Hứa Thư Nhan không biết tại sao khi thấy Ninh Thiên đối xử tốt với Khương Đường như vậy, trong lòng cô lại cảm thấy khó chịu không nói ra được.
“Chẳng lẽ mình thật sự phiền phức sao?” Cô thầm nói trong lòng.
Trên thực tế, hành động của Ninh Thiên là hành động theo thói quen, làm trong vô thức.
Ở Tiểu Nam Thiên Giới, anh có một tiểu muội, có tư chất thường thường giống anh, nhưng cô rất nỗ lực.
Đầu của tiểu muội có kích thước tương đương với Khương Đường, hai người cũng tinh quái như nhau, mỗi lần gặp nhau anh đều muốn sờ đầu của tiểu muội nên dần dà thành thói quen.
Phải nói rằng, mặc dù Địa Cầu rất an toàn, nhưng anh cũng rất nhớ Tiểu Nam Thiên Giới, dù sao anh đã sống ở đó hơn hai nghìn năm, có rất nhiều bạn bè thân thiết và kỷ niệm...
Rửa mặt xong đi ra.
Khương Đường giống con thỏ nhỏ nhảy tới, kéo anh tới phòng bếp.
Bữa sáng thịnh soạn được bày trên bàn.
“Anh Đại Lực, anh nhìn xem, đây là đồ ăn sáng sớm Thư Nhan nhờ dì chuẩn bị cho anh đó. Bánh bao thịt cua, bún gạo, sủi cảo tôm, còn có óc đậu......”
“Thư Nhan không biết anh thích ăn óc đậu mặn hay ngọt nên bảo dì chuẩn bị luôn cả hai loại!”
Khương Đường muốn hàn gắn mối quan hệ giữa Ninh Thiên và Hứa Thư Nhan.
Hứa Thư Nhan vẫn giữ dáng vẻ đại tiểu thư, có chết cũng không chịu nói lời mềm mỏng.
Cô nâng cái cổ thiên nga trắng như tuyết lên, thản nhiên nói: “Ninh Thiên, cảm ơn anh đã cứu chúng tôi ngày hôm qua, sau này anh có thể sống ở đây bao lâu tùy thích.”
“Tôi không nói mình muốn ở lại đây.”
Ninh Thiên gắp một cái sủi cảo tôm bỏ vào miệng.
“Anh! Anh có ý gì, chẳng lẽ còn muốn tôi cầu xin anh sao?”
Hứa Thư Nhan không ngờ Ninh Thiên lại không hiểu chuyện đến vậy, cô đã nói thế mà cũng không biết thuận theo sao? Tên ngốc này!
“Mỗi lần xuống lầu cô đều dậm chân mạnh vài cái, trời vừa tối đã khoá cửa, còn vụng trộm vứt nguyên liệu nấu ăn tôi bỏ trong tủ lạnh, nếu không phải vì lý do đặc biệt thì cô nghĩ tôi muốn sống ở đây sao?”
Ninh Thiên tức giận nhìn Hứa Thư Nhan.
“Anh!”
Nghe Ninh Thiên vạch lỗi của mình, Hứa Thư Nhan cũng tức giận muốn chết: “Thích ở hay không thì tuỳ, anh dọn đi ngay trong đêm nay luôn thì tốt!”
Nói xong, cô quay người thở phì phò đi lên lầu. “Thư Nhan! Anh Đại Lực, anh, ôi trời..."
Khương Đường vốn dĩ muốn hai người này hàn gắn quan hệ, nhưng không ngờ Ninh Thiên lại không nể mặt như vậy.
“Anh Đại Lực, anh và Thư Nhan có phải bát tự xung khắc hay không mà sao cứ gặp là cãi nhau vậy.” Khương Đường cười gượng.
“Cũng có khả năng.” Ninh Thiên thản nhiên nói. Ăn sáng xong, anh ra ngoài dắt chó đi dạo.
Chó này đương nhiên là Hắc Long mà Hứa Thư Nhan nuôi, một con chó chăn cừu Đức bị mất tai.
Ban đầu nó được bảo mẫu dắt đi, nhưng kể từ khi Ninh Thiên chuyển đến, công việc này đã được giao cho anh.
Sau vài lần, Hắc Long đã quen với Ninh Thiên hơn, nhìn thấy anh liền vẫy vẫy đuôi.
“Anh Đại Lực, thật ra Thư Nhan rất tốt bụng, chỉ là được nuông chiều quá nên có chút tính cách đại tiểu thư mà thôi.”
Hôm nay Khương Đường dắt chó đi dạo cùng Ninh Thiên, đi vòng quanh khu vườn hoa hồng đẹp như tranh vẽ.
Cô nhìn Hắc Long rồi nói: “Hắc Long được nhặt bên đường trong kỳ nghỉ đông của năm đầu tiên trung học của chúng tôi, chủ nhân trước đây của nó là một kẻ bi3n thái, dùng kéo cắt mất tai nó, Thư Nhan thấy nó đáng thương nên đem nó về nuôi.”
Ninh Thiên tuỳ tiện gật đầu. Buổi tối lúc trở về, Khương Đường lại nói với Hứa Thư Nhan đang ủ rũ: