Lang Vương Sủng Thiếp

Chương 61: Chuyển biến




Từ sau khi Nguyễn Nhược Khê tiếp quản tất cả việc ăn uống cho Như phi cùng Nhu phi, mỗi ngày nàng đều cẩn thận phân phó, giám sát, mỗi một lần mang thuốc bổ qua, sau khi nàng sai Tiểu Ngọc dùng ngân châm thử qua, được sự xác nhận của mình và Tiểu Ngọc mới mang qua cho Như phi cùng Nhu phi, bởi vì người khác nàng không tin được. Nói chung, tất cả nàng đều cẩn thận từng ly từng tí, tránh xuất hiện bất kỳ sai lầm nào.
Hôm này, nàng vừa bưng thuốc bổ tới Như phi cung, ở cửa gặp Tây Môn Lãnh Liệt.
” Thần thiếp tham kiến vương.” Nàng cúi người hành lễ nói, hiện tại bọn họ tương kính như tân (tôn trọng nhau như khách), nàng hy vọng có thể duy trì, cho nên đối hắn cũng coi như lễ phép, nếu đúng mực, thì nàng nhất định làm theo.
” Đứng lên đi.” Tây Môn Lãnh Liệt lấy tay nàng nâng dậy, sau đó nhìn thấy thuốc bổ trong tay nàng hỏi:
” Là mang cho Như phi sao?”
” Vâng, đây là thuốc bổ cho thân thể nàng.” Nguyễn Nhược Khê trả lời nói.
” Về sau để cung nữ mang qua là được rồi, không cần tự mình mang đến.” Tây Môn Lãnh Liệt làm như quan tâm nói.
” Không cần, dù sao ta cũng không có việc gì, huống chi ta lo lắng, tự mình làm sẽ yên tâm hơn, nếu không sao xứng với sự tín nhiệm của ngươi.” Giọng nói của Nguyễn Nhược Khê mang theo vài phần hài hước.
” Ngươi đây là trách ta sao?” Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên cười lên, tiếp nhận bát thuốc trên tay nàng:
” Ta mang cho.”
Nguyễn Nhược Khê nhìn thấy tay mình trống trơn, giương mắt nhìn hắn nửa ngày, rất khác thường, vì sao nhỉ? Gần đây hắn đột nhiên giống như thay đổi thành người khác, không cùng nàng đối đầu gay gắt, cũng không hé ra khuôn mặt lạnh như băng, rất kỳ quái.
” Nhìn cái gì? Đi thôi, nếu không nguội mất.” Khóe môi Tây Môn Lãnh Liệt hàm chứa một nụ cười nhạt, xoay người đi vào trước.
Nguyễn Nhược Khê ở phía sau bất đắc dĩ thở dài, ai bảo người ta là vương, có tư cách hỉ nộ vô thường (mưa nắng thất thường) chứ, cũng đi theo phía sau cùng hắn đi vào.
” Thần thiếp tham kiến vương.” Như phi thấy vương tự mình bưng thuốc bổ đi vào, mừng rỡ như điên (đây là nguyên văn của tác giả nha) hành lễ.
” Như phi, mau đứng lên, thân thể quan trọng hơn, ăn thuốc bổ trước đi.” Tây Môn Lãnh Liệt một tay bưng thuốc bổ, một tay nâng nàng dậy.
” Cám ơn vương.” Như phi vẻ mặt xấu hổ, vừa muốn cầm chén thuốc bổ, Tây Môn Lãnh Liệt lại ngăn cản nói:
” Từ từ thôi kẻo bỏng, để ta bón cho nàng.”
Đôi mắt Như phi trong nháy mắt sáng ngời, vương tự tay bón cho mình thật là vinh hạnh, vội vàng quỳ xuống nói:
” Thần thiếp tạ ơn vương ân sủng.”
Nguyễn Nhược Khê đứng ở một bên, nhìn thấy màn này, cũng không khỏi cảm thán, bây giờ nàng đã biết cái gì là mẫu nhờ tử quý.
” Ăn ngon không?” Tây Môn Lãnh Liệt vừa cẩn thận bón, vừa hỏi.
” Rất ngon ạ.” Kỳ thật nàng hoàn toàn không biết mùi vị thuốc bổ ra sao, lòng chỉ tràn đầy vui sướng vì được hắn sủng ái.
” Vậy ăn nhiều chút, đây chính là Vũ mỹ nhân cố ý chuẩn bị cho nàng.” Tây Môn Lãnh Liệt hình như là cố ý khen ngợi Nguyễn Nhược Khê, nhắc tới nàng.
” Ta phải đa tạ, cám ơn muội muội chiếu cố rồi.” Như phi hướng về phía nàng gật đầu cảm ơn.
Nguyễn Nhược Khê cũng mỉm cười với nàng, lúc này mới nói:
” Vương, không có chuyện gì, vậy thần thiếp cáo lui trước.” Đứng ở trong này, xem bọn hắn thân thiết, làm cả người nàng không thoải mái, có lẽ né tránh là tốt nhất.
” Được, lui ra đi.” Tây Môn Lãnh Liệt gật đầu đồng ý.
Nguyễn Nhược Khê xoay người vừa muốn rời đi, chợt nghe phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng gào thống khổ của Như phi.
” A………… Đau quá………”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.