Lăng Thiên Mộng Huyễn

Chương 32: Đào thoát




Lâm Dật Hiên chỉ cảm thấy trong dạ dày một hồi cuồn cuộn, thiếu một ít liền nôn ra, mặc dù lúc trước giết hai người, nhưng mà đó là bắn chết cự ly xa, trong nội tâm của Lâm Dật Hiên cũng không có áp lực gì, nhưng nhìn thấy đầu một người ở trước mắt mình bể nát, điều này làm cho trong nội tâm Lâm Dật Hiên có chút chịu không được, cũng may tinh thần lực của Lâm Dật Hiên cực kỳ cường đại, cưỡng chế sợ hãi cùng buồn nôn trong nội tâm, Lâm Dật Hiên lần nữa đi đến trước người nàng kia.
- Ngươi tên là gì?
Lúc này cô gái kia vậy mà sinh ra hứng thú hỏi thăm.
- Đợi ngươi còn sống ly khai nơi đây hỏi lại cũng không muộn.
Trong nội tâm Lâm Dật Hiên cực kỳ bực bội nói một câu.
- Ngươi là người thứ nhất dám nói với ta như vậy đấy, tên của ta là Lãnh Vân Vũ, ngươi phải nhớ kỹ.
Nữ tử nhẹ nhàng cười cười, bất quá sắc mặt của nàng lại tái đi, cả người trở nên hết sức suy yếu.
Lâm Dật Hiên cười nhạt một tiếng, hắn tự nhiên biết Lãnh Vân Vũ nói thật, lúc trước từ trong lời nói của đầu lĩnh Ninja kia, liền có thể nghe ra Lãnh Vân Vũ hết sức không đơn giản, bất quá xem ra Lãnh Vân Vũ cùng Lãnh Thanh Vũ có thể là tỷ muội, dù sao danh tự chỉ có chênh lệch một chữ, hơn nữa Lãnh Thanh Vũ còn bất chấp nguy hiểm đến đây nghĩ cách cứu viện Lãnh Vân Vũ.
- Bây giờ nên nghĩ biện pháp chạy đi a, nhân số của bọn hắn quá đông, chúng ta muốn chạy cũng không thể chạy.

Lâm Dật Hiên thăm dò nhìn nhìn đám Hắc y nhân kia, phát hiện bọn hắn đều tự tìm tốt công sự che chắn, sau đó nhắm súng vào mục tiêu , mà có người thì đang tìm kiếm Lãnh Thanh Vũ đã không biết tung tích.
Lâm Dật Hiên phát hiện lúc này lại có hai nhẫn giả hướng nơi đây tiềm qua, tuy bọn hắn cho rằng ẩn tàng vô cùng tốt, nhưng mà Lâm Dật Hiên lại đơn giản phát hiện.
Lấy súng ngắn nhắm trúng phương hướng của bọn hắn, sau đó quyết đoán nổ súng, một tiếng vang nhỏ xuất hiện, súng lại đánh trật, vốn là Lâm Dật Hiên nhắm đầu, lại bắn vào vị trí bả vai, thật sự là nát đến khó hình dung. Lâm Dật Hiên cũng cảm thấy xấu hổ.
Bất quá uy lực súng ngắn trong tay Lâm Dật Hiên lại không thể chê, mặc dù chỉ là bắn trúng bả vai Ninja, nhưng trong nháy mắt lại bắn hắn bay ra ngoài, sau đó nặng nề ngã xuống trên mặt đất, sinh tử không biết.
Ninja khác thấy mình bại lộ, vội vàng tìm một công sự che chắn tránh né, đúng lúc này tiếng ô tô từ đằng xa truyền đến, Lâm Dật Hiên ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện một xe cảnh sát trực tiếp lao đến nơi đây, đó là xe cảnh sát của Lãnh Thanh Vũ, Lâm Dật Hiên liền thấy rõ người trên ghế lái đúng là Lãnh Thanh Vũ.
Đám Hắc y nhân kia chứng kiến xe cảnh sát chạy như bay đến, liền bắt đầu điên cuồng xạ kích xe cảnh sát, tốc độ xe nhanh chóng, trong nháy mắt liền tới trước mắt Lâm Dật Hiên, xe vừa lướt qua Lâm Dật Hiên liền trực tiếp quay đầu xe lại, đằng sau lập tức mở ra, thanh âm Lãnh Thanh Vũ từ trong xe truyền ra:
- Nhanh vào.
Lâm Dật Hiên nhìn thoáng qua Lãnh Vân Vũ, dùng tình huống nàng bây giờ muốn lên xe chỉ sợ rất không dễ dàng, Lâm Dật Hiên trực tiếp từ sau lưng bế Lãnh Vân Vũ lên, sau đó trực tiếp nhảy vào trong xe.
Không đợi Lâm Dật Hiên điều chỉnh thân thể, ngay cả cửa xe cũng không có đóng, Lãnh Thanh Vũ đã đạp chân ga, sau đó cả chiếc xe cảnh sát chạy như bay về phía trước.
Thân thể Lâm Dật Hiên nhoáng một cái, trực tiếp bổ nhào về phía trước, bất quá bởi vì hắn ôm Lãnh Vân Vũ, cho nên trực tiếp đổ lên người Lãnh Vân Vũ, Lâm Dật Hiên cảm giác cả khuôn mặt mình lâm vào bên trong một mảnh mềm mại đầy đặn, mùi thơm mê người chui vào mũi hắn.
Không đợi Lâm Dật Hiên hảo hảo hưởng thụ thoáng một phát, liền nghe được một thanh âm ôn nhu và lạnh lùng truyền đến:
- Ngươi chuẩn bị một mực như vậy?
Sau khi Lâm Dật Hiên nghe được liền tranh thủ nâng đầu lên, vừa hay nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp và mị hoặc của Lãnh Vân Vũ, lúc này trên mặt Lãnh Vân Vũ mang một tia đỏ ửng, lại có một tia giận tái đi, Lâm Dật Hiên cảm giác ánh mắt nàng nhìn mình lợi hại như đao.
Lâm Dật Hiên vội vàng bò người lên, sau đó đóng cửa xe lại, lúc này hắn từ sau cửa xe nhìn lại, phát hiện xe đã thoát khỏi tầm bắn của những hắc y nhân kia, những hắc y nhân kia bắt đầu đuổi theo xe của bọn họ, hiển nhiên còn muốn tiếp tục đuổi theo.
- Ngươi không sao chứ?
Lúc này âm thanh lạnh như băng của Lãnh Thanh Vũ từ phía trước truyền tới, bất quá Lâm Dật Hiên nghe được bên trong thanh âm của nàng đã một tia khác thường.
- Không có việc gì, còn chưa chết, may mắn có ngươi tới giúp.
Lãnh Vân Vũ đột nhiên ngọt ngào cười, cả người nàng bởi vì cười mà tản mát ra càng thêm xinh đẹp mê người, trong nháy mắt đó Lâm Dật Hiên phảng phất bị vẻ xinh đẹp của nàng hấp dẫn, sau đó không thể tự thoát ra được.
- Ta chỉ không muốn gia gia thương tâm mà thôi.
Lãnh Thanh Vũ hừ lạnh một tiếng, có chút khẩu thị tâm phi nói.
- Ngươi bị thương?
Đôi mi thanh tú của Lãnh Vân Vũ có chút nhăn lại, lo lắng nói.
- Không liên quan tới ngươi.
Lãnh Thanh Vũ hừ nhẹ một tiếng.
Lâm Dật Hiên có chút mạc danh kỳ diệu về quan hệ giữa hai người này, bất quá sau khi nghe nói Lãnh Thanh Vũ bị thương, Lâm Dật Hiên vội vàng từ kính chiếu hậu nhìn sang, quả nhiên đầu vai của Lãnh Thanh Vũ có vết máu đang tứ tán.
- Ta lái xe, ngươi bị thương nên nghỉ ngơi một chút a.
Lâm Dật Hiên vội vàng nói.

- Ngươi? Ngươi cho rằng đây là đang lái xe chơi sao? Chúng ta bây giờ là đang chạy trối chết, đằng sau có người đang truy chúng ta.
Lãnh Thanh Vũ có chút tức giận nhìn Lâm Dật Hiên một cái, tựa hồ oán trách Lâm Dật Hiên không biết nặng nhẹ.
- Yên tâm đi, kỹ thuật điều khiển của ta so với ngươi còn mạnh hơn nhiều, muốn thoát khỏi những người kia so với ngươi dễ dàng hơn nhiều.
Lâm Dật Hiên tự tin cười cười, kỹ thuật điều khiển của hắn là đạt tới cao cấp, hơn nữa thiếu một ít thì đến được đại sư cấp, tin tưởng hiện tại trên thế giới này người có kỹ thuật điều khiển cao hơn hắn không có quá nhiều.
- Chỉ bằng ngươi?
Lãnh Thanh Vũ lạnh lùng nhìn Lâm Dật Hiên một cái, hiển nhiên không tin hắn có thể làm được.
- Đừng nói nhảm, tiếp tục như vậy nữa ngươi sẽ mất máu quá nhiều mà bị choáng, đến lúc đó chúng ta sẽ bị đuổi kịp.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.