong lòng, hắn ta cảm thấy những người này nói cũng đúng, hồ nước nhỏ, lại an tĩnh như vậy thì có nguy hiểm gì được chứ.
Lúc này hắn ta đạp mạnh cướp bộ, liên tục giẫm nhẹ mấy bước trên nước, càng dần càng đến gần Sát Thiên Liên.

Hoa Thắng nhìn hoa sen thuần trắng gần trong gang tấc, hắn ta nở nụ cười, không phải rất dễ dàng sao? Vừa rồi thật là quá cẩn thận, để một tên Luyện Khí kỳ dọa cho sợ.
Vừa rồi thật là mất mặt, lát nữa trở về, nhất định phải cho hắn biết tay.
Nghĩ như thế, Hoa Thắng nhanh chóng khom lưng ngắt lấy hoa sen, sau đó rút lên, nhưng không rút được, hắn ta tăng thêm chút sức, nhưng đóa hoa sen vẫn bất động.
Sao thế này? Hoa Thắng cảm thấy khó hiểu.
Bỗng nhiên, hồ nước có chuyển động, lần chuyển động này chính là nghiêng trời lệch đất.
Một cái chân dài màu đen mọc đầy lông, to như một người trưởng thành bất chợt vươn ra từ trong nước, nó lập tức tóm lấy đầu vai Hoa Thắng.
Ngay sau đó, một cái đầu người màu đen tuyền cũng từ dưới nước hiện ra, đôi mắt to màu đỏ máu, sáng như đèn lồ ng, hiện rõ vẻ tà ác.
Rất nhanh, toàn thân nó đều nổi lên khỏi mặt nước, thì ra là một con nhện khổng lồ.
Toàn bộ thân thể nó to như một căn phòng, trên đầu của nó còn có một đóa hoa sen trắng tinh đung đưa theo gió.
Tám cái chân của con nhện này cũng dài vô cùng, trông như những thân cây lớn vậy.
Hoa Thắng bị đôi chân dài của con nhện này giữ chặt trên không, sau đó ném vào mồm.
Sau vài tiếng xoạt xoạt, máu me văng khắp ra từ miệng nó, Hoa Thắng bị con nhện lớn nhai nát nuốt xuống bụng.
Mọi người bên bờ đều nhìn đến ngây người, không ngờ rằng, cái hồ nhỏ nhìn qua bình thường này lại cất giấu sát cơ!
Sau đó ai nấy đều cảm thấy vô cùng may mắn, may mà Hoa Thắng đi trước, không phải bọn họ, nếu không người chết chính là bọn họ.
Nhưng mà, bọn họ bất chợt nhận ra, bọn họ cao hứng quá sớm rồi.
Con nhện đen bỗng nhiên chuyển hướng ánh mắt đến bọn họ, sau đó miệng nó phun ra một sợi tơ màu trắng, nhanh như ánh sáng phóng tới.
Có một nữ nhân chưa kịp phản ứng, liền bị sợi tơ cuốn chặt lại.
Chỉ một giây sau, sợi tơ đã bị hút về trong miệng con nhện.
Xoạt xoạt xoạt xoạt, con nhện nhai say sưa ngon lành, máu thịt nội tạng bắn tung tóe, chỉ vẻn vẹn ba giây, nữ nhân kia đã bị nó nuốt gọn vào trong bụng.
“Chạy, chạy, chạy mau lên, đây là quái vật.
Chung Kỳ nhìn mà sợ hãi đến râu tóc dựng ngược, hét lớn một tiếng, ngay sau đó chạy trốn trước tiên.
Nếu như chỉ nhìn tinh thần trốn chạy của lão ta, e rằng một thiếu niên trẻ cũng không lên được tinh thần cỡ như lão.
Khóe miệng Từ Phương giật giật, kỳ thực, hiện giờ Từ Phương rất muốn nói, không nghe lời lão nhân, chịu thiệt ở trước mắt.
Hắn là lão yêu quái sống mười vạn năm, lời của hắn chính là chân lý, nghe thì tốt, không nghe thì bảo đảm xui xẻo.
Bỗng nhiên con nhện kia lại để mắt tới Chung Kỳ.
Bây giờ chỗ này toàn là tu sĩ Kim Đan kỳ, chỉ có một mình lão ta là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, tất nhiên là hạc giữa bầy gà, rất nổi bật.
Con nhện kia không chút do dự vươn ra tám cái chân xông tới truy sát Chung Kỳ.
Mặc dù hình thể khổng lồ, nhưng bởi vì có cái chân dài, tốc độ của nó cũng không chậm.
Chỉ với ấy bước, nó đã rút ngắn khoảng cách với Chung Kỳ.
Khóe miệng Từ Phương giật giật, kỳ thực, hiện giờ Từ Phương rất muốn nói, không nghe lời lão nhân, chịu thiệt ở trước mắt.
Hắn là lão yêu quái sống mười vạn năm, lời của hắn chính là chân lý, nghe thì tốt, không nghe thì bảo đảm xui xẻo.
Bỗng nhiên con nhện kia lại để mắt tới Chung Kỳ.
Bây giờ chỗ này toàn là tu sĩ Kim Đan kỳ, chỉ có một mình lão ta là tu sĩ Nguyễn Anh kỳ, tất nhiên là hạc giữa bầy gà, rất nổi bật.
Con nhện kia không chút do dự vươn ra tám cái chân xông tới truy sát Chung Kỳ.
Mặc dù hình thể khổng lồ, nhưng bởi vì có cái chân dài, tốc độ của nó cũng không chậm.
Chỉ với ấy bước, nó đã rút ngắn khoảng cách với Chung Kỳ.
“Ngươi làm bia đỡ cho ta đi? Chung Kỳ tiện tay tóm lấy Từ Phương, tiếp đó quang Từ Phương ra đằng sau.
Nhưng Từ Phương cũng kéo lại Chung Kỳ, nhấc bổng lão ta lên.
Tiếp đó, hắn từng bước từng bước đi về phía con nhện kia.
Chung Kỳ bị khí lực to lớn cùng hành động tự sát của Từ Phương làm cho sợ choáng đầu.
“Ngươi.
.
.
Ngươi muốn làm gì, ngươi thả ta ra”
Chung Kỳ bắt đầu giãy dụa, nhưng Từ Phương quá mạnh, Từ Phương còn phóng ra linh khí, vững vàng cầm cố linh khí trên người lão ta, khiến cho lão ta không ra sức được chút nào.
“Ngươi không phải Luyện Khí kỳ!” Chung Kỳ hoảng sợ nói, bây giờ lão ta mới thực sự cảm nhận được uy hiếp tử vong..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.