Lang Vương Sủng Thiếp

Chương 77: Trò chơi tử vong




” Ha ha ha ha.” Lãng Tiêu đột nhiên cười to lên, sau đó nhanh chóng đem nàng ôm vào trong lòng ngực:
“Nguyễn Nhược Khê, ta đột nhiên thật thích tính cách này của ngươi.” Lời nói vừa dứt lại tiếp tục:
“Ta quyết định cho ngươi làm nữ nhân của ta.”
” Buông ra ta sẽ không làm nữ nhân của ngươi.” Sắc mặt Nguyễn Nhược Khê lập tức thay đổi, giãy dụa chân tay, tuy rằng nàng không phải vì Tây Môn Lãnh Liệt mà thủ trinh tiết, nhưng nàng cũng sẽ không tùy tiện cùng một nam nhân xa lạ phát sinh quan hệ, mà lại là một nam nhân khiến người khác chán ghét.
” Nguyễn Nhược Khê, không ai dám cự tuyệt ta, cũng không phải do ngươi nói không.” Lăng Tiêu bị nàng chọc giận, mâu quang lạnh lùng, đôi môi lạnh như băng cúi xuống chạm môi của nàng, tay sờ soạng trước ngực nàng.
” Ư………..” Nguyễn Nhược Khê vừa thẹn lại giận, giãy dụa không thoát, liền đưa tay hướng tới sườn của hắn, hung hăng bấm một cái.
” Nữ nhân đáng chết.” Lăng Tiêu bị đau lập tức hung hăng đẩy nàng ra.
” Ngươi xứng đáng.” Nguyễn Nhược Khê đứng thẳng dậy cách xa hắn trừng mắt hắn.
Nhìn thấy nàng trợn mày nhíu mi tức giận, mặt ửng đỏ, cả người đề phòng nhìn hắn, đôi mắt Lăng Tiêu phẫn nộ, đột nhiên trở nên bình tĩnh, đôi môi nhếch lên một vòng cung, giương mắt nhìn nàng nói:
” Nữ nhân, cho tới bây giờ còn chưa có ai dám khiêu chiến ta nhiều lần như vậy, khiêu chiến của ngươi làm ta nghĩ muốn chinh phục, ta đã định rồi ngươi là nữ nhân của ta.”
Nhoáng một cái, Nguyễn Nhược Khê đã ở trong lồng ngực của hắn.
” Buông ta ra, ngươi đồ lưu manh.” Nàng liều mạng giãy dụa, lấy tay đánh hắn, dùng chân đá hắn.
Lăng Tiêu thoáng cái lấy tay bắt lấy bàn chân ngọc ngà của nàng, nhẹ tay bính một cái, giày thêu trên chân nàng liền rơi xuống mặt đất, sau đó là tất, đôi chân ngọc phấn hồng lộ ra ngoài, cả cẳng chân cũng không ngoại lệ.
” Rất đẹp.” Hắn khen, môi liền nhẹ nhàng hôn lên, bắt đầu từ mũi chân, một chút một đi lên.
“&&&&000&&&.” Nguyễn Nhược Khê trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn mắng, nàng không thể, để hắn xâm phạm mình, ánh mắt thấy điểm tâm, đĩa hoa quả phía trước, lấy tay lặng lẽ di chuyển, sau đó phi nhanh đụng vào trên ghế của hắn………
Ba, chén đĩa rơi vỡ, Lăng Tiêu cùng mấy nữ tử khiêu vũ bị này âm thanh này làm hoảng sợ.
Liếc thấy nàng cầm mảnh chén đĩa vỡ, hung hăng hướng cổ mình cứa một cái.
” Đáng chết.” Lăng Tiêu lập tức ra tay cầm lấy tay của nàng, mảnh vỡ sắc bén, đủ vẽ lên cổ nàng làm nàng bị thương chảy ra một dòng máu.
” Buông tay, ta tình nguyện chết, cũng không để ngươi vũ nhục.” Nguyễn Nhược Khê trừng mắt hắn, chết nàng cũng không quan tâm, nhưng là không thể để hắn xâm phạm mình.
” Hóa ra ngươi muốn chơi trò chơi tử vong, được, ta chơi cùng ngươi.” Lăng Tiêu thực sự bị chọc giận, cũng có vài nữ tử, từng lấy cái chết bức hắn, hắn sẽ để nàng biết, chết cũng không dễ dàng như vậy.
” Ngươi muốn làm gì?” Thần kinh Nguyễn Nhược Khê lập tức căng thẳng.
Liền thấy khóe môi hắn nhếch lên nụ cười, trong đôi mắt lại mang theo sát khí, nhẹ nhàng lấy mảnh nhỏ trong tay nàng, tay đột nhiên dùng sức bắn ra ngoài.
Vút……. Mảnh nhỏ thẳng tắp cắm vào trên cổ một nữ tử, nàng ta không kịp kêu một tiếng, trước khi máu kịp chảy ra, thân thể đã gục xuống, không một tiếng động cái sinh mệnh cứ như vậy ra đi.
Những nữ tử khác hoảng sợ đích nhìn thi thể dưới đất, dùng tay che miệng, thân thể không ngừng run rẩy, cũng không dám rời khỏi nơi đây.
” Ngươi………… Thật là đáng sợ.” Nguyễn Nhược Khê cũng kinh hoàng khiếp sợ, ngón tay chỉ vào hắn cũng không ngừng run rẩy, nàng đã gặp qua Tây Môn Lãnh Liệt giết người, nhưng đó là địch nhân, vì tính mạng chính mình không thể không giết, mà bây giờ hắn giết người, dường như là theo ý thích, nam nhân như vậy làm nàng cảm thấy vô cùng sợ hãi.
” Ta làm sao?” Vẻ mặt Lăng Tiêu không hề biến sắc, lạnh nhạt, lấy tay nhẹ nhàng bắt lấy ngón tay của nàng, dùng một chút lực, đem nàng ôm vào trong lòng, lấy tay bóp mặt của nàng, trong đôi mắt trở nên lãnh khốc nói:
” Ngươi không phải thích trò chơi tử vong sao, thế nào? Có phải là rất kích thích không?”
Nguyễn Nhược Khê giương mắt nhìn thẳng hắn, hắn thật là đáng sợ, hắn giết người, hắn sao còn có thể lạnh nhạt như vậy, thật giống như nữ nhân dưới đất kia không phải là do hắn giết.
” Có làm nữ nhân của ta hay không ?” Giọng nói của hắn đột nhiên lạnh lùng.
Nàng không dám trả lời, vẫn là không phải, nàng sợ mình nói không làm, hắn sẽ làm chuyện điên cuồng ngoài dự đoán mọi người như thế nào? Nàng sợ hãi, vô cùng hối hận, nếu biết sẽ gặp người đáng sợ như vậy, nàng tình nguyện bên người Tây Môn Lãnh Liệt, tình nguyện làm huyết nô.
” Chúng ta tiếp tục.” Lăng Tiêu còn chưa dứt lời, tay đã cầm một mảnh nhỏ ném thẳng về phía trước.
Vút, lại một lần nữa, mảnh nhỏ bắn vào yết hầu một nữ tử, nàng ta cũng không kêu sợ hãi, không có thống khổ, ánh mắt chỉ trợn to hoảng sợ, thân mình từ từ ngã xuống.
“Cô nương, cầu ngươi đáp ứng làm nữ nhân của cung chủ.” Những nữ tử còn lại cũng không thể thờ ơ, cùng nhau quỳ xuống, cầu xin nói.
” Ngươi sao có thể tàn nhẫn như thế?” Nguyễn Nhược Khê cũng không chống đỡ được, cả người xụi lơ, vô cùng hoảng sợ nhìn hắn, hắn sao có thể giết người đơn giản như giết một con con kiến vậy, không sao cả, thậm chí hưng phấn.
” Tàn nhẫn? Ta chỉ thành toàn ngươi, ngươi không phải muốn chết sao? Thế nào? Chết có phải rất vui vẻ hay không?” Lăng Tiêu tới gần nàng, trong đôi mắt mang theo nụ cười lạnh.
” Không, không nên hỏi ta.” Nguyễn Nhược Khê thống khổ nhắm mắt lại.
” Có làm nữ nhân của ta hay không?” Hắn lạnh lùng hỏi lại lần nữa.
Thân mình Nguyễn Nhược Khê run lên, ánh mắt thoáng chốc hoảng sợ, nhìn hắn.
” Xin ngươi, đáp ứng cung chủ.” Nữ tử phía dưới lại vô cùng hoảng sợ, bởi vì các nàng đã nhìn thấy cung chủ, trong tay chơi đùa các mảnh nhỏ, nếu nàng không đồng ý, nói không chừng cái chết tiếp theo là dành cho mình.
” Ta nguyện ý.” Nguyễn Nhược Khê đương nhiên cũng thấy được, bất đắc dĩ thống khổ nhắm mắt lại, nước mắt lã chã rơi xuống, các nàng không quen biết nàng, nhưng nàng không thể trơ mắt nhìn các nàng vì nàng mà chết, nàng không thể thừa nhận loại tra tấn tinh thần này không có tình người.
” Dáng khóc của ngươi cũng đẹp như vậy, làm cho người ta nhịn không được muốn thương tiếc.” Lăng Tiêu nói ở bên tai của nàng, sau đó môi liền chầm chậm dừng ở trên mắt của nàng, lấy đi giọt nước mắt muốn rơi xuống kia.
Thân mình Nguyễn Nhược Khê tuy run rẩy một chút, nhưng không giãy dụa, như tượng gỗ đứng ở đó, tùy ý để hắn hôn trên mặt mình, điều duy nhất nàng có thể làm chính là làm bản thân chết lặng, chết tâm.
” Các ngươi cũng đi xuống đi.” Lăng Tiêu vung tay lên phân phó nói.
” Vâng, cung chủ, nô tì cáo lui.” Nữ nhân phía dưới như tìm được đường sống mà thở phào nhẹ nhõm, cùng nhau kéo tỷ muội trên mặt đất, kéo nhau đi ra ngoài.
” Mở mắt ra nhìn ta?” Lăng Tiêu đột nhiên ra lệnh nói.
Nguyễn Nhược Khê chậm rãi mở to mắt, nhìn hắn, ánh mắt không có một tia sáng, dường như một hài tử mất đi linh hồn.
Lăng Tiêu kéo nàng qua một chút, môi điên cuồng mang theo bá đạo hôn lên môi nàng, tay ở ngoài quần áo của nàng ma xát……..
Khuất nhục không biết làm thế nào, nước mắt không ngừng rơi xuống……………….
” Biết không? Ngươi như vậy sẽ làm ta càng thêm hưng phấn.” Trong mắt Lăng Tiêu mang theo nồng đậm, nhẹ tay dịu dàng mang nàng đặt trên ghế tựa……
Taynhẹ nhàng mở vạt áo trước của nàng ra…………
Thân thể Nguyễn Nhược Khê lại run rẩy một chút, nàng biết chuyện tiếp theo chờ đợi nàng là gì? Nàng đã không muốn suy nghĩ, nàng đã tuyệt vọng, nhưng sau đó, đột nhiên truyền đến tiếng một nam nhân hồi bẩm.
” Cung chủ, bên ngoài có người cầu kiến.”
Động tác Lăng Tiêu dừng lại một chút, đứng dậy đi qua:
” Ai?” Hắn biết nếu là người bình thường, kẻ dưới là không dám quấy rầy hắn.
” Cung chủ,………” Người tới bên tai hắn thấp giọng nói.
” Hắn? Sao lại đến Tiêu Diêu cung của ta chứ?” Lăng Tiêu nhếch mày lên một chút, sau đó phân phó nói:
” Được để ý nàng, ta đi nhìn xem.”
” Vâng, cung chủ.”Nam nhân chắp tay nói, đứng ở một bên.
Nguyễn Nhược Khê nghe được tiếng bước chân hắn rời đi, vội vàng mặc quần áo, hắn nàng biết nàng chỉ có thể trốn tránh trong nhất thời, vì quyết định bây giờ không phải do nàng.
Bên ngoài Tiêu Diêu cung.
Tây Môn Lãnh Liệt đứng ở nơi đó, nhìn cánh cửa đang đóng kia, chi nha một tiếng liền mở.
Từ bên trong đi ra mười nam tử mang theo mặt nạ, mặc áo trắng đứng ở hai bên, một người mang theo mặt nạ đen trắng đi tới, đứng đối diện hắn.
” Thật không biết Tiêu Diêu cung có mặt mũi gì, cư nhiên khiến vương hạ cố đến chơi, tại hạ thất lễ không có đón tiếp từ xa.” Lời nói rất tôn kính, nhưng thái độ cũng rất ngạo mạn, không hề đem hắn để vào mắt.
” Tiêu Diêu cung, thiên hạ đều biết, cung chủ Lăng Tiêu Tiêu Diêu cung, lại làm cho người ta cảm thấy thần bí, hôm nay vừa thấy, quả nhiên không giống bình thường.” Tây Môn Lãnh Liệt vẫn không để ý đến thái độ của hắn, hồn nhiên mà thành khí thế vương giả, đủ để làm cho người ta cảm thấy áp bách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.