Lăng Thiên Mộng Huyễn

Chương 110: Ngọc Thiền Kiếm tới tay




Bất quá làm cho Lâm Dật Hiên kỳ quái là, nữ tử thanh lệ này rõ ràng chính là nữ tử thanh lệ trong tiểu lâu thời điểm hắn lạc đường, lúc ấy hắn còn hướng nàng hỏi đường, theo lý thuyết đại tiểu thư này có lẽ cùng Hình Phóng rất quen thuộc mới đúng, tại sao trái lại giúp hắn. Chẳng lẽ đại tiểu thư trong tiểu lâu kia chính là Hiểu Hạm?
Trong nội tâm Lâm Dật Hiên đột nhiên toát ra một ý niệm trong đầu như vậy.
Nghĩ tới đây, Lâm Dật Hiên càng ngày càng cảm thấy có thể, Hiểu Hạm cũng được gọi là đại tiểu thư, thân phận tựa hồ cũng đồng dạng tôn quý, từ thái độ của Tôn Lỗi là có thể thấy được, Tôn Lỗi đối với Hiểu Hạm hết sức kính sợ.
- 5100 vạn lần thứ nhất.
- Xem ra đại tiểu thư đối với ngươi thật đúng là tốt, vậy mà phái người qua giúp ngươi.
Lúc này Tôn Lỗi thò người đến bên cạnh Lâm Dật Hiên, dùng thanh âm rất thấp nói.
Nghe được Tôn Lỗi nói, Lâm Dật Hiên liền minh bạch, đại tiểu thư hẳn là Hiểu Hạm không thể nghi ngờ, bất quá vì cái gì nàng tốt với mình như vậy? Hơn nữa từ vừa bắt đầu thật giống như nàng nhận thức hắn, bất quá lúc hắn hỏi Hiểu Hạm, Hiểu Hạm tránh không đáp mà thôi.
- 5100 vạn, lần thứ hai!
- 5100 vạn, lần thứ ba, thành giao!

Đúng lúc này đấu giá sư trên đài đã giải quyết dứt khoát rồi, Ngọc Thiền Kiếm này, rốt cục tới tay, mà Thượng Quan Tuyết Yên ngồi ở một bên rốt cục cũng thở dài một hơi, ban đầu vốn sắc mặt có chút trắng bệch, theo thời gian dần qua đã khôi phục bình thường, chẳng qua là trong ánh mắt nhìn về phía Lâm Dật Hiên, lại nhiều hơn một chút biến hóa.
- Cảm ơn ngươi.
Thượng Quan Tuyết Yên ở bên cạnh Lâm Dật Hiên, dùng thanh âm rất thấp nói ra.
Nghe được thanh âm này, Lâm Dật Hiên có chút ngơ ngác, đây là lần đầu tiên hắn nghe được Thượng Quan Tuyết Yên không dùng ngữ khí như băng kia nói chuyện, lại đối với hắn nói cám ơn, trong ấn tượng của hắn, Thượng Quan Tuyết Yên thuộc về cái loại người tương đối mạnh mẽ, thuộc về loại người trời sập không sợ hãi, hôm nay hắn cũng coi như thấy được mặt khác của Thượng Quan Tuyết Yên, nguyên lai nàng cũng có đồ vật quan tâm, cũng có thể dùng loại ôn nhu này nói chuyện.
- Ta muốn đi lấy Ngọc Thiền Kiếm về.
Ngữ khí của Thượng Quan Tuyết Yên lại khôi phục phần trong trẻo nhưng lạnh lùng kia, chẳng qua là lần này so bình thường thoáng thiếu đi một tia lãnh ý, không còn là bộ dạng cự nhân bên ngoài ngàn dặm rồi.
Lâm Dật Hiên đem ánh mắt nhìn về phía Tôn Lỗi, hắn cũng không biết buổi đấu giá này có thể trên đường lấy vật hay không.
Tôn Lỗi tự nhiên cũng nhìn ra tâm tư của Lâm Dật Hiên, hắn cười nói:
- Ta cùng các ngươi đi, hiện tại đấu giá hội vẫn chưa xong, muốn mang thứ đó đi, không phải quá dễ dàng.
Tuy Tôn Lỗi nói rất nhẹ nhàng, nhưng nhìn bộ dạng đã tính trước kia cảu hắn, liền biết việc này khó không được hắn.
- Vậy làm phiền.
Lâm Dật Hiên khẽ cười một tiếng, sau đó đứng dậy.
Mà lúc này Thượng Quan Tuyết Yên cũng hướng về Tôn Lỗi nói ra:
- Lần này còn phải đa tạ Tôn tổng rồi, nếu không phải Tôn tổng hỗ trợ, Ngọc Thiền Kiếm sẽ rơi vào tay người khác.
Lúc này Thượng Quan Tuyết Yên cũng khôi phục phần thong dong kia.
- Không sao, nếu ngươi là bằng hữu của Lâm huynh đệ, tự nhiên cũng là bằng hữu của ta, giữa bằng hữu tự nhiên phải hỗ trợ, cảm tạ cũng không cần nói.
Tôn Lỗi khẽ cười một tiếng, một bộ rất vô tình.
Ba người chậm rãi đi xuống lầu, chẳng qua là thời điểm đi ngang qua bên cạnh Hình Phóng, Hình Phóng cười lạnh một tiếng, sau đó nhẹ nhàng nói với Lâm Dật Hiên:
- Sự tình sẽ không cứ như vậy xong, nói cho ngươi biết, ta sẽ không để yên.
- Tùy thời xin đợi.
Lâm Dật Hiên nhàn nhạt nhìn Hình Phóng một cái, sau đó trực tiếp đi xuống lầu.
Sau khi xuống lầu, ba người liền trực tiếp từ cửa hông đến hậu trường, bên trong hậu trường có rất nhiều thủ vệ đang bảo vệ, hơn nữa bầy đặt rất nhiều vật phẩm đấu giá, chứng kiến ba người Lâm Dật Hiên đến, một trung niên nam tử bộ dáng quản sự đã đi tới, hắn hướng về Tôn Lỗi nói:
- Tôn thiếu gia, không biết ngài đến nơi đây làm cái gì?
- Bằng hữu của ta đã mua được Ngọc Thiền Kiếm, cô ta muốn sớm cầm được.
Tôn Lỗi cười nhẹ giải thích một câu.

- Thì ra là thế, cái này dễ thôi, các ngươi chờ một chút, ta lấy Ngọc Thiền Kiếm tới.
Trung niên nam tử nghe được Tôn Lỗi nói, cũng không có để ý, trực tiếp đi lấy Ngọc Thiền Kiếm.
Chỉ chốc lát sau, trung niên nam tử đem Ngọc Thiền Kiếm tới, lúc này Ngọc Thiền Kiếm đã để vào một cái hộp thật dài, trung niên nhân giao hộp cho Thượng Quan Tuyết Yên, hắn cũng nhìn ra, trong lúc này muốn đi gặp Ngọc Thiền Kiếm nhất đúng là Thượng Quan Tuyết Yên.
Thượng Quan Tuyết Yên tiếp nhận hộp, liền mở hộp ra, Ngọc Thiền Kiếm đang lẳng lặng đặt ở trong hộp, Thượng Quan Tuyết Yên nhìn đến Ngọc Thiền Kiếm, trong mắt nhẹ nhàng hiện lên một tia bi thương, sau đó rất nhanh biến mất, nàng vươn tay nhẹ nhàng mà chạm đến thân Ngọc Thiền Kiếm.
Không biết có phải Lâm Dật Hiên ảo giác, hay không Lâm Dật Hiên cảm giác thời điểm Thượng Quan Tuyết Yên chạm đến Ngọc Thiền Kiếm, bên trên Ngọc Thiền Kiếm tựa hồ tản mát ra một cổ huỳnh quang như có như không, chẳng qua là ánh huỳnh quang kia chỉ là thoáng một cái rồi biến mất, cho nên làm cho Lâm Dật Hiên không dám xác định.
Tiếp nhận Ngọc Thiền Kiếm, liền phải trả tiền, Thượng Quan Tuyết Yên có 4000 vạn, trực tiếp chuyển đến bên trong sổ sách của trung niên nam tử, sau đó lại từ Tôn Lỗi trung chuyển 1100 vạn, dựa theo đổ ước lúc trước mà xem, hiện tại coi như hắn thiếu nợ Tôn Lỗi 500 vạn.
Lâm Dật Hiên có chút cười khổ một tiếng, 500 vạn, cũng không phải một số lượng nhỏ, tuy vừa rồi kêu giá hơn một ngàn vạn, nhưng mà lúc này hắn cũng biết phải lấy được 500 vạn cũng không phải là chuyện quá dễ dàng, xem ra nếu hắn phải nghĩ chút ít biện pháp kiếm tiền mới được, tương lai địa phương dùng đến tiền nhất định sẽ rất nhiều, hắn cũng không muốn nhiều lần đều bị tiền làm khó, một phân tiền làm khó anh hùng, cái này cũng không chỉ nói chơi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.