Lang Vương Sủng Thiếp

Chương 90: Nhu tình mật ý




Lần này Nguyễn Nhược Khê rất bình tĩnh tùy ý để ma ma dẫn vào bên trong, để cung nữ tắm rửa thay y phục, sau đó lẳng lặng chờ ở bên giường.
Nghe được tiếng bước chân rất nhỏ, nàng thầm nhủ chắc là nó đến.
Chờ con sói đi đến trước mặt mình, Nguyễn Nhược Khê chủ động vươn cánh tay trắng noản ra ngoài, cũng không để ý nó nghe có hiểu được hay không, nói:
“Lần này hạ miệng nhẹ một chút.”
Ánh mắt màu hổ phách của con sói nhìn chằm chằm nàng, sau đó mới bắt lấy cánh tay của nàng.
Vẻ mặt Nguyễn Nhược Khê thống khổ nhắm mắt lại, đợi một chút, thật kỳ quái, cư nhiên không đau, còn ngứa ngứa. Mở to mắt liền thấy, nó đang dùng đầu lưỡi khẽ liếm cánh tay mình, trách sao lại ngứa như vậy.
“Này, đừng liếm, ngứa lắm biết không?”Nhịn không được nói.
Động tác của con sói đột nhiên dừng lại, sau đó bất ngờ cắn xuống.
“A……..”Chỗ thịt bị hàm răng nanh cắn xuống, cảm giác không phải đau bình thường, trong lòng oán giận trừng mắt nó.
Nhưng nó không hề ngừng hút dòng máu tươi đang chảy ra kia.
Trong lòng bất đắc dĩ thở dài, mình đang oán hận cái gì chứ, nó vốn là sói mà.
Tầm nhìn dần dần bắt đầu mơ hồ, nàng dứt khoát nhắm mắt lại, cho đến khi mất ý thức té xỉu ở trên giường.
Lúc nàng tỉnh lại, liền cảm giác mình đang nằm ở trong một vòng ôm ấm áp, hương vị quen thuộc kia làm nàng rất an tâm.
“Khuynh Thành, khá hơn chút nào không?”Giọng nói ôn nhu lại vang lên bên tai.
“Không có.”Nguyễn Nhược Khê mới miễn cưỡng mở to mắt, liền thấy Tây Môn Lãnh Liệt đang ở ôm mình.
“Nào, há mồm, uống hết chỗ được này đi.”Thấy nàng mở to mắt, hắn dùng thìa nhẹ nhàng đưa đến trong miệng của nàng.
Nguyễn Nhược Khê mở miệng ra, uống một ngụm rồi một ngụm, hắn bây giờ ôn nhu chăm sóc, cho tới bây giờ nàng đều chưa gặp qua, tuy đầu rất đau, cánh tay rất đau, nhưng trái tim rất ngọt ngào, ấm áp.
“Tốt lắm, hết choáng váng chưa? Muốn ăn chút gì hay muốn ngủ?”Sau khi uống hết dược, Tây Môn Lãnh Liệt lại ôn nhu hỏi.
“Ta không đói, ngủ một chút được rồi.”Nguyễn Nhược Khê đáp, nhìn thấy ánh mắt yêu thương của hắn, nàng đột nhiên cảm giác đây là một loại hạnh phúc.
“Được, ta ngủ cùng nàng.”Tây Môn Lãnh Liệt nói xong, nằm ở trên giường, lấy tay ôm nàng.
“Không cần, ngươi đi làm việc của mình đi.”Nguyễn Nhược Khê cự tuyệt nói, hắn có lòng là được rồi.
“Khuynh Thành, không có chuyện gì quan trọng hơn nàng, ngủ đi, ở cùng nàng, ta mới có thể an tâm.”Tây Môn Lãnh Liệt vẫn như trước ôm nàng, lời nói quanh quẩn ở bên tai.
Lời nói của hắn hoàn toàn làm trái tim Nguyễn Nhược Khê mềm đi, không tự giác xích lại gần lồng ngực hắn.
Tây Môn Lãnh Liệt lại ôm chặt nàng thêm một chút, hắn biết trong lòng của nàng đã có mình, kế hoạch đã thành công một nửa, những ngày tiếp theo, chính là yêu nàng, làm nàng cảm động, sau đó……………….
Ba ngày sau.
Tâm tình Nguyễn Nhược Khê sảng khoái đi ra khỏi phòng, vặn lưng, cao hứng nói:
“Hôm nay thời tiết thật tốt, thân thể cũng tốt.”
“Ha ha.”Tiểu Ngọc ở một bên cười nói:
“Là tâm tình của nương nương tốt.”
“Tâm tình của ta tốt sao?”Nguyễn Nhược Khê quay đầu lại hỏi.
“Đó là đương nhiên, mấy ngày nay vương đều ở cùng nương nương, tự tay bón dược cho nương nương, bón điểm tâm, nụ cười trên mặt nương nương đến bây giờ vẫn chưa khép lại, nói thật, nô tì chưa bao giờ thấy nương nương cao hứng như vậy nha.”Tiểu Ngọc đáp.
“Phải không?”Khóe môi Nguyễn Nhược Khê không tự giác giơ lên, chuyện này đại khái chính là ma lực tình yêu, tình yêu, chính mình cũng hoảng sợ, sao nàng lại nghĩ như vậy? Chẳng lẽ nàng thích Tây Môn Lãnh Liệt, không, nàng sẽ không thích hắn đâu, nhưng mỗi khi nhắc tới hắn, trong lòng sẽ cảm thấy vui sướng.
“Nương nương, ăn canh long nhãn táo đỏ này đi, đây là vương cố ý dặn dò.”Tiểu Ngọc cầm điểm tâm trong tay đưa cho nàng.
“Được.”Nguyễn Nhược Khê ăn một miếng lại một miếng, trong lòng nổi lên ngọt ngào.
“Sao nàng lại đi ra đây? Đầu hết choáng váng chưa?”Tây Môn Lãnh Liệt đi đến quan tâm hỏi.
“Nô tì tham kiến vương.”Tiểu Ngọc vội vàng hành lễ.
“Không choáng váng, nên vận động một chút, tốt hơn với nằm suốt.”(sao nghe giống mang bầu vậy T_T bao giờ anh chị mới có tin vui cho em nhờ ^^) Nguyễn Nhược Khê đưa chén cho Tiểu Ngọc ở bên cạnh, Tiểu Ngọc thức thời lui đi xuống.
“Vậy ta đi cùng nàng một chút.”Tây Môn Lãnh Liệt rất tự nhiên dắt tay của nàng, hướng bên ngoài Tử Uyển mà đi.
Trong ngự hoa viên muôn hoa khoe sắc, các loại hoa tranh nhau đua nở, mẫu đơn cao quý, nổi bật giữa đám đông, làm phai mờ các loại hoa khác.
Bước chân Nguyễn Nhược Khê dừng lại cánh sen phấn hồng trong hồ nước, nhìn chằm chằm đóa hoa sen phập phồng trong làn nước kia,; trên mặt lộ ra ánh mắt yêu thích cùng thưởng thức.
“Nàng thích hoa sen sao?”Tây Môn Lãnh Liệt hỏi.
“Phải, ta thích hoa sen, thích nó ‘xuất ứ nê nhi bất nhiễm, trạc thanh liên nhi bất kiều (nghĩa là: gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, trơ chọi trên mặt nước lăn tăn mà không ẻo lả – trích Ái liên thuyết của Chu Đôn Di)’”Nguyễn Nhược Khê nói xong ngồi ở trên tảng đá cạnh hồ, từ lần đầu tiên đọc câu này, nàng liền thích hoa sen, thích nó ở trong nước, mà không hề dính một hạt bụi nhỏ, không hề thế tục, giữ mình trong sạch cùng mùi hương tự nhiên không phô trương nhưng rất đáng ngưỡng mộ.
Từ lúc đó, nàng liền rất thích tới công viên ngắm nhìn hoa sen trong hồ nước.
Tây Môn Lãnh Liệt lại đột nhiên đưa tay hái xuống một đóa hoa sen, cài ở trong tóc của nàng, thâm tình nhìn nàng nói:
“Nàng chính là hóa thân của hoa sen, giống như nó, xuất ứ nê nhi bất nhiễm, trạc thanh liên nhi bất kiều.”
Nguyễn Nhược Khê bị hắn nhìn mặt có chút nóng lên, được hắn ca ngợi có chút chẳng biết làm sao, cuống quít tránh ánh mắt hắn nói:
“Ta làm sao có phẩm hạnh cao như vậy.”
“Vì sao nàng lại không có chứ? Nàng không giả tạo, không cậy sủng làm càn, giống như là hóa thân của hoa sen, một tiên tử hoa sen rơi xuống phàm trần.”Tây Môn Lãnh Liệt lấy tay đỡ lấy bả vai của nàng, ánh mắt nhìn nàng gần trong gang tấc.
Nguyễn Nhược Khê mặt đỏ thêm vài phần, sao lúc nào hắn cũng nói những lời ngọt ngào như vậy chứ? Hạ thấp ánh mắt không dám nhìn thẳng hắn nói:
“Ta không được như ngươi nói.”
“So với ta nói còn tốt hơn.”Tây Môn Lãnh Liệt nâng mặt của nàng lên, đôi môi cũng chầm chậm tiến sát lại.
Nguyễn Nhược Khê tim đập dồn dập hoảng hốt, nhưng không ngăn cản, ngược lại nhắm mắt nghênh đón hắn.
“Thần thiếp tham kiến vương.”Trong khoảnh khắc đôi môi bọn họ chạm vào nhau, một giọng nói ôn nhu đột nhiên truyền đến.
Nguyễn Nhược Khê cuống quít quay đầu, liền thấy bộ dáng nhu nhược, ôn nhu của y phục Nhu phi, trong đôi mắt đó lóe lên một tia căm thù, hận không thể dùng ánh mắt giết chết nàng.
“Nhu phi, đứng đi lên.”Giọng nói Tây Môn Lãnh Liệt như thường phân phó nói, lại dắt tay Nguyễn Nhược Khê.
Mắt nhìn thấy tay đan vào tay, Nhu phi càng thêm đau đớn, ánh mắt kia hận không được cắn nuốt nàng, nguyễn Nguyễn Nhược Khê lại vô tội nở nụ cười rực rỡ với nàng, nữ nhân đáng chết, ta chính là muốn ngươi tức chết.
Nhu phi hận cắn răng nghiến lợi, lại không thể làm gì, chỉ có thể cúi người hành lễ nói:
“Vương, khó được có khi nào có dịp, để thần thiếp cùng muội muội đi dạo ngự hoa viên với người được không?.”
“Được, cùng nhau đi đi.”Tây Môn Lãnh Liệt gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
“Cám ơn vương.”Trong đôi mắt Nhu phi mang theo đắc ý liếc mắt nàng một cái.
“Vương, Nhu phi tỷ tỷ, các người đi đi, ta mệt, đi về trước.”Nguyễn Nhược Khê hung hăng rút tay về, nàng sao có thể quên, tuy hắn thích mình nhưng nữ nhân của hắn còn nhiều như vậy, bây giờ cũng đã có hơn mười người, sau này còn không biết có bao nhiêu người nữa?
“Chờ một chút, ta trở về cùng nàng.”Tây Môn Lãnh Liệt lại nhanh chóng nắm lấy cánh tay của nàng, phân phó cho Nhu phi nói:
“Nhu phi tự mình đi dạo đi, nàng không thoải mái, ta cùng nàng trở về nhìn xem.”
“Vâng, vương đi thong thả.”Nhu phi mặc dù trong lòng có chút không cam lòng, nhưng cũng không dám cãi lời, chỉ có thể tuân mệnh, đem mối hận này, cắn răng nuốt xuống bụng.
Nguyễn Nhược Khê rầu rĩ không vui cùng hắn đi về, một câu cũng không nói.
“Làm sao vậy? Ăn dấm chua sao.”Tây Môn Lãnh Liệt cố ý trêu đùa nhìn nàng.
Nàng lườm hắn một cái, vẫn như trước không để ý tới hắn.
“Thực sự ăn dấm chua sao?”Ý cười trên khóe môi Tây Môn Lãnh Liệt lại càng sâu.
Nguyễn Nhược Khê hung hăng trừng hắn một cái:
“Ta ăn dấm chua, ngươi vui vẻ như vậy sao?”
“Đương nhiên vui vẻ, nàng ăn dấm chua, chứng tỏ nàng thích ta.”Tây Môn Lãnh Liệt có chút vô lại ôm nàng yêu.
“Vậy ngươi khỏi phải vui vẻ, ta không ăn dấm chua.”Nguyễn Nhược Khê đả kích hắn nói.
“Ta không tin, vậy vì sao nàng không vui?”Đôi mắt Tây Môn Lãnh Liệt mang theo đắc ý.
“Không tin thì thôi.”Nguyễn Nhược Khê không thèm tranh cãi với hắn, kỳ thật sao hắn có thể biết nàng nghĩ cái gì, chẳng qua, theo như lời hắn nói, nếu không ăn giấm chua nàng cần gì để ý hắn có bao nhiêu nữ nhân chứ?
Không được, nàng phải bảo vệ trái tim của chính mình, không thể yêu thương hắn, một nam nhân nắm thiên hạ trong tay, có vô số nữ nhân, nhưng dường như nàng đã quên, trái tim sao có thể bảo vệ được, tình yêu chính là thân bất do kỉ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.