Lao Sơn Đạo Sĩ

Chương 32: Cấm Địa Phía Sau Núi





Ngày kế tiếp trời còn chưa sáng, Vương Yến đã rời giường đi thu gom sương mai.Đạo quán xây dựng trên núi cao, mây mù lượn quanh, sương sớm tràn đầy, hơn nữa trong sân còn trồng cây dương liễu, cho nên chẳng bao lâu hắn đã hứng được một ống tre đầy sương sớm, rồi tưới cho cây mây đen trong chậu.Kể từ khi hoa nở lần đó, cây mây đen không hề có bất kỳ thay đổi nào nữa.Mặt trời mới mọc, các sư huynh nhao nhao từ trong mộng tỉnh lại, Vương Yến lập tức đi theo, đi tới khu rừng phía sau lầu các để thiền định.Trong rừng trúc sum suê, gió ban mai rì rào, lá rơi xào xạc.Ba vị sư huynh bên cạnh ngồi bó gối trên cành trúc, vẫn không nhúc nhích, thân thể so với chim bay còn muốn nhẹ nhàng linh hoạt hơn, mặt hướng về phía mặt trời, hấp thụ tinh hoa của mặt trời.Vương Yến không có loại bản lãnh này, chỉ có thể ngồi trên mặt đất, dù thế nào đi nữa hắn cũng không biết vận dụng nguyên khí, không hấp thụ được tinh hoa của mặt trời thì cũng không sao cả.Hiện tại quan trọng nhất, là phải tìm được sự tồn tại của khí cảm ở đan điền.Sư phụ truyền thụ tâm pháp tu hành, tên là thanh vi chân quyết, hắn đã ghi nhớ nguyên văn ở trong lòng, tổng cộng chỉ có hơn ba nghìn chữ, nhưng phương pháp tu luyện nội đan của bổn phái lại khái quát vô cùng chi tiết.Trong đó bao gồm vận dụng lôi pháp, pháp thuật thi triển bùa chú, cùng phương pháp tu hành nguyên khí, đọc lướt qua rộng lớn, vô cùng tinh tế.Chỉ là những pháp thuật bản lĩnh cao cường này, đều là nói sau, chưa đạt tới giai đoạn luyện tinh hóa khí, ngay cả bùa chú hắn vẽ ra cũng đều không dùng được, nói chi tới cái khác?Sau một canh giờ, Vân Trung Lưu thu công trước tiên, từ trên ngọn tre bay xuống đất, quan sát Vương Yến rồi nói một tiếng cố gắng lên, lập tức liền rời đi.Ô Kim đan còn chưa có nghiên cứu thành công, trong lòng của y vẫn không bỏ xuống được, cho nên vẫn tình nguyện dành nhiều thời gian hơn cho việc luyện đan.Trong bốn người, Vân sư huynh đang ở tu vi luyện khí hóa thần giai đoạn cuối, Trường Thọ sư huynh là luyện khí hóa thần tu vi giai đoạn đầu, chỉ có Tuân Thất sư huynh, bởi vì nhập môn tương đối trễ, hiện còn đang ở giai đoạn cuối của luyện tinh hóa khí.Để có thể nhanh chóng bắt kịp sư huynh, cho nên hai người này chia đều thời gian, buổi sáng tu hành, buổi chiều lại học tập luyện đan.Bọn họ một ngày chỉ ăn một bữa, điểm tâm và cơm tối đều là dùng đan dược thay thế, như vậy có thể đoạn tiết kiệm thời gian, cũng có thể mượn nhờ dược lực điều dưỡng thân thể, thúc đẩy tốc độ tu hành nhanh hơn.Tối hôm qua Tuần Thất sư huynh đã đặc biệt tặng cho Vương Yến một bình nhỏ đan dược, tên là Tịch Cốc đan, công hiệu chủ yếu chính là thay thế đồ ăn, bổ sung tinh lực, không đến mức để cho hắn ở trong quá trình tu hành cảm thấy đói khát, thậm chí tinh lực không tốt.Nhưng Vương Yến mới vừa bước vào con đường tu hành, ngũ tạng chưa thích ứng lắm với đan dược, cho nên Tuân Thất đã dặn dò cẩn thận, bảo hắn phải tiết chế, mỗi ngày chỉ ăn một viên là được, ngàn vạn lần không thể tham công liều lĩnh.Vân Trung Lưu vừa đi không lâu, bụng Vương Yến thật ra cũng đã kêu rột rột, chỉ là thấy hai vị sư huynh vẫn còn tu hành, hắn dứt khoát cũng lười đi thiện thực đường, trực tiếp đổ ra một viên Tịch Cốc đan, há miệng liền nuốt xuống.Trong tích tắc, cảm giác ăn no lập tức lấp đầy trong bụng.Nhân cơ hội này, Vương Yến tiếp tục chiếu theo tâm pháp tìm kiếm phương pháp khí cảm, thở ra hít vào thổ nạp (tu tiên nhả cái cũ ra, nuốt cái mới vào gọi là thổ nạp), tập trung tư tưởng suy nghĩ tĩnh khí, cẩn thận lĩnh hội.Trong những ngày tiếp theo, mỗi ngày đều như thế, kiên trì không ngừng.Về phần môn quy sư phụ cho hắn, khuôn sáo cũng không có bao nhiêu, hắn chỉ tốn hai buổi tối đã toàn bộ nhớ kỹ trong lòng.Trong khoảng thời gian hắn tu hành này, Tai Dài cũng sẽ ngồi ở bên cạnh hắn, mệt mỏi thì nằm xuống ngủ thiếp đi, lúc nhàm chán thì mò mẫm đi dạo trong rừng trúc, cho đến khi hắn tu hành xong sẽ dùng phương thức của mình làm bạn với hắn.Thời gian trôi nhanh, thời gian như bóng câu qua khe cửa, ba tháng thoáng một cái đã trôi qua.Vào buổi trưa ngày hôm nay, tới gần giờ ăn cơm trưa, dược hiệu của Tịch Cốc đan đã hết, bụng xì xào vừa gọi, trùng hợp Vương Yến chợt hít vào một hơi.Vào thời khắc này, phía dưới đan điền bỗng nhiên có một luồng không khí lao ngược lên trên, va chạm với hơi thở mà hắn đang hít vào, giống như pháo hoa muốn nổ tung lên, bụng dưới của Vương Yến đầu tiên là đau như bị kim đâm, sau đó từ trong ra ngoài, có chút nóng lên.Hai luồng khí lưu dung hợp trở thành một đạo tinh khí, chậm rãi vận chuyển ở bên trong đan điền của hắn, Vương Yến mừng rỡ như điên, trong lòng biết đại công cáo thành.Chợt mở mắt ra, trong mắt như có tia sáng phản chiếu, Vương Yến thu công đứng dậy, chỉ cảm thấy tinh lực vô cùng dồi dào, tinh thần sảng khoái.Loại cảm giác này, giống hệt trạng thái sau khi thành công tìm được khí cảm, quả thực là giống như đúc."Ta thành công rồi!"Trong lòng Vương Yến kinh ngạc một hồi, thậm chí có chút khó tin.Sư phụ nói bản thân ông tìm kiếm khí cảm cũng mất hai tháng, hai vị sư huynh Vân Trung Lưu và Chư Cát Trường Thọ mất nửa năm, Tuần Thất sư huynh thì là bốn tháng.Nghe nói Tổ sư gia Lao Sơn, năm ấy trong một ngày đã tìm được khí cảm, ba ngày bước vào giai đoạn đầu của luyện tinh hóa khí, căn cốt kỳ lạ, thiên phú tuyệt hảo, là người tu hành nhanh nhất của Lao Sơn từ đó đến nay, theo ghi chép, cho tới hôm nay vẫn chưa có người nào phá vỡ được.Đến thế hệ đệ tử của bọn họ, tuy không tuyệt thế thiên tà gì, nhưng người nhanh nhất, cũng phải mất hai tháng trở lên mới có thể tìm được khí cảm.Hôm nay trong thời gian ba tháng, mình đã thành công tìm được khí cảm, không biết tư chất thiên phú như vậy, ở trong Lao Sơn sẽ được tính ở vị trí nào?Hai vị sư huynh vẫn còn đang nhập định, hắn cũng không tiện quấy rầy, bởi vậy đang chuẩn bị kêu Tai Dài, đi thỉnh giáo sư phụ bước tiếp theo của tu hành.Nhưng ánh mắt của hắn đảo chung quanh, lại hoàn toàn không có phát hiện bóng dáng của Tai Dài."Xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng lẽ chưa chịu về nhà sao?"Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng hắn vẫn dạo trong rừng trúc một vòng, ngày thường nó vẫn đợi trong xó xỉnh nào đó, hôm nay lại không có chút tung tích nào."Tai Dài! Tai Dài? Cần phải về.
.

."Bình thường nghe được tiếng kêu của hắn, chỉ cần là ở chung quanh, con thỏ đều sẽ có phản ứng, nhưng bây giờ lại không hề có động tĩnh gì."Ừm? Đây là.
.

.

dấu chân của Tai Dài?"Bỗng nhiên, Vương Yến tìm thấy vài dấu chân thỏ trên nền đất nhẵn nhụi không bị lá rụng, phát hiện một ít dấu chân thỏ, có lớn có nhỏ, sâu có nông có.Ở chung lâu như vậy, sớm đã có hiểu biết, cho nên Vương Yến vừa nhìn liền biết, dấu chân tương đối sâu đúng là của Tai Dài.Trong rừng trúc tương đối râm mát, sáng sớm sương sớm rơi xuống làm cho trên mặt đất có chút ẩm ướt hơi mềm, người giẫm lên sẽ có dấu chân, huống chi con thỏ chạy nhảy, hơn nữa mặt tiếp xúc của bàn chân cũng tương đối nhỏ.Từ dấu chân nhìn nhìn lại, Tai Dài có vẻ nhảy rất mạnh, như là cố ý để lại dấu chân, để khi trở về có thể tìm được đường về nhà.Thỏ là một loại động vật có tính cảnh giác rất cao, có đôi khi đi ra ngoài tìm kiếm thức ăn, cũng sẽ nghĩ biện pháp ở trên đường nhỏ lưu lại ký hiệu, ví dụ như phân và nước tiểu dấu chân các loại để không đến mức mất phương hướng."Gia hỏa này, thật sự không để người ta bớt lo."Rơi vào đường cùng, Vương Yến đành phải lần theo dấu chân truy tìm.Thâm sơn rừng hoang, vạn nhất đụng phải thiên địch (kẻ thù thiên nhiên) thì phải làm sao đây?Đi thẳng ra khỏi rừng trúc, một con đường núi quanh co ngoằn ngoèo hiện ra dưới chân, không xa phía trước là một ngọn núi cao, cây cối xanh um, một mảnh xanh biếc.Dấu chân đến nơi này liền đứt đoạn, Vương Yến không có dấu vết đi theo, đành phải rướng cổ họng, lần nữa kêu lên vài tiếng.Tai Dài không có gọi ra, nhưng bóng dáng Tuần Thất sư huynh lại giống như ma quỷ xuất hiện ở phía sau lưng hắn."Sư đệ, sao đệ lại chạy đến nơi này?"Vương Yến quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt hơi có vẻ âm trầm của sư huynh, vội vàng nói rõ nguyên nhân."Ôi! Cũng may là đệ không có vượt qua lôi trì, nếu không thì phiền toái rồi."Tuần Thất sư huynh gọi một tiếng, đi lên phía trước."Sư huynh người nói cái gì?.
.

.
lôi trì?"Nghe vậy, trong lòng Vương Yến có chút nghi hoặc."Sư đệ nha! Băng qua rừng trúc sẽ nối thẳng tới phía sau núi, năm đó sư phụ đã từng nói, phía sau núi chính là cấm địa của Lao Sơn ta, đệ tử tầm thường nếu không cho phép, tuyệt đối không thể bước vào nửa bước!"Hắn bỗng nhiên mặt lộ vẻ tự trách, trong lòng chỉ cảm thấy có chút hổ thẹn."Chỉ trách sư huynh hằng ngày trầm mê tu luyện, chưa kịp nói việc này cho đệ biết, nhưng hiện tại biết được cũng không quá muộn.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.