Lăng Thiên Mộng Huyễn

Chương 80: Tốc chiến tốc thắng




Lúc này Triệu Thiên Khiếu có chút điên cuồng, từ khi hắn luyện võ có sở thành đến nay, liền khó gặp đối thủ, cái gì cao thủ Taekwondo, cao thủ quyền Thái, cao thủ nhu đạo, tất cả đều là rác rưởi, cho nên hắn một mực rất hưởng thụ sự ưu việt làm cao thủ, nhưng mà không nghĩ tới hôm nay lại bị người đánh, lại bị tát một cái, đây là lần thứ nhất hắn từ nhỏ đến lớn bị bạt tai, cho nên sỉ nhục trong nội tâm làm cho Triệu Thiên Khiếu trong cơn giận dữ muốn trực tiếp xé nát Lâm Dật Hiên mới giải mối hận trong lòng.
Nghe được Triệu Thiên Khiếu gầm gừ, hai đại hán kia chậm rãi nhúc nhích thân thể, sau đó mang theo vẻ mặt dữ tợn mà cười nhìn về phía Lâm Dật Hiên, Lâm Dật Hiên có thể từ trong mắt hai người chứng kiến một hào quang thị huyết.
- Tiểu tử, hy vọng hôm nay ngươi có thể làm cho lão tử hảo hảo hưởng thụ thoáng một phát.
Một đại hán đầu trọc, một cái trên mặt có một vết sẹo như con rết, nói ra đúng là Đại hán mặt thẹo kia, chỉ thấy hắn tiến lên một bước, đầu lưỡi có chút duỗi ra, khẽ liếm lấy khóe miệng, lộ ra một tia vui vẻ thị huyết.
Sắc mặt Lâm Dật Hiên trầm xuống, đại hán này làm cho người ta cảm giác hết sức không thoải mái, làm cho Lâm Dật Hiên có cảm giác như đối mặt Zombie, trong nháy mắt có một cổ xúc động như muốn Nhất Kích Tất Sát, nhưng mà hắn cố hết sức che dấu cổ xúc động này, nơi này chính là thế giới hiện thực, giết người là trọng tội, nhất là ở trước mắt bao người.
Đại hán mặt thẹo tay khuất thành hình dáng ưng trảo, thân hình như gió, lập tức đánh tới Lâm Dật Hiên, chỉ nhìn khí thế kia liền có một loại cảm giác hung mãnh. Thân thể Lâm Dật Hiên khẽ chuyển, trực tiếp tránh qua, tránh né Đại hán công kích, sau đó thân thể trực tiếp xuất hiện ở bên cạnh hắn, tay trái đánh ra, trực tiếp đánh vào khuỷu tay đại hán kia, Đại hán chỉ cảm thấy cánh tay đau xót, sau đó cả đầu cánh tay đều tê rần

Trong nội tâm Lâm Dật Hiên cười thầm, chức nghiệp thần y của hắn cũng không phải chỉ có thể trị bệnh cứu người, đối với nhận huyệt đánh huyệt cũng là rất tinh thông, tuy làm không được hiệu quả điểm huyệt, nhưng mà khiến người ta lập tức tê liệt vẫn có thể làm được.
Thừa dịp thân thể Đại hán mặt thẹo cứng đờ, Lâm Dật Hiên trực tiếp đá ra một cước, nặng nề đá vào trên bụng Đại hán, nhưng mà hiệu quả lại làm cho Lâm Dật Hiên hơi kinh ngạc, phải biết một cước của mình có lực đạo mấy trăm cân, nhưng mà đại hán kia chỉ lui hai ba bước liền hóa giải cước lực.
- Tiểu tử này rất khó giải quyết, cùng tiến lên.
Đại hán cùng Lâm Dật Hiên vẻn vẹn đánh một chiêu, liền biết rõ Lâm Dật Hiên khó đối phó, vội vàng mời đồng bạn.
Đại hán đầu trọc nghe được, trực tiếp xông đến Lâm Dật Hiên.
Chứng kiến Đại hán khác cũng lao đến, Lâm Dật Hiên có chút nhíu mày, hắn cũng không muốn dây dưa cùng những người này, dù sao thời gian dài sẽ đưa tới càng nhiều người vây xem cũng không nên, cho nên hắn quyết định tốc chiến tốc thắng, nhìn Đại hán phóng tới mình, Lâm Dật Hiên lập tức lấn thân lên, lập tức phát động Véc-tơ Hoạt Động, thân thể đại hán kia cứng đờ, Lâm Dật Hiên nhanh chóng vọt tới trước người Đại hán, quyền, chân, khuỷu tay, chân, chẳng qua là trong nháy mắt, Lâm Dật Hiên liền nhanh chóng công kích hơn mười cái trên người đại hán kia, bởi vì Lâm Dật Hiên công kích tất cả đều là huyệt đạo, cho nên thân thể Đại hán một mực ở vào trạng thái tê liệt, chỉ có thể mặc cho do Lâm Dật Hiên công kích.
Tự nhiên Lâm Dật Hiên sẽ không khách khí, mặc dù không có dùng tới chân khí, nhưng mà công kích mấy trăm cân, từng quyền đến thịt, trong nháy mắt sắc mặt của đại hán kia liền trắng bệch, nhưng lúc này hắn hơn nữa là nghẹn khuất, hắn tự cho là ngạnh công của mình đã luyện đến cảnh giới rất cao, người bình thường sẽ không phải là đối thủ của hắn, coi như là những bộ đội đặc chủng lấy một địch mười kia, ở dưới tay hắn cũng không có lực phản kháng.
Nhưng mà hiện tại hắn lại một chút năng lực đánh trả cũng không có, chỉ có thể đứng ở nơi đó bị đánh, thật sự là quá nghẹn khuất rồi, cố tình muốn cùng Lâm Dật Hiên dốc sức liều mạng, nhưng mà cảm giác nhức mỏi mãnh liệt trên người kia lại làm cho hắn một điểm khí lực cũng không có.
Nhưng đột nhiên hắn lộ ra vẻ vui mừng, bởi vì hắn phát hiện đồng bạn của hắn đã từ phía sau đánh lén Lâm Dật Hiên, nắm đấm như chùy sắt kia, sẽ cực kỳ nhanh đánh tới đầu Lâm Dật Hiên.
Cảm giác của Lâm Dật Hiên lợi hại hạng gì, đằng sau đánh lén hắn lập tức liền cảm thấy, thân thể nhẹ nhàng hơi nghiêng, trực tiếp tránh qua, tránh né Đại hán mặt thẹo công kích, đồng thời tay của Lâm Dật Hiên cực kỳ nhanh quấn lên cổ tay của Đại hán mặt thẹo, hơi dùng lực, phương hướng nắm đấm của Đại hán mặt thẹo lập tức cải biến.
- Phanh...
Một tiếng trầm đục, nắm đấm như thiết chùy trực tiếp đánh vào trên mặt đại hán đầu trọc, đại hán đầu trọc trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, máu tươi trong lỗ mũi bắn ra, nhìn nắm đấm kia, cũng không biết xương mũi của đại hán đầu trọc có bị cắt đứt hay không.
Nguyện trời phù hộ ngươi, dù sao cũng không phải ta đánh, chớ có trách ta. Sau khi Lâm Dật Hiên dẫn dắt công kích của Đại hán mặt thẹo, khuỷu tay mạnh mẽ hướng về sau một kích, lập tức khuỷu tay trực tiếp đánh vào ngực Đại hán mặt thẹo, phải nói lực đạo của cùi trỏ còn lớn hơn nắm đấm rất nhiều, Đại hán mặt thẹo bị một trỏ, trực tiếp nằm trên đất.
Từ khi hai đại hán ra tay, đến bây giờ chấm dứt, chỉ không đến một phút đồng hồ, những người ở đây thấy cũng có chút trợn tròn mắt.
Nhìn hai đại hán một thân cơ bắp, hơn nữa dáng người cao lớn, chỉ đứng ở nơi đó liền có cảm giác áp bách, nhưng mà bây giờ chật vật té trên mặt đất rên rỉ, mà Lâm Dật Hiên ra tay lại chỉ là một thiếu niên gầy yếu, ít nhất nhìn qua là như vậy.
Lúc này trong lòng mấy người ở đây đều có tiểu tâm tư, trong đó sợ hãi nhất chỉ sợ là tên Tam ca kia, hắn chẳng thể nghĩ tới Lâm Dật Hiên lợi hại như vậy, cao thủ Triệu Thiên trong mắt hắn, trong tay Lâm Dật Hiên ngay cả năng lực phản kháng cũng không có, trực tiếp bị đánh ngã, cái này đã xong, hắn chẳng những đắc tội một quái vật khủng bố như vậy, càng là đắc tội với Triệu Thiên Khiếu, lần này Triệu Thiên Khiếu bị đánh, nhất định sẽ khấu trừ ở trên đầu của hắn.
Đã xong, đã xong, lần này chết chắc rồi, sớm biết như thế hắn dính vào làm gì chứ, đi giúp Lý Tắc Thành thu thập người, đi thu thập người sau đó lại bị đánh, bị đánh thì bị đánh a, hắn lại muốn báo thù, bây giờ là đâm lao phải theo lao rồi, Tam ca sắp muốn khóc lên rồi.
- Chúng ta đi.

Lúc này Triệu Thiên Khiếu kia ngược lại là khôi phục tỉnh táo, đứng dậy trực tiếp bảo hai đại hán kia ly khai, hắn biết rõ lưu lại cũng chỉ là tự mình chuốc lấy cực khổ, bất quá chuyện lần này sẽ không cứ như vậy xong.
- Đợi một chút, có thể đi, nhưng mà phải nói xin lỗi.
Lâm Dật Hiên nhìn Triệu Thiên Khiếu chật vật bò lên, vẻ mặt âm trầm nhàn nhạt nói, mới vừa nói muốn đánh chính là hắn, bây giờ nói đi cũng là bọn hắn, tiện nghi thật đúng là đều để cho bọn họ chiếm, hơn nữa cổ tay Tiêu Mộng Tuyết cũng bị lộng thương, ngay cả câu xin lỗi cũng không ở lại sao có thể.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.