Lão Đại Đều Yêu Ta

Chương 170: Lão Cửu Cửu Uyên Thần Tôn 9




Cuối cùng, hai người Khương Nhuế cùng xuất hiện trong buổi yến hội của Long thái hậu.
Khách đến đều là nhân vật lớn tiếng tăm lừng lẫy của Thiên giới, tuy có vài vị tò mò thân phận của Khương Nhuế, nhưng không đại kinh tiểu quái* như đám cung nga, đa số đều là không thèm để ý, mặc dù chỉ cần liếc mắt một cái là đã có thể nhìn thấu tu vi của cô, cũng không khinh thường, kiêu ngạo.
* Đại kinh tiểu quái: chuyện bé xé ra to.
Tiệc mừng thọ kết thúc, Long thái hậu mở miệng giữ lại, để Khương Nhuế ở Long Cung ngắm cảnh hai ngày, thần tôn đương nhiên cũng ở lại.
Hai người ngủ cùng một sân nhà cách một bức tường, đám cung nga nối đuôi nhau bê tất cả dụng cụ đi vào, thấy tiên tử không cần người hầu hạ, liền lui ra ngoại viện, còn chưa đứng vững gót chân, liền thấy thần tôn đại nhân một thân sương tuyết đi đến, lại là kiểu một phút cũng không muốn tách ra.
Hôm nay coi như là đã mở rộng tầm mắt nhưng mọi người vẫn cứ líu lưỡi không thôi.
Tòa khách viện ở Long Cung cũng trang trí tráng lệ huy hoàng, ngoài cửa sổ không phải loại hoa cỏ tầm thường, mà là những bụi san hô diễm lệ, còn có rất nhiều cá nhỏ quẫy đuôi lui tới trong san hô. Khương Nhuế dựa vào cửa sổ vươn tay, những con cá đó cũng không sợ người, khẽ lướt qua khe hở ngón tay của cô, đuôi cá ngẫu nhiên chạm phải, mang đến cảm giác ngứa ngáy nhẹ, khiến người ta không nhịn được cười.
Bỗng một bàn tay to vươn ra, nắm chặt năm ngón tay của cô lại, làm cản trở mấy con cá nhỏ định bơi qua, đám cá con sợ tới mức lập tức giải tán.
“Chàng làm cái gì vậy.” Khương Nhuế còn chưa chơi đủ, nhẹ giọng oán trách.
Người phía sau không nói một lời, lại được một tấc muốn tiến thêm một thước, càng tiến thêm một bước, ôm lấy eo cô từ phía sau, mấy con cá nhỏ vốn định chạy qua thăm dò, vì chuyện này mà càng chạy xa hơn.
Khương Nhuế tùy ý để hắn ôm, thấy trong bụi san hô nổi lên bọt khí, từng bọt nước run rẩy nổi lên trên, cũng ngẩng đầu lên nhìn theo, phía trên là nước biển màu xanh đậm.
“Dựa theo canh giờ, chắc giờ đã là buổi tối rồi.” Cô nhìn một lúc, bỗng nhiên tâm huyết dâng trào, “Không biết đêm nay có trăng không nhỉ?”
“Đến xem thì biết.” Vừa nói xong, thần tôn bỗng nhiên hóa thành con rồng bạc to lớn, trong tiếng kinh hô của các tiên nga, cẩn thận dùng móng vuốt kẹp eo Khương Nhuế, dẫn theo cô vẫy đuôi rời đi.
Nước biển dưới ánh trăng yên ắng u ám, ánh huỳnh quang như sao trời, trải rộng ở trên mặt biển, đó là một loại cá nhỏ phát ra ánh sáng.
Bỗng nhiên, bầy cá như cảm nhận được cái gì, xôn xao một tiếng tản ra, lại tụ lại không xa ở đó, nháy mắt sau, ở vị trí kia liền rẽ ra một con đường không nước.
Ngân long bơi trên mặt biển một lát, tìm được một chỗ đá ngầm, thả móng vuốt đặt người trong lòng ở trên đá ngầm, thân rồng cường tráng uốn lượn vài vòng quanh đá ngầm, đầu rồng ngẩng lên, đôi mắt màu xanh băng như chiếc đèn lồng nhỏ không chớp mắt, tư thế đó giống như canh giữ bảo vật.
Tuy rằng từ trên mặt nước lên, nhưng trên người Khương Nhuế không hề bị ướt, nhìn dáng vẻ ngân long khoe mẽ lấy lòng, cô ôm đầu rồng đặt lên trên đùi mình, ngón tay chải qua bờm rồng vài lần, mới ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm cùng sắc biển.
Trăng tròn như đĩa bạc, trăng sáng sao thưa, “Hôm nay là trăng rằm.”
Nơi này cách bờ biển không xa, gió trên bờ biển mang theo hương quế nhàn nhạt vương qua, đêm nay không chỉ là ngày rằm, mà còn là dịp cả nhà đoàn tụ.
Trung thu nhân gian, Khương Nhuế trải qua rất nhiều lần. Lúc này ngồi trên mặt biển rời xa ồn ào náo nhiệt, tưởng tượng hoa đăng cây quế cách đó không xa, người người đoàn viên, cô dựa vào con rồng, trong lòng cũng cảm thấy mỹ mãn.
Ngũ cảm ngân long nhạy bén, có thể nghe được tiếng náo nhiệt ở thị trấn nhỏ cách mấy chục dặm, “Nhuế Nhuế, ta dẫn nàng đi chơi nhé?”
“Không cần.” Khương Nhuế lắc đầu, lại hỏi: “Chàng muốn đi?”
“Nhuế Nhuế ở đâu, ta ở đó.” Ngân long chớp đôi mắt to, lông mi thật dài rũ xuống.
Khương Nhuế cười gãi cằm hắn.
Hai người tựa vào nhau, cho đến khi trăng tròn chìm xuống, mới quay về Long Cung.
Hành tung của hai người, sớm đã có người báo cho Long thái hậu, biết được tiểu đệ cả đống tuổi của mình, lại chỉ biết dẫn người ta nhìn ngôi sao ngắm ánh trăng, Long thái hậu thật sự không biết nên nói gì.
Bà giữ người ở trong Long Cung hai ngày, cũng âm thầm quan sát hai ngày, cuối cùng không thể không thừa nhận, tiểu đệ của mình là con hổ giấy, nhìn uy phong lẫm liệt thế thôi, bị người trong lòng chọc cho cái đã ỉu xìu, không có chút tác dụng nào. Bà còn không thể nói tiên tử người ta quá lợi hại, dù sao cũng là ngươi tình ta nguyện, chỉ là tỷ đệ ruột, nên giúp thì phải giúp một phen, nếu không lúc nào mới có thể thấy hỉ sự chứ? Chắt trai bà cũng có cả rồi, chỉ có đệ đệ của bà còn bị người gọi là ngũ bảo bảo! Bà nghe thấy mà để được à!
Ngày thứ ba, Long hậu mời Khương Nhuế đến thưởng trà, thần tôn đại nhân vốn cũng muốn cùng đi, nửa đường bị Long thái hậu mời đi.
Long thái hậu từ xa nhìn tiểu đệ đi tới, liền nhìn ra trong lòng hắn không vui, mở miệng liền nói: “Để cho đứa lắm mồm kia tới đi.”
Thần tôn đại nhân căng khuôn mặt băng sương ra, chậm rì rì hóa thành hình rồng, một còn rồng bạc nhỏ rung đùi đắc ý, rất là hoạt bát.
Trong lòng Long thái hậu phức tạp, tiểu đệ của bà, lúc đầu không phải bộ dáng như vậy. Năm đó năm người huynh muội bọn họ, tiểu ngũ nhi tuổi nhỏ nhất, tuổi tác kém hơn huynh muội khác rất nhiều, gần như là được mọi người nuông chiều mà lớn lên, người trên Thiên giới chỉ cần vừa nghe tiểu ngân long Thiên Long Tộc, đều đã đau đầu không thôi, khi ấy hắn là tiểu ma vương, vừa không thể trêu vào cũng không thể tránh khỏi. Bấy giờ ở Thiên giới những người được gọi là hậu duệ quý tộc của Thiên tộc, năm đó chẳng là gì so với tiểu ngân long, cho dù là Thiên Đế bây giờ, xưa nay đều tránh mũi nhọn của tiểu thúc hắn ta.
Cho đến khi Lục giới hỗn chiến, Thiên Long Tộc thương vong nặng nề, cha mẹ lần lượt ngã xuống, đám huynh đệ tỷ muội ngày ngày làm bạn cũng từng người rời đi, gần như trong một đêm, cũng chỉ còn lại hai tỷ muội bọn họ.
Không còn chỗ cho sự nghịch ngợm của bản thân, thanh danh Hỗn Thế Ma Vương của Thiên Long Tộc đã ở bên ngoài chiến trường, đến Long thái hậu cũng không nhớ nổi, không biết bắt đầu từ khi nào, nụ cười trên gương mặt đệ đệ nhỏ nhất càng ngày càng ít, khí thế quanh thân càng ngày càng lạnh lẽo, cả người giống như huyền băng vạn năm không được đến gần, chỉ có ngẫu nhiên hóa thành rồng nhỏ, mới còn giữ lại vài phần tính nết lúc trước.
Ở trận chiến cuối cùng với Ma giới, bà gần như mất đi đệ đệ cuối cùng của mình, hiện giờ thấy hắn hoàn hảo trở về, tuy ngoài miệng Long thái hậu luôn ghét bỏ hắn là cái hũ nút, trong lòng đã sớm cảm kích vô cùng.
Tiểu ngân long cũng không ngồi xuống, bay qua lại ở trước mặt bà, “Nhị tỷ gọi ta tới làm gì?”
Vừa nghe hắn mở miệng, Long thái hậu liền vứt bỏ cảm xúc buồn bã ra sau đầu, liếc mắt nhìn tới, “Không có việc gì thì không thể gọi ngươi đến à?”
Tiểu ngân long gõ móng vuốt, tuy chưa nói, nhưng giờ hắn chỉ muốn đi tìm Nhuế Nhuế.
Long thái hậu hừ nhẹ một tiếng, “Lúc trước ngươi đã nói với ta, lần này có thể quay về, đều là nhờ vị tiểu tiên kia, cụ thể là như thế nào, nói cho ta nghe xem.”
Ngân long không mấy tình nguyện, nhiều lần luân hồi như vậy, nói chưa xong thì Nhuế Nhuế đã sớm uống xong trà rồi.
Long thái hậu giận cười, “Ngươi cho rằng ta muốn nghe chuyện xưa à? Còn không phải là vì giúp ngươi, nói xong sớm thì thả ngươi sớm, nếu không để xem ai đủ khả năng ra khỏi đây.”
Không còn cách nào, tiểu ngân long đành phải ngồi trên bàn trà, nói ngắn gọn, tóm tắt mối quan hệ của mình với Khương Nhuế.
Quả nhiên nói non nửa ngày, Long thái hậu nghe xong, hồi lâu không mở miệng. Ban đầu bà còn cảm thấy tiểu tiên tử kia có chút lợi hại, tiểu đệ không phải là đối thủ của cô, hiện giờ biết được cô làm thế nào mà gom từng mảnh nguyên hồn của đệ đệ mình lại, cũng không biết nên nói cái gì.
“Nhị tỷ bảo muốn giúp ta, vậy giúp như thế nào?” Ngân long bơi tới trước mặt bà hiếu kỳ hỏi.
Long thái hậu khẽ thở dài, thần sắc phức tạp, “Không giúp, giúp ngươi lương tâm cắn rứt.”
Một giọt máu đổi lấy một người toàn tâm toàn ý như vậy, đệ đệ ngốc này chuẩn bị làm trâu làm ngựa cả đời cho người ta bà cũng không có ý kiến!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.