Tác giả: Khai Hoa Bất Kết Quả.
Converter: Wikidich.
Editer: Bắc Chỉ.
Chờ Triệu Nam xuất viện, hai người liền chân chính bắt đầu cuộc sống gia đình của mình.
Triệu Nam bởi vì chân bị thương, ở nhà nghỉ ngơi một đoạn thời gian, thường xuyên có người tới cửa thăm hắn. Bởi vậy Khương Nhuế biết được một đám quan quân, trong đó có một hai người chơi thân, chậm rãi liền thành bạn bè.
Thời tiết dần dần chuyển nóng, Khương Nhuế mang quần áo từ nhà mang lên ra thay, ra cửa dạo qua một vòng sau phát hiện một vấn đề: Quần áo cô mặc, cùng người ở đây không khác gì mình xuyên không đến.
Nói cách khác, cô thổ. (:>> thổ dân, người tối cổ, bla bla, tóm lại chị quê =")), thấy từ thổ này khá hay nên t để nguyên như thế:v)
Quê mùa hay không quê mùa, căn bản cô cũng không để ý. Lúc trước ở đại đội Tây Sơn, người ta mặc kiểu gì, cô cũng mặc kiểu đấy, bởi vì cô biết, muốn dung nhập nơi nào đó, không thể quá dị loại.
Đi vào thành phố lớn thì không giống, hai năm trước các lãnh đạo đều lên tiếng, muốn cải cách, muốn mở rộng.
Thể hiện rõ ràng nhất là cách ăn mặc của nữ giới, kiểu tóc cùng trang điểm. Mấy năm trước đi ở trên đường, vẫn là một bộ thủy quân trang, trước mắt đầy đều là màu xanh lục, màu xám. Mấy năm nay các loại trang phục mới mẻ độc đáo, liền xuất hiện như măng mọc sau mưa thành đàn, đặc biệt là những người trẻ tuổi, người nào người nấy đều tuấn tiếu*, thời thượng.
*Tuấn tiếu: xinh đẹp, tuấn tú.
Đối lập như vậy, Khương Nhuế không thể không thèm để ý.
Người ta quê mùa, cô cũng quê mùa, vậy còn có thể; người ta thời thượng, cô còn quê, khó mà làm được.
Đặc biệt có mấy lần, cô nghe thấy mấy cô gái ở đoàn văn công sau lưng nói cô là thôn cô. Khương Nhuế cảm thấy mình không thể cùng các cô gái nhỏ so đo, nhưng thân là con gái, bị người khác đánh giá như vậy, cô có điểm không phục.
Về đến nhà, cô liền mang theo tiền cùng phiếu vải, đi bách hóa đại lâu dạo qua một vòng, khi ra cửa không phải mua quần mới, kính mát, mà là mua mấy miếng vải, chuẩn bị tự mình làm —— những bộ quần áo trong cửa hàng cô đều chướng mắt, cô phải làm cho mình những bộ độc nhất vô nhị, để cho những người cười nhạo cô quê mùa đem lời nói nuốt trở lại đi.
Lúc trước kết hôn mua máy may ở quê, Khương Nhuế quyết định chính mình động thủ may từng đường kim mũi chỉ, dù sao tay cô tốc nhãn lực (tốc độ + mắt) so người bình thường nhanh hơn nhiều.
Chân Triệu Nam đã phá bỏ thạch cao, đáng ra nên ở lại chữa trị một hai tháng, nhưng hắn không chịu ngồi yên, muốn sớm về đơn vị.
Khương Nhuế cũng không lo lắng, có cô ở đây, sẽ không để hắn có di chứng gì.
Chạng vạng Triệu Nam từ nơi đóng quân về nhà, vừa vào cửa, không nghe được câu nói ngọt ngào quen thuộc anh đã về rồi, trong không khí cũng không có hương cơm chiều, trong nhà an an tĩnh tĩnh. Hắn từ phòng khách, phòng bếp, phòng ngủ đều tìm một lượt, cuối cùng ở phòng dành cho khách tìm được Khương Nhuế.
Cô ngồi xếp bằng ở trên sàn nhà, bên người rơi rụng các loại vải dệt kim chỉ, trên tay còn cầm một khối vải trắng, trái một châm phải một châm, hết sức chuyên chú may vá.
Triệu Nam đứng trong chốc lát, thấy cô không để ý mình, đành phải mở miệng nói: "Anh về rồi."
Khương Nhuế cũng không ngẩng đầu lên mà ồ một tiếng.
Dĩ vãng lúc này, cô hẳn là hỏi anh có đói bụng không, Triệu Nam đợi chờ, chờ không được, lại tự mình mở miệng: "Đói bụng sao?"
"Không muốn ăn." Khương Nhuế vẫn như cũ không ngước nửa con mắt lên nhìn hắn.
Triệu Nam liền đi vào phòng bếp, cởi áo khoác, vén tay áo, lấy nồi trong tủ ra, chén, bát, đũa, muôi, lách cách lang cang vang lên trong chốc lát, mang ra hai bát cơm, một đĩa trứng hoa xào tiêu, giữa trưa còn thừa một bát canh bí đao xương sườn.
Hắn kêu Khương Nhuế ra ăn cơm, Khương Nhuế trong miệng đáp lời, thân hình lại không nhúc nhích.
Triệu Nam đợi một lúc lâu, dứt khoát trực tiếp cúi người đem cô bế lên, đặt xuống ghế bàn ăn.
Trong tay còn cầm kim khâu, Khương Nhuế chớp chớp mắt, nhìn nhìn trên bàn đồ ăn, lại nhìn hắn, bỗng nhiên nói: "Anh đã về rồi."
Triệu Nam bất đắc dĩ nói: "Đã về, em đang làm cái gì?"
"Làm quần áo mùa hè, lúc trước mang đồ ở nhà đến, mặc đi ra ngoài bị người ta chê quá xấu." Khương Nhuế một bên lùa cơm một bên trả lời hắn.
Đặt đũa xuống, Triệu Nam hỏi: "Ai nói xấu?"
"Ai nói không quan trọng." Khương Nhuế gắp một miếng trứng hoa, miệng nhai nhai nheo lại đôi mắt.
"Làm sao vậy? Có phải mặn hay không? Mau nhổ ra." Triệu Nam vẫn luôn chú ý cô, thấy thế lập tức nói.
Khương Nhuế lắc lắc đầu, đem trong miệng cơm nuốt vào, cười tủm tỉm nói: "Không phải mặn, mà là ăn quá ngon, tay nghề chú thật tốt."
Triệu Nam bị cô khen mặt lại đỏ lên, nghẹn trong chốc lát mới nói: "Nấu đơn giản mà thôi, nào có tay nghề gì."
Lời nói là như thế, hắn đem đĩa trứng xào đặt gần cô, tiêu đều bỏ vào trong chén mình, trứng để lại cho Khương Nhuế.
Khương Nhuế lại nói: "Em cảm giác làm quần áo rất có ý tứ, chờ những cái đó làm xong, cũng làm cho anh hai bộ."
Triệu Nam gật gật đầu, hắn cảm thấy Khương Nhuế có chút việc giết thời gian khá tốt, bất quá vẫn là nói: "Lần sau không thể lại quên ăn cơm."
"Đã biết."
Khương Nhuế liên tiếp làm hai ngày, rốt cuộc cũng làm xong một bộ quần áo, là một kiện tay áo sơmi màu trắng cùng chiếc váy dài hồng bạch, váy dài đến cẳng chân, dưới chân đeo một đôi giày xăng-̣đan trắng.
Chờ đến một ngày ánh mặt trời sáng lạn, cô mặc bộ đồ mới, đeo giỏ, ra cửa mua đồ ăn.
Mới vừa đi ra đã có một số người chú ý, còn có rất nhiều người ở sau lưng khe khẽ nói nhỏ.
Cô ngưng thần nghe một ít, lược đi một hai câu không liên quan, còn lại đại đa số đều thảo luận đây có phải bách hóa đại lâu ra kiểu mốt mới không, các cô cũng muốn mua linh tinh.
Cô nghe xong, trong lòng có chút tự đắc nho nhỏ.
"Bảo Cầm?"
Phía sau có người gọi cô, Khương Nhuế quay đầu lại, người đến là Trịnh Bân và vợ hắn Tống Xuân Yến, "Chị dâu, chị cũng đi mua đồ ăn sao?"
"Ai nha đúng là em!" Tống Xuân Yến vài bước đuổi kịp tới, lôi kéo cô ngó trái ngó phải, "Vừa rồi chị nhìn xa xa, trong lòng còn nghĩ, đây là cô gái nhà ai, ăn mặc thời thượng như vậy, kết quả càng đi càng gần, càng nhìn càng quen mắt, còn không dám khẳng định là em. Bộ này em mua ở đâu thế? Đẹp thật đấy!"
Khương Nhuế hơi hơi hất cằm lên, cười nói: "Là tự em làm đó."
"Thật á?" Tống Xuân Yến có điểm không thể tin được, vây quanh cô một vòng, trong miệng không nhịn được tán dương: "Thật xinh đẹp thật xinh đẹp, chị thấy so với quần áo mấy quán ven đường kia, hai cái ống quần thùng thình, có cái gì xem đâu? Còn không bằng ngươi này một thân váy, vừa hào phóng vừa thoải mái."
Khương Nhuế nhấp khóe miệng, giống như bị khen có chút ngượng ngùng, "Em chỉ tùy tiện làm thôi, chị dâu khen em như thế để người khác nghe được lại cười nhạo em."
"Ai dám cười?" Tống Xuân Yến bất mãn không khách khí mà nói, hai người sóng vai đi về phía trước, "Sao đột nhiên em lại nghĩ đến việc may quần áo thế?"
"Cũng không có gì, chỉ là trời nóng, quần áo trước kia không thích hợp thôi."
Tống Xuân Yến hừ một tiếng, "Em không cần giấu chị, có phải mấy đứa ranh con không tu khẩu đức để em nghe thấy được?"
Khương Nhuế không phản bác, chỉ nói: "Chị dâu cũng biết?"
"Hiện tại mấy đứa ranh con đấy, đứa nào đứa nấy há mồm ngậm miệng liền nói em từ nông thôn đến, cũng không nghĩ lại, tổ tiên mình từ đâu mà đến, ở đâu mà chẳng xuất thân từ chân đất ra? Những người trẻ tuổi này không bằng chúng ta ngày xưa thuần phác, lạc quan, có mắt mà không nhìn điều tốt, nhìn chằm chằm người ta mặc cái gì, trong tay mang gì, còn không biết xấu hổ, nhìn chằm chằm chồng người khác." Tống Xuân Yến có điều ý chỉ.
Khương Nhuế biết nàng nói chính là việc lúc trước, trong đại viện có một quân nhân mới chuyển đến, được thăng chức, cấp bậ có thể để người nhà tùy quân, vốn là một cọc chuyện tốt, nhưng người nhà tới không bao lâu liền đại náo một hồi, thì ra quân nhân kia mấy năm nay ngầm cùng một nữ tử trẻ tuổi có lui tới, bị phát hiện. Người nhà tính tình cũng nóng, không nhịn được ủy khuất, đem chuyện này hướng lên trên thọc. Quân nhân bị xử phạt, lại hạ chức điều hướng đi nơi khác, cô gái trẻ tuổi kia chẳng những không được đến chỗ tốt, còn chọc một thân hư thanh danh.
Việc này được lưu truyền rất náo nhiệt.
"Trộm tranh đàn ông cũng không phải là cái loại tốt lành gì." Tống Xuân Yến cuối cùng hạ định luận, "Nếu lão Trịnh nhà chúng ta dám trêu hoa ghẹo cỏ, xem chị đây có đem chân hắn đánh gãy nát hay không."
Khương Nhuế xì một tiếng cười nói: "Trịnh ca tôn trọng chị dâu như vậy, khẳng định sẽ không làm loại sự tình này."
"Tôn trọng có ích lợi gì? Còn so ra kém lão Triệu nhà cô một đầu ngón tay. Chị nói cho em biết, những điều mấy đứa ranh con kia nói, không cần để ở trong lòng, chúng nó ngoài miệng nói em, hơn phân nửa là trong lòng ghen ghét em. Ghen ghét em lớn lên xinh đẹp, ghen ghét lão Triệu tuổi trẻ đầy hứa hẹn, càng ghen ghét lão Triệu chỉ đối với em khăng khăng một mực. Em cái gì cũng không cần làm, đem lão Triệu bám đến gắt gao, xem chúng nó đỏ lòi con mắt ra."
"Chị dâu nói đúng, em sẽ nhớ kỹ." Khương Nhuế cười nói.
Khương Nhuế mặc bộ đồ mới ở bên ngoài lắc lư một vòng, thành công dẫn tới vài cá nhân tiến lên hỏi quần áo trên người cô mua ở đâu, mới mang theo giỏ về nhà.
Giữa trưa Triệu Nam trở về ăn cơm, thấy cô thì có chút sửng sốt.
"Đẹp không?" Khương Nhuế hỏi hắn.
"Đẹp." Triệu Nam cẩn thận đánh giá cô, nghiêm túc gật gật đầu.
"Hôm nay ăn mặc như này ra cửa, cũng rất nhiều người nói em đẹp." Khương Nhuế dường như tranh công nói.
Triệu Nam nghe xong, lại khẽ nhíu mày: "Đã mặc đi ra ngoài?"
"Buổi sáng đi mua đồ ăn đã mặc rồi, làm sao vậy, chẳng lẽ em mặc như vậy nhận không ra luôn, hả?" Cô chọc chọc ngực Triệu Nam.
Triệu Nam cầm tay cô. Hắn đương nhiên không phải không nhận ra cô, chỉ là tưởng tượng đến cô ăn mặc đẹp như vậy, chính mình lại không phải là người đầu tiên nhìn thấy, trong lòng có chút không thoải mái. Có cô vợ lớn lên xinh đẹp, hắn vẫn luôn biết đến, nhưng mặc kệ cô có xinh đẹp hay không, hắn đều không thích người khác nhìn cô chằm chằm.
Càng nghĩ vậy càng khó chịu.
"Lần sau mặc bộ đồ mới, để anh nhận xét rồi hãy ra ngoài." Buồn một hồi lâu, hắn tốt xấu nghĩ ra một cái cớ thoạt nhìn tương đối hợp lý.
Khương Nhuế đương nhiên không phát hiện tiểu tâm tư của hắn, cười tủm tỉm đáp ứng.
Thời điểm buổi chiều, cô lại ra cửa một chuyến, rốt cuộc đụng gặp các cô gái ở đoàn văn công, ở trước mặt các cô lượn một vòng, mới cảm thấy mỹ mãn về nhà.
Đấy không phải là cô muốn phân cao thấp với các cô (đoàn văn công), chỉ là để các cô nhìn xem quần áo mới của cô mà thôi.
Tác giả có lời muốn nói:
Nữ chủ: Ai nói tiểu tỷ tỷ mấy vạn tuổi không thể có tâm thiếu nữ?
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
19/04/2019-Hoàn thành.