Lang Vương Tổng Giám Đốc: Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng

Chương 193: Cô gái nhỏ, em muốn anh chết




Bạch Tuyết không thấy Lãnh Dạ nói gì, cô lần mò bò lên giường.
"Anh không nói lời nào chính là chấp nhận." Bạch Tuyết khôn ngoan ngọt ngào nói.
Cô bắt đầu đem hai tay Lãnh Dạ trói chặt, sau đó lại đem hai tay của anh trói chặt trên đầu giường, sau đó bắt đầu cởi quần Lãnh Dạ, trán của cô đã toát ra đổ mồ hôi.
Lãnh Dạ bị bàn tay nhỏ của Bạch Tuyết cởi quần , phía dưới đã nhô lên như một cái lều nhỏ.
Bạch Tuyết bị vật cứng đụng một cái.
Khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm hồng hào.
Bạch Tuyết cởi quần của Lãnh Dạ tới đầu gối, cũng không cho Lãnh Dạ cởi tiếp , cô liền ngồi lên hai đùi của Lãnh Dạ .
"Cô gái nhỏ, em đang đùa với lửa đấy, hay là em sợ không dậy nổi ——" Lúc này, nếu như Lãnh Dạ không biết Bạch Tuyết muốn làm gì? Chỉ sợ sẽ là đồ ngốc !
Bạch Tuyết vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé, một bộ dáng đã xong việc.
"Người đàn ông của tôi phải không? Vậy thì ngoan ngoãn nằm đi, để tôi giúp anh hạ sốt, tôi cũng không thể cho anh chết cháy bởi cây đuốc lớn trong cơ thể, cho nên anh yên tâm, tôi sẽ nghĩ biện pháp ."
Bạch Tuyết đi tới cửa.
"Cô gái nhỏ —— nếu em đám đi , anh nhất định sẽ khiến em chịu không nổi."
Bạch Tuyết không để ý đến lời nói đó, mở đèn lên, sau đó mở cửa ra, cuối cùng biến mất tại cửa.
Lãnh Dạ mau bị ép điên , cô gái nhỏ thật to gan, lại có thể đùa với anh như thế .
Anh nhắm mắt lại, chuẩn bị dùng lực đem mình thoát ra. Nếu như bị bọn nhỏ nhìn thấy, quần thì cởi phân nửa, hạ thân nhô lên cao, anh còn mặt mũi nào làm cha bọn họ !
Bỗng nhiên, cửa lại lần nữa bị mở ra.
Cô gái nhỏ đã quay lại.
"Đừng lo lắng, tôi sẽ không hại chết anh, tôi cũng sẽ không nhìn anh bị chết cháy." Bạch Tuyết cầm trong tay một cái mát xa đi tới.
Lãnh Dạ rất tò mò, cái mát xa kia là do anh đưa cho cô, lúc đó Bạch Tuyết mang thai, thân thể rất mệt, thế là Lãnh Dạ mua cho Bạch Tuyết một cái mát xa loại nhỏ, lúc Bạch Tuyết không có việc gì làm sẽ cầm cái mát xa loại nhỏ này mát xa chỗ này, mát xa chỗ kia.
"Em lấy nó làm gì?" Lãnh Dạ buồn bực, lạnh lùng hỏi.
"Nó không có lửa, tôi sẽ giúp nó tạo ra lửa."
Bạch Tuyết vừa nói , vừa leo lên giường, khởi động cái mát xa, cách nội khố của Lãnh Dạ mà bắt đầu mát xa cho cự long của anh.
"Cô gái nhỏ, em muốn anh chết?" Lãnh Dạ tức giận quát.
"Đừng có gấp, như thế này cũng sẽ rất thoải mái, tôi thử qua rồi, rất thoải mái." Bạch Tuyết nói như đây không phải là chuyện lạ, kỳ thực, trong lòng đã cười thật to .
"Em thử qua?" Lãnh Dạ nhìn Bạch Tuyết hỏi.
"Ô kìa, anh nghĩ đi nơi nào thế? Tôi là nói này cái máy mát xa này mát xa rất thoải mái." Bạch Tuyết ngây thơ nói, làm ra một bộ mặt ngây thơ, khiến cho người ta luôn luôn vô điều kiện mà tin cô.
Máy mát xa làm cự long chấn động, động tác của Bạch Tuyết rất dịu dàng, Lãnh Dạ liên tiếp bị kích thích, cái máy mát xa quả nhiên rất thoải mái, thế nhưng bất luận như thế nào cũng không thoải mái bằng sự ôn nhu của cô gái nhỏ!
Cái kia nóng nóng, ấm áp , chặt chẽ, làm anh cảm giác lâng lâng.
Bạch Tuyết mặt đỏ tim đập mát xa cự long của Lãnh Dạ, thật ra, trong lòng thấp thỏm không yên.
Tay nhỏ bé của cô thỉnh thoảng cảm giác được độ cứng của chỗ đó, ngượng ngùng cúi thấp đầu, không dám nhìn Lãnh Dạ.
"Nhẫn nhịn như vậy rất khó chịu, sao không nếm thử một chút tư vị của nó, em sẽ thích cái cảm giác khi nó tiến vào người em." Thanh âm Lãnh Dạ khàn khàn nói.
"Ai ai nhịn!" Bạch Tuyết vẫn như cũ cúi đầu, xấu hổ không dám ngẩng lên.
"Ướt sao?" Lãnh Dạ khóe miệng vừa kéo, xấu xa hỏi.
"A?" Bạch Tuyết bừng tỉnh ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn Lãnh Dạ, anh ta có ý gì? Chẳng lẽ anh ta biết chỗ đó sẽ ướt sao? Thực sự là vô sỉ!
Nói chuyện lại rõ ràng như thế!
"Chịu không nổi thì đến đây, anh rất hào phóng ."
"Cái đầu ngươi đấy, xem ra lực mát xa chưa đủ mạnh, chờ chút, tôi sẽ làm mạnh hết sức." Bạch Tuyết cuống quít đem máy má xa chỉnh độ mạnh nhất. Không biết rằng , bởi vì mạnh và hơn, Lãnh Dạ bỗng nhiên bắn, vì thế bàn tay nhỏ của Bạch Tuyết cũng bị bắn ướt.
"Anh anh anh..." jBạch Tuyết vứt bỏ máy mát xa, chạy vào phòng vệ sinh, cô muốn đi rửa tay.
Đi vào phòng tắm, mới phát hiện mặt của mình hồng như thế.
Nhìn cô gái gái nhỏ chạy đi, Lãnh Dạ không nói gì, thật sự là không có biện pháp nào để giữ cô gái nhỏ lại!
Có khi cô đứa nhỏ, đôi khi cô lại giống như một con mèo thích quấn lấy người, nhưng lúc này, cô giống như một con nhím xù lông, gặp người liền đâm!
Chẳng lẽ là bởi vì còn trẻ như vậy đã làm mẹ, tính cách mới có thể mâu thuẫn như vậy!
Không sao, cô ôn thuận cũng được, dã man cũng được, mạnh mẽ cũng được, ngang ngược cũng được, đáng yêu cũng được, cho dù như thế nào, dù sao cô nhất định cũng là người phụ nữ của anh.
Chờ Bạch Tuyết từ trong phòng tắm ra, Lãnh Dạ đã ngồi ở bên giường, anh lạnh lùng, không nói một lời, Bạch Tuyết cảm giác được anh đang tức giận.
"Hiện tại có phải là lửa trong người đã hết? Anh cũng có thể thoát ra được hả ?" Bạch Tuyết còn không biết sống chết hỏi.
Lãnh Dạ quay đầu lại, ánh mắt lạnh như băng nhìn cô, trên khuôn mặt xuất hiện rõ ràng sự bất đắc dĩ.
"Cô gái, em thật to gan!" Chưa có người phụ nữ nào dám đùa giỡn anh như thế, vẫn là do anh kiêu ngạo đùa gỡn!
Bạch Tuyết bị khí thế cường đại của Lãnh Dạ dọa sợ, người đàn ông này là ai, trên người anh có khí thế uy nghiêm làm cho người ta không lạnh mà run!
"Cô gái, em thật to gan!" Chưa có người phụ nữ nào dám đùa giỡn anh như thế, vẫn là do anh kiêu ngạo đùa gỡn!
Bạch Tuyết bị khí thế cường đại của Lãnh Dạ dọa sợ, người đàn ông này là ai, trên người anh có khí thế uy nghiêm làm cho người ta không lạnh mà run!
Cô bị dọa sợ, đôi mắt đẹp lại lần nữa bốc lên nhàn nhạt hơi nước, ủy khuất nhìn anh, ánh mắt sâu thẳm kia khiến Lãnh Dạ rất lo lắng, cô gái nhỏ chêu đùa anh như thế, chẳng lẽ anh không nên cưỡng ép? Chẳng lẽ anh không nên giận dữ?
"Em tốt nhất mau bồi thường cho anh, nếu không anh sẽ hung hăng chà đạp ngươi, không tin em liền thử!"
"Anh anh, tại sao có thể như vậy, không phải vừa rồi anh đã bắn sao?" Bạch Tuyết vô tội phản bác.
"Bởi vì vừa rồi là do em làm chủ, hiện tại em đã không còn quyền làm chủ , người làm chủ kế tiếp sẽ là anh ."
"Anh anh không được xằng bậy, người đàn ông của tôi, người đàn ông của tôi sẽ không bỏ qua cho anh, các con của tôi cũng sẽ không bỏ qua cho anh ——" Bạch Tuyết sợ hãi lui về phía sau, trong lòng có chút lo lắng.
Lãnh Dạ rất hài lòng câu trả lời của Bạch Tuyết.
"Người đàn ông của em?" Lãnh Dạ hoài nghi hỏi.
"Đúng, người đàn ông của tôi, hơn nữa anh ấy rất lợi hại, anh bắt nạt tôi bao nhiêu, anh ấy sẽ giết anh ——" Bạch Tuyết uy hiếp.
"A?"
"Nếu anh không muốn chết, hãy mau rời khỏi đây."
"Cô gái ngốc, còn dám nói về người đàn ông của em, ngay cả bộ dáng người đàn ông của em em còn không nhớ , hừ!" Lãnh Dạ thở gấp , cô gái nhỏ này bây giờ còn biết chuyển đề tài qua người đàn ông của mình , cô đã quên anh, điều này cũng khiến anh bị tổn thương!
Giọng nói Lãnh Dạ lành lạnh, toát ra khí thế lạnh lùng, chưa từng gặp qua một người đàn ông dọa người như , Bạch Tuyết trốn tránh ánh mắt đó, không dám nhìn thẳng vào anh.
Anh trừng mắt với Bạch Tuyết một cái, bỗng nhiên đem cô gái nhỏ kéo vào trong lòng, anh dùng lực rất mạnh, Bạch Tuyết không hề khống chế trực tiếp nhào vào trong ngực anh, Lãnh Dạ nắm chặt lấy cằm của cô.
"Tốt nhất em nên ngoan ngoãn , hiện tại anh sẽ phải hảo hảo trừng phạt em, khiến em biết tính nghiêm trọng của việc dám quên đi người đàn ông như thế nào ." Lãnh Dạ đưa ngón trỏ vào trong miệng Bạch Tuyết , quấy rối cái miệng thơm ngát của Bạch Tuyết.
Bạch Tuyết mặc dù sợ hãi, nhưng không dễ bị khi dễ như vậy.
Cô tức giận trừng mắt với Lãnh Dạ, không chút lưu tình cắn ngón tay không an phận kia.
Cái miệng nhỏ nhắn cắn chặt lấy ngón trỏ của Lãnh Dạ , mắt to tức giận trừng mắt nhìn Lãnh Dạ, không biết rằng động tác này lại hung hăng kích thích Lãnh Dạ, khiến Lãnh Dạ nhớ tới thời điểm Bạch Tuyết từng dùng cái miệng nhỏ nhắn này ngậm lấy cự long của anh, thân thể anh lại một lần nữa nóng ran, hạ thân lại cứng lên.
"Em?" Thanh âm Lãnh Dạ khàn khàn nhìn cô gái nhỏ, cái miệng nhỏ nhắn của cô bao lấy ngón tay của anh, tình huống trêu chọc người thế này, khiến bản thân anh trở nên rất đói, anh thế nào chịu được kiểu trêu chọc này!
Anh nghĩ rất nhiều nếu có thể khiến cô gái nhỏ chấp nhận khát vọng của anh , e rằng cự long lập tức sẽ vui vẻ, lập tức biến thành pháo loại nhỏ, thẳng tiến tới Bạch Tuyết mà nã pháo. Suy nghĩ như vậy, dưới hạ thân liền căng thẳng, ánh mắt lại lần nữa trở nên cực nóng.
Bạch Tuyết tự nhiên cảm giác được sự biến hóa của Lãnh Dạ, vốn là cắn ngón tay của anh , là muốn uy hiếp anh đứng đắn một chút, anh không được làm ...
Xem ra không gọi bọn nhỏ tới là không được!
Bạch Tuyết cấp tốc nhả ngón tay của Lãnh Dạ ra, hét to .
"Con trai, con trai, tiểu bông, tiểu bông, cứu mạng, cứu mạng..." Bạch Tuyết bỗng nhiên hét to, Lãnh Dạ cũng sửng sốt!
Tiểu bông trong lời của Bạch Tuyết chính là Thiên Tầm, con gái bảo bối của cô.
Chỉ trong nháy mắt, ba đứa bé đều tới phòng ngủ của Bạch Tuyết.
"Mẹ?"
"Mẹ?"
"Mẹ?"
Lúc này, mặc dù trong người Lãnh Dạ lửa có cháy to cỡ nào, thì cũng bị dập tắt hết!
Cô gái nhỏ này lại dám gọi bọn nhỏ tới! Đáng chết!
"Các con, mau đem anh ta đá văng ra ——" Bạch Tuyết chỉ vào Lãnh Dạ ra lệnh một tiếng.
"Chờ một chút." Ức Ức hô to một tiếng, đứng trước mặt Lãnh Dạ, ngăn cản Niệm Niệm và Thiên Tầm.
"Ức Ức?"
"Ức Ức?"
"Ức Ức, anh ta bắt nạt mẹ, chẳng lẽ con muốn bảo vệ cho anh ta?" Bạch Tuyết không thể tin nhìn con trai thứ hai của mình.
"Mẹ, không cần phí lực như thế, một mình con có thể đối phó, mọi người hãy đi ra ngoài trước , con sợ làm bị thương mọi người, vẫn là đi ra ngoài đi." Ức Ức mở cửa ý bảo mấy người bọn họ đi ra ngoài trước.
Bạch Tuyết và Niệm Niệm còn có Thiên Tầm đều đi ra .
Ức Ức đi tới trước mặt người cha lạnh lùng của mình.
"Cha, mẹ hiện tại không nhớ ra cha, cha, vẫn là nên nhẫn nhịn một chút, không nên dọa mẹ sợ hãi!" Ức Ức lấy lòng nhìn Lãnh Dạ nói.
Lãnh Dạ lúc này hoàn toàn đứng im, miệng cũng không nói gì, con trai nói anh nên nhẫn nhịn một chút ?
Chẳng lẽ anh không có sao?
Anh đã nhẫn nhịn gần như muốn nổ tung, đứa bé lo lắng anh sẽ dọa mẹ bé sợ hãi, lại không biết mẹ bé không hề bị dọa sợ , mới vừa rồi anh còn bị cô gái nhỏ đùa giỡn như thế!
"Cha biết, cha sang phòng bên cạnh ngủ!" Lãnh Dạ đứng dậy rời khỏi , cái gì cũng không có nói lại.
Mấy người Bạch Tuyết đi vào.
"Con trai, con thật giỏi, thực sự là con trai ngoan của mẹ." Bạch Tuyết ôm lấy Ức Ức nói một hơi.
"Mẹ? Bộ dáng của cha, mẹ thật sự một chút cũng không nhớ rõ sao?" Ức Ức khổ sở hỏi, vừa rồi nhìn thấy cha rời đi như vậy, bé rất đau lòng!
Bạch Tuyết lắc đầu.
"Mẹ, cha... cha..." Ức Ức nhìn ba người trước mắt đều bị mất đi ký ức về cha, cũng rất bất đắc dĩ rời khỏi . Hiện tại bọn họ không có ký ức về cha, mặc dù bé nói rõ sự tình, bọn họ cũng sẽ không tin , bởi vì trong trí nhớ của bọn họ đều không có cha!
Bạch Tuyết nhìn bóng lưng người đàn ông vừa rời khỏi, lại nhìn thấy bóng lưng của Ức Ức đang rời đi, sao có thể giống nhau như vậy?
Chẳng lẽ?
Thế nhưng?
Vì sao cô đối với Lãnh Dạ một chút ấn tượng cũng không có? !
Thiên Tầm và Niệm Niệm đều đi về ngủ, Bạch Tuyết vừa mới nằm xuống, Ức Ức đẩy cửa phòng ngủ của mẹ, đi vào.
"Ai?" Bạch Tuyết cả kinh, cho rằng lại là Lãnh Dạ.
"Mẹ, con là Ức Ức, con muốn cùng mẹ nói chuyện!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.