Lão Đại Đều Yêu Ta

Chương 46: Bá đạo tổng tài (2)




Editor: Bắc Chỉ.
Chu gia tuy rằng không có cách nào so sánh với Lâu gia hiện tại, nhưng ở Cảng Thành cũng được coi là hào môn, bằng không Chu Kiều Kiều cũng không thể đủ tiêu chuẩn đính hôn cùng Lâu Minh Lãng.
Mẹ đẻ cô mất sớm, quan hệ với mẹ kế không tốt lắm, sau khi thành niên liền dọn ra ngoài, ở chung cư bên ngoài, ngày thường không cần đi làm, chỉ dựa vào thu nhập danh nghĩa các chi, có thể cung cấp đủ cho cô sinh hoạt giàu có, huống hồ ba cô mỗi tháng còn thêm tiền vào tài khoản của cô. Việc ngày thường cô làm nhiều nhất, chính là cùng một số bạn bè bay ra nước ngoài mua sắm nghỉ phép.
Lâu Minh Lãng cùng thực tập sinh trong công ty có gian tình, chuyện này là một người bạn nói cho cô biết, cô liền lập tức đi tìm Lâu Minh Lãng giằng co, đối phương thế mà không phủ nhận, chỉ nói khi hai người đính hôn tuổi còn quá nhỏ, quá mức qua loa, hy vọng cô có thể suy xét lại lần nữa.
Chu Kiều Kiều nghe hắn nói thế liền nói không nên lời. Hai người bọn họ vài tuổi đã biết nhau, đến bây giờ gần hai mươi năm, khi đính hôn đều đã thành niên, đây là cái hắn gọi là tuổi tác nhỏ? Đây là cái hắn gọi là quá mức qua loa?
Cô bắt đầu từ mười tám tuổi đã chờ mong làm vợ hắn, đợi nhiều năm như vậy, kết quả chờ đến hắn di tình biệt luyến.
Sự kiêu ngạo của cô không cho phép hèn mọn mà cầu xin vãn hồi, nhưng bởi vậy mà sinh ra không cam lòng cùng hận ý phủ đầy vết thương tuyệt vọng, cho nên khi Khương Nhuế tìm được cô ấy, dường như cô ấy có thể xem như bình tĩnh mà nói ra yêu cầu.
*
Chung cư của cô ở trung tâm thành phố, là đoạn đường tấc đất tấc vàng, Chu Kiều Kiều một mình ở căn phòng lớn một trăm năm mươi mét vuông.
Thời điểm Khương Nhuế vào cửa, Trời đã tối hẳn.
Trong phòng một mảnh đen nhánh, ngoài cửa sổ đèn đuốc sáng trưng.
Cô lẳng lặng đứng trước cửa sổ sát đất hồi lâu.
Hai nhiệm vụ trước hoàn thành thật sự thuận lợi, mang về hai mảnh hồn phiến cũng đã dung hợp, điều này chứng minh phương pháp cô làm là chính xác, hoàn thành mỗi một nhiệm vụ là tiến thêm được một bước.
Tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên. Cô nói vài câu liền cúp máy.
Là bạn bè của Chu Kiều Kiều gọi đến, hẹn cô hai ngày sau đi Paris tham dự show thời trang, Khương Nhuế từ chối.
Lại nói tiếp, bạn bè Chu Kiều Kiều tuy nhiều, nhưng chân chính gọi là bạn tốt một người cũng không có, nếu không ngày đó cô ấy mượn rượu giải sầu, đến mức trúng độc cồn cũng không một ai phát hiện.
Khương Nhuế hít sâu một hơi, vứt điện thoại sang một bên, vào phòng bếp tùy ý làm đồ ăn.
Ngày hôm sau, cô nằm ở trên sô pha xem phim điện ảnh buổi sáng, buổi chiều hai ba giờ nhích người đi Lâu gia.
Người hầu thấy cô lại tới, trong lòng đều có chút kinh ngạc, nhưng không ai hỏi nhiều, Lý tẩu theo thường lệ pha trà cho cô.
Lâu Văn Viễn sau khi trở về nhìn thấy cô, trên mặt không có một tia khác thường, giống như việc cô nói ngày hôm qua, hắn coi như là lời trẻ con giận dỗi, nghe qua liền quên, sắc mặt như thường mà cùng cô chào hỏi: "Kiều Kiều tới."
Khương Nhuế nhấp môi hỏi hắn: "Tôi tới chờ đáp án, chú đồng ý không?"
Lâu Văn Viễn ý cười bên miệng độ cung cũng chưa thay đổi, như trưởng bối khoan dung đối mặt với vãn bối tùy hứng, "Đừng nói lời ngu ngốc đó, hôm qua đi vội như vậy, đến trà cũng chưa uống, hôm nay ở lại cùng nhau ăn cơm chiều đi."
Trải qua một buổi tối lắng đọng lại, cảm xúc của cô thoạt nhìn ổn định rất nhiều, tựa hồ quyết định chủ ý muốn cùng hắn tiến hành đánh giằng co dài hạn, rõ ràng chỉ nghe cho qua loa lấy lệ, cũng không kích động như hôm qua.
Cô vẫn sợ hắn, không muốn cùng hắn ăn chung một bàn, nhưng lại không muốn buông tha khả năng cơ hội làm hắn thoái nhượng. Giãy giụa cùng mâu thuẫn đều biểu lộ ở trên mặt, giống một con tiểu miêu, khát vọng ngọt sữa thơm, lại sợ bị bỏng đầu lưỡi.
Cuối cùng, bọn họ vẫn cùng ngồi chung một bàn ăn.
Bữa tối là kiểu Tây, dao nĩa cùng chén đĩa chạm nhau, lại vô thanh vô tức.
Chu Kiều Kiều lễ nghi trên bàn ăn trải qua huấn luyện nghiêm khắc, vô cùng chuẩn mực, nhưng so sánh với Lâu Văn Viễn, lại mất đi một loại phong thái ưu nhã thong dong.
Ăn xong cơm chiều, Khương Nhuế đứng dậy tạm biệt, trước khi rời đi đối Lâu Văn Viễn nói: "Ngày mai tôi sẽ lại đến."
Lâu Văn Viễn thần sắc ôn hòa: "Đêm mai muốn ăn cái gì thì nói với phòng bếp, để bọn họ chuẩn bị."
Nhìn hắn không chút nào để ý, Khương Nhuế rốt cuộc lấy hết can đảm hừ một tiếng, giận dỗi cố ý đạp thật mạnh bước chân rời đi.
Về sau mỗi ngày, cô quả thực đều tới Lâu gia điểm danh, nhìn thấy Lâu Văn Viễn câu đầu tiên đều hỏi hắn có đồng ý hay không, sau đó hai người cùng nhau ăn cơm chiều, cô lại tức giận rời đi.
Bọn người Lý tẩu xem đấy là thói quen quy luật hành trình, mỗi ngày tới giờ sẽ chuẩn bị tốt đồ uống cô thích, chờ cô đến, lúc bưng đồ lên độ ấm vừa lúc, phòng bếp cũng sẽ mua nguyên liệu nấu ăn làm món ăn cô thích, mỗi ngày bữa tối làm hai phần cơm.
Liên tiếp hơn mười ngày, Khương Nhuế đều cự tuyệt bạn bè mời đi ra ngoài chơi bời, mới đầu những người đó còn khó hiểu, chờ cô trong lúc vô tình lỡ miệng, nhắc tới tình cảm của mình và Lâu Minh Lãng sinh biến, người đến tìm cô dần dần bớt đi.
Ngoại trừ các cô (bạn bè), Lâu Minh Lãng cũng nhắn tin vài lần, cô không thèm để ý đến.
Hôm nay, hắn trực tiếp gọi điện thoại đến đây.
Khi đó Khương Nhuế đang chuẩn bị ra cửa, định làm lơ, nhưng trong lòng vừa chuyển, lại nhận cuộc gọi.
"Kiều Kiều?"
"Có việc?"
Dường như chưa từng nghe qua ngữ khí lãnh đạm của cô như thế, bên kia dừng một chút, mới tiếp tục nói: "Mấy ngày nay nhắn tin cho em, em cũng không rep, em bận gì sao?"
Lúc trước Chu Kiều Kiều một ngày liên hệ rất nhiều lần với Lâu Minh Lãng, có đôi khi hắn cảm thấy thật phiền, còn bỏ qua điện thoại của cô. Lần này hơn mười ngày không nhắn tin, hắn đã gửi hai ba cái tin nhắn qua cũng không thấy rep lại.
"Không phải anh để tôi suy xét quan hệ của hai chúng ta sao? Tôi suy nghĩ rồi, anh nói không sai, lúc đấy quả thật quá qua loa, hôn ước giữa chúng ta hủy bỏ đi."
"Kiều Kiều, em không cần giận dỗi." Lâu Minh Lãng lập tức nói, "Anh chỉ muốn cho chúng ta có thời gian bình tĩnh lại, cũng không có ý muốn hủy bỏ hôn ước. Cho dù chúng ta không làm vợ chồng, anh có thể làm anh trai của em, em không cần hành động theo cảm tính, cắt đứt giao tình nhiều năm của chúng ta."
Khương Nhuế ngữ khí nhàn nhạt: "Nói xong rồi? Anh nghĩ thế nào là chuyện của anh, dù sao tôi đã quyết định muốn từ hôn. Đến nỗi cái gì mà anh trai em gái? Ha, anh tìm người khác chơi đi, tôi không bồi chơi loại vai diễn nhàm chán này."
"Kiều Kiều ——" Lâu Minh Lãng còn chưa dứt lời, đã bị treo điện thoại.
Hắn nhìn chằm chằm điện thoại, trong lòng có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không vội lo lắng, lấy cảm tình Chu Kiều Kiều đối với hắn mà nói, sao khả năng dứt khoát lưu loát từ hôn như vậy? Đại khái cô đang nổi nóng, qua mấy ngày dỗ một chút là được rồi.
Một nước cờ này đi được có chút hiểm, nhưng hắn không thể không làm như vậy. Mấy năm nay, bên ngoài Chu gia hắn coi như làm chủ một phương, nhưng cùng công ty Lâu Văn Viễn vẫn có lui tới như cũ, giống như cỏ đầu tường, nơi nào có ích lợi liền hướng tới nơi đó, hắn chỉ có thể tạo một ít nguy cơ cho Chu Kiều Kiều, để cô ta buộc lão ba của mình tăng thêm lợi thế cho hắn.
So với nam nhân kia, trong tay hắn có thể nắm giữ thế lực chung quy vẫn còn quá ít. Lâu gia vốn nên là của hắn, sớm muộn gì cũng có một ngày hắn sẽ đoạt lại.
*
Đình viện lưng chừng núi, Lâu Văn Viễn từ trên xe bước xuống.
Quản gia cùng hắn hội báo việc hôm nay, cuối cùng đề ra một câu, "Chu tiểu thư hôm nay không tới."
"Tôi đã biết." Lâu Văn Viễn thần sắc như thường.
Khi ăn cơm, Lý tẩu cũng nói: "Đáng tiếc Chu tiểu thư không đến, không biết có phải bị vướng chuyện gì hay không, phòng bếp còn chuẩn bị sườn chua ngọt cho cô ấy mà."
Lâu Văn Viễn không trả lời, một lát sau, bỗng nhiên nói câu không liên quan, "Miêu là để nuôi không thể thân."
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
12/06/2019 – Hoàn thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.