Lang Vương Sủng Thiếp

Chương 17: Thần bảo vệ vương triều




” Ta biết, nàng là tỷ tỷ của ta, thế nhưng ta đối với nàng không có nhiều ấn tượng lắm.” Nguyễn Nhược Khê nhìn nàng, mặc kệ lý do này hợp lí hay không.
” Cô nương biết là tốt rồi, những cái khác nô tì cũng không biết rõ.” Đôi mắt Tiểu Ngọc trốn tránh gục đầu xuống.
Nguyễn Nhược Khê vừa thấy đã biết lời nàng ta nói không phải sự thật, chỉ than nhẹ một tiếng, yếu ớt nói:
” Quên đi, nếu Tiểu Ngọc không muốn nói, ta cũng không thể ép buộc.”
” Cô nương, ta………” Tiểu Ngọc ngẩng đầu lên muốn nói lại thôi, dường như là do dự có nên nói hay không.
” Tiểu Ngọc, không sao, không muốn thì không cần nói.” Nguyễn Nhược Khê cười an ủi nói.
Chính là nàng càng nói như vậy, Tiểu Ngọc lại càng băn khoăn, do dự rồi nói:
” Được rồi, cô nương, ta nói cho ngươi, nhưng ngươi nghe xong thì không cần thương tâm.”
” Ta đã trở thành như thế này, còn có thể có cái gì thương tâm hơn chứ.” Nguyễn Nhược Khê cười khổ.
Tiểu Ngọc lúc này mới thật dè dặt mở miệng nói:
” Cô nương, nằm bên cạnh là Vũ cô nương, đã đến đây từ mười năm trước, để thần bảo vệ hút máu.”
” Thần bảo vệ? Là gì?” Nguyễn nhược khê sửng sốt, trong đầu đột nhiên xuất hiện con sói hung ác uống máu kia.
“Cô nương không biết thần bảo vệ?” Tiểu Ngọc không tin nhìn nàng.
“Không biết thì có gì kỳ quái sao?” Nguyễn Nhược Khê không hiểu nhìn nàng.
” Thế nhưng mỗi thần dân Tây Môn đều biết bí mật này, ngay cả tiểu hài tử cũng biết, sao cô nương lại không biết chứ?” Tiểu Ngọc thật sự có chút khó hiểu.
Nguyễn Nhược Khê lúc này mới hiểu được, suy nghĩ một chút mới tùy tiện tìm lý do giải thích nói:
” Đó là bởi vì lúc ta tiến cung, bị ngã đập đầu, lúc tỉnh lại, có một số việc không nhớ được.”
” Hóa ra là như vậy.” Tiểu Ngọc hiển nhiên không có hoài nghi liền tin tưởng.
” Ừ, vậy Tiểu Ngọc, ngươi nói cho ta biết chuyện thần bảo vệ có được không?” Nguyễn Nhược Khê khẩn cầu nói.
” Được, cô nương.” Tiểu Ngọc gật gật đầu, rồi nói:
” Nghe cha ta nói, đại khái là hơn hai mươi năm trước, đột nhiên có một ngày, quốc sư nói, vương triều Tây Môn chúng ta có một thần bảo vệ, sẽ bảo vệ Vương bảo vệ dân chúng, khiến chúng ta đời này qua đời khác ngày ngày hạnh phúc bình yên, thế nhưng thần bảo vệ này mỗi tháng phải uống máu xử nữ một lần, mới có thể có được khả năng bảo vệ, sau đó Vương liền từ trong các gia đình lựa chọn nữ tử, sau đó liền lựa chọn Vũ gia……….”
” Cho nên ta chính là huyết nô.” Nguyễn Nhược Khê lúc này mới hiểu được, vì sao hắn không giết nàng, hóa ra là cần dùng máu nàng cho con sói.
” Cô nương, thật ra làm huyết nô để cung cấp máu cho thần bảo vệ là vô cùng vinh hạnh, nhiều người cầu còn không được.” Tiểu Ngọc đột nhiên nói.
” Vinh hạnh?” Nguyễn Nhược Khê cười lạnh một chút, tính mạng không có, thì vinh hạnh để làm chi?
” Cô nương, đúng vậy, như Vũ gia các người, vương cấp rất nhiều phong thưởng.” Đôi nắt Tiểu Ngọc lộ ra một tia hâm mộ.
Vậy hẳn là Vũ gia hi sinh nữ nhân của mình, đổi lấy vinh hoa phú quý, thật sự là đáng thương và đáng buồn.
” Cô nương, ta đi lấy đồ ăn sáng cho người ăn nhé?” Tiểu Ngọc thấy mặt nàng sắc mất hứng, vội vàng nói sang chuyện khác.
Nguyễn Nhược Khê gật gật đầu nói:
” Được.”
Nhìn thấy Tiểu Ngọc rời đi, nàng mới quay đầu nhìn sang nữ tử trên giường, một tháng một lần, trong mười năm, thanh xuân của một nữ nhân xinh đẹp trở thành bộ xương khô, tiều tụy như ngày hôm nay, tâm đột nhiên co rút đau đớn.
Không, nàng nhất định phải rời khỏi nơi này, nàng là Nguyễn Nhược Khê, không phải Vũ Khuynh Thành, không có nghĩa vụ vì vương triều, vì Vũ gia trả giá gì cả, huống chi là sinh mệnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.