Lăng Thiên Mộng Huyễn

Chương 116: Nhân quả báo ứng




Sau khi Lâm Dật Hiên cầm Hóa Công đại pháp, vui vẻ trên khóe miệng của Lưu Phương Tử càng đậm, hắn chẳng thể nghĩ tới Lâm Dật Hiên dễ dàng liền bị lừa như vậy, hắn lấy ra bí tịch đâu phải là Hóa Công đại pháp gì, cái kia chỉ là Độc Kinh bình thường của Tinh Tú Phái bọn hắn mà thôi, bất quá hắn thay hình đổi dạng, thay đổi mặt bìa là Hóa Công đại pháp, đồng thời ở phía trên cũng thoa lên kịch độc, kịch độc kia vô cùng lợi hại, chỉ cần đụng phải một điểm, sẽ trực tiếp từ làn da xâm nhập huyết dịch. Nếu như không có giải dược của hắn mà nói, không dùng được thời gian uống cạn một chung trà, Lâm Dật Hiên sẽ chết bất đắc kỳ tử.
Hắn dùng loại phương pháp này đã âm chết mấy người võ công cao cường hơn hắn, hiện tại hắn chỉ cần chờ một chốc một lát, Lâm Dật Hiên sẽ chết vì kịch độc.
Lâm Dật Hiên cầm qua quyển sách, chậm rãi mở ra, thời điểm nhìn đến bên trong chẳng qua là một ít phương pháp phối trí độc dược cùng giải độc, lông mày hắn nhíu chặt lại, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Lưu Phương Tử đang cười mà không phải cười, Lâm Dật Hiên lạnh lùng nói ra:
- Ngươi đây là đang tự tìm phiền toái.
Tuy Lâm Dật Hiên nghĩ tới Hóa Công đại pháp sẽ không dễ dàng tới tay như vậy, nhưng không nghĩ tới Lưu Phương Tử vậy mà cầm một quyển Độc Kinh đến lừa gạt hắn, điều này làm cho Lâm Dật Hiên thất vọng, đồng thời trong nội tâm cũng bay lên một cổ lửa giận.
- Cũng không phải là ta tìm phiền toái, ta chỉ là tự cứu mình mà thôi, bây giờ ngươi đã trúng độc của ta, tin tưởng hiện tại nội lực đã vận lên không được rồi, lại không cần nửa khắc, ngươi sẽ độc phát nhân vong.
Lưu Phương Tử nói thoáng một phát, cảm giác bây giờ độc tính trên người Lâm Dật Hiên có lẽ đã phát tác, liền đem bộ dáng khiếp đảm đổi đi, thay vào đó là một bộ vui vẻ quỷ kế thực hiện được.

- Phanh...
Lưu Phương Tử vui vẻ còn không có thu liễm, liền chứng kiến một đạo hắc ảnh trực tiếp đến trước mắt, sau đó Lưu Phương Tử cảm thấy trên mặt một hồi kịch liệt đau nhức, cả người trực tiếp bị một cổ lực lượng khổng lồ rút bay ra ngoài.
Lâm Dật Hiên nhẹ nhàng thu hồi chân vừa đá Lưu Phương Tử, khóe miệng treo lên một tia cười lạnh, nói:
- Võ công đệ tử Tinh Tú Phái không được tốt lắm, nhưng mà bổn sự hạ độc ta còn là biết rõ một chút, ngươi cho là đồ đạc của ngươi ta làm sao có thể không đề phòng, ngươi không khỏi cũng quá coi thường ta đi.
Phải biết rõ Lâm Dật Hiên có chức nghiệp thần y, cái kia không chỉ là một bài trí, mặc dù đối với dụng độc hắn cũng không tinh thông, nhưng đối với phòng độc giải độc như thế nào, Lâm Dật Hiên vẫn là hết sức lợi hại, vừa rồi thời điểm Lưu Phương Tử lấy sách ra, Lâm Dật Hiên liền phát giác được phía trên có độc, bất quá chân khí của Lâm Dật Hiên đối với ức chế độc tính có tác dụng rất tốt, chỉ cần vận chân khí lên tay, liền không sợ kịch độc này xâm nhập.
Lưu Phương Tử thấy Lâm Dật Hiên vậy mà không có trúng độc, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, hắn giãy dụa từ trên mặt đất bò lên, sau đó lảo đảo chạy về phương xa, nhìn bộ dạng bối rối kia của hắn, hiển nhiên là muốn rời Lâm Dật Hiên càng xa càng tốt.
Nhưng mà tốc độ của Lưu Phương Tử sao có thể so sánh với Lâm Dật Hiên, chỉ thấy thân hình Lâm Dật Hiên khẽ động, liền trực tiếp chắn trước người Lưu Phương Tử, sau đó đột nhiên một cước đá trúng ngực Lưu Phương Tử, Lưu Phương Tử kêu thảm một tiếng, trực tiếp bay ngược ra ngoài.

Lâm Dật Hiên chậm rãi đi về hướng Lưu Phương Tử té trên mặt đất, liên tục giãy dụa, một cước này của hắn cũng không dùng bao nhiêu lực, cho nên không đủ để lấy tánh mạng Lưu Phương Tử, Lâm Dật Hiên cũng không muốn giết Lưu Phương Tử, vừa rồi Lưu Phương Tử dám trêu đùa hắn, cầm Độc Kinh giả Hóa Công đại pháp cho hắn, làm cho hắn cao hứng hụt một hồi, khoản sổ sách này, Lâm Dật Hiên tự nhiên phải chậm rãi tính toán.
- Thiếu hiệp, tha cho ta đi, ta có thể đi giúp ngươi trộm Hóa Công đại pháp chính thức, chỉ cần ngươi tha ta, ta sẽ giúp ngươi trộm tất cả công pháp của Tinh Tú Phái đến.
Lưu Phương Tử thấy mình chạy lại chạy không được, đánh lại đánh không lại, liền bắt đầu cầu xin tha thứ.
- Không cần, ta đối với võ công của Tinh Tú Phái không có hứng thú.
Lâm Dật Hiên cười lạnh một tiếng, lời này ngược lại là thật, võ công Tinh Tú Phái bắt nguồn từ Tiêu Dao phái, đương nhiên Đinh Xuân Thu cũng có sáng chế một ít võ công độc ác của mình, bất quá những công phu này đã sớm đi lên tà môn, Lâm Dật Hiên tu luyện mà nói, tệ lớn hơn lợi.
- Hơn nữa coi như là cảm thấy hứng thú, ta cũng sẽ tự mình đi lấy, không cần nhờ ngươi giúp đỡ, hiện tại ta sẽ trêu đùa với ngươi một chút.
Lâm Dật Hiên nhẹ nhàng xé bì bản Hóa Công đại pháp giả xuống, tất cả kịch độc của quyển sách này nằm ở trên bìa, Lâm Dật Hiên cầm lấy bìa trực tiếp đi tới bên cạnh Lưu Phương Tử, khẽ cười nói:
- Ngươi đã thích hạ độc như vậy, vậy nếm thử độc dược của mình lợi hại hay không.
Lâm Dật Hiên trực tiếp xé nát một tờ bìa, sau đó cưỡng ép mở miệng Lưu Phương Tử ra, chậm rãi đem chút ít mảnh vỡ bỏ vào trong miệng Lưu Phương Tử.
Lưu Phương Tử thấy thế, trước mắt lộ ra một tia hoảng sợ, tuy hắn ăn giải dược, nhưng mà giải dược kia cũng chỉ có thể làm cho hắn ở lúc cầm sách vô sự, không thể cam đoan hắn nuốt độc dược vào còn có thể bình an, mắt thấy Lâm Dật Hiên muốn bỏ mảnh vụn phong bìa có bôi kịch độc vào trong miệng của mình, Lưu Phương Tử liền bắt đầu vùng vẫy lên, dốc sức liều mạng muốn tránh thoát Lâm Dật Hiên khống chế.
Nhưng mà lực lượng của Lâm Dật Hiên rất lớn, Lưu Phương Tử sao có khả năng giãy giụa, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn tất cả mảnh vụn đều bị Lâm Dật Hiên mạnh mẽ nhét vào trong miệng.
Sau khi nhét mảnh vụn có kịch độc vào trong miệng Lưu Phương Tử, Lâm Dật Hiên nhẹ nhàng điểm vào một huyệt đạo của hắn thoáng một phát, dưới huyệt đạo kia áp bách, Lưu Phương Tử thoáng cái nuốt xuống tất cả mảnh vụn.
Lúc này Lâm Dật Hiên mới buông Lưu Phương Tử ra, chậm rãi đứng dậy, cười cười nhìn Lưu Phương Tử.
Lưu Phương Tử vừa được Lâm Dật Hiên buông áp chế, liền vội giãy giụa lấy đứng dậy, sau đó thò tay phóng tới trong miệng, dốc sức liều mạng móc cổ họng của mình, hiển nhiên là muốn nhổ tất cả mảnh vụn mình ăn vào đi ra, nhưng mà lưu tử làm một hồi về sau, cũng không có nhổ ra mảnh vụn, ngược lại tại đó nôn ra một trận.
Nhìn bộ dạng của Lưu Phương Tử, Lâm Dật Hiên lạnh lùng cười cười, vừa rồi hắn điểm huyệt đạo là có môn đạo đấy, tuy hắn còn không làm được thủ pháp điểm huyệt chính thức, nhưng mà để cho Lưu Phương Tử không cách nào đem nhổ đồ vật ra, vẫn có thể làm được.

Ngay thời điểm Lưu Phương Tử không ngừng muốn nhổ chút ít mảnh vụn đi ra, trong lúc đó sắc mặt của hắn biến đổi lớn, sau đó mồ hôi to như hạt đậu từ gương mặt không ngừng chảy xuống, miệng hắn sâu sắc mở ra, tựa hồ muốn phát ra tiếng kêu, nhưng một điểm thanh âm cũng không phát ra được.
Sau đó Lâm Dật Hiên liền chứng kiến trong mắt Lưu Phương Tử nhanh chóng sung huyết, con mắt huyết hồng đáng sợ, một cổ yêu dị dần hiện ra.
Lưu Phương Tử không giãy dụa nữa, Lâm Dật Hiên liền chứng kiến thân thể Lưu Phương Tử vậy mà nhanh chóng khô quắt xuống, phảng phất huyết nhục trong cơ thể Lưu Phương Tử đều bị cái gì ăn mòn đi.
Chỉ chốc lát sau, da trên người Lưu Phương Tử cũng từ trong tới ngoài bắt đầu chậm rãi hòa tan, như là nhựa plastic bị hỏa thiêu đốt, chẳng qua là trong giây lát, huyết nhục toàn thân Lưu Phương Tử đều bị ăn mòn, tại chỗ chỉ còn lại một cỗ thi cốt đen kịt, phía trên tản ra từng trận tanh tưởi.
Chứng kiến thảm trạng của Lưu Phương Tử, đồng tử trong mắt Lâm Dật Hiên có chút co rụt thoáng một phát, hắn chẳng thể nghĩ tới độc dược của Lưu Phương Tử vậy mà bá đạo như vậy, ăn mòn sạch sẽ tất cả huyết nhục, quả thực là khủng khiếp.
Lưu Phương Tử này chết trong độc dược của mình, có tính toán là nhân quả báo ứng hay không? Khóe miệng Lâm Dật Hiên hơi hơi lộ ra một nụ cười khổ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.