Lăng Thiên Mộng Huyễn

Chương 162: Vương Ngữ Yên khỏi hẳn




Chương 162: Vương Ngữ Yên khỏi hẳn
Lâm Dật Hiên nhàn nhạt nhìn Mộ Dung Phục một cái, sau đó trực tiếp đi về phương hướng các nàng Vương Ngữ Yên, mà Mộ Dung Phục nhìn bóng lưng Lâm Dật Hiên, hai đấm một hồi nắm chặt, chẳng qua là sau một lúc lâu, hắn lại thả hai đấm, ánh mắt lập loè không hiểu, không biết suy nghĩ cái gì.
- Đa tạ Lâm công tử cứu công tử nhà ta.
Lâm Dật Hiên vừa về đến, A Chu liền hướng Lâm Dật Hiên nói lời cảm tạ.
- Nàng không cần cám ơn, điều kiện nàng nói, ta mới có thể đi cứu hắn, còn nữa, từ giờ trở đi, nàng cùng Mộ Dung gia không còn quan hệ.
Lâm Dật Hiên nhàn nhạt mở miệng nói.
A Chu nao nao, sau đó nhẹ nhàng gật đầu, vừa rồi nàng đã nói qua, chỉ cần Lâm Dật Hiên cứu Mộ Dung Phục, mình coi như là làm trâu làm ngựa cho Lâm Dật Hiên cũng nguyện ý, hiện tại Mộ Dung Phục đã cứu ra rồi, nàng tự nhiên phải thực hiện hứa hẹn.
- Biểu ca, ngươi không sao chứ.
- Công tử, ngươi có chuyện gì không.

Lúc này Vương Ngữ Yên cùng A Bích đồng loạt đi đến trước người Mộ Dung Phục, vẻ mặt quan tâm hỏi thăm.
Sắc mặt Mộ Dung Phục hơi có chút trắng bệch, sau khi mấy người chứng kiến Vương Ngữ Yên, vốn là khẽ giật mình, sau đó treo lên một tia ý cười nhàn nhạt, nói ra:
- Không có việc gì, chút thương nhỏ này không có trở ngại.
- Không có trở ngại? Hảo tâm nhắc nhở ngươi một câu, xương cốt ở vai của ngươi đã bị đánh nát, nếu như không hảo hảo trị liệu, như vậy cánh tay này sẽ phế đi.
Lâm Dật Hiên nhàn nhạt nhìn Mộ Dung Phục một cái, một chưởng kia của Kiều Phong như thế nào dễ tiếp như vậy, coi như là Mộ Dung Phục hóa giải đại bộ phận chưởng lực của Kiều Phong, nhưng mà chưởng lực còn lại cũng đầy đủ đánh nát xương cốt bả vai Mộ Dung Phục rồi.
Mộ Dung Phục nghe Lâm Dật Hiên nói, sắc mặt lại là tái đi, nhưng sau đó hắn khẽ cười nói:
- Đa tạ nhắc nhở.
Nhìn dáng vẻ của hắn tựa hồ cũng không quá tin tưởng Lâm Dật Hiên nói.
- Lâm công tử, ngươi có thể giúp đỡ biểu ca ta khám và chữa bệnh không?
Vương Ngữ Yên nhìn về phía Lâm Dật Hiên, nhẹ nhàng nói ra, nàng cũng ít nhiều biết một ít về sự tích của Lâm Dật Hiên, tự nhiên cũng đã biết rõ Lâm Dật Hiên lợi hại, nếu như Lâm Dật Hiên nói như thế, vậy khẳng định sẽ có việc này.
- Tại sao Tta phải giúp hắn?
Lâm Dật Hiên cười nhạt một tiếng nói, sau đó trực tiếp đối với A Chu ở một bên nói ra:
- Ngươi nói làm trâu làm ngựa thì không cần, cùng với nguyên lai giống nhau, ở bên cạnh ta làm một nha hoàn a.
Mộ Dung Phục nghe được Lâm Dật Hiên nói mà khẽ giật mình, có chút không rõ ràng cho lắm, không đợi hắn đặt câu hỏi, A Bích ở một bên liền đem tình huống nói một lần, sau khi Mộ Dung Phục nghe xong, sắc mặt thay đổi một lần, sau đó cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.
- Vâng.
A Chu nhẹ nhàng gật đầu, đối với nàng mà nói, làm thị nữ bên người Lâm Dật Hiên cũng chưa hẳn không là một chuyện tốt, lúc trước cầu Lâm Dật Hiên xuất thủ cứu tánh mạng Mộ Dung Phục, xem như báo ân Mộ Dung gia thu dưỡng, chẳng qua là những năm này Mộ Dung gia đối với nàng quả thật không tệ, cho nên trong nội tâm nàng vẫn còn có chút không muốn.
- Nàng đi ra đi cũng đi qua, bây giờ lập tức quay về khách sạn.
Lâm Dật Hiên đi đến trước người Vương Ngữ Yên, nhàn nhạt nói, Lâm Dật Hiên cũng không muốn xảy ra ngoài ý muốn gì, nếu không tình huống của Vương Ngữ Yên sẽ càng trở nên bị động, hắn còn muốn mau chóng trị tốt tình huống của Vương Ngữ Yên, mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, sau đó lại mang Đoàn Dự về Đại Lý.
Nghĩ đến Đoàn Dự, Lâm Dật Hiên không khỏi nhìn lướt qua Đoàn Dự đứng cách đó không xa, chỉ thấy lúc này thần sắc hắn có chút phức tạp mà nhìn Vương Ngữ Yên cùng Mộ Dung Phục, Lâm Dật Hiên than nhẹ một tiếng, đối với Đoàn Dự, hắn đã hoàn toàn vô lực rồi.
Vương Ngữ Yên khó được thuận theo nhẹ gật đầu, dùng thanh âm nhẹ nhàng nói:
- Làm phiền Lâm công tử phí tâm, Ngữ Yên sẽ trở về.
Lâm Dật Hiên có một ít kinh ngạc, Vương Ngữ Yên như thế nào đột nhiên trở nên dễ nói chuyện như vậy? Chẳng lẽ là bởi vì Mộ Dung Phục, Lâm Dật Hiên thật đúng là đã đoán đúng, lúc trước Vương Ngữ Yên bài xích đối với Lâm Dật Hiên, một là vì bị Lâm Dật Hiên nhìn thân thể, trong nội tâm thủy chung có khúc mắc, hai là nàng đi ra chính là vì tìm biểu ca của nàng, cho nên không muốn ở trong khách sạn ngoan ngoãn chờ.
Mà bây giờ Vương Ngữ Yên cũng biết, tuy Lâm Dật Hiên nóng nảy có chút cổ quái, nhưng không phải là người xấu, hơn nữa Mộ Dung Phục cũng tìm được, cho nên tâm tình của nàng liền yên tĩnh trở lại.
Trên đường trở về, Lâm Dật Hiên cũng không có trông thấy A Tử, hiển nhiên nàng là thừa dịp này chạy trốn, bất quá Lâm Dật Hiên cũng không có để ý, tin tưởng không bao lâu A Tử sẽ trở lại, A Tử đào tẩu nằm trong Lâm Dật Hiên dự liệu, cho nên hắn đã sớm có phòng bị.
Quả nhiên buổi tối đến, cửa phòng Lâm Dật Hiên đột nhiên được mở ra, vẻ mặt A Tử đau khổ đi đến, lúc này khuôn mặt đáng yêu nhỏ nhắn của nàng sắp nhăn đến cùng nhau, chứng kiến Lâm Dật Hiên, nàng đi thẳng tới trước người Lâm Dật Hiên, hai tay lôi kéo ống tay áo của hắn, cầu khẩn nói:

- Mau giúp ta, ta không dám nữa, không dám nữa.
Lâm Dật Hiên nhìn bộ dạng A Tử, cười nhạt một tiếng, thò tay nhẹ nhàng điểm trên người A Tử hai cái, lập tức sắc mặt A Tử liền bình phục lại.
- Không quan hệ, ngươi có thể tiếp tục chạy trốn, bất quá lần này chỉ là một cảnh cáo, lần sau sẽ biến thành bộ dáng gì nữa, ta sẽ không biết rồi.
Lâm Dật Hiên đối với A Tử cười nhạt nói.
Mà A Tử chứng kiến dáng tươi cười của Lâm Dật Hiên, liền nói cũng không dám nữa, bề bộn chạy ra khỏi phòng Lâm Dật Hiên, phảng phất Lâm Dật Hiên là ác quỷ vậy.
Lâm Dật Hiên lưu lại trong khách sạn ba ngày, trong vòng ba ngày này Lâm Dật Hiên hầu như đều là ở một chỗ cùng Vương Ngữ Yên, trải qua mấy ngày điều trị, chân khí của Vương Ngữ Yên hoàn toàn ở trong phạm vi khống chế, chỉ cần không có bất ngờ gì xảy ra, tin tưởng dùng không được bao lâu là có thể chữa khỏi cho Vương Ngữ Yên.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.