Lão Đại Đều Yêu Ta

Chương 71: (8)




Editor: Bắc Chỉ.
Xuân qua hạ đến, thời tiết dần nóng lên, khắp nơi trong cung đều dùng tới băng.
Ban đêm tiểu hoàng đế tham lạnh đá chăn, người gác đêm lại không đủ cảnh giác, để nhóc phơi bụng ngủ cả đêm, hôm sau liền phát sốt.
Thái y xem qua, dùng thuốc tạm thời giảm nhiệt, nhưng không bao lâu lại sốt đến thiêu cháy. Trẻ con sợ nhất là sốt lại, ban ngày còn tốt, dễ dàng phát giác, đặc biệt là ban đêm, nếu người bên cạnh không chú ý, thân nhiệt càng lúc càng tăng, có khả năng sốt đến choáng váng.
Khương Nhuế không yên tâm lắm, sợ hắn sốt cao, quyết định thủ một đêm.
"Mẫu hậu, Thụy Nhi thật khó chịu." Trên trán tiểu hoàng đế đắp khăn vải ướt, khuôn mặt đỏ rực, vẻ mặt đau khổ đáng thương vô cùng nói.
Khương Nhuế nắm tay mum múp thịt của bé nắn nắn, "Rất nhanh sẽ thoải mái."
Cô ngưng ra một tia linh khí, thông qua cái nắm tay rót vào thân thể tiểu hoàng đế, không dám đưa quá nhiều, sợ thân thể trẻ con non nớt, không chịu nổi.
Mới vừa truyền vào xong, liền nghe tiểu hoàng đế ngạc nhiên nói: "Ấy, hình như thật thoải mái."
Khương Nhuế ở trên mặt nhóc nắn một phen, "Xem con về sau còn dám đá chăn nữa không, nhân lúc thoải mái mau ngủ đi, ngủ dậy bệnh sẽ tiêu tán thôi."
Tiểu hoàng đế đôi mắt như sao nhìn cpp: "Mẫu hậu có muốn ngủ cùng Thụy Nhi không?"
"Lớn như vậy, không thấy xấu hổ sao?" Khương Nhuế vui đùa, lại nói: "Ngủ đi, mẫu hậu ở đây bồi con."
Tiểu hoàng đế lúc này mới ngủ.
Khương Nhuế ở mép giường ngồi trong chốc lát, đứng dậy ngồi bên bàn, chống trán dưỡng thần, không bao lâu, bên ngoài tẩm cung truyền tới một chuỗi tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm chạp, giữa mày hơi hơi động, nhưng vẫn nhắm mắt lại.
Lục Hành Chu ra hiệu, để người đi theo ở bên ngoài, chậm rãi bước vào trong điện.
Tẩm điện thập phần an tĩnh, chỉ có bấc đèn đang cháy phát ra tiếng lách tách rất nhỏ, tiểu hoàng đế ngủ ngáy khò khò, người bên cạnh bàn hình như cũng đã ngủ, ánh nến mờ nhạt chiếu sáng bửa bên mặt oánh bạch như ngọc, lông mi thật dài vẽ bóng cánh quạt, mặt mày an bình, thần thái nhã nhặn lịch sự.
Lục Hành Chu không tự giác hô hấp chậm lại, như sợ làm tỉnh cái gì, đứng tại chỗ hồi lâu, bỗng nhiên hoàn hồn, lại lui ra ngoài.
"Lấy cái áo choàng đến đây."
Thái giám rất nhanh đưa lên áo choàng, hắn trở lại nội điện, nín thở đem áo choàng đắp lên vai Khương Nhuế.
Lông mi Khương Nhuế run rẩy, chậm rãi mở, trong mắt mang theo vài tia mông lung, tiêu cự rơi xuống trên người hắn sau mới dần dần thanh tỉnh, có chút kinh ngạc, phát hiện áo choàng trên người mình, lại gật gật đầu, "Đa tạ."
Lục Hành Chu thối lui một bước, trên mặt mang cười, "Là hạ thần quấy nhiễu nương nương sao?"
"Vốn dĩ ngủ cũng chưa sâu, không liên quan tới công công." Khương Nhuế lắc đầu.
Lục Hành Chu lại nói: "Nương nương đối với bệ hạ một mảnh từ mẫu chi tâm, nhưng lại không chú trọng đến thân thể của mình."
Khương Nhuế đến mép giường nhìn tiểu hoàng đế, dùng tay sờ trán bé, thấy không nóng, mới nói: "Ý tốt của công công ta xin nhận. Chỉ sợ bây giờ cửa cung sắp khóa, chẳng lẽ công công lại bận rộn đến giờ?"
Có lẽ bóng đêm quá mức yên lặng, hiếm khi hai người nói chuyện không như ngày thường giương cung bạt kiếm, mang theo một loại về đêm tâm bình khí hòa.
Bầu không khí như vậy rất khó làm người ta chán ghét, Lục Hành Chu cũng nhìn tiểu hoàng đế, "Chỉ là chút việc nhỏ vụn vặt, không dám để nương nương hao tâm. Bệ hạ sao rồi?"
"Hiện giờ không sốt, qua tối nay có thể khỏe lại." Khương Nhuế cầm khăn vải trên trán tiểu hoàng đế, tự mình nhúng nước lần nữa vắt khô.
Mười ngón tay trắng nõn thon dài dính nước, dưới ánh nến có vẻ càng thêm tinh tế trong sáng, móng tay mượt mà, đầu ngón tay ửng đỏ, mỹ diệu tinh xảo chạm ngọc.
Lục Hành Chu thần sắc hoảng hốt trong chớp mắt.
"Công công cố ý tới thăm bệ hạ, có tâm, nếu không có chuyện khác, thì nên sớm xuất cung đi." Khương Nhuế vén góc chăn cho tiểu hoàng đế, xoay người nói.
Lục Hành Chu cũng cảm thấy tối nay mình có chút mỏi mệt, có chốc lát thôi mà hoảng thần hai lần, liền cười nói: "Hạ thần cáo từ, nương nương sớm nghỉ ngơi."
"Công công đi thong thả." Khương Nhuế không đưa tiễn, ngữ khí thần thái nhạt nhẽo không khác gì bình thường lắm. Nhưng Lục Hành Chu nhìn cô ngồi ở dưới đèn, cứ cảm thấy dường như có cái gì khác lạ.
Ngày hôm sau, quả nhiên tiểu hoàng đế hạ sốt, Khương Nhuế để nhóc tĩnh dưỡng thêm hai ngày, không vội đọc sách.
Thời tiết nóng bức, Trường An cung các góc đều bày bồn băng, trong phòng ngoài phòng giống như hai thế giới.
Khương Nhuế ngủ trưa mới tỉnh, đang ăn dưa hấu đánh đá, Hàm Yên tới truyền lời.
"Nương nương, Quý thái phi tới chơi."
"Mời vào đây đi." Cô vẫn ăn dưa hấu lạnh trên giường.
Tiêu thái phi mới vừa bước vào chủ điện Trường An cung, liền phát hiện lạnh lẽo thấm đến mặt, còn mát mẻ thoải mái hơn trong cung nàng, trong lòng xoắn một trận không cam lòng.
Khi tiên đế còn tại thế, nàng được sủng ái hơn Hoàng Hậu, tuy nói băng của hậu phi dựa theo các phẩm giai (thứ tự cấp bậc) có lượng quy định tiêu chuẩn, nhưng bọn thái giám tổng quản vì lấy lòng nàng, mỗi năm đưa băng đến cung nàng là nhiều nhất, Hoàng Hậu cho dù biết cũng không dám nói gì, lúc đấy làm nàng đắc ý không thôi.
Nàng đến gần, không hành lễ, ngồi xuống luôn, "Nương nương thật nhàn nhã, hôm nay người không đi điện Sùng Chính sao?"
"Thân thể bệ hạ vừa khỏe lại, ta để thằng bé nghỉ ngơi hai ngày."Với việc nàng vô lễ, Khương Nhuế không để bụng.
Tiêu thái phi nhẹ nhàng cười: "Thì ra nương nương đến điện Sùng Chính, thật sự là vì dạy bệ hạ đọc sách, ta còn tưởng rằng..."
Khương Nhuế liếc mắt nhìn nàng, lại chuyên chú với chén dưa hấu trong tay mình.
Thấy cô không nói tiếp, Tiêu thái phi ngầm cắn chặt răng, lại nói: "Ta nghe người ta nói, gần đây Lục công công tặng không ít thứ tốt cho nương nương, không biết quan hệ của nương nương và Lục công công khi nào tốt như vậy?"
"Thật sao, không biết Quý thái phi nghe ai nói, sao ta không biết vậy?"
"Nương nương cần gì giả bộ hồ đồ?" Tiêu thái phi ghé sát vào chút, đè thấp tiếng nói: "Lúc trước không biết, nương nương có bản lĩnh tốt như vậy, đến người như Lục công công mà cũng có thể lung lạc, nếu nương nương sớm phát lực, chỉ sợ trước mặt tiên hoàng, cũng không đến lượt ta và các vị muội muội khác."
Nàng tuy không nói rõ, nhưng lời nói ám chỉ thập phần rõ ràng.
Thái giám và cung nữ cũng không hiếm thấy, trộm cùng hậu phi cũng không phải không có, mang tiếng là hoàng cung, bề ngoài sạch sẽ tráng lệ bao nhiêu, thì bên trong thối nát u tối bấy nhiêu. Chỉ là không nghĩ tới, nhìn Thái Hậu đoan trang dịu dàng, thế nhưng cũng làm loại chuyện này.
"Nếu tiên hoàng mà biết, nương nương nói xem ngài ấy nghĩ thế nào?" Tiêu thái phi sâu kín nói.
Khương Nhuế nâng mắt nhìn nàng, "Biết thì sao, chẳng lẽ người đã chết còn có thể từ lăng mộ nhảy ra?"
"Ngươi... Ngươi đây là đại bất kính!"
"Ồ?" Khương Nhuế cười nói, "Vậy chờ ta thấy tiên hoàng, lại nhận lỗi tạ tội."
Trước nay Tạ Hoàng hậu không bao giờ nói những lời này, Tiêu thái phi ngoài ý muốn nhìn cô, một hồi lâu mới nói: "Nương nương thật sự rất khác, vốn dĩ ta còn nửa tin nửa ngờ, hiện giờ xem ra, ngươi chẳng lẽ... Là cam tâm tình nguyện?"
"Quý thái phi chớ nên hiểu lầm, ta không thừa nhận cái gì đâu đấy, sao ngươi nói như có mũi có mắt vậy?" Khương Nhuế đặt chén ngọc sang một bên, dùng khăn tay xoa xoa khóe miệng.
Tiêu thái phi cười nhạo một tiếng: "Tất cả mọi người lại không phải là người mù, mấy ngày nay nương nương ngày ngày đi điện Sùng Chính, nói là dạy bệ hạ đọc sách, nhưng những người khác lại nhìn không thấy, ai biết rốt cuộc chuyện như thế nào? Huống hồ Lục công công lại liên tiếp tặng đồ tốt trong cung cho nương nương, trước nay đâu có chuyện như vậy."
Nếu là trước kia, cho dù nàng nghe đến loại chuyện này, cũng chỉ chê cười một trận, giờ đây nhìn gương mặt trước mặt này, lại cảm thấy vô cùng có khả năng.
Từ hai tháng trước Tạ Thái hậu bệnh nặng khỏi hẳn, về sau mỗi lần thấy cô, Tiêu thái phi đều cảm thấy ghen ghét không thôi.
Rõ ràng đều giống nhau, qua tuổi ba mươi, rõ ràng niên hoa (tuổi trẻ) đều đã trôi đi, dựa vào cái gì chỉ có cô như được thần tiên chiếu cố, khôi phục dung mạo mỹ lệ nhất? Gương mặt này, thậm chí so với năm đó còn mê người hơn, có vẻ đẹp nữ tử thành thục phong tình, lại có kiểu thiếu nữ thanh thuần kiều nộn.
Tiêu thái phi chính là tuyệt sắc mỹ nhân, nàng biết, loại khí chất kỳ dị phức tạp này, so với gương mặt mỹ lệ, càng làm nam nhân khó có thể tự kềm chế.
Khương Nhuế lại không phản bác, chỉ không chút để ý nói: "Quý thái phi nói vậy thì cho là vậy đi, chỉ mong thái phi tự hiểu rõ mình, chớ có nói lời bậy bạ, bằng không, nếu có người tức giận, ta ngăn không được đâu."
Tuy rằng ở trong mắt người nào đó, cô và Lục Hành Chu đã định quan hệ, nhưng trong lòng Khương Nhuế rất rõ ràng, thậm chí Lục Hành Chu còn không nghĩ đến phương hướng kia, nếu có người nói chút nhàn ngôn toái ngữ* bị hắn nghe thấy, không chừng hắn có thể vì khiếp sợ tức giận mà ra tay.
*Nhàn ngôn toái ngữ: Lời nói linh tinh vô căn cứ.
Lời này là cô nhắc nhở Tiêu thái phi, nhưng nghe vào trong tai đối phương lại thành uy hiếp.
Tiêu thái phi cười lạnh một tiếng: "Nương nương thật là uy phong, hiện giờ ngài dựa lưng vào đại thụ, ai dám nói xấu đây? Chỉ sợ Trường An cung này, về sau ta cũng không dám tới."
Nàng nói xong, cũng không nói cáo lui, đứng dậy liền đi.
Ngoài cung, Lục Hành Chu ở nhà riêng, trước mặt là một hộp toàn nhẫn và vòng tay, đủ loại tài* chất, có hồng bảo thạch, ngọc lục bảo, mắt mèo thạch, Trân Châu, mã não, bích tỉ, một quả so một quả càng tinh mỹ.
*Tài (材): Vật liệu, nguyên liệu - những thứ có sẵn trong tự nhiên mà dùng được.
Thấy hắn nhìn chằm chằm đã lâu không lên tiếng, Tam Thất nhịn không được hỏi: "Đốc chủ, đây là chuẩn bị tặng cho Thái Hậu nương nương sao?"
Lục Hành Chu hơi hơi gật đầu, vẫn nhìn hộp gấm.
"Muốn để tiểu nhân thay đốc chủ đi một chuyến hay không ạ?" Tam Thất chủ động xin ra trận.
"Không cần." Lục Hành Chu gõ gõ mặt bàn, nói: "Lại đặt mua một hộp, mấy thứ này cổ quá."
Tam Thất bật cười, đánh bạo nói: "Ngài không biết, có vài loại trang sức càng cổ càng đáng giá. Trước đó vài ngày, Nhị Bát lấy cây trâm lão nương (mẹ) hắn để lại đưa cho một cung nữ, người ta còn cảm động phát khóc. Đây đều là tâm ý, đốc chủ đối với nương nương một mảnh tâm, nương nương cho dù không nói, chắc chắn cũng biết được. Tiểu nhân cả gan nói một câu, mấy ngày nay nhìn từ đầu đến đuôi, nương nương cũng chưa chắc vô tình với đốc chủ, chỉ là nương nương rụt rè thủ lễ, chưa từng biểu lộ thôi."
Cậu chỉ lo nói, không hề chú ý đến biểu cảm của đốc chủ nhà mình đầu tiên là nghi hoặc sau đó là kinh ngạc rồi khiếp sợ.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
26/06/2019 – Hoàn thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.