Lão Tổ Tu Chân Ở Đại Học

Chương 22: Quỷ thủ thanh lại xuất hiện




“Cậu đang tìm cái chết!”
Thấy Ninh Thiên dám đoạt lấy súng, đôi mắt nữ sát nhân lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, bóp cò không chút do dự.
Đùng!
Tiếng súng vang lên trong phòng riêng.
Không giống như trong phim, mặc dù có ống giảm thanh những tiếng súng vẫn rất to.
“A!!” Hứa Thư Nhan và Khương Đường đều thét lên sợ hãi.
Nhưng cảnh tượng tưởng tượng máu văng tung toé không xuất hiện.
Ninh Thiên dùng lòng bàn tay bọc đầu súng, toàn bộ lòng bàn tay vẫn còn nguyên vẹn, chỉ có vài làn khói thuốc súng tràn ra từ kẽ tay.
“Làm sao có thể?!” Nữ sát thủ trợn tròn mắt ngạc nhiên.
“Chuyện này…” Hứa cảnh Sơn cũng không hiếu.
Làm sao tay người có thể chặn đạn?
“Chết tiệt!”
Nữ sát thủ không ngần ngại bóp cò một lần
nữa. 
Đùng! Đùng! Đùng!
Sau ba phát súng liên tiếp, nữ sát thủ rất chắc chắn rằng viên đạn đã được bắn nhưng vì một lý do nào đó, tay của Ninh Thiên vần còn nguyên, khuôn mặt anh cũng vô cảm.
Nữ sát thủ muốn rút súng lại nhưng sức lực Ninh Thiên quá mạnh khiến cô ta không thể làm gì được.
“Tôi không tin!!”
Nữ sát thủ muốn bóp cò, tuy nhiên khẩu súng lục đột nhiên “đùng!” một tiếng, bàn tay cô ta be bét, cô ta la hét rồi ngã xuống mặt đất.

“A a a… Tay của tôi, tay của tôi!!”
Nữ sát thủ nắm chặt bàn tay phải đẫm máu, gào thét trên mặt đất.
Nhà họ Hứa và Khương Đường đều giật mình, Chuyện này… Tinh huống này là sao?
“Đừng nhìn.”
Ninh Thiên đi tới, che mắt Khương Đường.
Cơ thế mỏng manh của Khương Đường khẽ run lên, trong lòng đột nhiên có một hơi ấm.
“Tiểu…. Tiểu Thiên, cháu không sao chứ?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Xuyên Tới Thú Nhân: Ta Làm Nữ Hoàng
2. Dù Có Gặp Lại
3. Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)
4. Khoảnh Khắc Năm Ấy
=====================================
Lúc này, Kiều Tĩnh mới phản ứng lại, vội vàng chạy tới kiếm tra vết thương của Ninh Thiên.
Nhưng trên lòng bàn tay trắng của Ninh 
Thiên, đừng nói đến chảy máu, thậm chí còn không bị trầy da.
Sau khi nguy hiểm được giải quyết, Hứa Cảnh Sơn lập tức nhấc ghế lên đánh nữ sát nhân bất tỉnh, sau đó đến kiểm tra tình hình của Ninh Thiên.
Hứa Thư Nhan dùng điện thoại liên lạc với Phạm Nghị.
“Tiếu Thiên, tay cậu …”
Hứa Cảnh Sơn lật tay Ninh Thiên hết lần này đến lần khác, ánh mắt vô cùng kinh ngạc.
“Chú Hứa, dì Kiều, may mà súng của cô ta bị kẹt, cháu không sao.” Ninh Thiên chủ động giải thích, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.

“Đứa trẻ ngốc! Nếu có chuyện gì xảy ra với cháu, sao dì có thế giải thích với mẹ cháu được!” Kiều Tĩnh khóc, sợ hãi ôm lấy Ninh Thiên.
“Lúc đó tình hình rất cấp bách, cháu không nghĩ được nhiều…” Ninh Thiên cười khố nói.
Một lúc sau, Phạm Nghị thở hồng hộc chạy tới khuôn mặt vô cùng áy náy.
“Tôi xin lỗi! Chủ tịch, là tôi thất trách!”
Hứa Cảnh Sơn ngồi trên ghế, xua tay nói: “Tôi không trách ông, là tôi trúng kế kế điệu hổ ly sơn của chúng, nhân tiện, lão Phạm, canh nấm kia…” 
“Quả nhiên có độc!”
Phạm Nghị liếc nhìn Ninh Thiên ở bên cạnh: “Theo nhân viên phòng thí nghiệm, nấm trong canh là nấm quỷ thủ thanh từ Lĩnh Nam, là loại nấm độc nhất! Vài năm trước, địa phương không được phép bán, ngay cả người dân địa phương Lĩnh Nam cũng không dám chạm vào…”
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Ninh Thiên.
Đặc biệt là Hứa Thư Nhan, nghĩ đến những lời mình nói vừa rồi, mặt cô nóng bừng.
“Tiểu Thiên, hóa ra những gì cậu nói đều là sự thật, tôi xin lỗi, chú Hứa hiếu lầm cậu.” Hứa Cảnh Sơn nói với vẻ mặt xin lỗi, bây giờ ông đã tin rằng Ninh Thiên thật sự có năng lực.
“Trời ơi, anh Đại Lực, anh quá lợi hại!” Khương Đường càng thêm khâm phục Ninh Thiên.
“Chỉ là tình cờ thôi.” Ninh Thiên cười nhạt.
“Không được! Nấm độc như vậy, Tiểu Thiên, dì phải đưa cháu đến bệnh viện kiểm tra!” Kiều Tĩnh sải bước tới, chuẩn bị đưa Ninh Thiên đi.
“…” Ninh Thiên đột nhiên cảm thấy rất phiền muộn.
Bất đắc dĩ, Kiều Tĩnh quá cố chấp, ngay cả Hứa Cảnh Sơn cũng khăng khăng muốn đế anh kiểm tra, cho nên anh đành phải đi một chuyến. 
Nữ sát thủ đã bị cảnh sát bắt đi sau đó.
Khách sạn hỗn loạn, người quản lý phải chịu trách nhiệm ngay trong đêm, công việc cũng bị mất.
Biệt thự Rose Garden.

Hứa Thư Nhan và Khương Đường lên lầu sớm.
Những gì xảy ra tối nay thực sự khiến họ cực kỳ sợ hãi.
Hứa Cảnh Sơn và Phạm Nghị đang ngồi cùng nhau thảo luận về Ninh Thiên.
“Không thế nào.”
Khi nói đến việc Ninh Thiên dùng tay chặn nòng súng, Phạm Nghị lắc đầu một cách dứt khoát.
“ở khoảng cách gần như vậy, tay không đỡ đạn mà lại không hề hấn gì, hóa cảnh đại sư cũng không làm được, trừ phi cậu ta là võ đạo tông sư trong truyền thuyết, có thế tinh luyện chân khí hộ thể.”
Hứa Cảnh Sơn đột nhiên nói: “Vậy thì súng có thật sự có vấn đề sao?”
Phạm Nghị im lặng.
Ông biết giả thuyết này cũng rất gượng ép, súng của sát thủ làm sao có thể dễ dàng bị kẹt, 
còn tạc nòng được?
Nhưng Ninh Thiên còn quá trẻ, không thể nào có thế là võ đạo tông sư.
“Lão Phàm, sáng sớm ngày mai liên hệ với cảnh sát, tôi muốn biết càng sớm càng tốt là ai muốn giết tôi.” sắc mặt Hứa cảnh Sơn nặng nề.
“Vâng, chủ tịch!”
Từ bệnh viện về nhà, đã gần mười một giờ.
“Tiểu Thiên, cảm ơn cháu tối nay đã cứu cả nhà dì.”
Trên chiếc Audi A8 bên đường, Kiều Tĩnh đưa thẻ ngân hàng cho Ninh Thiên, có chút ngại ngùng nói:
“Đừng trách dì Kiều, dì Kiều thật sự không biết cảm ơn cháu như thế nào, trong thẻ này có ba trăm nghìn, mật khấu là ngày sinh nhật của dì, cầm đi mua thứ cháu thích.”
“Nếu sau này thiếu tiền, cứ thoải mái nói với dì Kiều.”
Ninh Thiên không nói lời nào, anh trực tiếp nhận lấy tấm thẻ rồi nhét vào túi áo khoác: “Cảm ơn dì Kiều.”
Kiều Tĩnh khẽ mỉm cười, đứa nhỏ này không tự phụ và thẳng thắn, rất hợp ý bà. 
Sau đó, Kiều Tĩnh lái xe rời đi, nhưng Ninh Thiên không về thẳng biệt thự Rose Garden mà đến cửa hàng thịt nướng của Lý Mai.

Trò hề tối nay khiến anh ăn không đủ no.
Khi anh đến cửa hàng, Lý Mai đang lấy thịt bò và thịt gà được đưa tới lúc chiều, bắt đầu chuẩn bị cho buổi tối.
Để chiêu đãi Ninh Thiên, cửa hàng thịt nướng này đã đối thành một cửa hàng nhỏ, tay nghề của Lý Mai rất tốt, cũng là nguyên nhân chính khiến Ninh Thiên thường xuyên đến đây.
Nhưng trong số đồ ăn trên bàn, Ninh Thiên nhìn thấy một nguyên liệu rất quen thuộc.
Quỷ thủ thanh!
Nấm có độc tính cao từ Lĩnh Nam!
“Có chuyện gì vậy, Tiểu Thiên, những món ăn này không hợp khẩu vị sao?”
Lý Mai mặc tạp dề đứng một bên, ánh mắt trong veo, không giống như sắp hạ độc anh.
“Cháu chưa bao giờ thấy món này, dì Mai.”
Ninh Thiên cầm đũa lên, lấy một miếng quỷ thủ thanh bỏ vào trong miệng nhai.
Khá lắm, còn là quỷ thủ thanh chưa được nấu kỹ, độc tính mạnh hơn!
Lý Mai nghe thấy Ninh Thiên gọi mình là dì 
Mai, bà lập tức mỉm cười nói: “Đây là nấm tươi dì lấy từ một ông chủ quen, sản xuất tại Lĩnh Nam, hơn một trăm tệ một ký, rất đắt.”
“Thật sao? Dì Mai, khiến dì phí tiền ròi.”
Ninh Thiên tiếp tục ăn món thịt xào “nấm” này.
Nói thật, mặc dù quỷ thủ thanh có độc, nhưng nó thực sự rất ngon!
Người bình thường sẽ không bao giờ có thể nếm thử món ngon này, ăn một miếng chết tại chỗ.
“Phí cái gì, đều là tiền của cháu.”
Lý Mai cười đến rất thuần phác, bà đang ám chỉ chuyện mấy ngày trước Ninh Thiên đưa cho bà một trăm nghìn tệ.
“Loại nấm này ngon quá, dì Mai, dì mua ở đâu vậy, ngày mai gọi cháu đi cùng, cháu muốn mua một ít cho bạn.” Ninh Thiên vừa ăn vừa nói.
“Là nơi cháu mua đồ ăn sáng, chợ nông sản Cổ Vận.” Lý Mai nói.
“Được.” Ninh Thiên gật đầu nhưng trong mắt lại có chút lạnh lùng. 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.