Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 17: Hôm nay Diệp Thiên nhất định phải chết




“Diệp, Diệp Thiên.”
Hồ Nghiêm nhíu mày, cái tên Diệp Thiên này thực sự mang đến cho hắn một cảm giác đáng sợ!
Diệp Kính Sơn sở dĩ vẫn luôn bảo vệ núi Tú Tuyết cũng bởi trên đó là phần mộ của người mẹ đã sinh ra Diệp Thiên!
Bây giờ Diệp Thiên tự mình đến đây rồi, chuyện này e là không dễ dàng giải quyết nữa.
“Anh Diệp Thiên.”
Diệp Na và Vương Tú Cầm vẫn còn kinh ngạc, mặt mũi đầy sợ hãi.
Không ai có thể ngờ tới Diệp Thiên bỗng nhiên xuất hiện ở đây.
Đến mà không ai biết, cứ quỷ mị như thần vậy.
“Tiểu Thiên.”
Diệp Kính Sơn đã một chân bước vào quỷ môn quan rồi, giờ khắc này thấy bóng dáng Diệp Thiên ở đó, trong lòng vô cùng phức tạp.
“Chú ơi, chúmệt mỏi nhiều rồi, chú mau đi nghỉ ngơi đi!”
Diệp Thiên đỡ lấy Diệp Kính Sơn hướng về phía hai mẹ con Vương Tú Cầm, rồi xoay người, duỗi ngón tay chỉ về phía Hồ Nghiêm và Hồ Tranh!
“Ông, ông, ở lại!”
“Những người khác, cút khỏi đây!”
Giọng nói của Diệp Thiên không lớn, nhưng lại đủ cho mọi người đều nghe được.
Giọng nói đó lại mang theo khí thế mạnh mẽ khiến người ta không cách nào phản kháng lại được.
“Cậu là ai. Tốt nhất đừng có xía mũi vào chuyện người khác!”
Hồ Tranh tối sầm mặt, ông ta cảm nhận được một tia khí tức nguy hiểm mà trước giờ bản thân từng gặp.
“Ông chủ,vngười này chính là Diệp Thiên!”
Hồ Nghiêm nhỏ giọng nói.
“Ồ? Ra cậu là Diệp Thiên sao?” Hồ Tranh kinh ngạc nhìn về phía Diệp Thiên, rồi cười gằn một tiếng.
"Chẳng trách lại tự tin như vậy, hóa ra cũng có chút thực lực đấy."
Ai mà biết Diệp Thiên không thèm nhìn ông ta lấy một cái, ánh mắt lạnh như băng đó lại chăm chú vào loạt máy xúc đang ào ào lao tới.
“Tôi nói một lần cuối, cút ngay!”
Vừa nói Diệp Thiên vừa tiến về trước một bước.
Chân anh bước tới đâu, toàn bộ mặt đất quanh đó đều rung lên.
Toàn bộ thân thể Diệp Thiên như ngọn núi sừng sững.
Khí thế áp bức ào tới khiến hết thảy các tay lái máy xúc đều khó thở.
Chỉ trong nháy mắt, hàng loạt máy xúc đều tăt máy, cũng không hề có cách nào để khởi động lại cả!
Trong phạm vi trăm mét đó, hết thảy đều tĩnh lặng như tờ.
Một cước này của Diệp Thiên gây nên động tĩnh đáng sợ như vậy!
“Diệp Thiên, cậu đừng có mà làm càn! núi Tú Tuyết hôm nay nhất định phải bị san phẳng!”
Hồ Nghiêm run lên, nhưng có ông chủ ở đây, không thể nào làm ngơ có câu nói.
“Diệp Kính Sơn, quản con mình cho tốt vào, bằng không thì cả cha con ông đều…”
Đùng!
Phốc!
Hồ Nghiêm còn chưa nói dứt lời thì Diệp Thiên đã giơ tay lên, một tát ào tới.
Cả người Hồ Nghiêm liền bay ngược ra ngoài, miệng phun ra mấy ngụm máu, ông ta ngã xuống trước mặt Hồ Tranh.
Chỉ một cái tát liền khiến nguyên má phải của Hồ Nghiêm sưng vù lên, miêng liên tục phun ra máu, nhìn qua là thấy khó sống rồi.
“Ồn ào quá!”
Diệp Thiên thu tay phải lại, mặt vẫn bình thản như chưa có gì xảy ra.
“Diệp Thiên, cậu to gan quá rồi đấy!”
Sắc mặt Hồ Tranh trầm xuống, Diệp Thiên khiêu khích gia đình họ Hồ trước mặt mọi người.
“Hừ, nghe cho rõ lời tôi nói hôm nay, Diệp Thiên, bao gồm cả nhà Diệp Kính Sơn nữa đều phải chết! Tôi sẽ khiến cho gia đình họ Diệp đoạn tử tuyệt tôn.
Ông ta dứt lời, mọi người liền ngơ ngác.
Rõ ràng là Hồ Tranh đã thực sự tức giận.
Có thể chọc cho gia đình họ Hồ nổi giận đến mức độ này chắc cũng chỉ có mình Diệp Thiên.
“Trước tiên ông vẫn nên quan tâm chính bản thân mình đi!”
Diệp Thiên vẫn bình thản.
Bỗng có tiếng động cơ vang kên, một chiếc Land Rover chạy tới, vừa khéo dừng lại trước mặt Diệp Thiên.
Lâm Khuê từ trên xe bước xuống, liền quay về phía Diệp Thiên khẽ vuốt cằm.
Lúc này anh mới đem tên Hồ Tuyền không khác gì con chó chết từ ghế sau vứt xuống.
“Hắn này sỉ nhục người mẹ đã khuất của anh ấy, lại uy hiếp anh ấy! Đây chính là hình phạt dành cho hắn!”
Giọng Lâm Khuê vang vọng khắp núi Tú Tuyết, mọi người thấy rõ được bộ dạng của Hồ Tuyền thì ai nấy đều kinh hồn bạt vía.
Lúc này toàn thân Hồ Tuyền đều là máu.
Ngoại trừ thân thể co giật ra thì hắn không thể làm được bất cứ hành động nào khác cả.
Từ mắt đến miệng, toàn là những vết thương mà bất cứ ai nhìn thấy đều giật mình hay dựng tóc gáy lên.
Có người nhanh chóng phát hiện ra có gì đó không đúng.
Người này hình như là thiếu gia của gia đình họ Hồ, Hồ Tuyền!
Diệp Thiên đã biến hắn thành cái bộ dạng này, sợ là gia đình họ Hồ muốn cùng đấu cùng gia đình họ Diệp thành một mất một còn rồi.
Chỉ là, dựa vào một mình Diệp Thiên có thể bảo vệ an toàn cho gia đình họ Diệp sao?
“Tuyền nhi. Con làm sao mà lại biến thành như vậy?”
Hồ Tranh rốt cục cũng phản ứng lại, thất kinh hồn vía.
Hồ Tuyền dẫu gì cũng là đứa con trai độc nhất của gia đình họ Hồ!
Thế mà hiện tại lại bị Diệp Thiên hại thành ra thế này.
“Diệp Thiên, cậu rốt cuộc đã làm gì Tuyền nhi? Khốn khiếp, tôi muốn moi gan uống máu cậu, tôi muốn dùng máu của cả gia đình họ Diệp để báo thù cho con tôi!”
Hồ Tranh như phát điên lên, chỉ hận không thể đem Diệp Thiên ăn tươi nuốt sống đi.
Mọi người toàn thân lạnh buốt. Hồ Tranh thực sự là nổi giận, chuyện hôm nay đối với ông ta mà nói chỉ có một kết cục duy nhất là người không chết thì ta vong!
“Chuyện này, bây giờ phải làm sao đây?”
Vương Tú Cầm vẻ mặt lo lắng.
“Diệp Thiên sao lại chọc vào cái ổ kiến lửa thế này.”
Nếu gia đình họ Hồ nổi giận vậy thì gia đình họ Diệp chỉ có một kết cục duy nhất là diệt tộc.
Nhìn kiểu này xem ra là muốn cho người ta sống không bằng chết rồi.
Diệp Na đương đỡ Diệp Kính Sơn dậy, cả người ngẩn ra!
Những chuyện này đều do anh Diệp Thiên làm sao?
Diệp Kính Sơn trong lòng bùi ngùi, hơn mười năm nay, tiểu tử này rốt cục đã trả qua những chuyện gì.
Lâm Khuê mắt như hổ đói quét qua, trong mắt không hề có chút khoan nhượng!
Chỉ có gia đình họ Hồ các người có thể bắt nạt người khác, còn người khác không thể đụng vào người của các người, đây là cđạo lý gì?
Nếu anh ấy không trở về đúng lúc, chỉ sợ gia đình họ Diệp giờ này đã tan cửa nát nhà từ lâu, so với tên Hồ Tuyền này còn thảm hại gấp trăm lần!
Còn về Hồ Tuyền, đây chỉ là sự trừng phạt cho những chuyện sai trái hắn làm và những lời sai trái hắn nói ra thôi.
Ánh mắt Diệp Thiên không hề giao động, đứng chắp tay tại đó tỏa ra khí thế áp bức.
“A Khuê, xử lý gọn gàng đi!”
“Vâng, thưa anh!”
Lâm Khuê khom người thể hiện tuân lệnh, rồi quay đôi mắt hổ quét tứ phía.
Giây phút tiếp theo bỗng nhiên bay lên không, thân thể tựa mãnh hổ kia liền nhằm tới một cái máy xúc.
Một tiếng ầm phát ra khiến chiếc máy xúc kia bị phá nát.
Máy móc rơi xuống, hỏng toàn bộ.
“Anh ấy muốn xử lý chuyện riêng, những người không liên quan nhanh chóng rời đi cho!”
Giọng nói của Lâm Khuê thô bạo giống như ngọn gió gào thét nơi núi rừng.
Hình ảnh này quả thực xứng với cái danh xưng Mãnh Hổ.
Mà anh mới chỉ vừa nhảy một cái như vậy đã khiến tất cả những tay lái máy xúc khác phải kinh hồn bạt vía.
Tất cả liền rời khỏi chỗ ngồi trên máy xúc, lập tức kiếm đường trốn chạy.
Bọn họ dù là nhận tiền làm việc nhưng sinh mệnh mới là cái quan trọng hơn.
Trong nháy mắt, ngoại trừ hai gia đình họ Hồ và họ Diệp, những người khác cũng nhanh chóng rút lui.
Còn đám đông hóng hớt xem trò vui kia cũng lùi ra xa một bên.
Tất cả chỉ nghe được âm thanh mơ hồ.
“Diệp Thiên, cậu hại phế con tôi tàn phế, hôm nay chính là cậu không chết thì tôi vong!”
Đôi mắt Hồ Tranh đỏ máu, toát ra sát khí đằng đằng.
Ánh mắt Lâm Khuê thì lạnh lẽo, đang muốn ra tay liền bị Diệp Thiên giơ tay ngăn lại.
Diệp Thiên nhẹ nhàng quay đầu nhìn lại cả một ngọn núi Tú Tuyết.
“Núi Tú Tuyết này, quả nhiên là nơi thích hợp để chôn cất!”
Nói đoạn từ từ quay về phía Hồ Tranh: “Hôm qua ông dám tặng cho chú một cỗ quan tài, hôm nay tôi tặng ông nấm mồ! Người của cả gia đình họ Hồ chôn hết ở chân Núi Tú Tuyết này mà nhận tội với người mẹ đã mất của tôi đi!”
Ngữ khí của Diệp Thiên đều bình thản nhưng lại tựa hồ đã tuyên cho gia đình họ Hồ một cái án tử.
“Khẩu khí cũng lớn thật!” Hồ Tranh hừ lạnh: “Diệp Thiên, tôi sẽ khiến nửa đời còn lại của cậu chỉ có thể quỳ trước cửa của nhà họ Hồ, phải tạ tội với con tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.