Lãng Nhân Thiên Nhai

Chương 5:




Yến Cô Minh cúi đầu nhìn cô nhóc ấy.
Đôi tay nàng bấu vào cánh tay hắn, dường như đang trút hết sức lực toàn thân, đến nỗi gương mặt be bé tròn tròn đỏ bừng cả lên.
Yến Cô Minh chưa từng hỏi đến, song hắn biết Phong Thiên Nhai không hề tầm thường.
Tại sao không dùng nội lực.
Hắn của bây giờ chưa lành vết thương, chưa hồi đủ sức. Nàng chỉ cần sử dụng nội lực thì đã có thể nhẹ nhàng lay chuyển được hắn.
Nhưng giờ phút này đây, nàng thà để tay mình tê chứ không dùng nội lực.
“Đi nào đi nào, không muốn biết cách để cầm kiếm trở lại nữa à.”
Yến Cô Minh vốn đang nóng nảy, giờ đã dần bình tĩnh lại. Hắn theo Phong Thiên Nhai về nhà.
“Tháo con dao trên tay anh xuống, cứ lắc tới lắc lui như vậy, sợ quá.”
Yến Cô Minh giơ tay lên, dùng răng giữ chặt mảnh vải buộc.
Ngặt nỗi lúc buộc dao, hắn đã dùng toàn lực, mảnh vải siết chặt, dù có nhay thế nào cũng không lỏng ra. Càng cởi không ra thì Yến Cô Minh càng cố dùng sức, cuối cùng làm xước vài chỗ da non trên cổ tay.
Phong Thiên Nhai đặt thức ăn đang cầm trên tay xuống.
“Chết thật, đưa tay qua đây.”
Yến Cô Minh nhả mảnh vải ra, chìa tay tới.
Phong Thiên Nhai cởi nút buộc, đặt dao và mảnh vải bố sang chỗ khác.
Trên cổ tay đã hằn vài lằn thật sâu, tím bầm.
Yến Cô Minh trưng ra khuôn mặt vô cảm.
Phong Thiên Nhai chẳng biết phải nói gì nữa. Nàng cầm một quả trái cây, đưa lên miệng thổi thổi.
“Há mồm, yến khờ.”
Yến Cô Minh hé miệng, Phong Thiên Nhai ném thẳng trái cây vào trong.
Yến Cô Minh nhai.
Phong Thiên Nhai lại ném liên tiếp từng quả một, chơi vui kinh khủng.
“Uầy.” Phong Thiên Nhai khựng lại, “Mùi gì lạ quá.”
Yến Cô Minh nhìn nàng.
Phong Thiên Nhai khịt khịt chiếc mũi nhỏ xinh, đưa đến gần người Yến Cô Minh.
“Ôi chao chết thật.” Vừa đến gần hơn một tý, Phong Thiên Nhai đã cau mày lùi lại.
“Yến khờ, anh chưa tắm bao lâu rồi?”
“…”
Yến Cô Minh câm nín.
Hắn quả thực đã lâu lắm rồi chưa tắm gội, đến nỗi bản thân chẳng nhớ lần cuối cùng mình tắm là vào khi nào.
“Anh nhìn đầu tóc râu ria của mình xem, bết vào cả rồi, ta còn bảo sao mấy ngày nay đâu ra cái mùi lạ quá, hóa ra là xuất phát từ anh.” Phong Thiên Nhai phẩy phẩy tay.
“Anh bây giờ không chỉ là yến khờ, mà còn là yến thối nữa.”
“Cô!”
“Làm sao.”
“…”
Phong Thiên Nhai lèm bèm bước ra ngoài, mở vung đậy nước ra ước lượng.
“Hừm, vẫn còn rất nhiều nước, đủ để rửa ráy cho một con yến rồi.”
Nàng vào nhà lôi chậu nước ra.
“Tự đi nấu nước tắm đi, nặng mùi thế này, đến cơm ta cũng nuốt hết trôi rồi.”
Nói xong, nàng nhón vài quả trái cây rồi bước ra ngoài, nhún người nhảy lên nóc nhà.
Yến Cô Minh liếc cái chậu bé tý nọ.
Hắn kém tắm lắm, nếu có tắm thì cũng chỉ là xuống sông nhúng người vài lượt, còn việc tắm trong thùng đàng hoàng ấy hử, chỉ sau vài lần vào kỹ viện ngủ với nữ nhân mới vậy thôi. Chốn trăng hoa thường chuẩn bị mọi thứ rất tươm tất.
Hắn khẽ giơ tay lên ngửi ngửi.
Y phục bốc mùi tanh nồng, mùi này quả thực hơi nặng. Nếu là trước đây thì bộ đồ này hẳn phải vứt đi rồi. Nhưng bây giờ đang ở trên đỉnh Thiên Nhai, thiếu thốn đủ đường, hắn lại không có thói quen giặt đồ, chỉ có thể mặc một bộ y phục suốt.
Hắn lại nghĩ đến Phong Thiên Nhai.
Hình như nàng có nhiều quần áo để mặc lắm, nhưng kiểu dáng chúng lại rất giống nhau, tuy sạch nhưng cũ lắm rồi, hẳn là đã lâu chưa thay mới.
Yến Cô Minh đưa chân đẩy thùng gỗ đến cạnh vại nước. Hắn thò đầu vào vại, cắn lấy gáo múc nước, đổ lần lượt từng gáo vào thùng. Lại đẩy thùng đến sau nhà.
Hắn chả thèm đun nước, tắm táp một chút thì cứ dùng nước lạnh cũng được.
Yến Cô Minh cởi y phục mất rất nhiều thời gian, tay hắn vẫn còn yếu, sau vài ngày, ngón tay đã hơi quặp lại.
Cởi sạch quần áo, hắn cho một chân vào thùng gỗ.
Xoay người một cái, bỗng thấy Phong Thiên Nhai nằm sấp trên nóc nhà đang chăm chú nhìn mình.
Yến Cô Minh: “…”
Phong Thiên Nhai dán mắt vào nam nhân cao to lực lưỡng, ngoạm trái cây rồm rộp.
“Không tệ đâu.”
Yến Cô Minh dùng cổ tay quắp y phục khoác lên vai.
Phong Thiên Nhai: “Sao vậy.”
Yến Cô Minh cau mày, “Cô có phải nữ nhân không.”
Phong Thiên Nhai lại ngoạm một miếng trái cây.
“Phải mà, sao thế.”
Yến Cô Minh chỉ từng gặp qua hai loại nữ nhân.
Một loại là nữ nhân con nhà đàng hoàng, họ đến cả một ánh mắt cũng chẳng thèm ban phát cho hắn, thỉnh thoảng gặp trong trấn thì cũng lẩn tránh đằng xa, như sợ bản thân sẽ bị hỏng mốc theo vậy. Loại còn lại chính là nữ tử phong trần chốn thanh lâu, những người này thì thường có hành vi vô cùng phóng đãng khi nhìn thấy cơ thể hắn, vì hắn có thể thỏa mãn đủ các yêu cầu của họ.
Nhưng bây giờ, hắn lại gặp Phong Thiên Nhai.
Hắn chẳng biết nên quy nàng vào loại nào. Chiếu theo số tuổi của Phong Thiên Nhai, rõ ràng vẫn chỉ là một đứa bé, nhưng lại vô hình trung quản lý được hắn, khiến hắn phục tùng.
Phong Thiên Nhai nhảy xuống khỏi nóc nhà, chạy đến cạnh Yến Cô Minh, đập đập vào người hắn.
“Bước ra đây.”
Yến Cô Minh: “…”
Phong Thiên Nhai lùa Yến Cô Minh ra khỏi thùng gỗ, “Anh vào nhà đi.”
Yến Cô Minh: “Làm gì.”
“Đợi.”
Yến Cô Minh chỉ khoác trên mình một chiếc quần dài, đai lưng vẫn chưa buộc chặt thì đã bị Phong Thiên Nhai lùa trở về nhà.
Cổ tay hắn giữ rịt lấy quần, cứ để trần thân trên, ngồi xuống ghế. Phong Thiên Nhai chuyển thùng gỗ vào nhà, lại bước ra ngoài.
Phong Thiên Nhai đun từng chậu từng chậu nước, sau đó đổ lần lượt vào thùng.
Chẳng bao lâu sau, hơi nước trắng xóa bay đầy phòng. Giữa mảng mịt mù, Yến Cô Minh nhìn Phong Thiên Nhai ra ra vào vào.
“Xong rồi, tắm đi.”
Phong Thiên Nhai xoa xoa tay.
Yến Cô Minh không nhúc nhích.
Phong Thiên Nhai: “Bớt ngại ngùng dùm cái.”
Yến Cô Minh lắc đầu.
Phong Thiên Nhai: “Vậy thì sao nữa đây.”
Yến Cô Minh: “…”
“Nói.”
Yến Cô Minh cúi đầu, “Cô không ra ngoài hả.”
Phong Thiên Nhai chớp chớp mắt, “Trời tối rồi, ta ra ngoài làm gì.”
Yến Cô Minh không nhiều lời nữa, khẽ thả cổ tay, áo quần rơi xuống, hắn đứng lên bước một chân vào thùng gỗ.
Phong Thiên Nhai kéo ghế đến cạnh thùng.
Nàng ngồi rất gần, gần đến nỗi có thể nhìn rõ từng vết sẹo trên người Yến Cô Minh.
Cơ thể lãng nhân cường tráng, bắp thịt rắn chắc, đường nét khỏe mạnh, cứng cỏi tựa sắt đá. Hơn nữa còn dày dạn phong sương, chi chít sẹo.
Yến Cô Minh hít sâu một hơi, cúi đầu ngụp xuống nước, để nước ấm bao phủ mái tóc. Mái tóc xơ cứng của lãng nhân xỏa tung ra giữa làn nước, chưa đến ba mươi mà Yến Cô Minh đã có tóc bạc lẫn giữa màu tóc đen, vô cùng bắt mắt.
Yến Cô Minh giơ cổ tay lên vò vò tóc mình, sau đó đứng bật dậy.
Mái tóc trải dài xuống mặt, phủ lên tấm lưng trần nở nang của lãng nhân.
Phong Thiên Nhai nhìn một giọt nước chảy dọc theo sống mũi Yến Cô Minh, khựng lại một chút trên chóp mũi, cuối cùng rơi xuống.
Ánh mắt nàng cứ bám theo giọt nước ấy mãi, đến cả khi nó rơi vào thùng gỗ, đánh lên những gợn sóng nhẹ nhàng. Vị trí mặt nước, vừa khéo ở ngang thắt lưng Yến Cô Minh.
Phần bụng dưới rắn chắc của lãng nhân, cỏ mọc um tùm.
Mà niềm tự hào của nam nhân, đang lặng lẽ nằm giữa bụi cỏ ấy.
Cổ tay Yến Cô Minh quắp chiếc khăn bằng vải bố lên, thấm nước lau mặt.
Nước rỉ ra từ khăn tụ lại với nước trên người Yến Cô Minh thành từng dòng nhỏ, chảy xuống theo từng thớ thịt rắn chắc.
Phong Thiên Nhai nhìn hồi lâu, chẳng biết vì sao lại đứng phắt dậy, bước ra ngoài.
Yến Cô Minh khựng lại một chút, nghiêng đầu nhìn theo hướng Phong Thiên Nhai rời đi.
“Xì.” Hắn khẽ giễu một tiếng, cúi đầu tiếp tục tắm.
Phong Thiên Nhai nằm trên nóc nhà, nhìn thẳng lên bầu trời đêm.
Một chốc sau, tiếng nước trong nhà ngừng hẳn. Phong Thiên Nhai xoay người một cái, trở vào.
Yến Cô Minh đã tắm xong.
Phong Thiên Nhai đem đổ nước trong thùng. Lúc trở về, Yến Cô Minh đã mặc xong y phục, đang buộc thắt lưng.
Hắn quấn thắt lưng ra sau, sau đó dựa lưng vào tường, thắt nút ở trước người.
Tay Yến Cô Minh không có lực, rất khó thít chặt được thắt lưng.
Phong Thiên Nhai bước đến cầm thắt lưng, nhẹ nhàng buộc lại hộ hắn.
Yến Cô Minh cúi đầu nhìn thiếu nữ.
Sau khi thắt xong, Phong Thiên Nhai nắm lấy bàn tay to lớn của Yến Cô Minh.
“Đến đây nào yến khờ.”
Yến Cô Minh ngồi xuống giường cùng nàng, Phong Thiên Nhai rút con dao kia ra.
Yến Cô Minh: “Làm gì.”
Phong Thiên Nhai chỉ vào mặt hắn.
“Phải cạo râu cho anh rồi.”
Râu của Yến Cô Minh dài hơn nhiều, vừa mới tắm xong nên chưa kịp khô, bết lại trên mặt.
Phong Thiên Nhai xuống tay rất dứt khoát, lưỡi dao sắc bén lướt đi thoăn thoắt trên mặt Yến Cô Minh, chỉ chốc lát sau mặt hắn đã sạch sẽ. Rửa mặt lại lần nữa, chiếc cằm cương nghị của Yến Cô Minh hiện ra.
“Xong rồi.”
Phong Thiên Nhai đặt dao xuống rồi xoay người lại, vừa khéo mặt đối mặt với Yến Cô Minh.
Bấy giờ sắc trời đã tối, trên đỉnh Thiên Nhai lại không đốt nến, cả phòng tối đen, chỉ có ánh trăng yếu ớt rọi vào cửa, chỉ đủ để phân biệt được vật thể.
Đôi mắt thiếu nữ lấp lánh lạ kỳ, đôi mắt lãng nhân lại bình thản tối tăm, trông như dã thú ẩn núp giữa bóng đêm, nhìn chằm chằm vào con mồi của mình.
Giọng nói của Phong Thiên Nhai như khẽ hơn đôi chút.
“Sao?”
Yến Cô Minh không đáp.
“Sao thế?”
Yến Cô Minh dời mắt.
“Đến lượt cô nói rồi.”
Phong Thiên Nhai: “Hả?”
Yến Cô Minh: “Đến lượt cô nói đấy, ta phải làm thế nào mới cầm được kiếm.”
Phong Thiên Nhai: “Anh vĩnh viễn sẽ không nâng được kiếm.”
Yến Cô Minh bất thình lình ngồi thẳng người dậy.
“Cô đùa ta à!”
Phong Thiên Nhai lắc đầu.
“Ta có thể chỉ anh cách sử dụng kiếm, nhưng anh không nhấc nổi nó.”
Yến Cô Minh cau mày: “Là ý gì.”
Phong Thiên Nhai: “Đến lúc đó anh sẽ tự hiểu, ta phải xuống núi vài ngày, anh ngoan ngoãn ở lại đây nhé.”
Yến Cô Minh: “Cô đi đâu.”
Phong Thiên Nhai hơi mất kiên nhẫn, “Phiền quá, anh quản ta đi đâu làm gì.”
Yến Cô Minh: “Cô đi bao lâu.”
Phong Thiên Nhai: “Chắc là vài ngày.”
Yến Cô Minh: “Mấy ngày.”
Phong Thiên Nhai đánh bốp lên tay Yến Cô Minh.
“Con chim nhiều chuyện này.”
Yến Cô Minh: “…”
Phong Thiên Nhai: “Ta đi làm vài việc, bảy tám ngày sẽ về.”
Sáng sớm hôm sau, khi Yến Cô Minh ngủ dậy, Phong Thiên Nhai đã đi mất rồi.
Hắn tìm một lượt khắp đỉnh Thiên Nhai, không thấy nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.