Lão Đại Đều Yêu Ta

Chương 140: Lưu manh thổ hào (18)




Editor: Bắc Chỉ.
Beta: Tũm.
Tuần diễn lần này của ban nhạc vừa lúc dài đến một tháng, sau khi quay lại Lâm Thành, Khương Nhuế thoạt nhìn không có gì khác biệt so với trước khi rời đi, ngay cả làn da cũng không đen một xíu nào, trái lại Hình Diễn vốn là người không trắng, lại hoàn toàn phơi thành màu đồng cổ, khi cười rộ lên lộ ra hàm rằng trắng tinh chói lóa, thế nhưng nhìn dáng vẻ của hắn lại rất là vui vẻ.
Trợ lý tiểu Lâm tới đón, giây phút nhìn thấy ông chủ, cậu quả thực mừng muốn khóc. Một tháng đấy, ông chủ không ở công ty, chủ tịch lại chỉ lo chuyện lớn, việc nhỏ không để ý tới, cậu với vài tên giám đốc bận đến mức xoay như chong chóng, về sau không bao giờ nói lượng công việc của mình có lỗi với tiền lương cao nữa.
Tiếp theo, cậu thấy một thân ảnh nhỏ nhắn bên cạnh ông chủ, là Thẩm tiểu thư.
Trong khoảng thời gian này, tiểu Lâm tranh thủ lúc rảnh rỗi, học tập lão Trương rất nhiều, cho dù là lý luận hay là kiến thức thực tiễn, đều phong phú hơn trước, cậu như suy tư gì đó mà quan sát hai người một hồi, từ cảnh ông chủ thỉnh thoảng cúi đầu cười nói đến việc Thẩm tiểu thư khóe miệng chứa ý cười nhẹ, cùng với vali trên tay của ông chủ là của hai người, lớn mật đưa ra một cái kết luận: Tán đổ rồi ó!
Cậu ân cần chào hỏi, hỗ trợ cầm hành lý, mở cửa xe, sau đó nghe được ông chủ nói: "Có đói bụng không bảo bối?"
Trợ lý tiểu Lâm nhịn không được nhẹ nhàng, nhẹ nhàng rùng mình, cảm thấy thật buồn nôn.
Lúc này là giờ cao điểm, xe đi trên đường cao tốc chậm như rùa bò, Hình Diễn và Khương Nhuế ngồi ở ghế sau, nắm tay nhau.
Hắn nhớ tới cái gì, bỗng nhiên nói: "Chúng ta chụp một kiểu ảnh đi."
"Làm sao vậy?" Khương Nhuế hỏi.
"Cho ba mẹ anh xem, lúc trước anh nói với bọn họ là mình đang theo đuổi bạn gái, ai cũng không tin anh, bảo bối, em giúp anh tìm lại một chút mặt mũi với nhé." Ánh mắt Hình Diễn trông mong nhìn cô.
Lời này nửa thật nửa giả, ngoại trừ quả thật là muốn từ hắn ba mẹ kia tìm lại hình tượng, hắn còn có một chút tâm cơ nho nhỏ, ảnh chụp cho cha mẹ xem qua thì tương đương với việc thông báo cho trưởng bối biết, có nghĩa là quan hệ hai người tiến thêm một bước, vững chắc thêm một chút.
Khương Nhuế không có ý kiến gì với việc này, dù sao sớm muộn gì cũng sẽ tới một bước kia.
Thấy cô đồng ý, Hình Diễn hí hửng móc điện thoại ra, một tay ôm cô, thân mật sát chung một chỗ, trước khi ấn chụp, hắn bỗng nhiên quay đầu hôn lên mặt Khương Nhuế, tấm ảnh đầu tiên của hai người cứ như vậy mà ra lò.
Tại Thẩm gia, Thẩm lão nhân và Thẩm lão thái nhịn không được mà nhìn ra cổng, vừa thấy đến cháu gái xuất hiện, Thẩm lão thái lập tức đến nghênh đón, trên gương mặt già nua của Thẩm lão nhân cũng xuất hiện vài phần vui mừng.
"Ông nội ba nội, con về rồi đây."
Ba ông bà cháu cả tháng không gặp nhau, tất nhiên sẽ có rất nhiều lời muốn nói, vẫn là hai ông bà đau lòng cháu gái đi đường xa mệt mỏi, để cô đi tắm rửa trước, rồi sau đó ba người cùng ăn cơm với nhau.
Thẩm lão thái thái lôi kéo tay Khương Nhuế, cứ luôn miệng nói cô đã gầy đi rồi, phải làm canh bồi bổ cho cô. Thẩm lão nhân ở bên cạnh cũng gật đầu.
Tuy rằng Khương Nhuế cảm thấy mình không gầy đi, nhưng nếu đây là tâm ý của hai ông bà, thì cũng không từ chối, cứ tùy theo ý của hai người, vui vẻ là được.
"Đúng rồi, ông nội bà nội, cháu có bạn trai rồi."
Hai vị lão nhân ngừng lại một chút, liếc nhau, cũng không kinh ngạc lắm.
"Là vị Hình tiên sinh kia sao?" Thẩm lão thái hỏi.
Khương Nhuế gật gật đầu: "Là anh ấy ạ, trong khoảng thời gian này, ban nhạc biểu diễn ở khắp nơi, anh ấy cũng đi cùng với con, đưa con đến cửa, rồi mới về nhà."
Thẩm lão thái kinh ngạc nói: "Cậu ta cứ chạy tới chạy lui như vậy với bọn con một tháng?"
Thẩm lão nhân thở hắt ra, lẩm bẩm nói: "Làm việc không đàng hoàng gì cả."
"Ông im đi." Lão thái thái trừng ông, nói với Khương Nhuế: "Bà thấy thằng bé ấy không tệ, lại còn quan tâm cháu, lần sau thằng bé đưa con về nhà, mời người ta vào nhà ngồi đi?"
"Vâng, ngày mai con sẽ nói với anh ấy."
Sau bữa tối, ai nấy đều trở về phòng nghỉ ngơi.
Thẩm lão nhân trằn trọc, mỗi lần xoay người là một lần thở dài thườn thượt.
Thẩm lão thái mỗi khi chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì bị tiếng thở dài của ông làm tỉnh, sau đó vất vả lắm cơn buồn ngủ mới đến, lại nghe ông ấy thở dài nữa, lặp đi lặp lại vài lần, rốt cuộc cũng cáu.
"Nếu ông không muốn ngủ, thì đến thư phòng ngồi đi, đừng ở đây làm phiền giấc ngủ của tôi."
Thẩm lão nhân chuẩn bị thở dài tiếp thì nghẹn lại, ngượng ngùng nuốt trở về, nghẹn cả buổi, vẫn nhịn không được nói với bạn già: "Âm Âm sao có thể coi trọng người Hình gia được chứ?"
Nhìn dáng vẻ của ông, tối nay coi bộ là không định ngủ, Thẩm lão thái trở mình đối mặt ông, nói: "Hình gia thì làm sao? Không phải lúc trước đã nói với ông rồi đó à, khi đó không thấy ông phản ứng, giờ lại ở đây thở ngắn than dài cái gì?"
Thẩm lão nhân khó mà nói lúc trước mình còn ôm ấp hy vọng, hy vọng cháu gái có thể mở to mắt, đừng nhìn cái người họ Hình kia, mà đi tìm người khác tốt hơn
Ông làm người chính phái, đời này không bao giờ nói xấu sau lưng người khác, nhưng hôm nay tự nhiên biết được tiểu tử nhà họ Hình lâm le tới cháu gái bảo bối ông, đối với Hình gia, chỉ cần một hơi thôi ông có thể kể ra tám trăm điều xấu ở nhà họ.
Thẩm lão thái lại nói: "Vừa nãy Âm Âm nói ông không nghe thấy sao? Thằng bé kia lận đận chạy theo ban nhạc suốt cả tháng, bận trước bận sau cẩn thận chu đáo, ông ngẫm lại xem, hiện tại người trẻ tuổi, ai còn có phần nghị lực và tâm ý này chứ?"
Thẩm lão nhân cau mày không nói lời nào.
"Ông già à, có vài chuyện ông phải hiểu rằng, hai người chúng ta có thể bảo vệ được Âm Âm bao lâu chứ? Việc bây giờ có thể làm được, chính là tìm một người đáng tin, đối xử tốt với con bé, còn về gia thế bối cảnh, thì để sau đi. Chỉ cần Âm Âm hạnh phúc vui vẻ, sau này chúng ta còn có thể bế được chắt ngoại."
Thẩm lão nhân nghe xong, im lặng hồi lâu, lại thở dài.
Với hiểu biết của Thẩm lão thái đối với bạn già, đây là biểu hiện ông ấy đã nghĩ thông suốt, lập tức không để ý tới nữa, trở mình an tâm ngủ, cho dù ông già ấy muốn lăn thức cả đêm, thì kệ ông ấy trằn trọc cả đêm đi, còn tưởng rằng bản thân mình là người trẻ tuổi, học đòi người ta thức đêm nữa chứ.
Khi Hình Diễn về đến nhà, cha Hình với mẹ Hình đang ngồi ở bàn ăn, bọn họ biết hôm nay con trai trở về, nhưng không cũng chẳng thèm chờ hắn về ăn cơm tối.
Thấy hắn vào cửa, cha Hình liếc mắt đánh giá, thấy hắn còn nguyên vẹn, chẳng hỏi han câu nào, mà tỏ ra ghét bỏ, nói: "Anh chạy đến Châu Phi đấy à? Phơi đen xì ra thế."
Mẹ Hình còn thương tiếc đứng dậy tiếp đón: "Gầy đi rồi, đáng thương quá, mau đi rửa tay tới ăn cơm đi con."
Khi Hình Diễn rửa tay xong, cha Hình, mẹ Hình đã thảnh thơi uống nước trà sau khi ăn xong, đuổi người làm đi, hắn nói: "Ba mẹ, con có bạn gái."
Cha Hình mẹ Hình liếc mắt nhìn nhau.
Mẹ Hình đặt tách trà xuống, chọn lọc từ ngữ cẩn thận, dường như là sợ đụng chạm lòng tự trọng của hắn, nói: "Con trai à, mẹ với ba con đã nghĩ kỹ cả rồi, chúng ta không hy vọng xa vời chuyện con dâu là người con nhà dòng dõi thư hương, tính tình ôn nhu, lại còn biết chơi đàn vĩ cầm, con đừng có ép buộc bản thân quá."
Hình Diễn vẻ mặt cạn lời, cũng may hắn đã có chuẩn bị trước, lập tức móc điện thoại ra: "Mẹ, đây thực sự là bạn gái của con, không phải là khoác lác, ba mẹ nhìn đi, còn có ảnh đây này."
Hắn nhấn mở album, hiện ra bức ảnh mới chụp lúc nãy, nhìn thấy tiểu mỹ nhân, khóe miệng không tự giác liền cong lên.
Cha Hình sát lại gần, cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua, dụi dụi mắt lại nhìn thêm lần nữa, sau đó đưa cho mẹ Hình.
Mẹ Hình cầm lấy, trừng mắt nhìn kỹ, chỉ thấy trên màn hình hai người tựa đầu vào nhau, một lớn một nhỏ, đứa trắng đứa đen, cô gái kia chẳng những lớn lên trắng, còn rất xinh đẹp, lịch sự văn nhã nhìn về phía màn ảnh, mà con trai bà lại ngả ngớn mà đi hôn mặt người ta, thật là không đứng đắn.
"Con trai à, đây là thật sao?" Mẹ Hình cẩn thận hỏi.
"Là thật đấy, cô ấy chính là bạn gái của con, biết chơi đàn vĩ cầm, đúng rồi, ông nội cô ấy là Thẩm lão tiên sinh." Hình Diễn hờ hững mà ném xuống một quả bom.
Quả bom làm mẹ Hình váng đầu hoa mắt, lòng bàn chân lâng lâng, nắm chặt cánh tay cha Hình: "Hình Đại Sơn ông có nghe thấy không? Con trai chúng ta thực sự có bạn gái là người tri thức, không phải tôi đang nằm mơ chứ?"
Lực tay của bà không hề nhẹ, khiến cha Hình âm thầm nhe răng, nén giận: "Không phải mơ, đau chết ông đây rồi!"
Nếu là ngày thường, mẹ Hình sẽ bắn nước bọt liên thanh, hiện giờ lại hào phóng không so đo, chỉ dùng sức mà đập đập cánh tay ông, cười ha ha: "Tôi cũng có con dâu, con dâu của tôi lại còn là người có học thức, nhà chúng ta còn kết thân với Thẩm gia nữa chứ! Ha ha ha ha... Theo tính chất bắc cầu, tôi cũng là người có trí thức!" ="")))
Cha Hình bị đập, vẻ mặt không có biểu cảm, lại không thể đánh trả, chỉ có thể rời ánh nhìn chết chóc đến chỗ người khởi xướng.
Hình Diễn lúc này ngoan thật sự, cúi đầu ăn cơm của mình, yên lặng chờ mẹ già của hắn bình tĩnh lại.
"Con trai à, lúc nào dẫn con dâu về để cho mẹ nhìn một cái nha!" Cười nửa ngày, mẹ Hình bỗng nhiên nói.
"Chờ con đến Thẩm gia bái phỏng trước đã, sau đó sẽ thương lượng với cô ấy về việc tới nhà chúng ta."
Mẹ Hình vội gật đầu: "Đúng, đúng, đúng, trước tiên phải để Thẩm lão tiên sinh với lão thái thái nhìn con cái đã, con trai, đến lúc đó con phải biểu hiện cho tốt vào đấy, mẹ có thể nhìn thấy con dâu nhà mình hay không hoàn toàn là dựa vào con đấy con trai à."
Mẹ Hình nhìn Hình Diễn một cách tha thiết.
Hình Diễn dưới cái nhìn chờ mong của bà, nhìn thế nào lại ra có vài phần uy hiếp, tựa hồ như đang nói, nếu ở Thẩm gia biểu hiện không tốt, anh không cần quay về nữa đâu. =""))
Hắn áp lực gật gật đầu.
Cha Hình đột nhiên mở miệng: "Khi nào đến nhà người ta hỏi thăm thì đến thư phòng của ba chọn lễ vật đi."
Hình Diễn có chút kinh ngạc, thư phòng của cha Hình toàn cất giữ bảo bối của ông, ngày thường chỉ chạm vào thôi cũng không được, giờ lại để cho hắn chọn, có thể thấy được là bỏ ra vốn lớn.
Cha Hình lúc này lại nghĩ, cũng không thể để nhà con dâu tương lai xem thường, về phần đau thấu tim gan này, con bà nó, chắc bị nhiều rồi cũng sẽ quen thôi...(Beta: chắc ý cha Hình là chuyện lấy bảo bối của mình cho người khác:>)
Vì thế khi ở cùng Khương Nhuế thương lượng việc này, qua vài ngày, Hình Diễn mang theo lễ vật tới cửa.
Hắn gõ vang cửa viện, đứng ở bên ngoài đánh giá tòa đình viện này, mấy tháng trước lần đầu đến thăm hỏi, hoa tường vi cũng nở rộ như thế này, gió nhẹ thoảng qua, biển hoa dập dờn, mang đến từng làn hương hoa thơm, trong đó, còn có khúc nhạc du dương.
Đang suy nghĩ đến xuất thần, nghe thấy trong viện truyền đến tiếng bước chân, khá quen tai, khóe miệng hắn cong lên, đến khi cửa vừa mở ra, giang hai tay cánh tay lên ôm lấy: "Bảo bối..."
"Khụ! Khụ!"
Thình lình xuất hiện tiếng ho khan, Hình Diễn ngẩng đầu, mới phát hiện trong viện ngoại trừ tiểu mỹ nhân, cách đó không xa còn có Thẩm lão nhân đang đứng đấy, lúc này nghiêm mặt.
Hắn buông tay ra, sờ sờ cái mũi, quy quy củ củ nói: "Chào buổi chiều, lão tiên sinh."
Thẩm lão không nóng không lạnh mà ừ một tiếng, quay người đi vào nhà chính.
Nhân lúc ông không chú ý, Hình Diễn vội quay đầu làm mặt quỷ với Khương Nhuế.
Khương Nhuế mỉm cười đẩy hắn một phen, "Mau vào đi."
Hình Diễn đã chuẩn bị tinh thần bị Thẩm lão nhân bắt bẻ, dù sao thoạt nhìn lão nhân dường như không thích hắn, mà hắn đến nhà người trong lòng, cũng đã sớm chuẩn bị tinh thần.
Ngoài dự đoán chính là, tuy mặt Thẩm lão nhân từ đầu đến cuối đều nghiêm lại, nhưng một câu bắt bẻ cũng không có.
Hắn với lão tiên sinh đánh hai ván cờ, lại giúp lão thái thái chăm sóc hoa cỏ, sau đó cùng nhau ăn bữa cơm chiều, ải gặp người lớn cứ như vậy đã qua.
Cho đến khi cùng Khương Nhuế ra cửa tản bộ, Hình Diễn còn có chút không thể tin được.
"Bảo bối, ông bà nội thực sự không nói gì về anh sao? Sẽ không phải đến lúc em trở về, đột nhiên bảo chúng ta chia tay đi chứ?" Hắn nói thế, nhưng lại gọi ông nội bà nội thuận miệng vô cùng.
"Anh suy nghĩ nhiều, ông bà nội không phải người như vậy, nếu không thích anh ở chỗ nào, chắc chắn sẽ trực tiếp nói ra, nếu không nói gì, chứng tỏ bọn họ rất vừa lòng với anh."
Hình Diễn nhịn không được sờ sờ mặt mình, chẳng lẽ bởi vì gương mặt này, lão nhân và lão thái thái liền cho hắn qua ải? Tuy rằng hắn rất tự luyến, nhưng cũng không đến mức như vậy đâu.
Cho dù như thế nào, hai vị lão nhân gia không phản đối hắn với tiểu mỹ nhân ở bên nhau, tóm lại là tin tức tốt.
Vừa bước chân ra khỏi cửa, ngại trưởng bối đang ở đây, hắn giả vờ bộ dáng thân sĩ, chỉ sóng vai đi cùng Khương Nhuế. Vừa ra thoát khỏi phạm vi Thẩm gia, tay đang xuôi bên người tự nhiên mà nắm rồi dắt tay người ta, khi đi qua một cái hẻm nhỏ không có ai, hắn liền áp tiểu mỹ nhân vào tường.
Ôm đủ rồi, hôn đủ rồi, chiếm đủ tiện nghi rồi, còn muốn dính người làm nũng: "Thật muốn đóng gói mang em về nhà."
"Vậy anh cứ từ từ tưởng tượng đi." Khương Nhuế nhẹ trừng hắn một cái, môi lại bị hút bị cắn, cũng có chút tê.
Hình Diễn nhếch khóe miệng cười không có ý tốt, còn muốn làm chút gì đó, bỗng nhiên nghe được đầu ngõ có tiếng bước chân, ngại tiểu mỹ nhân da mặt mỏng, chỉ đành phải buông người ra.
Hơn một tuần sau, Khương Nhuế tới thăm hỏi Hình gia, Hình Diễn trực tiếp lái xe đón cô từ Thẩm gia.
"Đúng rồi bảo bối, chờ lát nữa biểu hiện của ba mẹ anh có lẽ sẽ có chút... kỳ quái, em không cần phải quá để ý đâu." Nửa đường, hắn nói cho tiểu mỹ nhân để dự phòng.
Khương Nhuế chần chờ nói: "Bác trai bác gái không thích em sao?"
"Sao có thể!" Hình Diễn vội nói: "Chỉ là bọn họ, bọn họ... Aiz, em chờ lát nữa tự mình nhìn sẽ biết. Nhưng mà bảo bối em hãy nhớ, ba mẹ anh không thể nào không thích em, bọn họ chắc chắn rất thích em!"
Khương Nhuế có hơi tò mò, nhẹ nhàng gật đầu: "Vâng, em biết rồi."
Rất nhanh đã tới Hình gia, vừa vào cửa liền thấy cha Hình với mẹ Hình ngồi ở phòng khách, phong thái nghiêm chỉnh, vẻ mặt thận trọng, cũng không có kỳ quái theo như lời Hình Diễn nói.
Khương Nhuế chào hỏi, tặng lễ vật, sau đó được Hình Diễn dẫn ngồi xuống.
Mẹ Hình hàm súc hiền hoà mà nhìn cô: "Trên đường có nóng lắm không con?"
Khương Nhuế nhẹ nhàng lắc đầu: "Không nóng ạ, cảm ơn bác gái quan tâm."
Mẹ Hình lại hỏi: "Vậy con có khát không? Muốn uống cái gì?" Sau đó nhìn về phía Hình Diễn, trừng mắt, ngữ khí lại đặc biệt nhu hòa: "Tiểu Diễn còn không tiếp đón đi con?"
Hình Diễn liền bảo người giúp việc làm cho Khương Nhuế một ly nước ép trái cây.
Khương Nhuế bưng nước trái cây cúi đầu chậm rãi uống một ngụm, lập tức cảm giác ba tầm mắt dừng ở trên người cô là Hình Diễn và cha Hình mẹ Hình.
Hình Diễn thì không nói, hắn nhìn thì cô đã quen rồi.
Tầm mắt của mẹ Hình, khác với hình ảnh nội liễm nghiêm cẩn vừa nãy, giờ đây lại cảm thấy ánh mắt đó có chút nóng rực.
Mà lúc vào cửa, cha Hình nhìn trông có vẻ nghiêm túc, ít khi nói cười, nhưng mà ánh mắt ông nhìn qua, giống như có chút vui sướng...
Khương Nhuế không nói một lời, uống xong nước trái cây lại chậm rãi ngẩng đầu lên, ngoại trừ Hình Diễn, cha Hình mẹ Hình thu hồi tầm mắt, mặt ngoài thoạt nhìn vẫn thận trọng, uy nghiêm như vậy.
Nói một vài chuyện, Hình Diễn dẫn Khương Nhuế tham quan nhà cửa, mới vừa lên lầu, hắn liền nói: "Em thấy ba mẹ anh như thế nhưng đều là diễn cả đấy."
Không đợi Khương Nhuế trả lời, làm cái động tác im lặng, sau đó lôi kéo cô trốn đến sau tường nghe động tĩnh dưới tầng.
Chỉ thấy dưới tầng an tĩnh một lát, đại khái thấy rằng trên lầu nửa ngày không có tiếng động, cho rằng hai người đã vào phòng, mẹ Hình hoan hô một câu: "Con dâu! Người tri thức! Hình Đại Sơn ông thấy không đó!"
Một bên nói một bên lại có âm thanh bép bép bép, xem ra là bà lại đập cánh tay cha Hình.
"Thấy thấy rồi! Mẹ nó tay ông đây bị bà đập sưng lên rồi đây này!"
"Ha ha ha ha... Người có tri thức!" Mẹ Hình cười to xen lẫn với tiếng kêu đau của cha Hình.
Hình Diễn lẳng lặng quay đầu lại nhìn Khương Nhuế: "Đấy mới là bộ dáng chân thật của cha mẹ anh."
Lời editor: Bỗng nhiên sơ sót 1 chuyện, đó là, 2 chương mà t đăng ở bên wpr, liệu có ai không đọc được hay không giải được pass không nhỉ? Nếu có gì không vừa lòng các nàng thì nhớ nói cho t biết để sửa chữa lại nhé, chứ không là t ngủ không yên được đâu:(((
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
11/03/2020 - Hoàn thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.