Lang Vương Sủng Thiếp

Chương 107: Quyết định trong lòng




“Kỳ thật rất đơn giản, lúc trước Vũ Huyền Di sử dụng máu căm hận nguyền rủa, như vậy bây giờ liền muốn dùng máu yêu thương khắc sâu trong lòng, vào đêm trăng tròn vương biến thành sói cam tâm tình nguyện vì người mà chết.”Phượng Minh lúc này mới nói ra.
“Cái gì?”Nguyễn Nhược Khê nhìn thẳng hắn, cam tâm tình nguyện vì vương mà chết
“Ý của ngươi nói chỉ có ta chết mới có thể giải trừ lời nguyền của chàng sao?”
“Không sai.”Phượng Minh gật gật đầu, nàng thông minh như vậy, nghe nhất định hiểu được ý tứ của mình.
“Vương biết không?”Rât lâu, Nguyễn Nhược Khê mới nói ra, hắn có biết giải trừ lời nguyền có liên quan tới mình không.
“Biết.”Phượng Minh lại gật gật đầu. Sắc mặt thoáng trở nên nặng nề.
Hắn biết sao? Nguyễn Nhược Khê sửng sốt, Phượng Minh biết, hắn sao có thể không biết, nhưng vì sao hắn không nói cho mình, lại nói hắn không biết, nhưng lập tức liền hiểu được, hắn không muốn mất mình, phần tâm này phần tình này, khiến nàng rất cảm động.
“Nhược Khê, ta nghĩ ngươi hẳn hiểu được vương thích ngươi, vương đặc biệt cảnh cáo ta không được đem mấy chuyện này nói cho ngươi, nhưng một khi hôm nay ngươi đã tự mình đến đây, ta đây chỉ có thể cho biết sự thật, về phần phải làm gì bây giờ, ngươi tự mình lựa chọn.”Phượng Minh nói, kỳ thật ở trong lòng, hắn nghiêng về phía Tây Môn Lãnh Liệt, hy vọng nàng có thể giải trừ lời nguyền, nhưng chuyện này là nàng cam tâm tình nguyện.
“Ta đã biết vì sao ngươi kéo ta đi nhìn chàng biến thành sói, nhưng vì sao mấy ngày nay lại không thể gặp ngươi, là ngươi cố ý tránh ta, phải không?”Nguyễn Nhược Khê nhìn hắn hỏi, nàng rốt cục hiểu được.
“Không phải ta tránh ngươi, là vương sợ ta gặp ngươi, sẽ nói cho ngươi chân tướng, cho nên cố ý không để ta tiến cung.”Phượng Minh giải thích, kỳ thật hắn cũng do dự, có muốn đi tìm nàng hay không, không nghĩ tới nàng lại tìm đến đây, đây có lẽ chính là thiên ý.
“Ta hiểu được, ta cũng biết nên làm như thế nào?”Nguyễn Nhược Khê gật gật đầu, nhớ lại khoảng khắc hắn thống khổ biến thành sói, lòng của nàng đau như cắt, nàng không thể để hắn chịu thống khổ như vậy nữa, nếu hy sinh chính mình có thể khiến hắn khôi phục bình thường, nàng sẽ không do dự chọn con đường đó, nghĩ vậy, hạ quyết tâm hỏi:
“Vậy ta nên làm như thế nào?”
“Rất đơn giản, vào thời điểm người biến thành sói, trong lòng ngươi có suy nghĩ mãnh liệt khiến vương biến về hình người, đem máu tưới lên trên người vương, cho đến giọt máu cuối cùng của ngươi, lời nguyền của vương liền được giải trừ.”Phượng Minh nói, kỳ thật nếu có thể lựa chọn, hắn cũng không hy vọng nàng chết.
“Cám ơn ngươi, Phượng Minh, ta hiểu được, vậy ta đi trước.”Nguyễn Nhược Khê đứng dậy nói, nàng chỉ còn một ít thời gian ở chung với hắn
“Nhược Khê, ngươi có thể từ từ nghĩ lại.”Phượng Minh thấy nàng quyết định dứt khoát như thế, trong lòng cũng đột nhiên có chút không đành lòng.
“Phượng Minh, câu này không giống ngươi nói, ngươi khiến ta biết tất cả không phải là vì hôm nay sao?”Nguyễn Nhược Khê quay đầu cười nhàn nhạt.
“Nhược Khê, thật xin lỗi, tha thứ cho sự ích kỉ của ta.”Trên mặt Phượng Minh hiện lên chút áy náy.
“Không, ta nên cám ơn ngươi, cám ơn ngươi nói cho ta biết tất cả, còn nữa, ta hy vọng ngươi không nói cho hắn, ta đã biết tất cả.”Nguyễn Nhược Khê nghiêm túc nói.
“Ta hiểu.”Phượng Minh gật gật đầu, kỳ thật không cần hắn nói, vương thông minh như vậy, sao lại không nhìn ra chứ? Cho nên mọi chuyện cuối cùng sẽ ra sao không nằm trong sự khống chế của hắn.
“Vậy là tốt rồi, được rồi, ta đi đây, tạm biệt.”Nguyễn Nhược Khê lúc này mới xoay người đi ra ngoài.
“Ta tiễn ngươi.”Phượng Minh ở phía sau nói.
Từ trong phủ quốc sư đi ra, vẻ mặt Nguyễn Nhược Khê liền trầm tư, tính ngày, tới đêm trăng tròn, cũng chỉ còn thời gian mười ngày, cũng có nghĩa là, nàng chỉ còn mười ngày ở bên hắn, mười ngày, thật dài cũng thật ngắn, mười ngày, sau đó là sinh tử ly biệt, trong lòng đều là không nỡ.
Trở lại Tử Uyển, may là Tây Môn Lãnh Liệt chưa tới, nàng mới vội vàng thay y phục, ngồi xuống thì hắn cũng tới.
“Dùng bữa tối chưa?”Tây Môn Lãnh Liệt ngồi xuống bên người của nàng.
“Không có, đang chờ chàng.”Nguyễn Nhược Khê cười ngọt ngào, tựa vào trước ngực hắn, trong lòng lại chua sót, hạnh phúc như vậy, còn có thể kéo dài bao lâu.
“Chờ ta, được, vậy cùng nhau dùng bữa.”Tây Môn Lãnh Liệt cười đáp.
“Được.”Nguyễn Nhược Khê gật gật đầu, sau đó mới đi ra ngoài cửa phân phó nói:
“Tiểu Ngọc, đi chuẩn bị bữa tối.”
“Vâng, nương nương.”Tiểu Ngọc lên tiếng trả lời.
Rất nhanh, cơm đã được chuẩn bị xong.
“Nhược Khê, ăn nhiều một chút, gần nhất nàng rất gầy.”Tây Môn Lãnh Liệt gắp đồ ăn cho nàng.
Trái tim Nguyễn Nhược Khê rung động, vui đùa nói:
“Đương nhiên là gầy, mỗi ngày ta đều suy nghĩ thay chàng giải trừ lời nguyền?”
Thân mình Tây Môn Lãnh Liệt cứng ngắc một chút, làm bộ như không thèm để ý nói:
“Đừng nghĩ nữa, đã mười mấy năm rồi, cứ thuận theo tự nhiên đi.”
“Đương nhiên cần chứ, ta không thể nhìn chàng mỗi tháng đều thống khổ như vậy, nếu có thể giải trừ lời nguyền của chàng, cho dù hi sinh tính mạng của mình, ta đều không tiếc.”Nguyễn Nhược Khê nghiêm túc nói.
Trên mặt Tây Môn Lãnh Liệt hiện lên một tia mất tự nhiên, lời nàng nói có ý tứ? Chẳng lẽ nàng biết cái gì sao? Không, nàng chắc là chưa có cơ hội gặp Phượng Minh, chuyện này chỉ có mình và hắn biết, nàng sẽ không biết, nghĩ vậy, nhàn nhạt nói:
“Không cần nghĩ linh tinh, chuyện nguyền rủa ta sao lại có liên quan tới nàng được? Được rồi, ăn cơm đi.”
Nguyễn Nhược Khê nhìn hắn, đôi mắt mang theo cảm động nhè nhẹ, có được tình yêu của hắn, có hắn bảo vệ, có hắn không nỡ, vậy là đủ rồi.
“Đúng rồi, Nhược Khê, ta thiếu chút nữa quên nói cho nàng.”Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên nói.
“Cái gì?”Nguyễn Nhược Khê nhìn hắn.
“Ta đã tìm được huyết nô khác, về sau, nàng chỉ cần làm Nhược Khê, làm hoàng hậu của ta.”Tây Môn Lãnh Liệt buông bát, ôn nhu ôm nàng.
“Ừ.”Nguyễn Nhược Khê đột nhiên có chút nghẹn ngào gật gật đầu, nàng sao không biết hắn làm tất cả những chuyện này là vì nàng, hắn có thể vì nàng làm những chuyện này, vậy nàng hi sinh một cái mạng không thuộc về mình vì hắn thì có đáng gì?
Trong lòng yên lặng nói:
“Lãnh Liệt, ta sẽ không để chàng chịu thống khổ như vậy nữa.”
“Nhược Khê, ăn no chưa? Ăn no rồi, nàng nghỉ ngơi sớm một chút, tối nay ta lại tới.”Tây Môn Lãnh Liệt buông nàng ra nói.
“Vậy chàng đi đâu?”Nguyễn Nhược Khê kéo hắn lại.
“Ngự thư phòng, sao? Sợ ta đi tìm nữ nhân khác.”Nhìn thấy nàng khẩn trương kéo cánh tay mình, hắn đột nhiên ái muội cười nói.
“Không thể sao? Mây ngày nay chàng đều vội vàng, ta muốn chàng theo ta.”Nguyễn Nhược Khê bất mãn nói, có chút vô lại kéo cánh tay hắn không để hắn rời đi.
“Nhược Khê, không cần náo loạn, hôm nay không được, qua hai ngày nữa được không?”Tây Môn Lãnh Liệt sủng ái nói.
“Không được, ta không nháo, ta muốn chàng theo ta.”Nguyễn Nhược Khê cự tuyệt hoàn toàn, hắn sao biết bọn họ chỉ có mười ngày ở chung, là nàng muốn quý trọng từng giây từng phút ở cùng hắn.
“Được rồi, vậy nàng theo ta đi ngự thư phòng.”Tây Môn Lãnh Liệt nhìn ánh mắt không chịu thỏa hiệp của nàng, kéo tay của nàng, đột nhiên hắn rất thích nàng như vậy.
Ngự thư phòng.
Nguyễn Nhược Khê lẳng lặng ngồi ở một bên, nhìn bóng dáng hắn nghiêm túc phê duyệt tấu chương, nhìn khuôn mặt tuấn tú khiến người ta dao động kia, khóe môi không tự chủ nhếch lên một nụ cười.
Đời này, có thể gặp được người yêu mình, nàng đã không luyến tiếc.
“Đang cười trộm cái gì vậy?”Tây Môn Lãnh Liệt vừa quay đầu, liền thấy khóe môi nàng đang cười.
“Không cười gì cả.”Nguyễn Nhược Khê thoáng cái đi đến trong lòng hắn, ôm cổ hắn, nhẹ nhàng ở bên tai nói:
“Ta đã từng nói, chàng lớn lên rất đẹp khiến người ta muốn làm chuyện xấu chưa.”
“Vậy có khiến nàng muốn làm chuyện xấu không?”Tây Môn Lãnh Liệt lập tức ôm nàng đặt lên đùi mình.
“Có.”Nguyễn Nhược Khê ngậm ngón tay hắn trong miệng, ánh mắt ái muội nhìn hắn, nàng muốn phóng túng, muốn mười ngày này, mỗi một giây một phút đều trở thành kỉ niệm
“Nàng đang dụ dỗ ta sao?”Tây Môn Lãnh Liệt bắt lấy tay của nàng, dục vọng trong lòng đã rục rịch.
“Không thể sao?”Nguyễn Nhược Khê hỏi lại hắn, môi chậm rãi tiến gần hắn, sau này có muốn nàng cũng không có cơ hội dụ dỗ hắn
“Đương nhiên có thể, ta còn rất nguyện ý phối hợp.”Dục vọng của Tây Môn Lãnh Liệt lập tức bị nàng gợi lên.
“Lãnh Liệt, ta rất yêu chàng, chàng biết không?”Đôi mắt Nguyễn Nhược Khê mơ màng nhìn hắn, trong lòng lại nói, cho nên ta nguyện ý vì chàng vứt bỏ mạng sống của mình.
“Ta biết, Nhược Khê, ta cũng yêu nàng.”Hắn cũng ôn nhu nhìn chăm chú nàng, cũng trong lòng cũng nói thêm, cho nên ta tình nguyện để bản thân chịu thống khổ, cũng không muốn mất đi nàng.
Yêu đương ấm áp tỏa ra trong không khí, hai người ở trong phòng kích tình triền miên, ngoài phòng, là ánh trăng dịu dàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.