Lãnh Địa Huyết Tộc

Chương 133: Phi Vũ Thôn 2






Nhìn tên thiếu niêu tóc trắng kia tựa như ma thần vượt qua mưa đạn nhẹ nhàng nhảy lên tường thành đám thôn dân đang chiến đấu của Phi Vũ thôn đều hoảng sợ.
Tuy nhiên hỏi cũng không cấp nhận bó tay chịu trối lao lên tấn công Trần Lâm, phía sau đội xạ kích cũng nhận ra tên kia không sợ súng đạn nên không tiếp tục lãng phí đạn nữa bỏ súng ống sang một bên lao đến cận chiến, chỉ có ba tên Phi Thiên vẫn ẩn nấp một bên bắn lén.
Đám thôn dân của Phi Vũ thôn không đến nỗi tệ, tuy chỉ khoảng mấy chục người nhưng đều được trang bị vũ khí phẩm chất trắng, thậm chí có một vài người cấp độ khá cao dùng cả vũ khí lục.
Tuy nhiên trong mắt Trần Lâm đám người kia vẫn chỉ làm một đàn gà...
Mỉm cười quỷ dị Trần Lâm vung lên Tà Nguyệt Đao, lưỡi đao ánh lên một tia u quang ma mị, Tà Nguyệt Trảm trảm diệt thần ma kích hoạt...
Theo một đao của Trần Lâm số những đường chém ngang dọc màu xanh đen cắt xé nhau như muốn cắt đứt cả không gian lao đến đám thôn dân.
Cảm nhận được nguy hiểm đám thôn dân cũng không phải tay mơ vội vàng đưa vũ khí lên đón đỡ, đáng tiết vũ khí của đám thôn dân đều là trang bị phẩm chất trắng nên chẳng khác nào tờ giấy trước mặt Tà Nguyệt Trảm, chúng trực tiếp bị phá hủy biến thành những đóm sáng rồi biết mất còn những thôn dân kia cũng không khá hơn là bao dù không trực tiếp chịu một đao kia những vẫn thụ thương vô số nằm la liệt dưới đất chỉ có một số ít người sở hữu trang bị lục và đứng khá xa nên còn trụ lại được, trong đó có Trương Phi...
Nhìn thấy những thôn dân đang nằm la liệt dưới mặt đất không ngừng đau đớn rên rỉ, Trương Phi nổi giận lao đến.

Dần dần cơ thể hắn bắt đầu bành trướng trở nên to lớn đồ sộ, tuy nhiên không hiểu sao trên đầu lại mọc thêm hai cái sừng trâu làm cho Trần Lâm còn tưởng hắn muốn cosplay Ngưu Ma Vương.
Dĩ nhiên đấy không phải màn cosplay chào sân mà là năng lực của Trương Phi gọi là thú hóa và con thú được hóa là trâu, xét một góc độ nào đó thú hóa của Trương Phi làm một loại kỹ năng dạng tăng phúc nhưng bá đao hơn rất nhiều...
Nhìn ngưu nhân mình người đầu trâu đang lao đến, trên tay còn cầm hai thanh rìu bộ dạng hung thần ác sát, Trần Lâm không nhịn được giật mình vội vang lách người né tránh một búa của ngưu nhân Tương Phi kia.
Ở trong dạng ngưu nhân sức mạnh của Trương Phi tăng lên rõ rệt, một búa của hắn trực tiếp phá hủy một góc trên tường thành, nếu Trần Lâm không nhanh chân né tránh thì chắc chắn cũng ăn không tiêu một búa kia.
Đáng tiết sở trường của Trần Lâm là tốc độ, cậu nhẹ nhàng né tránh một búa cực mạnh kia của Trương Phi rồi tung người bay lên không trung rồi tung ra một chiêu Lý Một Cước vào lồng ngực của hắn khí hắn bay ra xa.
Lý Một Cước tuyệt chiêu của Lý Minh Nguyệt, đến cả Trần Lâm còn bị đá bay huống hồ là Trương Phi...
Hứng trọn một cước của Trần Lâm, Trương Phi bay ra xa trượt dài trên mặt đất, lồng ngực không nhịn được đau đớn kịch liệt phun ra một ngụm máu tươi, may mắn ở dạng ngưu nhân sức mạnh nhục thân của Trương Phi cũng được đề cao đôi chút nên vẫn có thế chiến đấu...
Rống lên một tiếng cơ thể Trương Phi một lẫn nữa biến đổi, lần này hắn...!mọc lông, cái sừng trên đầu nhanh chống rụng mất thay và đó làm một bộ lông sám bao phủ toàn bộ cơ thể, khuôn mặt cũng biến dạng răng manh mắt đầu mọc dài ra.
Dần dần một người sói theo đúng nghĩa đen hiện ra, nhìn thấy tên nửa người nửa sói trước mặt Trần Lâm không nhịn được thích thú trước năng lực có phần quái dị của Trương Phi, khác với ở dạng ngưu nhân giúp đề tăng mạnh chỉ số sức mạnh và thể chất thì ở dạng sói giúp tầng cường tốc độ.
Bất chợt khi Trần Lâm đang đánh giá Trương Phi đang sói hoá thì một cảm giác nguy hiểm hiện ra, không một giây chần chờ Trần Lâm vội nghiên đầu sang một bên né tránh, cùng lúc đó một viên đạn phá không bay xẹt qua đầu cậu.
Khẽ nhíu mày nhìn ba tên Phi Thiên đang bắn lén, Trần Lâm bỏ mặc con sói hình người đang lao đến hoá thân thành một làn khói bay đến tên gần nhất.
Sức mạnh lớn nhất của tổ hợp Phi Thiên chính là khả năng ám sát tầm xa nhưng với quỷ nhãn và quỷ ảnh độn thuật thì khả năng đó dễ dàng bị Trần Lâm khắc chế.
Xuất hiện bên cạnh một tên nam nhân khá trẻ tuổi trong tổ Phi Thiên, Trần Lâm không khác khí nện một quyền vào người hắn khiến hắn phun máu bay ra xa, cùng lúc đó Trần Lâm dơ đưa lên Tà Nguyệt đao đón đỡ hai cây rìu đang đánh tới, hai cây rìu của Trương Phi tuy là hai vũ khí phẩm chất lam nhưng nó không là gì với Tà Nguyệt đao một bổ của hắn chỉ ánh lên những tia lửa không thể làm gì được nó cũng như Trần Lâm...
Ngoài ra ở dạng sói tuy tốc độ của Trương Phi được đề thăng nhưng sức mạnh lại không tăng lên bao nhiêu, một bổ của Trương Phi lúc này nhè hơn một bổ lúc này khá nhiều, đây cũng là khuyết điểm của năng lực thú hoá kia...
Bất chợt khi Trần Lâm vừa đá bay Trương Phi thì từ dưới đất vô số sợi dây rai mọc ra quấn chặt lấy chân cậu, cùng lúc đó một tên Phi Thiên phía xa phối hợp nố súng, viên đạn súng ngắm phá không lao đến lồng ngực của Trần Lâm...
Tưởng chừng như Trần Lâm sẽ bị viên đạn kia bắn trúng thì một ngọn huyết hỏa bay ra thiêu hủy viên đạn đang bay đến thành tro bụi rồi lượn một vòng thiêu cháy luôn cả những sợi dây rai đang quấn chặc chủ nhân của nó.
Vừa thoát khỏi những sợi dây leo Trần Lâm đã hóa thành một làn khói lao đến kẻ đã tập kích mình, chủ nhân của những sợi dây leo kia Lãnh Như Sương, cánh tay còn lại vương gia nắm lấy chiếc cổ trắng ngần của nàng rồi nhắc bỏng lên không mặc cho nàng giãy giụa.
Thấy thế Trương Phi vôi vạng lao đến cứu nguy cho đồng đội nhưng một ngọn huyết hỏa đã nhanh hơn bay đến nện vào lưng hắn khiến cho phần da thịt trên lưng cháy đen đau đớn ngã quỵ xuống đất...
Khẽ nhìn Trương Phi đang gắn nguợn cố đứng dậy Trần Lâm nở một nụ cười không khác mấy những tên phản diện rồi nhìn lại Lãnh Như Sương lạnh lùng nói:
- Ngươi muốn chết như thế nào?
- Giết trước hay là hiếp trước...
Tuy nhiên Lãnh Như Sương không thể trả lời, chiếc cổ nõn nà của nàng đã bị Trần Lâm bóp chặc còn nhất bỏng lên không, đến thở còn khó nhọc huống hồ là nói chuyện...
Bất chợt khi Trần Lâm còn đang tính chơi đùa với Lãnh Như Sương thêm một lác thì một bàn tay nhỏ bé đã nắm lấy chân cậu...
Lãnh Nguyệt Tâm không biết từ lúc nào đã bò đến dưới chân Trần Lâm, bàn tay nhỏ bé nắm lấy chân cậu đôi mắt ướt át ngước lên nhìn Trần Lâm lý nhí nói:
- Xin ngài tha cho tỷ tỷ...
- Xin ngài...
Từ lúc ra đời Lãnh Nguyệt Tâm đã bị mù nên trong thế giới của nàng chỉ có một màu đen tối, nhưng khi mạt thế hàng lâm nàng đã thấy được những tia sáng nhưng đó không phải là nàng đã nhìn thấy mà đó là năng lực của nàng, Quỷ Nhãn giúp nàng có thể nhìn thấy những tia sáng đại diện cho một sinh vật đang ở gần nàng, tia sáng càng mạnh sinh vật đó cũng càng mạnh, tia sáng càng yếu sinh vật đó càng yếu...
Nhưng tia sáng đại diện cho tỷ tỷ nàng đang yếu dần hiển nhiên tỷ tỷ đang gặp nguy hiển nên nàng bất chấp sợ hãi bò đến, không khác gì con thiêu thân lao vào lửa.
Bởi vì lúc này trước mặt Lãnh Nguyệt Tâm không còn là những tia sáng nhỏ bé nữa mà làm một mặt trời chói chang, một mặt trời huyết sắc cuồng cuộn tỏa ra những sống nhiệt ập đến người nàng làm cho kẻ đã sống trong bóng tối như nàng sợ hãi mà lại say mê ngước nhìn.
Lãnh Nguyệt Tâm biết kẻ đại diện cho mặt trời huyết hồng sắc kia chính là kẻ thù của mọi người, hắn đi đến đâu ánh sáng của mọi người đều yếu xuống, nhưng sâu thẳm trong nội tâm nàng lại bị mặt trời huyết hồng sắc kia mê hoặc.

Khẽ nhìn tiểu cô nương dưới chân vì vội vãn bò đến đây mà đầu gói đã gớm máu, đôi mắt trắng đục nhìn Trần Lâm đầy nước mắt làm cậu không nhịn được nhíu mày...
- Ta đúng là một người mềm yếu...!nhất là trước cái đẹp...
Khẽ thở dài một hơi Trần Lâm liếc nhìn Trương Phi đang nắm dưới đất lạnh giọng nói:
- Ngươi có hai sự lựa chọn...!đầu hàng hoặc tất cả sẽ chết...
Nghe thấy thế Trương Phi cắn răng dập đầu trước người Trần Lâm hét lên:
- Chúng tôi đầu hàng...!xin ngài tha mạng cho những thôn dân vôi tội...
Nghe Trương Phi nói thế Trần Lâm mỉm cười nói:
- Tốt nếu từ đầu quyết định như thế có phải hơn không...
Bất chợt khi Trần Lâm còn đang mỉm cười đắc ý thì một âm thanh trong kẻo đầy kinh ngạc vang lên:
- Trần...!Trần Lâm, ngươi có phái là Trần Lâm không...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.