Lão Bà Của Ta Tu Tiên Trở Về

Chương 19: Thiên tài vô song







Tịch Trung Lượng trong lòng thất kinh. Lúc điều tra bối cảnh của Từ Cảnh, cũng không biết hắn còn có một tầng quan hệ này. Tên kia rõ ràng chỉ là một kẻ phế vật vô tri, như thế nào lại có nhân vật như vậy đứng ra giúp hắn chứ?“Người trẻ tuổi, ngày hôm nay ngươi nếu là dám đụng tới ta, vậy thì gia tộc ngươi cũng đừng nghĩ có thể ở Nam thành đặt chân nữa.”“Ngươi là cái thá gì mà đòi quyết định chuyện gia tộc ta có thể đặt chân ở Nam thành này hay không!?”Trong nháy mắt, ba gã bảo tiêu liền xông thẳng tới Tịch Trung Lượng, nhất loạt tung cước trực tiếp đem thân hình cao to như một tiểu sơn của Tịch Trung Lượng đá đến cửa xe Land Rover của hắn! Đè hắn trên cửa xe và đánh một trận tơi bời!“Ngày hôm nay phải đánh nhừ tử các ngươi đến khi chịu quỳ xuống đất cầu xin Từ Cảnh tha lỗi, trước tiên liền đánh gãy chân các ngươi!”…Tràng diện rất là thảm thiết.Sau nửa giờ, Tịch Trung Lượng cùng người của hắn tên nào tên nấy đều nằm đo đất cả, mà Vương Diệc Khiêm đặc biệt thê thảm nhất.Vết thương từ ngày hôm qua của hắn ta vẫn chưa lành, hôm nay lại còn họa vô đơn chí, sợ rằng không chết cũng phải tàn.“Bọn họ… ra tay cũng quá tàn nhẫn, còn có luật pháp sao?”“Ở Nam thành này, Lý gia chính là luật pháp.”“Trời ạ…Thực sự là ở Nam Thành đắc tội ai đều có thể đắc tội, chớ đắc tội đến Lý gia! À không, còn thêm Chu gia nữa!”Mấy đại thúc quyền quý khuân vác giúp Từ Cảnh hòm thuốc ở phía sau, trong lòng run sợ mà nấp sau cửa kính, xem trọn toàn bộ quá trình, một đám còn chưa hết sợ hãi.Một vị đại thúc bản địa Nam thành nuốt một ngụm nước bọt, hướng bọn họ mà phổ cập kiến thức: “Ở Nam thành này, đại khái bắt đầu từ mười năm trước, trong giới thượng lưu lan truyền một câu thơ: Ngày thuận Sơn Kiện, đêm nghe Hải Lâu. Biết một trong hai, đời khỏi lo nghĩ.“Ta vẫn luôn cho rằng bài thơ này thật khoa trương quá, nhưng hôm nay xem ra quả thật là vậy!”Ý bài thơ này đại khái là ban ngày Nam Thành do Lý Sơn Kiệt của Lý gia chi phối, còn ban đêm do Chu Hải Lâu của Chu gia chi phối. Chỉ cần quen biết một trong hai người này, nửa đời sau khỏi phải bận tâm.Mấy vị đại thúc quyền quý lúc này đã lý giải tường tận ẩn ý của bài thơ. Dù sao họ đã tận mắt trông thấy vị thiếu gia họ Lý tùy tiện liền đưa ra một tờ chi phiếu trị giá bốn mươi triệu tệ, cũng diện kiến được thế nào là ngang ngược, tùy tiện chà đạp người khác giữa ban ngày ban mặt mà chẳng ai dám quản.“Được rồi được rồi, Thiên Hào ca. Các ngươi… hạ thủ cũng quá nặng rồi.”Lúc này, ngay cả Từ Cảnh cũng đều không nhìn nổi, vội vàng bảo bọn họ dừng tay.Lý Thiên Hào vẫn còn đang tung cước hăng say vào trán của Tịch Trung Lượng đang ngã lăn trên mặt đất, sau khi bị Từ Cảnh can ngăn, lúc này mới hậm hực dừng tay.“Phì! Mẹ nó, dám ở Nam thành này nháo sự, ta thèm quản ngươi là ai!” Lý Thiên Hào phun ra một ngụm đờm, rồi thở phì phò hỏi Từ Cảnh: “Huynh đệ, thoải mái không? Hả giận chưa?”“Thoải mái, thoải mái!” Hắn có chút xấu hổ mà nói.“Các ngươi có thể cứ tiếp tục đánh một hồi nữa đi!”Nhưng Tịch Triêu Thanh thì không hề có lòng khoan dung như Từ Cảnh, nàng còn ước gì Lý Thiên Hào xuống tay tàn nhẫn hơn nữa.Nhị thúc của nàng là cái dạng người gì, nàng trong lòng rất rõ ràng, bất quá chỉ là trong giai đoạn này, nàng mà trực tiếp động thủ sẽ rước tới rất nhiều phiền toái, chưa kể Tịch Trung Lượng vẫn là thân thúc thúc của nàng. Lý Thiên Hào ra tay, vừa giải quyết mớ phiền toái đó, cũng vừa làm dịu cơn tức của nàng, phải nói là vô cùng thoải mái!“Tốt! Em dâu, ta nghe ngươi! Ta cũng còn chưa có đánh đã!”Lý Thiên Hào nhếch miệng cười. Rồi lại lao vào đánh tơi bời tới hơn mười phút sau, tựa hồ sợ đánh chết người thật, rốt cuộc hắn cũng dừng tay, sau đó lại tình nguyện muốn đưa Từ Cảnh về nhà. Từ Cảnh không thể chối từ, đành thịnh tình đáp ứng.Trên đường trở về, Từ Cảnh từ miệng của Lý Thiên Hào mới biết hắn kỳ thật cũng không phải đặc biệt chạy tới giúp mình.Lý Thiên Hào trước đó cũng không có biết Từ Cảnh ở chỗ này gặp rắc rối, sở dĩ hắn mang theo nhiều người như vậy là vì nghe nói có người lên kế hoạch định ở trên đấu giá hội quấy rối, muốn phá hư lần đấu giá hội này, nên mới vội vàng dẫn người chạy đến giữ gìn trật tự, dù sao thế lực chủ trì đấu giá hội lần này chính là Lý gia.Bất quá, về sau buổi đấu giá hội tới cùng có bị kẻ nào tới quấy rối hay không, Từ Cảnh sau khi được đưa đến chỗ ở của Tịch Triêu Thanh, cũng liền không biết gì nữa. Nghĩ đến đám người quấy rối, cũng chỉ có thể là đám người Chu gia mà trong miệng mấy người Lý gia hay nói mà thôi.Ở bên ngoài trường học, Tịch Triêu Thanh mua một căn hộ nằm ở lầu 20 trong một khu tiểu khu hạng sang. Hoàn cảnh rất tốt, bên trong các loại đồ dùng gia dụng được trang bị không thiếu thứ gì. Chỉ là nàng không thường tới đây. Bởi vì muốn ở gần Từ Cảnh một chút, đa phần thời gian nàng đều ở tại ký túc xá.“Lão công, ta qua phòng ngủ thay quần áo một chút, chờ lát nữa liền đi sắc thuốc. Ngươi ngồi trên ghế sô pha nghỉ ngơi chút đi, để ta pha cho ngươi ly trà.” Vừa vào cửa, Tịch Triêu Thanh lập tức bước vào phòng ngủ thay đồ. Từ Cảnh ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sô pha, nhưng cảm thấy không quá thoải mái, hắn có thể cảm giác được trái tim mình đang đập thình thịch.Hắn biết rõ tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì.Nghĩ đến dung mạo tuyệt mỹ cùng vóc người bốc lửa như vậy, hơn nữa nàng đối với mình còn rất nhu thuận, Từ Cảnh không nhịn được mường tượng tới cảnh Tịch Triêu Thanh ở trên giường như thế nào đối đãi mình. Liệu nàng vẫn là thuận theo, hay là đùa giỡn với mình đây?Lại hồi tưởng đến chuyện nàng xuất hiện trong chăn cùng mình sáng nay, Từ Cảnh cảm thấy nàng có lẽ kiểu người nửa nọ nửa kia. Tuy là trong sinh hoạt hằng ngày, Tịch Triêu Thanh đối với hắn tựa như một chú cừu ngoan, nhưng trên loại phương diện… này, nàng lại hoàn toàn không phải như vậy, rất thích trêu chọc, đùa cợt mình.Mẹ nó! Nàng quả thực là một tiểu yêu tinh mà!Trái tim Từ Cảnh đập càng lúc càng nhanh, theo đó càng ngày càng khẩn trương. Hắn đứng ngồi không yên, vội vàng liền chạy đến toilet đi giải toả áp lực —— Đương nhiên, là đi giải quyết nỗi buồn thôi.Trong giá treo đồ ở toilet, nội y cá nhân màu đen mà Tịch Triêu Thanh vừa thay sừng sững trên đó. Từ Cảnh nhìn qua liền muốn trào máu mũi. Số đo thật khủng…Từ Cảnh chỉ dám nhìn thoáng qua một chút, liền vội vàng rời mắt. Sau khi ra khỏi toilet, sắc mặt hắn càng trở nên đỏ hơn.“Ủa, sao khuôn mặt ngươi lại đỏ như vậy?”Lúc Từ Cảnh đi ra, Tịch Triêu Thanh đồng dạng cũng mở cửa đi ra từ phòng ngủ đối diện.Mái tóc đen nhánh của nàng xõa xuống, trên người thay một chiếc váy ngủ làm bằng lụa có đai đeo màu hồng nhạt, khuynh hướng tạo xúc cảm thượng thừa, nhìn trông rất bóng bẩy, không một tia nếp uốn, viền ren hơi nhô cao làm nổi bật lên cặp đùi trắng nuột đầy tinh tế. Bờ mông săn chắc cùng bộ ngực đầy đặn như ẩn hiện bên trong chiếc váy ngủ làm tôn lên đường cong hấp dẫn, nhìn nàng bây giờ có thể nói là một cực phẩm giai nhân.Từ Cảnh hít một ngụm khí lạnh. Chỉ khi nhìn thấy Tịch Triêu Thanh hiện tại, hắn mới biết được trí tưởng tượng trước đây của mình nghèo nàn ra sao… Không phải tận mắt nhìn thấy, căn bản không tài nào cảm nhận hết được vẻ ngoài mê người của nàng!“Khụ khụ…” Từ Cảnh cúi đầu, khuôn mặt đỏ bừng giờ đã lan xuống tới cổ. Hắn vội vàng nói với Tịch Triêu Thanh: “Ngươi… Ngươi không phải muốn sắc thuốc sao?”“Đúng vậy, bất quá ta nhìn dáng vẻ của ngươi dường như rất gấp?” Tịch Triêu Thanh đi tới trước mặt Từ Cảnh, ngồi xổm thân mình và ngẩng đầu ngước lên nhìn gương mặt hắn hỏi.Mùi thơm của cơ thể Tịch Triêu Thanh thoảng tới, Từ Cảnh vừa nhấc mắt, đã phát hiện nàng đang vẽ một nụ cười trên gương mặt tuyệt mỹ, ánh mắt ái muội nhìn hắn.Từ Cảnh không dám cùng nàng chạm mắt, lại cúi đầu, vô tình chợt liếc thấy khe rãnh sâu thẳm trước ngực nàng.Từ Cảnh bối rối không ngớt, hắn cấp tốc xoay người sải bước sang một bên nói: “Ngươi trước hết vẫn là nên đem thuốc sắc tốt! Ta… Ta gấp cái gì đâu?”Tịch Triêu Thanh nhìn bóng lưng của hắn, vừa giận lại vừa buồn cười đối với hắn nói: “Vậy ngươi và ta cùng nhau qua đây!”Tịch Triêu Thanh mở một lò sắc thuốc gia dụng phổ thông, đem dược liệu trong hòm thuốc đều chuẩn bị tốt ở bên cạnh, đặt tại trong bát, sau đó nói với Từ Cảnh: “Tới… Ta sẽ dạy ngươi cách bốc dược liệu, lần sau ngươi liền tự mình có thể luyện chế Bồi Nguyên Cao!”Vừa nói, Tịch Triêu Thanh liền đi tới phía sau hắn. Thân thể mềm mại của nàng kề sát lưng hắn, phảng phất cả người đều muốn hoà vào nhau. Cảm giác hai luồng mềm mại chạm tới khiến Từ Cảnh liên tục rướn người về trước, sau đó nàng cầm lấy hai bên cổ tay của hắn hướng đến chỗ dược liệu mà cầm lấy. Hơi thở của nàng phả nhẹ bên cổ hắn, thanh âm chẳng khác gì lời dụ dỗ ngon ngọt của ma quỷ: “Đầu tiên, tám mươi gram nhân sâm…”“Ngươi… Có thể hay không buông ta ra, ta có thể tự mình làm.” Từ Cảnh ngữ khí phát run, da đầu tê dại. Tịch Triêu Thanh này quả thực là không cho hắn đường sống.“Ta biết ngươi có thể tự mình làm, nhưng ta đang giúp ngươi khắc sâu ấn tượng nha!” Giọng nói của Tịch Triêu Thanh mang theo một tia nũng nịu, hoàn toàn không cho phép hắn cự tuyệt.“Được, được rồi…”Từ Cảnh hít sâu một hơi, dưới tình trạng thế này có thể khắc sâu ấn tượng cái rắm, phỏng chừng xong việc đọng lại trong đầu hắn chỉ còn toàn mấy chuyện bậy bạ, ô uế mà thôi.Sau khi lấy ba loại chủ tài dược liệu chính, Tịch Triêu Thanh như chợt nghĩ tới điều gì, lại ra vẻ thần thần bí bí hỏi Từ Cảnh: “Lão công, ngươi có biết vì sao Bồi Nguyên Cao lại trân quý như vậy không?”Từ Cảnh đáp lời: “Bởi vì nguyên liệu rất trân quý và đắt.”Tịch Triêu Thanh cười cười: “Dĩ nhiên không phải, tuy rằng phí tổn xác thực dao động khoảng hai ngàn vạn tệ, nhưng nếu cứ có tiền là có thể mua được… Vậy chẳng phải Lý Thiên Hào có thể đem Bồi Nguyên Cao coi như ăn cơm rồi sao?”Từ Cảnh lúng túng nói: “Dường như rất có đạo lý, vậy ngươi thử nói đi, kỳ thật ta cũng muốn biết vì sao nó lại trân quý như vậy.”Đến người quyền cao chức trọng như Lý Sơn Kiện sau khi nhìn thấy Bồi Nguyên Cao đều phản ứng như vậy, có thể thấy được thứ này nhất định rất khó làm thành rồi.Tịch Triêu Thanh trên mặt lộ ra một nụ cười như ý, vui rạo rực mà nói: “Ngươi kêu ta một tiếng lão bà, ta sẽ dạy cho ngươi!”“……”“Cái kia… Liền quên đi.”“Tại sao ngươi lại nhỏ mọn như vậy chứ lão công!” Tịch Triêu Thanh bất mãn chu miệng lên.Nhưng rất nhanh, Tịch Triêu Thanh tựa hồ nghĩ tới điều gì, gương mặt nàng ửng đỏ, nụ cười xấu hổ, ánh mắt tràn đầy tự tin mà nói: “Bất quá không sao cả, đợi lát nữa ta sẽ có trăm loại biện pháp buộc ngươi phải kêu ta lão bà!”Từ Cảnh lập tức nháy mắt liền hiểu, trong lòng run lên!Nghĩ đến đây, Tịch Triêu Thanh liền yên tâm mà nói: “Lão công, biện pháp luyện chế Bồi Nguyên Cao thực ra cũng là ở tiền kiếp ngươi dạy ta. Vốn dĩ bình thường muốn luyện chế ra Bồi Nguyên Cao thì vô cùng phức tạp và gian khổ! Nhưng xác suất thành công không đến một phần trăm. Phí tổn dao động khoảng hơn hai ngàn vạn, mà xác suất thành công không đến một phần trăm thì ai sẽ đi luyện chế chứ? Nhưng nếu là dùng biện pháp này của ngươi… Ngay cả người thường ở chỗ này sắc thuốc, chỉ cần có tài liệu mà nói, có bao nhiêu liền làm thành bấy nhiêu!”Phí tổn hơn hai ngàn vạn mà chỉ có một phần trăm xác suất thành công… Khó trách giá trị của Bồi Nguyên Cao lại trân quý vậy. Dưới tình huống bình thường, ai sẽ đi làm chứ?Từ Cảnh nhíu mày hỏi: “Người thường cũng có thể luyện thành công? Thần kỳ vậy sao?”Tịch Triêu Thanh cảm khái không thôi, ánh mắt lộ ra sùng bái sâu sắc mà nói: “Ngươi đợi lát nữa thử xem liền biết. Không thể không nói, lão công ngươi đời trước thật là thiên tài vô song. Đến phương pháp luyện thuốc cũng có thể nghĩ ra, thật khiến người nhìn mà than thở! Đời trước ngươi nắm giữ một vốn kiến thức và năng lực kinh người. Người thường chỉ cần có một trong số đó là có thể dương danh thiên hạ, nhưng tất cả những thứ này lại đều hội tụ ở trên người ngươi… Có thể gặp được lão công ngươi, thật sự là một vinh hạnh lớn nhất trong cuộc đời của ta!”Từ Cảnh nhanh bị lời khen của Tịch Triêu Thanh làm cho ngượng ngùng, nét mặt gượng đỏ mà nói: “Ngươi… Ngươi hiện tại cứ nói thẳng phương pháp là tốt rồi, ta sợ lát nữa ta làm không được, chẳng phải huỷ hoại hình tượng của ta trong lòng ngươi sao?”“Không có khả năng! Từ khi biết ngươi đến giờ bất quá chỉ là mấy ngày ngắn ngủi, nhưng ta đã dần hiểu ra vì sao đời trước ngươi có thể đạt được những thành tựu như vậy rồi…” Đôi mắt Tịch Triêu Thanh lấp lánh, trong lời nói đầy ý vị thâm trường.“Hiện tại ta liền nói cho ngươi biết phương pháp!”Nói rồi Tịch Triêu Thanh từ phía sau Từ Cảnh đi ra trước, nàng bỗng nhiên bắt lấy tay hắn, đem một ngón tay của hắn ngậm vào trong miệng của mình….----------




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.