Lang Vương Sủng Thiếp

Chương 102: Dùng máu nguyền rủa




“A……………”Lại là một tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Sau đó y phục trên người hắn lập tức nát rơi lả tả, con ngươi Nguyễn Nhược Khê trong nháy mắt to ra, xuất hiện ở trước mắt rõ ràng là cái đầu hay giả vờ thịnh nộ, thần bảo vệ mà trăng rằm mỗi tháng sẽ xuất hiện trước mắt mình.
Không, không, hắn sao có thể biến thành sói, sao lại là thần bảo vệ chứ? Ai có thể nói cho nàng chuyện gì đã xảy ra?
“Nhược Khê, ngươi thấy chưa?”Đôi mắt Phượng Minh mang theo đau xót nhìn nàng.
Nguyễn Nhược Khê cũng không nhịn được, tiến lên nắm lấy vạt áo hắn nói:
“Phượng Minh, nói cho ta, chuyện này là sao?”Nhưng không đợi hắn trả lời thân thể nàng đã mềm nhũn, té xỉu trong lồng ngực hắn.
“Ngao…………..”Tây Môn Lãnh Liệt biến thành sói phẫn nộ gào thét.
Phượng Minh vừa đỡ Nguyễn Nhược Khê đã hôn mê , vừa cầm cái chìa khóa cởi xích trên người hắn.
Tây Môn Lãnh Liệt phẫn nộ ôm Nguyễn Nhược Khê đang hôn mê trong lồng ngực hắn, nhìn nàng kinh hách đến nỗi khuôn mặt trắng bệch, trong đôi mắt màu hổ phách đều là bi thống thương tâm, cũng là phẫn nộ.
“Vương, ta không thể không như vậy làm, tha thứ cho ta.”Phượng Minh ở một bên nói xong, xoay người liền rời đi.
Tây Môn Lãnh Liệt chỉ gắt gao ôm lấy nàng, dùng ngón tay đã biến thành móng vuốt sói kia khẽ vuốt khuôn mặt của nàng.
Lông mi dài khẽ run một chút, Nguyễn Nhược Khê mở to mắt, liền thấy khuôn mặt sói phóng to trước mắt mình, không khỏi giật mình một cái, thoáng cái đẩy hắn ra, ngồi dưới đất.
Tây Môn Lãnh Liệt đứng ở đó, vừa định nâng nàng dậy, liền thấy tay mình là tay sói, lập tức thu về, gắt gao nắm thành quyền, đôi mắt màu hổ phách gắt gao nhìn chằm chằm nàng, có yêu thương, có phẫn nộ, có nhiều hơn lại là đau xót bất đắc dĩ.
Nguyễn Nhược Khê cũng nhìn hắn, trong đầu tua lại một màn kia, hắn là nó, thần bảo vệ cư nhiên là hắn, chuyện này sao có thể chứ? Người cứ nhiên có thể biến thành sói, rất quỷ dị, rất làm cho người ta sợ hãi.
Một lúc lâu, tâm dần dần bình tĩnh lại, nàng có thể xuyên không, Tá Thi Hoàn Hồn, như vậy trên đời này còn có chuyện gì không có khả năng xảy ra chứ.
Chậm rãi đứng dậy, đi hướng tới hắn, đưa tay ra, nhẹ nhàng sờ khuôn mặt không anh tuấn, còn đầy lang mao, hắn đã chịu không ít thống khổ.
Thân thể Tây Môn Lãnh Liệt cứng ngắc, tia sáng trong đôi mắt thay đổi khôn lường.
Nước mắt Nguyễn Nhược Khê chảy ra không ngừng, càng thêm yêu thương,thoáng cái bổ nhào vào trong lồng ngực hắn, khóc hô:
“Nói cho ta biết, chuyện này là sao vậy? Ta phải làm gì mới có thể giúp chàng? Lãnh Liệt nói cho ta, vì sao lại như vậy?”
Tây Môn Lãnh Liệt thống khổ nhắm mắt lại, hắn cũng muốn biết vì sao? Cố nén thân thể khổ sở muốn uống máu.
Nguyễn Nhược Khê dường như cảm giác được hắn kiềm chế thống khổ, thoáng cái buông hắn ra, liền đem cánh tay mình đưa đến miệng của hắn thúc giục nói:
“Mau, nhanh uống máu đi.”Trăng tròn mỗi tháng hắn đều muốn uống máu, hôm nay, đến bây giờ còn không uống, vậy hắn nhất định rất thống khổ.
Hắn lại quật cường nghiêng đầu sang một bên, thời điểm này sao hắn có thể nhẫn tâm.
“Mau, nhanh uống máu đi, chàng biết là ta không có chuyện gì mà? Ta còn chờ chàng nói cho ta biết thực ra chàng đã xảy ra chuyện gì? Ta không muốn nhìn thấy chàng thống khổ.”Nguyễn Nhược Khê lấy tay đưa qua đầu của hắn, một cánh tay đưa tới cạnh miệng hắn.
Tây Môn Lãnh Liệt nhìn chằm chằm cánh tay nàng để cạnh miệng.
Nguyễn Nhược Khê biết hắn đang giãy dụa, trong đôi mắt ngấn lệ chứa nụ cười, nhún chân hôn nhẹ lên mặt của hắn nói:
“Lúc này đây là ta cam tâm tình nguyện, bởi vì nó là chàng, cho dù là chết, ta cũng không tiếc, nhưng ta không thể nhìn chàng thống khổ.”
Đôi mắt sói màu hổ phách của Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên rơi một giọt nước mắt lên mặt nàng, nhẹ nhàng cầm cánh tay của nàng lên, đôi môi run rẩy đi xuống, hung hăng cắn một miếng, hắn biết càng nhẹ nhàng nàng càng đau đớn.
Giữa đôi lông mày của Nguyễn Nhược Khê nhăn lại vì đau đớn, lại cố nén không kêu ra tiếng, nàng không nên để hắn áy náy.
Nhìn thấy hắn một ngụm rồi một ngụm uống máu tươi của nàng, trên mặt của nàng từ đầu đến cuối vẫn mang theo nụ cười, cho đến khi trước mắt trở nên mơ hồ, trước khi nàng té xỉu ngã xuống, chỉ nói một câu:
“Lãnh Liệt, ta yêu chàng.”
Tây Môn Lãnh Liệt giữ cánh tay của nàng, sau đó đem nàng gắt gao ôm vào trong ngực, có thể gặp được nữ tử như vậy, hắn thật may mắn.
Lúc Nguyễn Nhược Khê tỉnh lại, người đầu tiên nàng thấy là khuôn mặt hắn đã khôi phục, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.
“Nhược Khê, cảm giác thế nào? Nào, uống hết bát dược này đi.”Giọng nói của hắn ôn nhu đến nỗi không thể ôn nhu hơn.
Nguyễn Nhược Khê ngoan ngoãn mở miệng, uống hết chén dược.
“Ngủ một chút đi.”Tây Môn Lãnh Liệt đỡ nàng nằm xuống.
“Được.”Nguyễn Nhược Khê ngoan ngoãn nằm xuống, tuy nàng rất muốn biết chuyện kia rốt cục là sao? Nhưng nàng biết hắn sẽ chủ động nói cho nàng, như vậy nhất định là một chuyện cũ khiến hắn thống khổ, cho nên việc nàng phải làm chính là chờ đợi, chờ hắn nguyện ý mở miệng nói cho mình.
Sau ba ngày được hắn chiếu cố từ việc nhỏ nhất, Nguyễn Nhược Khê hồi phục rất nhanh.
Tây Môn Lãnh Liệt cho mọi người lui xuống như bình thường, ngồi ở bên giường nhìn nàng, nàng biết hắn muốn nói cho mình.
“Nhược Khê, còn nhớ chuyện lần trước ta nói với nàng không?”Hắn chậm rãi mở miệng, vẻ mặt đích bi thương.
“Nhớ rõ.”Nguyễn Nhược Khê gật gật đầu, chính là chuyện Vũ Huyền Di cùng phụ hoàn mẫu hậu hắn?
“Mẫu hậu tuy không có chết, nhưng lại bị thương rất nặng, phụ hoàng rất đau xót, liền muốn giết Vũ Huyền Di, nhưng ai cũng không ngờ, bà ta cư nhiên dùng máu của chính mình nguyền rủa, khiến Tây Môn gia ta sau này đời đời biến thành sói, từ đó mỗi đêm trăng tròn ta đều biến thành sói, mẫu hậu sợ hãi, phụ hoàng thì bi phẫn (đau buồn phẫn nộ) không thôi, may mắn, gia đình quốc sư là người trung thành, vẫn thay ta tìm kiếm cách phá giải, còn thay ta giấu diếm chân tướng, vài năm sau, mẫu hậu không chịu được hàng tháng nhìn ta chịu dằn vặt, cũng rốt cục rời khỏi nhân thế, phụ hoàng rất tự trách, tự sát theo mẫu hậu, mà ta cứ như vậy bị tra tấn mười mấy năm.”Tây Môn Lãnh Liệt cưỡng chế phẫn nộ trong lòng, nói qua loa.
Nhưng Nguyễn Nhược Khê tưởng tượng được hắn thống khổ bao nhiêu, đưa tay ra, cầm tay hắn, cho hắn an ủi, mới nói:
“Để giữ bí mật, mới nói có thần bảo vệ, uống máu tươi có thể giảm bớt thống khổ của chàng phải không?”
“Ừ.”Tây Môn Lãnh Liệt gật đầu.
“Mười mấy năm? Mỗi một lần chàng đều thống khổ như vậy sao.”Đôi mắt Nguyễn Nhược Khê chứa nước mắt, đều là yêu thương, lúc đó hắn vẫn chỉ là đứa nhỏ, hắn đã chịu đựng như thế nào.
“Đã thành thói quen.”Hắn nhàn nhạt nói.
Thói quen? Nguyễn Nhược Khê biết nó chưa bao nhiêu chua xót của hắn, bất đắc dĩ cùng thống khổ, đột nhiên nghĩ hỏi:
“Một khi đã là lời nguyền, vậy có cách giải lời nguyền? Chàng có biết không?”
Thân thể Tây Môn Lãnh Liệt cứng đờ, hắn nên trả lời nàng như thế nào, nói với nàng, cần sinh mạng của nàng để đổi sao? Hắn tin nàng sẽ làm như vậy? Nhưng hắn cũng đã không thể nàng làm như vậy? Nếu khiến nàng chết, hắn tình nguyện cứ như vậy cùng nàng.
“Rốt cuộc có hay không, nói cho ta biết đi.”Nguyễn Nhược Khê thúc giục, nàng phải giúp hắn phá trừ lời nguyền.
“Không có.”Tây Môn Lãnh Liệt lắc đầu.
“Không có sao?”Tâm Nguyễn Nhược Khê thoáng cái rơi rầm cái, thì thào nói:
“Sao lại không có? Sao có thể không có chứ? Nhất định là các người chưa biết thôi, nhất định sẽ có biện pháp.”
“Ừ, nhất định sẽ có biện pháp.”Tây Môn Lãnh Liệt hùa theo nàng, hắn tình nguyện coi bản thân không biết biện pháp này.
“Phượng Minh đâu, Phượng Minh cũng không biết sao?”Nàng lại hỏi.
“Không biết.”Tây Môn Lãnh Liệt lại lắc đầu.
“Không, nhất định sẽ có biện pháp, bất kể cái gì trên đời cũng đều tương sinh tương khắc (khống chế lẫn nhau), một khi bà ấy có thể nguyền rủa, như vậy nhất định còn có biện pháp giải trừ lời nguyền, nhất định sẽ có.”Nguyễn Nhược Khê khẳng định nói.
“Ừ.”Tây Môn Lãnh Liệt trừ nói theo không biết nói cái gì khác?
“Đúng rồi, nếu máu của ta có thể giảm bớt thống khổ của chàng, như vậy có phải là cũng có thể giúp chàng hóa giải lời nguyền không?”Nguyễn Nhược Khê đột nhiên hỏi.
Thân mình Tây Môn Lãnh Liệt cứng đờ, đôi mắt nhìn chàm chằm nàng, chẳng lẽ nàng đã phát hiện cái gì? Không, sẽ không đâu? Phượng Minh hẳn là vẫn chưa nói cho nàng.
“Nhìn ta vậy làm chi, có phải là cũng thấy ta nói có đạo lý không?”Nguyễn Nhược Khê nói.
“Không phải, điều nàng nghĩ đến Phượng Minh đã sớm nghĩ đến, không dùng được.”Tây Môn Lãnh Liệt lắc đầu, hắn muốn trong lòng nàng bỏ qua cách này.
“Phải không?”Đôi mắt Nguyễn Nhược Khê vô cùng thất vọng.
“Nhược Khê, không cần sốt ruột, mười mấy năm ta đều đã như vậy, hơn nữa chuyện giải trừ lời nguyền, không cần vội, cứ từ từ cũng được.”Tây Môn Lãnh Liệt ôm lấy nàng nói.
“Tin tưởng ta, nhất định sẽ có biện pháp.”Nguyễn Nhược Khê nhẹ giọng nói, nàng không thể tưởng tượng từng ấy tháng hắn chịu dằn vặt như vậy
“Ta tin.”Tây Môn Lãnh Liệt nhẹ giọng phụ họa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.