Lang Vương Sủng Thiếp

Chương 142: Thật tình




Nguyễn Nhược Khê ngả vào trong lồng ngực Tây Môn Lãnh Liệt, hưởng thụ hạnh phúc đã lâu mới có.
“Nhược Khê……….”Tây Môn Lãnh Liệt gắt gao ôm nàng, giống như ôm bảo bối rất yêu quý đã mất nay lại tìm được.
“Lãnh Liệt, ta yêu chàng.”Nguyễn Nhược Khê ngẩng đầu lên, nhún chân hôn hắn một cái, giống như những lời đó không đủ diễn đạt tình cảm của mình.
“Ta cũng vậy.”Tây Môn Lãnh Liệt ôm lấy nàng, trong mắt đều là lửa tình nóng bỏng, cúi đầu hôn lên môi của nàng.
Nguyễn Nhược Khê quên mình đáp lại hắn, lúc này đây, nàng cam tâm tình nguyện, đem thân thể cùng trái tim giao cho hắn, bởi vì, nàng đã gỡ bỏ khúc mắc, bởi vì yêu hắn, bởi vì, lòng của nàng chỉ có hắn.
Nguyễn Nhược Khê ngồi ở trước gương đồng, để Thu Diệp chải tóc cho mình, nghĩ lại triền miên đêm qua, trên mặt trở nên ửng đỏ.
“Nương nương, rốt cục người cũng nghĩ thông suốt, nô tì thật cao hứng.”Thu Diệp vui vẻ nhanh mồm nhanh miệng, nương nương lại nhận được sự sủng ái của vương.
“Phải, ta đã nghĩ thông.”Nguyễn Nhược Khê mỉm cười, trải qua ngày hôm qua, những gì không hiểu trong lòng đã kết thúc.
“Chuyện này thật tốt, trong hoàng cung mọi người đều nhìn ra, người vương yêu nhất chính là nương nương, vì cứu người không tiếc tự sát, lúc ấy nô tì căng thẳng muốn chết, chẳng qua, chuyện này cũng khiến các nương nương khác biết vương rất lo cho người, nhất là Tiểu Ngọc.”Thu Diệp hết giận nói.
“Mấy cái đó không quan trọng.”Nguyễn Nhược Khê cười nhạt một chút, nàng cái gì cũng đã nghĩ thông, nàng yêu hắn, một khi đã nhất định phải rời khỏi hắn, có Tiểu Ngọc ở cùng hắn, nàng chẳng phải nên cảm thấy thoải mái sao?
“Nương nương thật độ lượng.”Thu Diệp cảm thán nói, đã giúp nàng chải đầu xong.
Nguyễn Nhược Khê đứng dậy nói:
“Thu Diệp, đi, chúng ta đi xem Tiểu Ngọc.”Nàng muốn mở rộng tấm lòng nói chuyện với Tiểu Ngọc.
“Xem nàng? Vì sao?”Thu Diệp hiển nhiên có chút không muốn, nương nương vì sao phải hạ mình đi nhìn nhìn Tiểu Ngọc.
“Ha ha, đi thôi.”Nguyễn Nhược Khê cười nói, kỳ thật trước kia nàng cũng giống Tiểu Ngọc.
Cung Ngọc phi.
“Nương nương.”Tiểu Ngọc thấy nàng, có chút không dám tin, cũng có chút thấp thỏm bất an, sao nàng lại đến nhìn mình.
“Sao, không chào đón ta sao?”Nguyễn Nhược Khê thấy thần sắc nàng sững sờ, mỉm cười nói.
“Sao lại thế được, nương nương mời ngồi.”Tiểu Ngọc phục hồi tinh thần lại, tự mình mời nàng ngồi xuống, bản thân lại đứng.
“Tiểu Ngọc, ngươi cũng ngồi đi.”Nguyễn Nhược Khê nói, kỳ thật Tiểu Ngọc cũng không tệ, tối thiểu, nàng không được sủng mà kiêu.
“Vâng.”Tiểu Ngọc dè dặt ngồi bên cạnh nàng, vừa cho cung nữ lấy nước trà cho các nàng.
“Thu Diệp, các ngươi đều đi xuống đi, ta muốn tâm sự cùng Tiểu Ngọc.”Nguyễn Nhược Khê uống ngụm trà phân phó.
“Vâng, nô tì cáo lui.”Toàn bộ nha hoàn cúi người lui xuống.
“Nương nương, người muốn nói gì?”Tiểu Ngọc có chút sợ hãi bất an nhìn nàng, bản thân biết vương thích nương nương, nhưng chưa từng nghĩ đến chuyện vương có thể vì nàng mà vứt bỏ tính mạng.
“Tiểu Ngọc, sao lại khẩn trương như vậy? Ta chỉ muốn tâm sự với ngươi.”Nguyễn Nhược Khê mỉm cười nói.
“Nương nương, người nói đi.”Tiểu Ngọc vẫn run rẩy hỏi.
“Tiểu Ngọc, nói thật, khi ta biết ngươi cùng vương cùng một chỗ, ta cũng rất phẫn nộ, nhiều hơn là vì bị phản bội, ta vẫn coi ngươi là tỷ muội, ngươi cư nhiên ngầm phản bội ta, ta thực sự không thể chấp nhận.”Nguyễn Nhược Khê nhìn nàng nói, nghĩ đến lúc ấy, nàng thực sự không có cách nào chấp nhận.
“Nô tì biết, thật xin lỗi, nương nương.”Tiểu Ngọc cúi đầu, trong lòng nói, bản thân cũng là thân bất do kỷ.
“Không cần nói xin lỗi, ngươi không cần xin lỗi ta, ngươi có quyền theo đuổi hạnh phúc của chính mình, còn nữa, ngươi đã là phi của vương, không cần xưng nô tì.”Khóe môi Nguyễn Nhược Khê vẫn mang theo nụ cười.
“Nương nương.”Tiểu Ngọc nhìn nàng, không biết sao nàng lại đột nhiên nói với mình mấy cái này.
“Tiểu Ngọc, ta biết vương một khi đã nạp ngươi làm phi, trong lòng cũng thích ngươi, cho nên ta cầu ngươi một việc.”Nguyễn Nhược Khê đột nhiên giữ chặt tay của nàng, nghiêm túc nói.
“Cầu ta?”Tiểu Ngọc ngạc nhiên, trợn to mắt nhìn nàng, nàng có chuyện gì muốn mình giúp chứ?
“Phải, cầu ngươi, cầu ngươi thay ta yêu chàng, chiếu cố chàng.”Nguyễn Nhược Khê gật đầu nói.
“Vì sao? Vậy nương nương người làm gì?”Tiểu Ngọc không rõ nhìn nàng, nương nương nói như vậy là có ý gì? Vì sao cảm giác nàng giống như sắp rời đi?
“Tiểu Ngọc, ta không muốn giấu ngươi, ta trúng độc, không sống được lâu.”Nguyễn Nhược Khê thiện ý nói dối, bởi vì mình không thể nói cho nàng, nguyên nhân thực sự.
“Cái gì?”Tiểu Ngọc sửng sốt, vội vàng hỏi:
“Nương nương, vậy vương biết không? Không thể giải độc sao? Quốc sư đâu? Hắn cũng nói không thể sao?”
“Chàng biết, đã không có cách giải độc, quốc sư cũng không có cách.”Nguyễn Nhược Khê trả lời, nàng là trúng độc tình yêu, trên đời không có giải dược, nàng vì yêu mà chết.
“Sao lại như vậy? Sao lại như vậy?”Tiểu Ngọc hiển nhiên không có cách nào chấp nhận chuyện này là thật, không biết nên làm sao bây giờ?
“Không sao, ta đã thản nhiên chấp nhận rồi, dù sao người thì cũng phải chết, chỉ có điều là ta đi trước mà thôi, cho nên, ta cầu ngươi, chờ sau khi ta rời đi, yêu chàng, chiếu cố chàng thật tốt.”Nguyễn Nhược Khê nhìn nàng nghiêm túc nói lại một lần nữa.
“Nương nương, nương nương.”Tiểu Ngọc nhìn đôi mắt nàng chân thành, đột nhiên khóc.
“Đừng khóc, Tiểu Ngọc, kỳ thật, ta vẫn coi ngươi là tỷ muội, đem người yêu nhất giao cho ngươi, ta còn có cái gì lo lắng, ta sẽ ở trên trời chúc phúc cho các ngươi.”Nguyễn Nhược Khê thật tình nói, tuy trong lòng có chút chua sót.
“Nương nương, không, là Tiểu Ngọc có lỗi với ngươi.”Tiểu Ngọc khóc, lập tức quỳ xuống.
“Tiểu Ngọc, đứng lên đi, ngươi không có sai, ta cũng không trách ngươi.”Nguyễn Nhược Khê muốn kéo nàng lên.
“Không, không phải, nương nương người nghe ta nói, Tiểu Ngọc lừa ngươi.”Tiểu Ngọc khóc không chịu đứng lên, nàng quyết định, nàng muốn nói ra chân tướng, nương nương đối với nàng tốt như vậy, nàng không thể phụ nương nương, huống chi, nàng cũng đã hiểu được, trong lòng vương yêu chính là nương nương, vĩnh viễn không phải mình, nàng không muốn lương tâm bị dằn vặt
“Ngươi lừa ta?”Nguyễn Nhược Khê không hiểu nhìn nàng, nàng nói như vậy là có ý gì?
“Nương nương, vương hoàn toàn không thích nô tì, cho tới bây giờ cũng không có sủng hạnh nô tì, tất cả đều là vì lừa nương nương.”Tiểu Ngọc rốt cục nói ra, trong lòng nhất thời thoải mái dễ chịu rất nhiều.
“Cái gì?”Nguyễn Nhược Khê không dám tin nhìn nàng, nhưng, nghe nàng nói như vậy, trong lòng lại không hiểu sao lại mừng như điên, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, bọn họ không có quan hệ, không có quan hệ, nhanh chóng nắm lấy tay nàng hỏi:
“Sao lại thế? Ngươi nói rõ ràng đi.”
“Nương nương, nô tì cũng không biết chuyện gì xảy ra? Chỉ biết có một ngày vương tìm nô tì, nói với nô tì người muốn phong nô tì làm phi, nô tì lúc ấy kinh sợ, vội vàng cự tuyệt, nô tì thực sự chưa từng có ý nghĩ không an phận, thầm muốn hầu hạ nương nương, nhưng vương lại nói, chỉ là diễn trò, tất cả đều là giả, nô tì vẫn không đồng ý, vương liền uy hiếp nói, nếu nô tì không đồng ý, liền giết nhà nô tì? Nô tì không thể không đồng ý, nhưng nô tì không dám hỏi vương vì sao phải làm như vậy? Kỳ thật nô tì vẫn cảm thấy có lỗi với nương nương, nhưng cũng không dám nói với nương nương.”Tiểu Ngọc khóc giải thích chuyện đã trải qua.
“Hóa ra là như thế.”Trong mắt Nguyễn Nhược Khê lệ cũng không kìm được rơi xuống, đây là nước mắt hạnh phúc, bởi vì nàng biết, nàng hiểu được, vì sao hắn phải làm như vậy? Làm tổn thương mình như vậy? Chỉ là vì muốn nàng sống, hắn thật ngốc.
“Nương nương, người tha thứ Tiểu Ngọc sao.”Tiểu Ngọc khóc cầu nàng.
“Tiểu Ngọc, đứng lên đi, ta sao lại trách ngươi? Ngươi cũng là thân bất do kỷ.”Nguyễn Nhược Khê nâng nàng dậy.
“Cám ơn nương nương.”Tiểu Ngọc ôm lấy nàng một chút, nhớ lại những ngày trước kia,
“Nương nương, nô tì còn có một việc, muốn xin người tha thứ.”
“Nói đi.”Nguyễn Nhược Khê nói, còn có chuyện gì khiến nàng khiếp sợ hơn chuyện này sao.
“Nương nương, Tiểu Ngọc không dám giấu diễm người, lúc đầu, Tiểu Ngọc là bị bắt, nhưng diễn giả mãi cũng sẽ thành thật, Tiểu Ngọc thực sự thích vương, nhưng người yên tâm, Tiểu Ngọc tự biết, không có suy nghĩ không an phận.”Tiểu Vân dường như là sợ nàng hiểu lầm, vội vàng giải thích.
“Tiểu Ngọc, không cần giải thích, chàng là nam nhân vĩ đại như vậy, nếu ngươi không thương, ta mới thấy kỳ quái.”Nguyễn Nhược Khê thoải mái nói, tin rằng mỗi một nữ nhân đều thích hắn, cùng hắn diễn giả thành thật.
Thấy nàng không tức giận, Tiểu Ngọc lúc này mới nói:
“Tuy biết bản thân không xứng, nhưng trong lòng lại hi vọng xa vời, thậm chí có chút ghen tị với nương nương, cho nên ngày đó ở ngự hoa viên, nô tì mới thần xui quỷ khiến nói vương muốn gặp nô tì, kỳ thật, là nô tì cố ý nói như vậy, xin nương nương tha thứ.”
“Tiểu Ngọc không có việc gì, đứng lên đi, chuyện này không trách ngươi.”Nguyễn Nhược Khê nâng nàng dậy, bản thân nên cảm ơn Tiểu Ngọc thẳng thắn thành khẩn, cũng hiểu được, chuyện này là mâu thuẫn trong lòng Tiểu Ngọc.
“Cám ơn nương nương, bây giờ Tiểu Ngọc cảm thấy tâm tình thoải mái hơn nhiều, rốt cục không cần khiến bản thân chịu áp lực, thật ra ngày hôm qua, nô tì có thể hiểu rõ ràng, trong lòng vương yêu chính là nương nương.”Tiểu Ngọc thả lỏng nói.
“Tiểu Ngọc, vậy bây giờ ngươi muốn như thế nào? Ngươi dù sao cũng là nữ tử đã được phong phi của chàng, ngươi có nghĩ là đâm lao phải theo lao không?”Nguyễn Nhược Khê thử hỏi, dù sao mình nhất định phải rời đi, không bằng thành toàn cho nàng.
“Không, nương nương, Tiểu Ngọc không muốn, vương hoàn toàn không thích Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc chỉ muốn hầu hạ nương nương, nương nương cầu vương, để nô tì trở lại bên người nương nương.”Tiểu Ngọc khẩn cầu nói.
“Tiểu Ngọc, chuyện này không thể, nếu thực sự làm như vậy, ngươi ở trong hoàng cung nên làm người như thế nào, người khác không biết nội tình bên trong, huống chi, ta sẽ phải rời đi, đến lúc đó, ngươi nên làm sao bây giờ?”Nguyễn Nhược Khê lắc lắc đầu, không đồng ý nói.
“Vậy nương nương thấy nô tì nên làm sao bây giờ?”Tiểu Ngọc cũng không có chú ý, cầu cứu nhìn nàng.
“Tiểu Ngọc, nếu ngươi không muốn đâm lao đành theo lao, như vậy ta để vương chuẩn bị một chút bạc cho ngươi, tiễn ngươi xuất cung, ngươi thấy vậy được không?”Nguyễn Nhược Khê suy nghĩ một chút, hỏi.
“Xuất cung?”Trên mặt Tiểu Ngọc mang theo kinh hỉ
“Thực sự có thể sao?”Nàng nằm mơ cũng muốn xuất cung, ở cùng một chỗ với người nhà.
“Chỉ cần ngươi muốn, có thể.”Nguyễn Nhược Khê gật đầu.
“Cám ơn nương nương, cám ơn nương nương.”Tiểu Ngọc quỳ trên mặt đất cảm kích dập đầu.
“Lên đến đi, ta đi nói với vương.”Nguyễn Nhược Khê lại nâng nàng dậy.
Ngự thư phòng.
“Nương nương, người đã đến rồi, vương ở bên trong, nô tài mở cửa cho người.”Tiểu Lí Tử thấy nàng, không cần thông báo, trực tiếp mở cửa để nàng đi vào.
“Vương đang làm gì?”Nguyễn Nhược Khê thuận miệng hỏi.
“Vương đang xem tấu chương.”Tiểu Lí Tử trả lời.
Nguyễn Nhược Khê gật đầu, sau đó đi vào.
Nghe được tiếng bước chân, Tây Môn Lãnh Liệt ngẩng đầu lên, thấy nàng, khóe môi lộ ra một tia nụ cười ôn nhu, đi tới, ôm lấy nàng nói:
“Sao nàng lại đi tới đây?”
“Nhớ chàng cho nên tới.”Nguyễn Nhược Khê đưa tay ôm lấy hắn, tựa vào trong vòng ôm ấm áp của hắn, nghĩ tất cả chuyện hắn làm vì mình, lại là cảm động, lại oán giận.
“Thực sự vậy sao? Mới không thấy ta một lúc đã nhớ ta, vậy không bằng, chúng ta hồi Tử Uyển.”Tây Môn Lãnh Liệt ái muội nói.
“Đi.”Nguyễn Nhược Khê lập tức đẩy hắn ra, trong lòng cũng rất cao hứng, đột nhiên nghĩ đến mục đích mình đến đây, không khỏi nhìn hắn, vẻ mặt ảm đạm nói:
“Lãnh Liệt, đêm nay có phải chàng muốn đi chỗ Tiểu Ngọc không?”
Tiểu Ngọc? Nàng không nhắc đến, hắn dường như đã quên, trong lòng thở dài, ngoài miệng lại nói:
“Nếu nàng không muốn ta liền ở cùng nàng.”
“Quên đi, vậy chàng tự mình quyết định đi, cho tới bây giờ ta vẫn chưa hỏi qua, chàng thích Tiểu Ngọc cái gì? Bây giờ có thể nói cho ta không?”Nguyễn Nhược Khê nhìn hắn nghiêm túc hỏi.
“Không có lý do gì.”Tây Môn Lãnh Liệt nói, nói thật, cho tới bây giờ hắn chưa tùng để ý Tiểu Ngọc, sao biết được?
“Không sao, chàng không nói, ta cũng đã nghĩ thông suốt, sẽ không ăn dấm chua, ngược lại, ta sẽ thật cao hứng, có nàng chiếu cố chàng.”Nguyễn Nhược Khê thoải mái nói, vẻ mặt mỉm cười.
“Thật sao.”Tây Môn Lãnh Liệt nhìn nàng, nàng nói như vậy, là có ý gì? Chẳng lẽ nàng lại muốn………..
“Còn muốn gạt ta, chàng thực ngốc.”Nguyễn Nhược Khê lấy tay véo mũi hắn, rốt cục nhịn không được nói:
“Ta đã biết rồi, cám ơn chàng, cám ơn chàng dụng tâm khổ sở như thế.”
“Nàng đã biết? Nàng biết cái gì?”Tây Môn Lãnh Liệt sửng sốt, sao nàng lại biết? Chẳng lẽ là Tiểu Ngọc nói cho nàng?
“Cái gì nên biết đều biết, Tiểu Ngọc đã nói cho ta, chàng còn muốn giấu diếm ta sao?”Ánh mắt Nguyễn Nhược Khê nén giận nhìn hắn, hắn thật sự làm nàng vừa yêu vừa hận.
“Nàng ta nói cho nàng sao?”Tây Môn Lãnh Liệt híp mắt, nàng cư nhiên vi phạm mệnh lệnh của mình.
“Nàng nói cho ta hay không, thật ra không quan trọng, kỳ thật, ta đã sớm nghĩ tới.”Nguyễn Nhược Khê nói, chuyện này có lẽ là trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã thông, chỉ là nàng không nhìn ra mà thôi.
“Nhược Khê, ta không muốn mất đi nàng, nàng biết không?”Tây Môn Lãnh Liệt ôm lấy nàng, một khi nàng đã biết, hắn cũng không cần che giấu.
“Trước tiên đừng nói những cái này, chàng lợi dụng Tiểu Ngọc, vậy làm sao bây giờ? Không bằng, cứ đâm lao theo lao, để nàng thực sự là phi tử của chàng đi.”Nguyễn Nhược Khê nói, trong lòng cũng thử thăm dò.
“Không có khả năng, ta sẽ bồi thường nàng ta.”Tây Môn Lãnh Liệt không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt.
“Chàng muốn bồi thường như thế nào?”Nguyễn Nhược Khê ngẩng đầu hỏi.
“Để nàng ở trong hoàng cung thì không có khả năng, cách tốt nhất, chính là tiến nàng rời khỏi chỗ này, sống cuộc sống bình thường.”Tây Môn Lãnh Liệt nói.
“Được, cứ như vậy đi? Chẳng qua, chàng phải cấp cho nàng chút bồi thường.”Nguyễn Nhược Khê lập tức nói.
Tây Môn Lãnh Liệt lúc này mới nhìn nàng, đôi mắt híp lại nói:
“Nhược Khê, chỉ sợ nàng đã sớm nghĩ xong rồi, cố ý dẫn dụ ta.”
“Sao lại nói khó nghe như vậy, chàng phải nói chúng ta tâm linh tương thông, không cần nói ra đối phương cũng hiểu.”Nguyễn Nhược Khê đưa tay ôm lấy cổ hắn làm nũng nói.
“Những lời này, ta thích?”Tây Môn Lãnh Liệt lấy tay xoa xoa cái mũi của nàng.
“Chàng không biết, chàng đã giết hại một cô gái, Tiểu Ngọc thích chàng, chàng biết không?”Nguyễn Nhược Khê cố ý bĩu môi.
“Không biết.”Tây Môn Lãnh Liệt đáp nhanh, ôm lấy nàng nói:
“Ta cũng không thèm để ý, nữ nhân ta để ý chỉ có một mình nàng.”
Nguyễn Nhược Khê nhìn hắn, cảm giác được ấm áp, được hạnh phúc, nàng giống như dừng lại ở giờ khắc này, nhưng nàng biết, nàng không thể, có những lời này của hắn là đủ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.