Lăng Thiên Mộng Huyễn

Chương 178: Con mồi cùng nghịch tập




Người so với nữ tử mạnh mẽ hơn nhiều cũng bị chất độc kia giết chết, xem ra lần này thật đúng là đến một đại phiền toái.
- Võ công của hắn cũng không phải đặc biệt cao, nhưng mà hắn có một năng lực đặc thù, dùng một loại tơ mỏng không thể nhận ra trực tiếp phá vỡ chân khí, coi như là thân thể thể tu, nếu như không có đạt tới tiêu chuẩn nhất định mà nói, cũng sẽ bị tơ mỏng kia đâm rách, mà phía trên tơ mỏng có một loại kịch độc, chỉ cần dính vào một chút, như vậy sẽ khiến chân khí không cách nào vận hành, cũng chậm rãi làm cho thân thể mất đi lực lượng, tơ mỏng kia mắt thường hầu như nhìn không tới, cho nên khó lòng phòng bị.
Nữ tử than nhẹ một tiếng, xem ra nàng chính là vì cái này mới thất bại.
- Ngươi mau chạy đi, dùng khinh công của ngươi muốn chạy trốn khỏi Độc Hậu rất đơn giản, không cần phải vì ta mà liên lụy, giúp ta cùng chết.
Nữ tử nhìn Lâm Dật Hiên nhàn nhạt nói.
- Trốn? Cho dù muốn chạy trốn cũng là cùng một chỗ trốn, tin tưởng Độc Hậu kia cũng đuổi không kịp.
Lâm Dật Hiên nhẹ nhàng cười cười, cũng không có để ở trong lòng.
- Không có tác dụng đâu, chỉ cần là người đã giao thủ cùng Độc Hậu, đều không thể tránh được hắn truy kích, dù là ngươi chạy xa bao nhiêu, hắn đều có biện pháp tìm được ngươi, cuối cùng không biết lúc nào, hắn sẽ ở thời điểm ngươi không có phòng bị cho ngươi một kích trí mạng.

Nữ tử nhẹ nhàng lắc đầu.
- Yên tâm đi, chúng ta ai cũng không cần trốn, đến lúc đó còn không nhất định ai phải trốn đâu.
Lâm Dật Hiên cười nhạt một tiếng, tơ mỏng có thể xuyên thấu chân khí, không biết có thể xuyên thấu được dị năng hay không.
- Vì cái gì không chạy, chẳng lẽ bỏ đi vùng vẫy sao?
Đúng lúc này thanh âm bất âm bất dương kia của Độc Hậu từ một bên truyền đến, sau đó liền chứng kiến thân hình Độc Hậu như là nữ tử uốn éo mông đi tới, nhìn bộ dạng của Độc Hậu, Lâm Dật Hiên không khỏi nghĩ đến, những cường giả kia bị trúng độc, sau đó bị đánh bại không phải là trước bị độc sau bị cái này giày vò, mới bị Độc Hậu thừa cơ giết a.
- Ngươi tựa hồ rất hy vọng chúng ta trốn?
Lâm Dật Hiên cưỡng chế xúc động buồn nôn trong nội tâm, vẻ mặt lạnh nhạt nói.
- Đương nhiên, chậm rãi truy đuổi trêu đùa con mồi, nhìn xem con mồi hoảng sợ chạy trốn tứ phía, ngươi chẳng lẽ không cảm thấy được đó là sự tình có thể làm cho người hưng phấn sao?
Độc Hậu lè lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm khóe miệng, lộ ra một tia khát máu vui vẻ.
- Có khi nào ngươi trở thành con mồi chưa?
Lâm Dật Hiên đột nhiên phản hỏi một câu, điều này cũng làm cho Độc Hậu có chút ngơ ngác, sau đó hắn lắc đầu khinh thường mà cười một tiếng, sau đó nói:
- Trên đời này người võ công so với ta cao hơn có rất nhiều, người để cho ta không địch lại đào tẩu càng là đếm không hết, nhưng lại chưa từng có ai dám coi ta trở thành con mồi.
Độc Hậu cười vô cùng tự tin, không sai, hắn chính là một độc xà mang theo cực độc, hơn nữa là một độc xà hết sức giảo hoạt, coi như là thợ săn càng lợi hại, cũng không dám dám nói tránh thoát độc xà cắn ngược lại, càng không nghĩ qua là không có bắt được con mồi, ngược lại đưa mệnh của mình.
- Tốt rồi, rảnh rỗi nói quá nhiều rồi, các ngươi đã bỏ chạy trốn, như vậy liền đi chết đi.
Sắc mặt Độc Hậu đột nhiên biến đổi, sau đó tay vung lên về hướng Lâm Dật Hiên, lập tức Lâm Dật Hiên liền cảm giác được một cổ kình phong rất mạnh hướng mình đánh úp lại.
Đáng chết, nội lực thật mạnh, Lâm Dật Hiên trực tiếp lôi kéo nữ tử sau lưng tránh đi, vừa rồi nữ tử kia không phải nói võ công Độc Hậu không phải cao sao? Vì cái gì hắn cảm giác nội lực của Độc Hậu còn phía trên hắn chứ?
Được rồi, nhất định là nữ tử dùng ánh mắt của nàng nói, dùng võ công bản thân nữ tử xem Độc Hậu mà nói, đích thật là như thế.
Bất quá thực cho rằng chút bổn sự ấy có thể làm gì được mẹ nó? Lâm Dật Hiên lạnh lùng cười cười, sau khi đem nữ tử phóng tới một bên, lập tức vọt tới Độc Hậu, bất quá đúng lúc này nữ tử sau lưng đột nhiên kinh sợ kêu một tiếng:
- Cẩn thận.
Lâm Dật Hiên khẽ giật mình, nhìn mọi nơi một chút cũng không có phát hiện dị thường gì, bất quá lực cảm giác kinh người cũng đồng dạng báo hiệu hắn nguy hiểm, không kịp nghĩ nhiều, Lâm Dật Hiên lập tức biến mất tại chỗ, lúc Lâm Dật Hiên biến mất, lập tức địa phương Lâm Dật Hiên vừa đứng đột nhiên nổ bung vô số lỗ kim lớn nhỏ, sau đó một hồi bụi mù từ trên mặt đất bay múa.
Lâm Dật Hiên đứng cách mấy chục thước, mượn bụi mù kia cùng ánh mặt trời phản xạ, mới nhìn đến vô số dây tuyến đặc biệt nhỏ trực tiếp cắm tới nơi hắn vừa đứng, hiển nhiên những tơ mỏng hầu như nhìn không thấy kia chính là vũ khí của Độc Hậu, vô thanh vô tức, hơn nữa mắt thường khó gặp, còn có chứa lực xuyên thấu siêu cường, cùng với năng lực phá giải chân khí, trách không được nhiều cao thủ chết trong tay của hắn, nếu như không phải mới vừa rồi hắn trốn nhanhmà nói, hiện tại chỉ sợ đã bị những cái kia đâm trúng, phải biết rõ dây nhỏ kia có kèm theo chân khí cường đại, càng mang theo kịch độc vô cùng mãnh liệt, nếu như bị đâm trúng, kết quả của hắn có thể nghĩ.
Mà hết thảy này đều là ở dưới tình huống Lâm Dật Hiên đã có phòng bị, phải biết rõ Độc Hậu là một sát thủ, hắn am hiểu ẩn nấp cùng ám sát, nếu hắn núp trong bóng tối đối phó một người, cái kia thật đúng là khó lòng phòng bị.

Lúc này Lâm Dật Hiên không khỏi âm thầm may mắn Độc Hậu coi thường mình, nếu không nhất định bị Độc Hậu ám sát mà nói, như vậy hy vọng hắn sống sót là hết sức xa vời.
- Không thể không thừa nhận, ngươi là tiểu bối có khinh công cao nhất ta đã thấy, coi như là một ít Lão Quỷ, tốc độ cũng chưa chắc nhanh như ngươi.
Độc Hậu thấy một kích không có đắc thủ, cũng không thấy hắn hoạt động như thế nào, những tơ mỏng kia liền lập tức biến mất.
Lâm Dật Hiên biết rõ cái kia cũng không phải biến mất, mà là bị Độc Hậu thu trở về, những tơ mỏng kia bản thân là rất khó nhìn thấy, hơn nữa tốc độ Độc Hậu thu hồi cực nhanh, cho nên mới tạo thành hiện tượng những tơ mỏng kia đột nhiên biến mất.
- Bất quá như vậy mới có hứng thú, bắt con mồi quá đơn giản làm cho người ta mất hứng, con mồi khó khăn mới làm cho người có hứng thú.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.