Lăng Thiên Mộng Huyễn

Chương 36: Chữa thương




Sau khi uống xong tất cả thuốc, Lãnh Thanh Vũ mới mơ mơ màng màng nói một câu, cho đến cuối cùng nàng cũng không có mở mắt, Lâm Dật Hiên bất đắc dĩ, bất quá ngẫm lại Lãnh Thanh Vũ đã mất nhiều máu như vậy, thân thể nhất định không còn chút sức lực nào, tình huống như vậy coi như là bình thường.
Đúng lúc này cửa phòng vệ sinh mở ra, Lãnh Vân Vũ từ trong đó đi tới, chứng kiến Lâm Dật Hiên đang vịn Lãnh Thanh Vũ, vẻ mặt vui vẻ, trong nội tâm Lãnh Vân Vũ lập tức liền nghĩ sai, không khỏi cảnh giác nói:
- Ngươi muốn làm cái gì? Mau buông Thanh Vũ ra.
Lâm Dật Hiên bất đắc dĩ cười khổ nói:
- Ta có thể làm gì? Ta chỉ là cho nàng uống chút thuốc mà thôi. Hơn nữa ngươi ở trong phòng vệ sinh, ta muốn làm cái gì cũng không dám hiển nhiên như vậy a....
Lãnh Vân Vũ khẽ giật mình, nàng ngược lại là nhớ tới lúc Lâm Dật Hiên mới tiến vào là bưng một chén thuốc, chẳng qua là lúc đó nàng vội vã đi vệ sinh cũng không có quá chú ý, bây giờ nghe Lâm Dật Hiên nói, Lãnh Vân Vũ không khỏi cau mày nói :
- Ngươi biết y thuật?

- Biết một chút.
Lâm Dật Hiên gật gật đầu, biết một chút ngược lại hoàn toàn là hắn khiêm tốn, dù sao chức nghiệp thần y bày biện ở đó, tuy không thể nói cải tử hoàn sinh, nhưng mà cứu chữa một ít bệnh tật đối với hắn mà nói còn là một bữa ăn sáng.
Lãnh Vân Vũ gật gật đầu, sau đó lại từ từ đi trở về bên giường.
Lâm Dật Hiên lấy nước cho Lãnh Thanh Vũ súc miệng, liền bảo nàng nằm xuống, sau đó nhìn Lãnh Vân Vũ nói:
- Ngươi bây giờ tận lực đừng lộn xộn nữa, nếu không thương thế của ngươi sẽ phiền toái, ta đi lấy cho ngươi chút thuốc.
- Không cần, thương thế của ta, thuốc không có tác dụng.
Lãnh Vân Vũ nhẹ nhàng lắc đầu, tình huống của mình tự mình biết, hiện tại một ít y thuật thường đối với thương thế của nàng căn bản không có tác dụng gì.
- Xem thường ta a, lát nữa ta chuẩn bị tốt rồi, ngươi sẽ biết rõ lợi hại.
Lâm Dật Hiên tự tin cười cười, Lãnh Vân Vũ tổn thương hắn tự nhiên rõ ràng, đồng thời cũng có biện pháp chữa cho tốt, chẳng qua là phải cần một khoảng thời gian.
Lãnh Vân Vũ cười nhạt một tiếng, hiển nhiên không tin Lâm Dật Hiên nói, dù sao trên đời này người có thể chửa trị thương thế của nàng, một tay liền có thể đếm qua, cho nên đối với Lâm Dật Hiên tự tin nàng hoàn toàn không có để trong lòng.
Lâm Dật Hiên trực tiếp đến phòng bếp, lần nữa bắt đầu điều chế thuốc, cũng may vừa rồi hắn mua không ít thuốc, đầy đủ cho hắn phối trí, lần này có thể sắc phương thuốc phức tạp cho Lãnh Thanh Vũ, dù sao cũng là trị liệu nội thương, sau khi Lâm Dật Hiên đạt được chức nghiệp thần y, tự nhiên cũng sẽ biết kinh mạch, vừa rồi hắn phát hiện kinh mạch của Lãnh Vân Vũ cũng bị tổn thương, đây mới thực sự là khó trị nhất.
Bất quá hiện tại Lâm Dật Hiên cũng không muốn đi giúp Lãnh Vân Vũ chữa trị kinh mạch, hiện tại trước chữa tốt nội thương của nàng lại nói, nếu không Lãnh Vân Vũ qua không được đêm nay.
Lúc này Lâm Dật Hiên mới âm thầm may mắn mình rút trúng chức nghiệp thần y này, nếu không sáng mai hắn cũng chỉ có thể nhặt xác cho Lãnh Vân Vũ, để cho một nữ tử tuyệt đẹp nhân gian như vậy chết ở trước mắt Lâm Dật Hiên, Lâm Dật Hiên làm không được a.
Thuốc rất nhanh liền điều chế tốt rồi, lần này nước thuốc cũng không phải màu xanh như lúc trước, mà là thanh tịnh trong suốt, ngược lại có cảm giác dày đặc, hơn nữa còn có mùi thuốc nhàn nhạt từ trong đó truyền ra, sau khi ngửi thấy được liền làm lòng người chợt nhẹ.
Lâm Dật Hiên tự tin cười cười, thuốc này là chuyên môn dùng cho trị liệu nội thương, sau khi đạt được chức nghiệp thần y, bản thân Lâm Dật Hiên đối với các loại nội công, nội thương cũng có hiểu rõ rất nhiều, điều này không khỏi làm cho Lâm Dật Hiên có chút hướng tới, lần sau có phải trực tiếp rút ra một bí tịch võ công hay không, làm cho mình cũng có thể tu luyện nội công.
Bất quá cái này cũng chỉ có thể ngẫm lại, bởi vì rút thưởng hoàn toàn là bằng vận khí, mấy lần này vận khí của hắn ngược lại là hết sức không sai.
Đợi thuốc nguội đi một chút, Lâm Dật Hiên bưng thuốc lên, đi vào phòng ngủ, lúc trở lại phòng ngủ, Lâm Dật Hiên cố ý nhìn Lãnh Thanh Vũ một cái, lúc này sắc mặt của Lãnh Thanh Vũ đã có chút hồng nhuận, không tái nhợt giống như vừa rồi, mà sắc mặt của Lãnh Vân Vũ lại kém hơn trước rất nhiều, mặt trắng như tờ giấy, tựa hồ tùy thời sẽ chết mất vậy.
- Đừng có ngồi nữa, trước tiên uống thuốc vào.
Lâm Dật Hiên đưa thuốc đến bên cạnh Lãnh Vân Vũ, chậm rãi nói.
- Không cần uổng phí khí lực, thương thế của ta quá nặng.
Lãnh Vân Vũ mở to mắt, nhàn nhạt nhìn Lâm Dật Hiên một cái, lúc này một tia máu tươi từ khóe miệng của nàng chậm rãi chảy ra.

Lâm Dật Hiên kinh hãi, đây là có chuyện gì, vừa nãy rõ ràng còn không có nặng như vậy, Lâm Dật Hiên vội vàng kéo tay Lãnh Vân Vũ, Lãnh Vân Vũ theo bản năng muốn tránh ra, nhưng mà thân thể nàng bây giờ ngay cả một tia khí lực cũng không có, chỉ có thể mặc cho Lâm Dật Hiên kéo qua, Lâm Dật Hiên đem ngón tay khoác lên chỗ cổ tay Lãnh Vân Vũ, bắt đầu bắt mạch cho nàng, qua chốc lát, lông mày Lâm Dật Hiên liền nhíu lại, tình huống của Lãnh Vân Vũ hiện tại căn bản chính là ở biên giới gần chết, nội phủ tựa hồ cũng bắt đầu suy kiệt, coi như là hắn sắc thuốc cũng vô lực xoay chuyển trời đất.
Đáng chết, tại sao có thể như vậy? Trên trán Lâm Dật Hiên toát ra một tia mồ hôi lạnh, vừa rồi tình huống của Lãnh Vân Vũ căn bản không có kém như vậy.
- Ngươi chờ ở chỗ này, không cho phép nhúc nhích.
Thần sắc của Lâm Dật Hiên có chút kích động, hướng về phía Lãnh Vân Vũ gầm nhẹ một tiếng, nói xong hắn liền chạy vào phòng bếp, hắn nhớ rõ thời điểm mua thuốc có mua một bộ châm cứu.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.