Lăng Thiên Mộng Huyễn

Chương 114: Đệ tử Tinh Tú Phái




- Lão hủ cho dù chết, cũng sẽ không khuất phục trước tiểu nhân hèn hạ các ngươi.
Sắc mặt lão giả kia hơi có chút hắc tím, nhưng mà hắn vẫn là một bộ thong dong bất khuất.
- Lão tiểu tử, cho dù ngươi muốn chết, cũng phải vì hai đứa con trai của ngươi cân nhắc thoáng một phát, bọn hắn đều rất trẻ tuổi, nếu là chết như vậy, không phải rất đáng tiếc sao?
Lúc trước người mở miệng nọ vẻ mặt ngả ngớn nói.
- Tuy chúng ta không là anh hùng hào kiệt gì, nhưng cũng không phải hạng người ham sống sợ chết, những tiểu nhân hèn hạ các ngươi, một ngày nào đó cũng bị báo ứng.
Lúc này một thanh niên rất trẻ bên cạnh lão giả vẻ mặt chính khí quát khẽ, tựa hồ sớm đã không để ý sinh tử.
- Hừ, các ngươi cho rằng chết là chuyện đơn giản như vậy sao? Nói cho các ngươi biết, trúng độc của sư huynh ta, thân thể của các ngươi sẽ từng điểm từng điểm thối rữa, sẽ không nhất thời chết đi, mà là một mực chờ tới mặt ngoài thân thể đều thối rữa hết, sau đó ăn mòn đến tạng phủ, các ngươi mới có thể thê thảm chết đi.

Người nọ thấy vẻ mặt thanh niên nghiêm nghị, không khỏi hừ nhẹ một tiếng.
Nghe được người nọ nói, lão giả còn có hai thanh niên kia sắc mặt thay đổi một lần, nhìn ra được bọn hắn đối với chết kiểu này, cũng có sợ hãi rất sâu.
- Sư huynh, mau nhìn, phía trên có người.
Đúng lúc này có một cái phát hiện Lâm Dật Hiên từ không trung bay xuống, vội vàng nói cho thanh niên nam tử đầu lĩnh chính giữa tám người kia.
Sư huynh kia nghe được sư đệ ở bên cạnh nói xong, không khỏi ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy lúc này Lâm Dật Hiên vẫn còn mấy chục thước trên không trung, thân thể như là lông vũ, không có sức nặng bay xuống, chỉnh thể làm cho người ta cảm giác phảng phất như là tiên lạc bụi trần.
Khinh công thật cao! Đây là ý nghĩ trong lòng những người ở đây, nhìn bộ dạng người kia tựa hồ là từ trên vách núi nhảy xuống, vách núi nơi đây cách mặt đất có mấy trăm trượng, từ địa phương cao như vậy nhảy xuống, mà như Hồng Vũ bay xuống, phần khinh công này quả nhiên là tuyệt thế.
Chẳng qua là trong chốc lát, Lâm Dật Hiên liền nhẹ nhàng phiêu lạc đến trên mặt đất, hắn nhàn nhạt nhìn hai bang người này một cái, sau đó trực tiếp đem ánh mắt dời về phía lão giả kia, trên người lão giả trúng độc, vô cùng âm độc, xem khí sắc lão giả kia, hắn tối đa cũng chỉ có thể chèo chống trên nửa giờ, nửa giờ thoáng qua, hắn sẽ lập tức tử vong.
Bất quá trong nội tâm Lâm Dật Hiên không khỏi nhẹ nhàng cảm khái, hắn rơi xuống nơi này thật đúng là vừa vặn, vậy mà vừa vặn rơi vào hai bang người tranh chấp, người ở bên ngoài xem ra, Lâm Dật Hiên tựa hồ cố ý nhúng tay sự tình hai nhóm người này.
Sau khi Lâm Dật Hiên rơi xuống, tất cả mọi người đều giật mình, bọn hắn như thế nào cũng không nghĩ tới người có được khinh công cao tuyệt như thế, dĩ nhiên là một thiếu niên, hơn nữa thiếu niên này ăn mặc hết sức quái dị, không giống cách ăn mặc của Trung Nguyên.
- Vị thiểu hiệp kia, tại hạ là môn hạ đệ tử Lưu Phương Tử của Tinh Tú lão tiên Tinh Tú Phái, ba người này chính là Tinh Tú lão tiên nói rõ ắt phải chết, mong thiếu hiệp dời bước.
Nam tử đầu lĩnh trong tám người hướng về Lâm Dật Hiên cẩn thận nói, hắn vô cùng kiêng kị khinh công của Lâm Dật Hiên, khinh công cao tuyệt như thế, thân thủ nhất định sẽ rất cao minh, cho nên hắn trực tiếp lấy ra uy danh của sư phụ hắn, dùng hung danh của sư phụ hắn trên giang hồ, nghĩ đến có rất ít người dám trêu đến trên đầu của hắn.
Lâm Dật Hiên nhìn tám người trước mắt này không khỏi vui vẻ, nguyên lai bọn hắn chính là người Tinh Tú Phái a, hắn nhớ rõ bên trong nhiệm vụ của hắn có một nhiệm vụ giết chết đệ tử Tinh Tú Phái, tổng cộng cần phải giết chết mười tên đệ tử Tinh Tú Phái, vốn Lâm Dật Hiên không biết mình có thể gặp được đệ tử Tinh Tú Phái hay không, cho nên một mực không có tiếp nhiệm vụ kia, hiện tại trước mắt liền xuất hiện tám đệ tử Tinh Tú Phái, xem ra nhiệm vụ này, hắn không tiếp không thể.
- Ta vốn ngủ ở trên núi, nhưng ngươi cãi nhau ở chỗ này làm ta thức tỉnh, việc này các ngươi cũng nên cho ta một cái công đạo a.
Lâm Dật Hiên nhàn nhạt nhìn về phía Lưu Phương Tử.
- Không biết thiếu hiệp muốn cái gì?
Lưu Phương Tử đầy mặt mỉm cười hỏi thăm, hắn biết rõ đánh thức Lâm Dật Hiên đều là nói dối, nơi này cách đỉnh núi có mấy trăm trượng, hơn nữa chỗ cao còn có gió núi mãnh liệt, thanh âm của bọn hắn làm sao có thể đánh thức người trên đó, sở dĩ Lâm Dật Hiên nói như vậy, đích thị là muốn quản nhàn sự nơi đây rồi, mà vừa rồi hắn đã báo ra tên tuổi Tinh Tú lão tiên, thiếu niên này lại không lộ nửa phần sợ hãi, hiển nhiên là không sợ sư phụ hắn, cho nên tình huống hiện tại này không khỏi làm trong lòng hắn có chút bồn chồn.
Lâm Dật Hiên mỉm cười, vừa muốn nói chuyện, nhưng đột nhiên cảm giác một đạo lục mang hiện lên trước mắt, lập tức liền đến trước người Lâm Dật Hiên, Lâm Dật Hiên cả kinh, Véc-tơ Hoạt Động lập tức phát động, lục mang kia bỗng nhiên dừng lại trước người của Lâm Dật Hiên, đó là một cây châm dài nhỏ, phía trên hiện ra một tia màu xanh lá quỷ dị, hiển nhiên là bôi kịch độc, nếu không phải hắn phản ứng cực nhanh, chỉ sợ châm này đã chọc vào trên người hắn, dùng công phu dụng độc của Tinh Tú Phái mà xem, nếu hắn trúng châm này, chỉ sợ là khó có kết cục tốt.
Lưu Phương Tử vốn cho là một kích này có thể trực tiếp giết chết Lâm Dật Hiên, hắn vừa thấy Lâm Dật Hiên thư giãn, trực tiếp ném Bích Lân châm mà sư phụ hắn cho hắn, trên Bích Lân châm này có kịch độc của máu Phong Hầu, võ công của ngươi có cao hơn nữa, cũng không kéo được nhất thời nửa khắc.
Thủ pháp ném của Lưu Phương Tử vô cùng che giấu, hơn nữa Bích Lân châm thật nhỏ khó gặp, tin tưởng cho dù Lâm Dật Hiên nhận ra, cũng không kịp né tránh. Nhưng mà hắn chẳng thể nghĩ tới Bích Lân châm vậy mà ngừng lại trước người Lâm Dật Hiên.
Chân khí hộ thể? Lưu Phương Tử lập tức nhớ tới sư phụ hắn thường xuyên nói một loại cảnh giới nội lực, có thể ở xung quanh người hình thành một cổ chân khí tráo, dùng để phòng thân, mà người có thể đạt tới loại cảnh giới này, không ai không phải là cao thủ tuyệt đỉnh đương thời.

Thiếu niên này vậy mà sẽ là cao thủ tuyệt đỉnh? Trong nháy mắt này Lưu Phương Tử cảm giác chân mình mềm nhũn, nhưng Lưu Phương Tử này coi như là nhanh trí, hắn con ngươi đảo một vòng, trực tiếp lấy ra một thiết cầu màu đen, sau đó trực tiếp ném tới Lâm Dật Hiên, lần này hắn cũng không có nhắm trúng Lâm Dật Hiên, mà là ném tới trên mặt đất phía trước Lâm Dật Hiên, thiết châu rơi xuống đất lập tức nổ tung lên, sau đó toát ra một cổ khói nhẹ, khói nhẹ rất nhanh tiêu tán, Lưu Phương Tử hét lớn một tiếng, nói:
- Người này đã trúng Hủ Thi Độc của ta, mọi người cùng nhau xông lên, giết chết người này, dương uy danh Tinh Tú Phái ta.
Mấy đệ tử Tinh Tú Phái nghe được Lâm Dật Hiên trúng Hủ Thi Độc, nguyên một đám tựa như ăn hết xuân dược, tròng mắt đỏ bừng lao đến Lâm Dật Hiên, đao kiếm trong tay trực tiếp vung qua Lâm Dật Hiên.
Mà lúc này Lưu Phương Tử thấy bảy người còn lại đã đi lên cuốn lấy Lâm Dật Hiên, liền trực tiếp quay người, hướng về phương xa chạy như bay, nhìn tư thế kia, hiển nhiên là dốc hết toàn lực.
Lâm Dật Hiên nhìn bảy người xông lên, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh, hắn đối với ý đồ của Lưu Phương Tử cũng đoán được, bất quá hắn cũng không có ngăn cản, bởi vì hắn nhìn ra được trong tám người này, võ công Lưu Phương Tử cao nhất, trình độ bảy người khác đều không được tốt lắm, Lưu Phương Tử ly khai, hắn thu thập mấy người kia sẽ càng dễ dàng một chút, đợi thu thập xong mấy người kia, lại truy Lưu Phương Tử cũng không muộn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.