Lăng Thiên Mộng Huyễn

Chương 189: Bị theo dõi (2)




- Uh, cho cô một cái lớn như nắm đấm vậy.
Đối với Diệp Vũ Huyên đùa giỡn, Lâm Dật Hiên đã có chút ít năng lực miễn dịch, sau khi tiếp nhận vòng cổ, Lâm Dật Hiên vốn là muốn trở về phòng tu luyện chốc lát, bất quá sau đó Lâm Dật Hiên nghĩ đến còn phải dùng thuốc ân cần săn sóc kinh mạch cho Diệp Vũ Huyên, liền đối với Diệp Vũ Huyên nói:
- Ta trước ra ngoài mua cho cô chút ít thuốc trở về.
Bất quá Lâm Dật Hiên lo lắng duy nhất chính là thuốc không đủ, dù sao dược liệu ân cần săn sóc kinh mạch cần thiết rất nhiều, cũng rất tạp, có chút thuốc bây giờ đã hầu như không có.
Từ trong tòa nhà đi ra, Lâm Dật Hiên trực tiếp đi bộ trên đường, nơi này tuy hắn chưa từng tới mấy lần, nhưng mà vẫn có ấn tượng, chỉ chốc lát sau, liền đến một tiệm thuốc lớn, khi Lâm Dật Hiên tiến vào hỏi dược liệu hắn cần thoáng một phát, quả nhiên không ngoài Lâm Dật Hiên sở liệu, ít nhất có ba loại dược liệu không cách nào tìm được.
Trong nội tâm Lâm Dật Hiên một hồi bất đắc dĩ, đành phải trước đem dược liệu có mỗi loại mua một tí, liền bắt đầu đi tiệm thuốc khác tìm kiếm ba vị còn lại, nhắc tới tiệm thuốc bên cạnh thật đúng là không ít, bất quá tìm mấy nhà, đều không có phát hiện dược liệu hắn cần thiết, ba loại dược liệu này thời điểm ở Thiên Long hết sức dễ tìm, lại không nghĩ rằng đến nơi đây về sau, vậy mà đã thành hi hữu.
- Tiểu huynh đệ, những thuốc ngươi cần chúng ta không có, chẳng qua nếu như ngươi thật sự muốn mà nói, ta đề nghị ngươi đến tiệm bán thuốc Từ Ký đi, chỗ đó nói không chừng có thể có thứ ngươi muốn tìm.
Ngay khi Lâm Dật Hiên lại tiến vào một tiệm thuốc, Lão Trung Y kia đề nghị cho Lâm Dật Hiên.
- Đa tạ.

Lâm Dật Hiên tạ ơn Lão Trung Y, liền đi tìm tiệm bán thuốc Từ Ký kia, theo như Lão Trung Y nói, tiệm bán thuốc Từ Ký ở cách nơi này không xa.
Ngay thời điểm Lâm Dật Hiên ở bốn phía tìm tiệm bán thuốc Từ Ký, một chiếc xe vốn ở trên đường phố chạy như bay thoáng cái ngừng lại, sau đó phía sau xe chậm rãi mở cửa, chỗ ngồi sau xe có hai nam tử, một cái là nam tử trung niên, trên mặt trung niên nam tử mang một vết sẹo thật sâu, làm cho người ta có một cảm giác hung ác, lại phối hợp ánh mắt hung ác kia, làm cho người ta cảm giác không rét mà run. Mà ngồi bên cạnh trung niên nam tử là thanh niên tóc xanh, vẻ mặt sợ hãi, tựa hồ đối với trung niên nam tử cực kỳ e ngại, thanh niên tóc xanh nhìn Lâm Dật Hiên cách đó không xa đang tìm tiệm bán thuốc Từ Ký, nói ra:
- Triệu gia, chính là tiểu tử kia, ngày đó cùng công tử nảy sinh tranh chấp đúng là tiểu tử kia.
- Ngươi xác định ngươi không nhìn lầm?
Con mắt trung niên nam tử có chút nhíu lại, trong mắt bắn ra một ánh sáng lạnh làm cho lòng người băng hàn, thanh niên tóc xanh nhìn xem mà trong nội tâm từng đợt chảy đổ mồ hôi lạnh.
- Tuyệt đối không sai, cho dù tiểu tử kia hóa thành tro, ta cũng sẽ không nhận lầm.
Thanh niên tóc xanh cẩn thận nhìn trung niên nam tử một cái, sau đó nói.
Trung niên nam tử đạt được thanh niên tóc xanh trả lời khẳng định, trực tiếp đem ánh mắt nhìn về phía Lâm Dật Hiên, ánh mắt lộ ra một hung quang không hiểu, thoáng nhìn Lâm Dật Hiên một cái, liền quay thân lai, đối với một nam tử cường tráng ngồi ở phía trước trên ghế lái phụ nói:
- Lý Thành, ngươi xuống dưới đi theo tiểu tử kia, xem hắn đến địa phương nào.
Nam tử cường tráng Lý Thành có chút ngơ ngác, sau đó nói:
- Đại ca, vì cái gì không trực tiếp bắt tiểu tử kia lại?
- Tiểu tử kia hình như có chút võ công, cũng không phải dễ bắt như vậy, hôm nay Long thành là thời buổi rối loạn, ta cũng không muốn phát sinh nhiều chuyện, ngươi hiểu chưa? Ngươi phải đợi hắn, chờ đến địa phương vắng vẻ không ai, lại thu thập hắn cũng không muộn.
Trung niên nam tử nhàn nhạt nhìn Lý Thành một cái, lộ hung quang nói.
- Yên tâm đi, em nhất định sẽ để tiểu tử kia muốn sống không được, muốn chết không xong.
Khóe miệng Lý Thành lộ ra một tia khát máu vui vẻ, hai cầm nắm đấm ken két rung động, thanh niên tóc xanh ngồi ở phía sau chứng kiến vẻ mặt Lý Thành này, thân thể không ngừng run rẩy, hiển nhiên trong nội tâm sợ hãi tới cực điểm.
- Đừng giết chết tiểu tử kia, ta còn có chuyện muốn hỏi hắn.
Trung niên nam tử nhàn nhạt phân phó một câu.
- Yên tâm đi, đại ca, em làm việc, anh còn lo lắng sao?
Lý Thành cười nhẹ một tiếng, sau đó trực tiếp xuống xe.
Mà Lâm Dật Hiên tìm trong chốc lát, rốt cuộc tìm được tiệm bán thuốc Từ Ký mà Lão Trung Y nói, vị trí tiệm bán thuốc Từ Ký quả nhiên đủ vắng vẻ, nếu như không phải Lâm Dật Hiên cẩn thận tìm mà nói, thật đúng là không nhất định có thể tìm tới.
Tiệm bán thuốc Từ Ký cũng không lớn, hơn nữa làm cho người ta có một cảm giác cũ kỹ, cửa sổ làm bằng gỗ cổ, ở trong đô thị, xem như tồn tại ít có, phía trên là một tấm biển lớn, viết tiệm bán thuốc Từ Ký, chính là chỗ này, trong nội tâm Lâm Dật Hiên một hồi nghi hoặc, cũng không biết bên trong tiệm bán thuốc này có dược liệu hay không.
Đi vào tiệm bán thuốc, liền truyền đến một vị thuốc Đông y dày đặc, xem bố trí bên trong cũng không rộng lắm, bốn phía là tủ thuốc thành sắp xếp, mà lúc này trước một cái bàn bát tiên chính giữa tiệm bán thuốc, một lão giả râu tóc trắng phau đang đeo một bộ kính lão, chậm rãi nhìn quyển sách trên tay.
Lỗ tai Lão giả tựa hồ hết sức linh mẫn, Lâm Dật Hiên mới vừa vào, hắn liền ngẩng đầu lên, mang theo vẻ mặt cười ôn hòa, nói ra:
- Tiểu tử, đến khám bệnh? Hay là tới bốc thuốc?
- Cháu đến tìm ba vị thuốc, tiệm bán thuốc khác cháu tìm vài nhà đều không có, nghe nói nơi đây có thể có, cho nên cháu tới đây nhìn xem.

Lâm Dật Hiên chậm rãi đi vào, không thể không nói, tuy lão giả này niên kỷ lớn, nhưng mà làm cho người ta có một cảm giác vô cùng tinh thần.
- Ba vị thuốc gì?
Lão giả chậm rãi buông sách xuống, sau đó hướng về Lâm Dật Hiên nói.
Lâm Dật Hiên trực tiếp đem giấy viết ba vị thuốc bỏ vào trước mặt lão giả.
Lão giả nhìn xem ba vị thuốc trên giấy, vừa cười vừa nói:
- Ba vị thuốc này hiện tại người bình thường dùng đều rất ít rồi, thậm chí đại đa số người nghe nói cũng chưa nghe nói qua, không nghĩ tới ngươi vậy mà biết rõ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.