Lão Tổ Tu Chân Ở Đại Học

Chương 12: Không liên quan gì đến chúng ta




Những đại thần thể thao trên Douyin đã thực hiện tất cả các loại chổng đẩy ưa thích.
Nhất chỉ thiền cũng không phải không có.
Nhưng trên cơ bản thì đều là dùng ngón trỏ.
Ninh Thiên làm bằng ngón út, hơn nữa còn một hơi làm hơn mấy chục cái, lập tức khiến những người này chấn động!
Nếu không phải vì sợ sẽ khiến họ sợ, đừng nói nhất chỉ thiền, chống đấy không dùng tay anh cũng làm được kìa.
“Rốt cuộc cậu là ai?”
Sau khi Ninh Thiên đứng dậy, huấn luyện viên trẻ tuối nhìn anh với ánh mắt kinh ngạc, như thể đang nhìn một con quái vật.
Ninh Thiên nhất thời không nghĩ ra được lý do nào hay, vì vậy dùng lời của Lý Huyền Minh: “Em tập thể dục mỗi ngày, chơi bóng rố, thể lực dần trở nên như thế này.”
“…” Huấn luyện viên trẻ quay đầu liếc nhìn Lý Huyền Minh.
“Thằng nhóc này, có phải cậu cố ý vả mặt tôi không!” Lý Huyền Minh nghiến răng tức giận.
Nhất là khi phát hiện hoa khôi khoa y Tô Vãn 
Vãn nhìn Ninh Thiên với ánh mắt sùng bái, anh ta càng không vui.
“Không ngờ Ninh Thiên lại lợi hại như vậy? Chẳng trách dám đánh tiền bối!”
Phương Tiểu Bàn và Trương Đại Xuân kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau.
“Huấn luyện viên, nếu không còn chuyện gì thì em đi trước đây.”
Ninh Thiên đứng dậy rồi bỏ đi.
“Khoan đã!”
Huấn luyện viên trẻ tuổi vội vàng đuối theo, mồ hôi đầm đìa, giải thích với Ninh Thiên rằng vừa rồi anh ta chỉ nói đùa thôi, Ninh Thiên thật sự không thể không tham gia huấn luyện quân sự.

Ninh Thiên lập tức không vui.
Ý anh ta là gì?
Nếu không phải đối phương lấy chuyện này ra đánh cược thì anh cũng chẳng muốn nối tiếng đâu!
Cuối cùng chuyện này truyền đến huấn luyện viên trưởng.
Cân nhắc đến danh dự, huấn luyện viên trưởng thực sự đã quyết định cho Ninh Thiên ngoại lệ không tham gia huấn luyện quân sự.
“Thằng nhóc này không đơn giản, trước mặt 
tôi cũng không biết rụt rè…”
Sau khi Ninh Thiên hài lòng rời đi, huấn luyện viên trưởng khoảng bốn mươi tuổi nhìn bóng lưng anh, lấm bấm.
“Huấn luyện viên trưởng, như vậy có phải không tốt lắm không? Tôi lo lắng rằng các sinh viên khác biết rồi sẽ có ý kiến.” Huấn luyện viên trẻ có vẻ xấu hố.
||||| Truyện đề cử: Ở Trọ Cùng Nhà |||||
“Có ý kiến? Có ý kiến gì!”
Huấn luyện viên trưởng chắp tay sau lưng, không giận tự uy, “Nếu ai trong số họ có thế thực hiện chống đấy bằng một ngón tay mười cái liên tiếp thì sẽ không cần huấn luyện quân sự, lời này là do tôi nói!”
“Vâng!”
Ninh Thiên đi vòng ra ngoài, thay quần áo, cuối cùng đi đến siêu thị của trường mua một hộp kem rồi vừa đi vừa ăn.
“Đó không phải là Hứa Thư Nhan và Khương Đường sao?”
Khi đi ngang qua sân bóng rố, anh nhìn thấy hai người quen, vì vậy anh chọn một chỗ râm mát rồi ngồi xuống.
Đây là chỗ huấn luyện quân sự của lớp biểu diễn chuyên nghiệp một, quả nhiên nhiều người 
đẹp.

Nhưng anh không đến đế ngắm người đẹp, anh chỉ tìm một chỗ đế ngồi ăn kem thôi.
“Kỳ quái, theo lý mà nói, Hứa cảnh Sơn tùy tiện dùng một chút quan hệ thì Hứa Thư Nhan cũng không phải chịu tội dưới ánh mặt trời này.”
“Chẳng lẽ là cố ý rèn luyện cô ta?”
Ninh Thiên vừa ăn kem vừa lấy điện thoại ra chơi.
“Thư Nhan, nhìn kìa, đó không phải là anh Đại Lực sao? Tại sao anh ấy không huấn luyện quân sự.”
Chẳng mấy chốc, Khương Đường đã phát hiện ra Ninh Thiên.
Hứa Thư Nhan nhìn theo tiếng kêu, phát hiện có một chàng trai đang ngồi dưới bóng cây cách đó không xa ăn kem, quả nhiên là tên bi3n thái cuồng bạo lực!
Khốn kiếp!
Cô đang ở dưới ánh mặt trời thiêu đốt, còn tên này đang ăn kem!
Cố ý trả thù cô sao, cái tên khốn kiếp!
Một ngày nhanh chóng kết thúc, Ninh Thiên bất giác ngủ thiếp đi dưới gốc cây, bởi vì anh không mặc quán phục, những huấn luyện viên 
nghĩ anh là sinh viên năm hai nên không để ý tới anh.
“Anh Bằng, thằng nhóc tên Ninh Thiên có cái gì lạ lắm, lần sau chúng ta gọi thêm người đi, phải dạy cho hắn một bài học!” Giọng nói của Lưu Địch truyền đến.
“Lần trước tôi tu luyện sai lầm nên xảy ra vấn đề, lần sau gặp hắn, nhất định phải đánh chết hắn!” Đây là giọng nói của Triệu Lập Bằng.
Hai người đi ngang qua Ninh Thiên nhưng lại không nhìn thấy anh.
Bên cạnh họ còn có hai đàn em xinh đẹp mới quen, một đoàn người chuẩn bị đến quán bar vui vẻ một chút.
Nhưng trước khi ra khỏi cổng trường, vừa đi được hai con đường, một nhóm côn đồ có vũ khí đã tràn ra khỏi con hẻm và bao vây họ.

“Mẹ nó, anh Bằng, chuyện này là sao?”
Lưu Địch sợ tới mức nhanh chóng trốn sau lưng Triệu Lập Bằng.
Triệu Lập Bằng cũng sợ hãi, nuốt vài ngụm nước bọt nói: “Đừng hoảng sợ! Đừng hoảng sợ, chuyện băng đảng tranh đấu rất phổ biến, không liên quan gì đến chúng ta! Chúng ta giả vờ như không nhìn thấy gì rồi lẻn đi là được.”
“Đi thôi! Nhanh lên!” 
Triệu Lập Bằng mang theo đám người, cong lưng lại như mèo, đi đến đầu hẻm trong ánh mắt của đám người.
Ánh mắt của bốn mươi, năm mươi tên côn đồ cũng di chuyển theo.
Trong hẻm yên tĩnh.
“Anh Bằng, em … Em cứ thấy có gì đó không đúng…”
Lưu Địch run rấy nói: “Sao em cứ có cảm giác họ đang nhìn chúng ta vậy?”
“Cậu im miệng!”
Ngay khi Triệu Lập Bằng quay đầu lại mắng chửi thì liền nhìn thấy một tên côn đồ tóc vàng mặc áo hoa cầm dao tiến đến đá vào mặt hắn.
Bốp!
Đá hắn ngã nằm xuống đất.
“Mày là Triệu Lập Bằng đúng không? Nghe nói mày đánh nhau rất giỏi, đánh gục anh Lang, anh Báo của tụi tao, rất lợi hại nha!”
Tên côn đồ tóc vàng chĩa dao vào hắn.
“Không, không, không, đại ca, đại ca, anh tìm nhầm người rồi, tôi không phải là người anh đang tìm…”
Triệu Lập Bằng che khuôn mặt đang chảy máu cam, liên tục lắc đầu. 
Hai tên đàn em tiến lên, lấy thẻ căn cước trong túi hắn ra.
Tên côn đồ tóc vàng cầm lên nhìn, dùng tay bẻ gãy rồi ném vào mặt hắn, “Anh em, tên này là Triệu Lập Bằng! Giết hắn cho tôi!”
Hiện trường hỗn loạn.

Năm mươi, sáu mươi tên côn đồ xông lên, Tyson cũng không thể chống đỡ được, huống chi là Triệu Lập Bằng.
Ngay sau đó, Lưu Địch cùng đám bạn bè của anh ta cũng bị đánh đập dã man.
“Ha ha, này thì Triệu Lập Bằng của câu lạc bộ Tán Đả, cũng chỉ thế mà thôi!”
“Các anh em, đi!”
Tên côn đồ tóc vàng cười rồi dẫn mọi người rời đi.
Chỉ đế lại Triệu Lập Bằng bị đánh thành đầu heo, cơ thể bị gãy hơn chục cái xương, mông và đùi bị đánh bầm dập…
“Anh Kiêu, xong rồi!”
Tên côn đồ tóc vàng mang theo một con dao, gọi điện thoại cho Bạch Kiêu nói:
“Thằng nhóc Triệu Lập Bằng đã bị em phế rồi, ít nhất phải nằm trên giường nửa năm.”
“Thật hay giả!” 
Trong câu lạc bộ giải trí, Bạch Kiêu ngạc nhiên đứng lên: “Dương Khải, cậu không gạt tôi đấy chứ?”
“Chuyện này sao có thể giả được?”
Tên côn đồ tóc vàng tên Dương Khải chế nhạo: “Em còn bẻ gãy chứng minh nhân dân của hắn, nếu anh Kiêu không tin thì bây giờ em quay lại đó chụp vài tấm hình cho anh!”
“Ha ha ha, tốt!”
Bạch Kiêu cười ha hả: “Dương Khải, trước kia tôi chưa thấy rõ năng lực của cậu, không ngờ tên nhóc cậu lại có chút tài năng! Giờ cậu đến đây đi, ông đây sẽ thưởng cho cậu trước mặt mọi người!”
“Cảm ơn anh, anh Kiêu!” Dương Khải vui mừng khôn xiết.
“Triệu Lập Bằng dê giải quyết như vậy sao?”
Sau khi Bạch Kiêu cúp điện thoại, Vương Ngân Hoa nghi ngờ hỏi: “Anh Kiêu, có phải Dương Khải nhầm rồi không.”
“Đừng lo, không nhầm, hắn đã kiểm tra chứng minh nhân dân rồi.”
Bạch Kiêu ôm cô ta, ngậm lấy điếu thuốc, cười chế nhạo nói: “Dù sao cũng bốn mươi, năm mươi người, tất cả đều mang vũ khí, cho dù Hoàng Phi Hồng hay Diệp vấn tới cũng phải chịu trận, huống hồ chỉ mình hắn.” 
Nghe vậy, Vương Ngân Hoa lúc này mới hơi gật đầu.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.