Lang Vương Sủng Thiếp

Chương 69: Hút máu độc




Từ trong nước đi ra, cầm lấy quần áo, mới phát hiện Tây Môn Lãnh Liệt đang giương mắt nhìn mình. Hung hăng liếc mắt hắn, dùng quần áo che thân thể.
“Hiện tại mới nhớ tới che thì đã quá muộn, những gì nên xem thì đã xem qua rồi.” Giọng nói Tây Môn Lãnh Liệt mang theo trêu đùa.
Nguyễn Nhược Khê không thèm nhìn hắn, mặc quần áo thật nhanh, đi đến bên giường nói:
” Ngươi xuống dưới, nói được làm được, ta ngủ giường.”
” Đi lên.” Tây Môn Lãnh Liệt nhích thân thể ra ngoài nhường cho nàng một chỗ.
” Ngươi có ý gì? Ta nói ta ngủ giường, ngươi xuống dưới, sao ngủ hết ở trên đó được?” Hắn không phải muốn cùng nàng ngủ giường chứ.
” Vũ Khuynh Thành, ngươi thấy ta có khả năng ngủ dưới đất sao” Tây Môn Lãnh Liệt lạnh lùng hỏi lại nàng.
” Đê tiện,” Nguyễn Nhược Khê cắn răng hung hăng nói, ôm lấy chăn, dù chỉ là ngủ nàng cũng không muốn ngủ cùng giường với hắn.
Nhưng chưa kịp rời đi thân thể đã bị hắn kéo lại.
” Ngươi làm gì?” Nguyễn Nhược Khê giãy dụa, hắn không phải muốn ……. chứ.
” Câm miệng, ngủ, còn nói nữa liền ăn ngươi.” Tây Môn Lãnh Liệt cũng hung hăng uy hiếp nói.
Sắc mặt Nguyễn Nhược Khê thay đổi một chút, vội vàng dùng chăn bao lấy thân thể, đi lên giường, sát người vào vách tường.
Nhìn thấy nàng phòng bị mình như thế, Tây Môn Lãnh Liệt thật không biết bản thân đáng sợ như thế.
Nàng khẩn trương phòng bị hắn, nhưng cũng bất tri bất giác (không nhận thấy) ngủ say, chờ đến lúc nàng mở mắt ra, mới phát hiện, bản thân đã gắt gao tựa vào trong lồng ngực hắn, đối diện với ánh mắt thâm trầm của hắn.
Lập tức đẩy ra hắn, đứng dậy đi xuống giường.
” Ngươi làm gì?” Tây Môn Lãnh Liệt bắt lấy nàng.
” Ta đi mao phòng (nhà xí), chẳng lẽ chuyện này, cũng phải nói với ngươi sao?”Nguyễn Nhược Khê lườm hắn một cái, đương nhiên nàng cũng muốn chạy trốn.
” Đương nhiên, ta cũng đi” Hắn cũng đứng dậy nói.
” Tây Môn Lãnh Liệt, đầu óc ngươi có bệnh à, đi mao phòng, ngươi cũng muốn theo sát sao?” Nguyễn Nhược Khê nhịn không được quát.
” Vũ Khuynh Thành, là đầu óc ngươi có bệnh, hay ngươi chột dạ? Chẳng lẽ mao phòng quy định chỉ ngươi được đi mà ta không được?” Hắn lạnh lùng nhìn nàng khóe môi gợi lên một nụ cười châm chọc.
” Ngươi……., tùy tiện.” Nguyễn Nhược Khê không phản đối hắn được lời nào, xoay người bước đi.
Dùng qua điểm tâm, ra khỏi khách điếm (nhà nghỉ T_T), nàng mới phát hiện, không biết khi nào hắn đã chuẩn bị một con ngựa.
Cũng không hỏi nàng, trực tiếp ôm nàng lên ngựa, biết phản kháng cũng vô ích, nàng tận tâm hưởng thụ vui thú cưỡi ngựa này, dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng cưỡi ngựa.
Nhìn thấy cảnh vật bên người từ từ trôi qua, trong lòng không khỏi nghĩ, nếu nàng cùng người mình yêu cưỡi ngựa đi ngoại thành ngắm cảnh thì đúng là hạnh phúc?
Tây Môn Lãnh Liệt lại nhạy cảm phát hiện sát khí ẩn dấu ở bốn phía, xem ra là hướng về mình mà tới, cúi đầu ở bên tai nàng nói:
“Cẩn thận.”
Nguyễn Nhược Khê còn chưa phản ứng đây là chuyện gì? Liền cảm giác có vô số trực tên từ bốn phương tám hướng bắn tới, nàng giống như bia ngắm, hoàn toàn không kịp phản ứng.
Chỉ cảm giác Tây Môn Lãnh Liệt ôm mình tránh né, vài lần đều là tránh được tên trong gang tấc, mà mỗi lần nàng chỉ nghe thấy tiếng gào thét của kiếm, nàng bị dọa một thân mồ hôi lạnh, nếu thực sự bị bắn trúng, chỉ sợ nàng cũng sẽ thành xác chết.
Tây Môn Lãnh Liệt tuy ôm nàng trốn tránh, nhưng là nàng hiểu rõ, nếu chỉ mình hắn, hắn có thể dễ dàng tránh thoát, vấn đề là còn có bảo vệ một người hoàn toàn không có võ công như nàng, phải nhanh chóng trốn vào trong rừng cây, để giảm bớt nguy hiểm.
Vừa hướng bên rừng cây chạy trốn vừa vung kiếm chém tên, một người ẩn nấp ở chỗ góc tối, dường như phát hiện được ý đồ của hắn, càng bắn tên loạn xạ nhiều lần.
Vút, khi hắn tránh được một mũi tên bắn về phía mình, lại nhìn thấy một mũi tên khác thẳng hướng nàng đi tới, đến không kịp nghĩ nhiều, dùng thân thể của chính mình ngăn mũi tên, hắn chỉ biết là nàng không thể chết được.
” Ngươi………” Nguyễn Nhược Khê nhìn thấy mũi tên bắn vào cánh tay hắn, khiếp sợ nhìn hắn, vốn tưởng rằng chắc chắn mình sẽ chết, lại không nghĩ rằng hắn dùng thân thể mình đỡ tên thay nàng.
” Hãy bớt sàm ngôn đi, mau, tự mình chạy đến chỗ cây kia trốn đi.” Tây Môn Lãnh Liệt lúc này che ở phía trước nàng lo lắng phân phó.
Nguyễn Nhược Khê trong nháy mắt do dự, trong lòng nàng thậm chí còn nghĩ, nếu hắn bị giết, vậy nàng sẽ có tự do.
” Thất thần làm gì? Đi.” Tây Môn Lãnh Liệt lấy tay bắt lấy nàng khi thấy tên lại bắn về phía nàng phẫn nộ quát.
Nguyễn Nhược Khê sửng sốt, vội vàng chạy vào trong rừng cây, nàng đột nhiên hận mình đê tiện, mặc kệ là vì lý do gì? Hắn cũng vì muốn bảo vệ tính mạng của mình, nàng sao có thể ác độc như vậy.
Nhìn cánh tay trúng tên, nhưng thân ảnh vẫn như cũ né tránh cực nhanh cả rừng rậm mũi tên, lòng của nàng không khỏi nảy lên, lo lắng cho hắn.
Mưa tên đã từ từ ít đi, Tây Môn Lãnh Liệt lạnh lùng hướng về người trốn ở góc tối phía quát:
” Tên đã dùng xong rồi, vậy đi ra, tốt xấu gì cũng phải để ta nhận thức một chút, là ai muốn ám sát ta.”
” Hãy bớt sàm ngôn đi, chờ chết đi.” Tám thân ảnh màu đen đột nhiên hiện thân, cầm kiếm trong tay cùng nhau hướng hắn tấn công
” Chỉ bằng các ngươi, mà cũng muốn ám sát ta sao?” Ánh mắt Tây Môn Lãnh Liệt ngưng tụ sát khí, thân thể rồi đột nhiên chuyển động bay lên không, hắn biết mình không chống đỡ được bao lâu, phải một đòn một mạng.
Đến lúc hắn xuống mặt đất, Nguyễn Nhược Khê trợn mắt há hốc mồm nhìn tám hắc y nhân mỗi người trên đầu đều bị chém một nhát, toàn bộ chúng đều trừng lớn mắt, dường như không dám tin rằng, sinh mệnh kết thúc như vậy.
Ầm ầm, tám thân thể theo thứ tự nhào xuống.
Giết người? Chân của nàng như nhũn ra, tóc dựng lên, nàng chính mắt thấy giết người.
Thân thể Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên lung lay vài cái, lấy tay vịn vào trên kiếm, lấy tay điểm huyệt đạo, móc từ trong ngực ra môt viên thuốc nuốt xuống.
” Ngươi sao rồi?” Thật vất vả phục hồi lại tinh thần, Nguyễn Nhược Khê mới từ phía sau đi ra, liền thấy trên cánh tay hắn chảy máu màu đen, xung quanh miệng vết thương đã biến thành màu đen, giật mình hô to:
” Có độc.”
” Ngươi cũng biết độc.” Sắc mặt Tây Môn Lãnh Liệt đã biến đổi có chút khó coi, trên đầu toát ra từng giọt mồ hôi, lại còn tại lãnh phúng (lạnh lùng châm chọc) nàng, sau đó nói:
” Đem ngựa dắt tới đây.” Phải nhanh chân tìm thầy thuốc.
Nguyễn Nhược Khê vừa muốn đứng dậy, đột nhiên quay đầu lại nhìn hắn hỏi:
” Ngươi có thể sẽ chết hay không?”
” Ngươi muốn ta, yên tâm, ta còn sống lâu hơn ngươi.” Tây Môn Lãnh Liệt lạnh lùng chế giễu.
” Vậy thì tốt rồi, ngươi chờ người khác tới cứu ngươi đi, tạm biệt.” Nguyễn Nhược Khê yên tâm nói, bây giờ đúng là cơ hội chạy trốn tốt nhất, vì hắn cứu nàng một nàng, cho nên nàng cũng không hy vọng hắn chết, nếu không lương tâm sẽ bất an.
” Tùy tiện.” Tây Môn Lãnh Liệt dường như không thèm quan tâm tuy nhiên trên vai máu đen càng chảy càng nhiều, hắn liên tục bóp chặt cánh tay.
” Vậy ngươi tự cầu phúc đi.” Nguyễn Nhược Khê cầm tai nải bước đi, mới vừa đi vài bước, lại quay trở về.
” Sao? Thay đổi chủ ý, muốn nhìn ta chết mới đi sao.” Tây Môn Lãnh Liệt tiếp tục châm biếm nói.
Nguyễn Nhược Khê lại không để ý hắn châm chọc, chỉ giương mắt nhìn hắn hỏi:
” Tây Môn Lãnh Liệt, có một việc sự ta nghĩ không hiểu, ngươi nói xem vì sao ngươi liều chết cứu ta? Ngươi không nghĩ là không cần thiết sao? Nếu ngươi mất mạng, cho dù ta sống để cho thần bảo vệ máu, vậy đối với ngươi có ý nghĩa gì chứ? Không cần nói với ta, ngươi là vì quốc gia, vì dân chúng mà suy nghĩ, lời dối trá này ta không muốn nghe, dù sao mọi người ai cũng ích kỷ.”
” Vũ Khuynh Thành, vì sao cứu ngươi nhất định phải có lý do? Nếu như muốn nói một lý do, thì bởi vì ngươi là nữ nhân của ta, dù có chuyện gì, ta cũng không đặt ngươi trong nguy hiểm, được rồi, ngươi không phải muốn đi sao? Vậy chạy nhanh lên, chờ ta khôi phục lại ngươi không đi nổi đâu.” Tây Môn Lãnh Liệt nói xong, nhắm mắt lại.
“Nữ nhân của ngươi, vậy ngươi đi tìm chết đi.” Hắn không đề cập tới chuyện này thì không nói làm gì, nhắc tới chuyện này, nàng liền cảm thấy nhục nhã, mắng một tiếng, xoay người bước đi, thật sự là ngu ngốc, đang yên đang lành đi nàng quay lại hỏi hắn vấn đề này làm gì.
Còn chưa đi được vài bước, chợt nghe phía sau, bịnh một tiếng, quay nhìn lại, hắn cư nhiên ngã trên mặt đất.
Vội vàng quay lại, liền nhìn thấy sắc mặt hắn khó coi, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng, máu trên vai màu đen, dáng vẻ này, đoán chừng muốn chết, chết là tốt, không liên quan đến chuyện của nàng? Lần thứ ba bước đi, cuối cùng lại trở về, thở dài, được rồi, nàng thừa nhận nàng không có cách nào mà đi như vậy, ít nhất đến khi xác định hắn còn sống, chẳng may, hắn không đợi được người tới cứu, thì ôi thôi, lương tâm nàng cũng sẽ bất an.
Không do dự, ngồi xuống, lấy tay xé áo trên tay hắn, học như trên TV, liền hút máu độc cho hắn.
Khóe mắt đóng chặt của Tây Môn Lãnh Liệt khẽ nhúc nhích một chút, đôi môi nhếch lên nụ cười lạnh, hắn đã biết nàng sẽ không đi, cũng không bao lâu nữa, nàng sẽ yêu thương hắn, cam tâm tình nguyện vì hắn mà chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.