Lang Vương Sủng Thiếp

Chương 112: Đau lòng




“Hoàng thúc muốn xem cái gì?”
Thân thể Tây Môn Ngọc cứng đờ, vội vàng buông cánh tay của nàng ra, quỳ trên mặt đất hành lễ nói:
“Thần tham kiến vương.”
“Hoàng thúc, đứng lên đi.”Tây Môn Lãnh Liệt đi đến bên người Nguyễn Nhược Khê, thấy cổ tay nàng bị hắn nắm đỏ lên.
“Sao chàng lại tới đây?”Nguyễn Nhược Khê theo bản năng giấu cổ tay ra phía sau.
“Không có việc gì cho nên đến gặp nàng.”Tây Môn Lãnh Liệt ôm nàng vào trước ngực, tay hơi dùng sức, đối với động tác nhỏ này của nàng không hề hài lòng, nàng sợ hắn trách tội Tây Môn Ngọc sao?
Nguyễn Nhược Khê cảm thấy được hắn tức giận, vừa tức giận vừa buồn cười nhìn hắn, trong lòng lại âm thầm cao hứng, đây là hắn ăn dấm chua sao?
Tây Môn Ngọc đứng ở đó, nhìn thấy bọn họ trao nhau ánh mắt như không có người, cảm thấy bản thân dư thừa, vừa chắp tay vừa nói:
“Vương, nương nương, thần cáo lui.”
“Được.”Tây Môn Lãnh Liệt gật đầu, thậm chí cũng không liếc hắn một cái.
Nguyễn Nhược Khê có thể cảm giác được bọn họ bất hòa, cũng đành phải gật đầu nhè nhẹ với hắn, đối với cảm xúc bi thương kia của hắn, chỉ có thể thấy áy náy ở trong lòng.
Chờ sau khi Tây Môn Ngọc rời đi, lúc này nàng mới không nhịn được hỏi:
“Bọn chàng trước đây có vấn đề gì sao? Vì sao ta cảm giác chàng giống như có thành kiến với hắn?”
Tây Môn Lãnh Liệt lúc này mới nhìn chằm chằm nàng hỏi:
“Nếu ta nói, so với những gì nàng thấy hắn đáng sợ hơn, nàng có tin không?”
Nguyễn Nhược Khê rùng mình, lời này của hắn là có ý tứ gì?
“Nếu ta nói cho nàng, hắc y nhân gặp ở ngoài cung là hắn an bài, nàng nghĩ thế nào?”Nhắc tới hắn, đôi mắt Tây Môn Lãnh Liệt trở nên lạnh lùng.
“Cái gì?”Nguyễn Nhược Khê nhìn hắn, nàng không thể tưởng tượng được nam nhân ôn nhu như Tây Môn Ngọc, lại là nam nhân vụng trộm tính kế sâu xa như vậy.
“Không tin?”Khóe môi Tây Môn Lãnh Liệt nhếch lên một vòng cung châm chọc, mới nói:
“Nhược Khê, hãy nhớ kỹ, trên thế giới này không phải ai cũng đơn giản như nàng tưởng tượng.”Có lẽ có một ngày, hắn sẽ vì yêu nàng mà làm tổn thương nàng.
“Vậy chàng thì sao? Chàng có thế không?”Nguyễn Nhược Khê theo bản năng hỏi ngược lại.
“Ta ư?”Tây Môn Lãnh Liệt không nghĩ tới nàng hỏi nhanh như vậy, ôm nàng, nhẹ nhàng cười nói:
“Tự nàng nghĩ đi.”
“Ta tin chàng sẽ không.”Nguyễn Nhược Khê ôn nhu cười, kỳ thật có thế hay không thì có vấn đề gì chứ, một tháng sau nàng phải rời đi, cho nên chân tướng đối với nàng không quan trọng, quan trọng là nàng yêu hắn.
“Đúng, ta sẽ không lừa nàng, cho nên ta tự mình đến nói cho nàng, đêm nay ta không qua đêm ở đây.”Tây Môn Lãnh Liệt nhanh trí nói.
“Được.”Nguyễn Nhược Khê không chút do dự đồng ý, nàng còn cho rằng hắn nói đùa.
“Nàng không ăn giấm sao?”Thái độ nàng như vậy khiến trong lòng hắn rất không dễ chịu.
“Chàng đến nói cho ta biết để ta ăn dấm chua sao?”Đôi mắt Nguyễn Nhược Khê mơ hồ mang theo ý cười, hỏi lại hắn.
“Không phải, ít nhất nàng cũng nên biểu hiện để ý ta một chút.”Tây Môn Lãnh Liệt nói.
“Như vậy được không?”Nguyễn Nhược Khê giả bộ sắc mặt khó coi, khóe môi lại nhếch lên nụ cười hạnh phúc, mỗi lần hắn nói đi nơi khác, cuối cùng vẫn quay trở lại chỗ này, bây giờ còn muốn chơi trò này.
“Được.”Tây Môn Lãnh Liệt hôn nhẹ nàng, đôi mắt hiện lên một tia áy náy, Nhược Khê, thật xin lỗi, bây giờ là thực sự.
Buổi tối.
“Nương nương, nên dùng bữa tối ạ.”Tiểu Ngọc lại một lần nhắc nhở.
“Từ từ, ta còn chưa đói.”Nguyễn Nhược Khê trả lời, cũng không tự giác nhìn ra ngoài cửa, đợi Tây Môn Lãnh Liệt trở lại, mấy ngày nay, dù hắn bận cũng quay trở lại dùng bữa tối với nàng.
“Nương nương…….”Tiểu Ngọc muốn mở miệng, lại không thể nói, nàng biết nương nương đang chờ vương, nhưng nàng nên nói cho nương nương như thế nào, vương đã đi chỗ Lí mĩ nhân rồi sao.
“Không có việc gì, từ từ đi.”Nguyễn Nhược Khê không thèm để ý nói, hắn có lẽ còn bận.
Tiểu Ngọc chỉ có thể than nhẹ một chút ở trong lòng.
Lại một lát sau.
Nguyễn Nhược Khê nhìn ngoài cửa sổ sắc trời đã tối, hắn sẽ không bận việc quên ăn cơm chiều chứ.
“Tiểu Ngọc, ngươi đi ngự thư phòng xem vương có phải là còn chưa dùng cơm tối không?”Nàng phân phó.
“Nương nương, nói không chừng vương có chuyện, hoặc là đã dùng rồi, hay là người dùng trước đi.”Tiểu Ngọc động cũng chưa động trả lời.
“Vậy ngươi cũng đi nhìn xem, không cần kinh động vương, nếu chàng có chuyện hoặc đã dùng rồi, ngươi trở lại nói cho ta.”Nguyễn Nhược Khê lại phân phó.
“Được, vậy nô tì đi ngay.”Tiểu Ngọc không đành lòng nói cho nương nương, chỉ có thể đi ra ngoài một chuyến, trở về báo:
“Nương nương, vương ở ngự thư phòng làm việc.”
“Còn bận việc, đã dùng bữa tối chưa?”Nguyễn Nhược Khê có chút đau lòng hỏi.
“Nghe Tiểu Lí Tử công công nói, đã dùng rồi.”Tiểu Ngọc cúi đầu trả lời, nàng không muốn nói dối nương nương.
“Vậy được, ta cũng ăn thôi.”Nguyễn Nhược Khê lúc này mới yên tâm, ngồi xuống bàn, ăn cơm tối.
Tiểu Ngọc lại ở một bên lo lắng, nàng có thể nhất thời (trong chốc lát) giấu diếm nương nương, nhưng nương nương sớm muộn gì cũng biết, không biết nương nương có thương tâm hay không?
Ăn xong cơm tối, rửa mặt xong, Nguyễn Nhược Khê mới phát hiện, hắn còn chưa trở về, đứng ở trước cửa sổ lưỡng lự một hồi, nàng có chút cười nhạo chính mình, không biết bắt đầu từ khi nào, không có hắn ở bên người, nàng cư nhiên mất ngủ.
Một khi đã ngủ không được, vậy qua ngự thư phòng gặp hắn.
Mặc áo ngoài, chi nha một tiếng mở cửa ra.
“Nương nương, đã trễ thế này, người còn muốn đi đâu?”Tiểu Ngọc thấy nàng ăn mặc chỉnh tề đi tới, trong lòng thầm kêu một tiếng không tốt, nương nương sẽ không muốn đi gặp vương chứ.
“Đi gặp vương.”Nguyễn Nhược Khê không có giấu diếm liền nói.
“Nương nương, vương nói không chừng đang xử lý chuyện quan trọng? Chúng ta không cần đi quấy rầy người.”Tiểu Ngọc chắn phía trước nàng.
“Chúng ta đi xem thôi, không quấy rầy chàng, Tiểu Ngọc, khi nào thì ngươi suy nghĩ cho vương như vậy.”Nguyễn Nhược Khê trêu ghẹo nói.
“Nương nương, nô tì thấy sắc trời đã trễ rồi, bên ngoài có chút lạnh, sợ nương nương nhiễm lạnh.”Tiểu Ngọc bĩu môi.
“Được rồi, biết ngươi là nghĩ cho ta, đi thôi.”Nguyễn Nhược Khê không thay đổi chủ ý.
“Nương nương, hay là đừng đi.”Tiểu Ngọc vẫn không nhúc nhích đứng ở đó.
Nguyễn Nhược Khê lúc này mới quay đầu lại, gắt gao nhìn nàng, sao Tiểu Ngọc hôm này không giống ngày thường như vậy, bình thường nàng không phải khuyến khích mình đi tìm vương sao, vậy mà hôm nay lại ngăn cản.
Còn không dám nhìn thẳng vào mắt mình, trong lòng đột nhiên này lên một dự cảm không tốt, sắc mặt nghiêm lại hỏi:
“Tiểu Ngọc, nói xem xảy ra chuyện gì?”
“Nương nương, đêm nay vương đi chỗ Lí mĩ nhân.”Tiểu Ngọc biết không giấu diếm được, đành phải nhỏ giọng trả lời.
Cái gì? Hắn thực sự đi chỗ nữ nhân khác? Lời Tiểu ngọc đích như sấm sét giữa trời oanh tạc trên đầu Nguyễn Nhược Khê, thân thể cứng ngắc đứng ở đó.
Nàng thật ngốc, sao nàng có thể quên? Hắn là vương? Hắn sao có thể độc sủng một nữ nhân là nàng, lúc trước chẳng qua chỉ là để gạt nàng.
“Nương nương, nương nương.”Tiểu Ngọc nhìn sắc mặt nàng thay đổi khó coi, sợ hãi kêu vài tiếng.
“Tiểu Ngọc, ngươi đi đi, ta tự mình trở về phòng ngủ.”Nguyễn Nhược Khê lúc này mới phục hồi tinh thần lại, phân phó xong xoay người liền vào phòng.
Tiểu Ngọc biết nương nương khổ sở trong lòng, không dám rời đi, đành phải ở ngoài cửa.
Trở lại phòng, nước mắt Nguyễn Nhược Khê lập tức chảy xuống, vì sao? Vì sao chỉ một tháng, hắn cũng không chịu đợi, không chịu cho nàng, cho dù là giả dối, hắn cũng không thể lừa nàng, ít nhất chờ sau khi nàng rời đi, hắn tùy tiện có thể đi bất cứ phòng của nữ nhân nào đó, ít nhất nàng cũng không thấy.
Tâm thật sự đau, rất đau, trong phòng dường như không có không khí cho nàng thở.
Nghĩ đến hắn cùng nữ nhân khác lăn lội bên nhau, tay của nàng nắm chặt lại, từng bước liền xông ra ngoài.
“Nương nương, người đi đâu vậy?”Tiểu Ngọc thấy nàng như một cơn gió lao ra khỏi cửa, hoảng sợ, vội vàng đuổi theo.
“Tiểu Ngọc, tẩm cung Lí mĩ nhân ở chỗ nào?”Cho đến khi lao ra ngự hoa viên, Nguyễn Nhược Khê mới dừng chân lại, lạnh lùng hỏi.
“Chỗ kia”Tiểu Ngọc lấy tay chỉ.
Nàng không nói hai lời, xoay người bước đi. Tiểu Ngọc hoảng sợ, nương nương muốn làm gì? Chẳng lẽ đi tìm vương?
Bên ngoài cung điện đèn đuốc sáng chưng, Nguyễn Nhược Khê đứng ở xa xa, mơ hồ thấy mĩ nhân đang múa, Tây Môn Lãnh Liệt ngồi ở phía trên, trong tay cầm chén rượu nhìn chằm chằm mĩ nhân đang múa.
Khiến lòng của nàng đột nhiên trầm xuống, đau xót, nàng đang làm gì cái gì chứ? Đến chất vấn sao? Nàng có tư cách gì để đi chất vấn?
“Nương nương, trở về đi.”Tiểu Ngọc ở phía sau nhẹ giọng nói, đứng ở nơi này, chỉ càng khiến người đau lòng.
“Đi.”Nguyễn Nhược Khê hung hăng xoay người bước đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.