Lãng Nhân Thiên Nhai

Chương 13:




Yến Cô Minh và Phong Thiên Nhai nhóm lửa trong rừng, Phong Thiên Nhai độ lượng nhường Yến Cô Minh ngủ, mình thì gác đêm.
Ngày hôm sau, bọn họ tiến về phía sơn cốc.
Càng vào sâu thì đường càng khúc khuỷu, dân cư thưa thớt. Yến Cô Minh và Phong Thiên Nhai mất cả một buổi sáng, cuối cùng đến cả đường đi cũng chẳng còn.
Yến Cô Minh: “Cô đi đúng hướng không vậy.”
Phong Thiên Nhai: “Hay anh dẫn đường thử xem.”
Yến Cô Minh: “…”
Phong Thiên Nhai: “Thạch Dương cốc không như những thung lũng khác, dưới đáy khó mà thấy được ánh mặt trời, sinh sống ở đấy toàn là những thứ chí âm. Trùng độc tà vật đầy cả, sơn dân bình thường tuyệt chẳng dám vào.”
Đường rất khó đi, cây cỏ che lối. Phong Thiên Nhai vốn tiên phong dẫn đường, sau lại thành Yến Cô Minh đi trước.
Phong Thiên Nhai: “Chao ôi, nói thế mà vẫn muốn dẫn đường cơ đấy.”
Yến Cô Minh đưa kiếm chặt cây cối phủ lối, “Phải đi hướng nào, cô chỉ đi.”
Phong Thiên Nhai: “Cứ đi hướng này đi.”
Yến Cô Minh theo hướng mà Phong Thiên Nhai chỉ, bắt đầu cất bước. Phong Thiên Nhai đi theo phía sau, lâu lâu lại chêm vài lời. “Cổ tay của anh còn cầm cự được không, nếu không thì đừng cố cử động.” Yến Cô Minh ra vẻ không nghe thấy.
Yến Cô Minh sức dài vai rộng, nhánh cây chắn lối dường như đều bị chặt tận gốc. Phong Thiên Nhai nhỏ bé đi đằng sau, chẳng bị xây xát tý nào.
“Ái chà, không tồi, Anh vẫn còn vài phần hữu dụng.”
Yến Cô Minh: “…”
Phong Thiên Nhai nhìn tụ kiếm mà hắn đang dùng, “Anh thấy thanh kiếm này thế nào.”
Yến Cô Minh: “Kiếm rất sắc.”
Phong Thiên Nhai: “Anh đã dùng nó giết người.”
Yến Cô Minh: “Ừ.”
Phong Thiên Nhai: “Sao lại giết.”
Yến Cô Minh ngừng bước, xoay người nhìn Phong Thiên Nhai. “Cô không hỏi ta giết ai à.”
Phong Thiên Nhai: “Không hỏi. Giết cũng đã giết rồi, có hỏi cũng chẳng còn ý nghĩa. Ta chỉ cần anh giải thích, tại sao lại giết người.”
Yến Cô Minh kể sơ lại quá trình mình lấy trâm ngọc.
Phong Thiên Nhai nghe xong, nói: “Yến khờ, anh vẫn chưa hoàn toàn hiểu được thanh kiếm này.”
Yến Cô Minh: “Là sao.”
“Là —–” Phong Thiên Nhai nói được một nửa, đột nhiên ngừng lại.
Yến Cô Minh cho rằng nàng lại sắp thừa nước đục thả câu, cau mày.
“Là sao, nói ta nghe!”
Ánh mắt Phong Thiên Nhai hướng về phía sau lưng Yến Cô Minh, có vẻ như đang tìm gì đó. Yến Cô Minh nhận ra Phong Thiên Nhai không phải đang đùa mình, hắn xoay đầu lại.
“Sao vậy.”
Phong Thiên Nhai không để ý đến Yến Cô Minh, tự đi sang một phía.
Cây mọc rậm cả rừng nên tầm nhìn bị ảnh hưởng, chỉ ngoài vài bước chân đã chẳng rõ tình hình như thế nào. Yến Cô Minh đi theo Phong Thiên Nhai, dấu vết dưới đất ngày càng rõ.
Yến Cô Minh: “Có người từng đến.”
Phong Thiên Nhai gật đầu, “Không chỉ một người.”
Yến Cô Minh: “Chẳng phải cô đã bảo sơn cốc này thường ngày chẳng ai lui tới à.”
Phong Thiên Nhai gãi cằm, “Vậy chỉ có thể hiểu rằng bây giờ không phải ‘ngày thường’ nữa.”
Yến Cô Minh: “…”
Yến Cô Minh vòng qua Phong Thiên Nhai, quan sát dấu vết trên mặt đất.
“E rằng họ là người giang hồ.”
Phong Thiên Nhai: “Sao anh biết.”
Yến Cô Minh: “Bước chân rất nhẹ, lại rất từ tốn. Trong khu rừng như thế này, bọn họ không cần tránh né người khác mà lại đi đứng cẩn trọng như thế, chứng tỏ lòng cảnh giác rất cao.”
Phong Thiên Nhai nhìn hắn, “Không sai, nói tiếp đi.”
Yến Cô Minh: “Hết rồi.”
Phong Thiên Nhai bĩu môi, “Chỉ phát hiện bấy nhiêu thôi?”
Yến Cô Minh: “…”
Phong Thiên Nhai lắc đầu, “Yến khờ, anh chỉ dùng mắt của người giang hồ để quan sát, tất nhiên chỉ thấy chuyện giang hồ. Nhưng những kẻ luyện võ, chưa chắc đều là người giang hồ.”
Yến Cô Minh: “Giang hồ hành tẩu, võ kè bên người. Ngoài người võ lâm, ai còn luyện võ.”
Phong Thiên Nhai: “Quân nhân.”
Yến Cô Minh chau mày, “Cô bảo sao?”
Phong Thiên Nhai: “Ta bảo, ngoài người giang hồ, thì còn quân sĩ biết võ.”
Yến Cô Minh: “Ý của cô là…”
Phong Thiên Nhai chuyển tầm mắt đến dấu vết dưới đất, “Anh nói đúng, cước bộ vừa nhẹ vừa chậm. Nhưng ngoài nhẹ và chậm, còn có nhịp nữa. Nhịp điệu rất gọn. Đi kiểu này, hẳn là quân nhân. Yến khờ, rảnh rỗi thì đọc nhiều sách một chút, đừng kém hiểu biết như thế.”
Yến Cô Minh: “…”
Phong Thiên Nhai: “Rừng thiêng nước độc, quân nhân đến đây làm gì.”
Yến Cô Minh: “Nếu đã không biết thì đừng nghĩ nữa, chúng ta đi tiếp đi.”
Phong Thiên Nhai: “Đi thì tất nhiên sẽ đi, nhưng chúng ta nên đổi đường khác.”
Phong Thiên Nhai dẫn Yến Cô Minh trở về, vòng một vòng lớn, đến được chân núi. Giờ đã là hoàng hôn.
Phong Thiên Nhai nói: “Đối diện ngọn núi này là Thạch Dương cốc, chúng ta đi từ đây sang.”
Yến Cô Minh: “Được.”
Thực ra, với Yến Cô Minh mà nói, leo núi không phải là việc dễ dàng gì. Những ngọn núi này đều hoang sơ, bình thường chẳng ai đến trèo, cũng chẳng thành đường. Yến Cô Minh vốn đã mất một tay, bấy giờ cổ tay trái lại đang gãy, lúc đụng phải mỏm đá bất ngờ nhô ra thì càng lộ vẻ chật vật.
Nhưng hắn chẳng thừa một lời nào.
Lưỡi câu nhỏ chẹn ngang khiến cổ tay hắn lại sưng tấy lên, gân cốt vừa nắn lại đúng vị trí bắt đầu đau đớn. Nhưng Yến Cô Minh vẫn cứ trèo hết gờ đá này đến gờ đá khác.
Phong Thiên Nhai ở trước mặt hắn, Yến Cô Minh chỉ biết lòng mình reo lên một tiếng may mắn. Từ lúc bắt đầu trèo nàng đã không ngoái lại một lần, bởi thế nỗi vất vả và chật vật của hắn, nàng đều không nhìn thấy.
Lúc hai người lên đến đỉnh núi, bốn bề đã đen như mực.
Đêm thì khó đi đường, lại còn là đường núi. Phong Thiên Nhai ngoái đầu nhìn Yến Cô Minh, trời tối giấu đi sắc mặt tái xanh của lãng nhân, chỉ để lại bóng hình bất khuất.
Phong Thiên Nhai: “Chúng ta qua đêm ở đây thôi, mai lại đi tiếp.”
Yến Cô Minh lắc đầu, “Không được, theo lời cô, nếu trong núi quả thật có quân sĩ, e rằng đấy không phải là chuyện nhỏ. Chờ đến mai, ban ngày ban mặt khó mà hành sự, chi bằng thừa dịp đêm tối mà làm cho xong việc.”
Phong Thiên Nhai: “Giọng anh đã run đến thế rồi mà vẫn chưa nhận ra à.”
Yến Cô Minh trầm giọng: “Ta không sao!”
Phong Thiên Nhai: “Có sao hay không chả đến lượt anh nói đâu, anh muốn thừa lúc trời tối mà đi cũng được, nhưng chúng ta phải nghỉ lại đây một lát. Bằng không, chốc nữa ta sợ anh phải lăn mới xuống núi được.”
Yến Cô Minh: “Cô!”
Phong Thiên Nhai phất tay, “Con chim vô phép.”
Nàng đưa tay kéo Yến Cô Minh dịch sang, cơ thể lãng nhân run nhẹ, chẳng biết là mệt hay giận.
“Ngồi xuống.”
Phong Thiên Nhai nắm lấy cánh tay Yến Cô Minh, bảo hắn ngồi xuống đất điều tức. Tay nàng chạm phải vai phải của hắn, ướt đẫm một vùng.
“Sao vết thương lại hở ra rồi.”
Yến Cô Minh: “Không đáng ngại.”
Phong Thiên Nhai: “Phải rồi phải rồi, cả cánh tay cũng mất, còn có gì đáng ngại chứ.”
Yến Cô Minh: “…”
Cụt tay là nỗi nhục nhã cả đời của Yến Cô Minh, nếu kẻ khác dám chế giễu như thế, hắn thể nào cũng đòi mạng người ta. Nhưng lời này lại từ miệng Phong Thiên Nhai mà ra, hắn nghe rồi cũng đành cam chịu.
Phong Thiên Nhai nhìn hắn, nam nhân cao to ngồi xếp bằng, cúi đầu. Bốn bề an tĩnh, giữa núi rừng chẳng một tiếng động, chỉ có nhịp thở cố đè nén cơn đau của Yến Cô Minh. Tang thương một đời của lãng nhân, chỉ gói gọn trong tiếng thở gấp lặng im ấy.
Phong Thiên Nhai nhìn mãi, nỗi chua xót chẳng biết từ đâu ùa đến.
“Yến khờ.”
Yến Cô Minh ngẩng đầu.
Phong Thiên Nhai: “Anh hứa với ta, sau khi chúng ta bắt được nhện kim cương rồi làm xong găng tay, anh theo ta về đỉnh Thiên Nhai, dưỡng thương cho tốt.”
Yến Cô Minh: “Sao tự dưng lại bàn đến chuyện này.”
Phong Thiên Nhai: “Ta biết anh nóng lòng muốn báo thù, nhưng với tình trạng bây giờ, muốn báo thù là không thể. Về đỉnh Thiên Nhai, điều dưỡng xong xuôi, thực sự lĩnh ngộ được thanh tụ kiếm này đã. Chân trời góc biển, anh muốn đi đâu, Phong Thiên Nhai sẽ không ngăn cản nữa.”
Yến Cô Minh lặng lẽ nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm.
“Ta muốn đi đâu, cô sẽ không ngăn cản.”
Phong Thiên Nhai: “Ừm, tùy anh.”
Yến Cô Minh cười lạnh một tiếng, “Nói cách khác, ngày ta luyện kiếm thành công, cũng là lúc chúng ta chia tay.”
Phong Thiên Nhai: “Đúng.”
Yến Cô Minh ngừng một hồi lâu, mặt lạnh như đá.
“Được.”
Lại nghỉ một chốc, Phong Thiên Nhai đứng dậy.
“Đi thôi.”
Yến Cô Minh đi theo nàng, bắt đầu xuống núi. Ngọn núi mà họ trèo lên không thấp, xuống núi cũng rất tốn sức. Đi hơn một canh giờ, đến canh ba thì xuống được lưng chừng núi.
Chẳng ai lên tiếng, nhưng cả hai đều đứng lại.
Vì họ thấy phía dưới có vài đốm sáng.
“Có người.”
Phong Thiên Nhai kéo Yến Cô Minh, “Đến đây.” Bởi chẳng biết tình hình bên dưới thế nào nên Phong Thiên Nhai và Yến Cô Minh vô cùng thận trọng. Họ chầm chậm tiến sát xuống, ánh sáng dưới sơn cốc lại càng rõ ràng, khoảng mười chỗ có ánh đuốc.
Phong Thiên Nhai và Yến Cô Minh ẩn mình, nhìn ra ngoài từ khe hở của những chiếc lá.
Giữa lối vào sơn cốc có ba bốn người đang đứng, tra xét tới lui. Vào sâu một chút, cứ cách hai mươi bước chân lại có một người đứng gác.
Phong Thiên Nhai khẽ than: “Ái chà.”
Yến Cô Minh: “Đám này không phải người trung nguyên.”
Phong Thiên Nhai: “Là người phiên cương, sao họ lại đến Thạch Dương cốc chứ.”
Yến Cô Minh: “Trong Thạch Dương cốc có những gì.”
Phong Thiên Nhai đăm chiêu rồi đáp: “Huy động nhiều người như vậy, xem ra không phải là chuyện nhỏ, hẳn là đang tìm báu vật gì đó.”
Yến Cô Minh hỏi: “Ở đây có báu vật gì?”
Phong Thiên Nhai nhíu mày, Yến Cô Minh biết nàng đang suy nghĩ, im lặng chờ.
Một lúc sau, Phong Thiên Nhai chậm rãi đáp: “Vị trí của Thạch Dương cốc rất đặc biệt, quanh năm không thấy ánh mặt trời, vì thế mà ở đây có rất nhiều thứ kỳ lạ sinh sống. Nhưng đã gọi là báu vật, hẳn phải là cỏ hàn sương.”
Yến Cô Minh: “Là thứ gì?”
Yến Cô Minh: “Ta cũng chỉ nghe sư phụ nói, thứ cỏ này sinh trưởng ở nơi sâu nhất trong Thạch Dương cốc, mười năm chỉ nảy một ngọn.”
Yến Cô Minh: “Mười năm một ngọn… Vậy cỏ hàn sương này có công dụng gì.”
Phong Thiên Nhai: “Cỏ hàn sương tích tụ hàn khí trong vòng mười năm của Thạch Dương cốc, là vật chí âm trên đời. Về phần nó có công dụng gì thì phải xem người ta dùng nó để làm gì, có thể chế cả độc lẫn thuốc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.