Lãng Nhân Thiên Nhai

Chương 1:




Khí trời thanh lành, núi biếc nước trong.
Ánh mặt trời ban trưa rọi vào sơn cốc tĩnh lặng, một màu ấm áp.
Trong sơn cốc có một dòng sông nhỏ, nước chảy lập lờ, trong veo chẳng gì sánh được. Bên bờ sông đầy sỏi đá, có cả các cây cao thấp không đều sinh trưởng, ánh mặt trời xuyên qua lá cây, hắt xuống mặt đất từng mảng rực rỡ.
Giữa đám cây này, có một gốc cây đặc biệt bắt mắt. Nó cao to hơn tất cả các cây xung quanh đấy, thân cây cứng cáp, tán cây sum suê như một chiếc ô to được giương giữa trời che nắng.
“Khò…”
Chính dưới gốc cây to này có một bóng người đang gối lên rễ cây khổng lồ mà ngủ.
Buổi trưa mang hơi thở ung dung thanh nhàn, cơn gió nhẹ lướt qua sơn cốc làm lá cây dậy lên tiếng xào xạc. Người nằm kia tựa như đang ngủ rất say, hoàn toàn thư giãn.
Bỗng nhiên, trong không khí lại thoảng một thứ mùi khác.
“Ầy…”
Người đang nằm phát hiện ra, chậm chạp mở mắt. Một đôi mắt linh hoạt nhìn lên tán cây che trên đầu mình, dường như đang cẩn thận phân biệt một thứ gì đó.
“Mùi máu tươi.”
Dứt lời, người nọ đã đứng dậy.
Sau khi đứng dậy thì có thể thấy đây là một thiếu nữ, tuổi không lớn lắm, mặc y sam màu vàng nhạt, mái tóc dài được buộc gọn một cách đơn giản. Dung mạo thiếu nữ không quá đẹp nhưng lại tràn đầy sức sống khiến vẻ ngoài rực rỡ hơn rất nhiều.
“Ôi chao, ở đây sao lại có mùi máu tươi.”
Thiếu nữ phủi tay, giũ sạch bụi đất bám trên người, đi thẳng đến một nơi.
Thiếu nữ tiến vào rừng, đi chưa được mấy bước đã dừng lại.
Không xa trước mặt nàng, có một người ngã dưới đất.
Thiếu nữ bĩu môi, sờ cằm.
“Cách xa thế mà vẫn ngửi thấy mùi tanh, người này phải mất đến bao nhiêu máu đây.”
Dứt lời, thiếu nữ bước đến.
Nam nhân dưới đất nằm úp mặt xuống, vóc người rất cường tráng, vì đang mặc y phục đen nên không thể thấy được vết máu thấm ra, nhưng vết chém bên bả vai phải khiến người ta vừa nhìn đã nhận ra ngay tính nghiêm trọng của vết thương.
Thiếu nữ chắp tay sau lưng, khom người xuống nhìn chỗ cánh tay bị cụt một cách tỉ mỉ.
“Ôi chao, thẻo một phát ngọt xớt thế này, thân thủ mau lẹ gớm.”
Mùi máu tanh nồng nặc tứ bề, thiếu nữ lại chẳng nhíu mày lấy một cái. Nàng đứng thẳng người dậy nhìn xung quanh, phát hiện trong lùm cỏ có vết máu ngoằng ngoèo kéo dài không dứt, có lẽ người này đã lê mình đến tận đây.
Thiếu nữ lại nhìn người đang bất tỉnh dưới đất, cánh tay trái còn lại của hắn vươn thẳng ra đằng trước, như đang cố tìm đường sống trong ngõ cụt.
“Không muốn chết sao, hà.”
Thiếu nữ đưa tay ra nắm lấy cánh tay trái của nam tử, gồng người vác hắn lên vai.
Nam tử có vóc người cao to, đã được thiếu nữ vác lên nhưng chân vẫn phải kéo lê dưới đất.
Có lẽ động phải vết thương, nam tử bất giác run lên vài cái dù đang bất tỉnh, đầu tóc hắn rối bù, mặt đen nhẻm, không rõ diện mạo.
Thiếu nữ vác một người khổng lồ như thế nhưng lại chẳng có vẻ chật vật, nhịp bước vẫn uyển chuyển nhẹ nhàng.
Nàng vác người áo đen này đến đỉnh núi.
Nơi đây là mảnh đất phẳng, ở đấy có một ngôi nhà nhỏ được xây bằng đá, bên ngoài ngôi nhà là một hàng rào thô sơ bằng đá cuội trông như được đắp bừa lên, chẳng có chút tác dụng ngăn phòng.
Thiếu nữ bước vào nhà.
Trong nhà cũng rất gọn gàng đơn sơ, ít đồ trang trí.
Thiếu nữ đặt người áo đen nọ lên giường, ra ngoài múc một chậu nước.
Tay cầm chiếc khăn ẩm, thiếu nữ nói: “Đắc tội rồi.”
Dứt lời, thiếu nữ đưa tay kia ra, cởi y phục của người nọ. Y sam rơi xuống, trên cơ thể cường tráng chi chít vết thương, máu đã khô thành vảy, đỏ đến tối mắt.
Vết thương sâu nhất hẳn là vết chém bên vai phải, miệng vết thương bằng phẳng trông như do đao gây nên. Một đao giáng xuống nom rất quyết đoán, người ra tay hẳn không chút nào do dự, gần như thẻo non nửa bả vai, xương vai và thịt nát bấy nhầy, dính vào y phục. Thiếu nữ rút một con dao nhỏ ra tước áo và thịt.
Tuy đã hết sức nhẹ nhàng nhưng vết thương thực sự rất nghiêm trọng, trong lúc thiếu nữ xử lý vết thương, người nọ dù đang bất tỉnh vẫn run mãi không ngừng.
Xử lý xong, thiếu nữ lại lôi mảnh vải bố từ dưới gầm giường ra, băng bó tươm tất cho bờ vai cụt của người nọ.
“Ủa?”
Lúc xử lý bả vai trái cho hắn, thiếu nữ nhíu mày. Nàng cầm bàn tay trái của người áo đen lật nhẹ một cái, hướng lòng bàn tay lên. Ngay trên cổ tay trái của hắn có một vết thương mảnh.
“Đến cả một đường sống cũng không chừa lại. Chặt tay phải, cắt luôn gân tay trái, đụng phải loại kẻ thù gì thế này.”
Thiếu nữ lầm bầm, tay vẫn thoăn thoắt xử lý vết thương toàn thân cho người nọ. Lau sạch vết bẩn, một khuôn mặt lạnh lẽo hiện ra.
“Ồ, có vẻ lạnh lùng kiên nghị đây.”
Thiếu nữ đắp chăn cho hắn.
Tới lui bấy nhiêu, đêm bất giác đã khuya.
“Giường cho anh ngủ rồi, ta chỉ có thể ngủ trên bàn thôi.”
Gió núi buổi đêm rất mạnh, thiếu nữ đóng chặt cửa nhà nhưng vẫn nghe thấy tiếng vù vù bên ngoài.
Nàng không thay y phục cũng chẳng trùm chăn, dời đồ đạc trên bàn gỗ sang phía khác rồi nằm thẳng lên. Cái bàn không lớn, thiếu nữ cũng nhỏ người, chỉ cần cuộn tròn lại là vừa đủ chỗ.
Trong nhà có một nam nhân lạ, thiếu nữ lại chẳng chút sợ hãi, nhanh chóng say mộng đẹp.
Hôm sau, nam tử tỉnh lại.
Dường như thiếu nữ đã biết khi nào hắn sẽ tỉnh, nàng ngồi ngay bên cạnh trông chừng.
Nam tử mở mắt, lúc đầu còn hơi mông lung. Song nét mông lung này lại thoáng qua phút chốc, khoảnh khắc sau, ánh mắt hắn đã sắc bén trở lại.
“Ôi dà, tỉnh lẹ ghê.”
Nghe thấy giọng nói vang lên bên cạnh, nam tử nghiêng đầu sang, khuỷu tay trái khẽ cong lên, muốn chống người ngồi dậy.
Thiếu nữ nói: “Anh bị thương nặng thế này, đừng manh động thì hơn. Nếu ta không đút sơ cân tán giúp anh điều dưỡng thân thể, bây giờ chưa tỉnh nổi đâu.”
Nam tử vốn có nước da ngăm, nhưng do bị thương nặng, nội tức không đủ nên da lại hơi trắng tái. Môi hắn nứt nẻ, không chút hồng hào. Nghe được lời thiếu nữ, hắn vẫn không nằm trở về, càng không ngừng cử động.
Tuy khó khăn chậm chạp, nhưng hắn vẫn chống được người ngồi dậy.
“Ồ?” Thiếu nữ nhìn cảnh tượng trước mắt, đôi mày nhẹ nhàng nhướng lên.
Tuy đã cố kìm lại nhưng thân mình nam tử vẫn khẽ run rẩy. Đấy là do đau đớn khó mà chịu nổi.
Thiếu nữ nhếch mép.
“Anh không tồi.”
Nam tử nghiêng đầu sang, ngũ quan hắn mạnh mẽ, sườn mặt lại càng sắc bén.
“Cô đã cứu ta.”
Chất giọng của nam tử hùng hậu trầm thấp.
“Rõ là thế.”
“Đa tạ.”
Thiếu nữ hỏi: “Anh là ai?”
Nam tử đáp: “Lãng nhân Yến Cô Minh.”
Trong giang hồ, sống vì tiền tài, không vào tổ chức không kết bằng hữu, không quê không nhà độc lai độc vãng, ấy là lãng nhân.
“À? Lãng nhân…” Thiếu nữ nói, “Vậy tại sao anh bị thương nặng vậy, và tại sao lại đến núi Vân Vũ.”
Yến Cô Minh nói: “Giang hồ trả thù.”
Giang hồ trả thù, giết người người giết.
Chỉ bốn chữ này đã có thể khái quát tất cả.
“Ra là vậy.” Thiếu nữ không hỏi nhiều, đứng dậy chuẩn bị ra ngoài. Vừa nhúc nhích đã phát hiện người trên giường cũng muốn đứng dậy.
Thiếu nữ ngoái đầu lại.
“Anh muốn làm gì?”
Chỉ một động tác trở mình nhẹ đã khiến Yến Cô Minh toát đầy mồ hôi lạnh. Sắc mặt lại càng tái.
“Rời đi.”
Thiếu nữ bật cười, nói: “Đã thế này rồi, anh còn muốn đi đâu?”
Yến Cô Minh không đáp.
Thiếu nữ nói: “Bây giờ anh đi không nổi.”
Yến Cô Minh im lặng, song cơ thể vẫn khẽ cử động. Có lẽ do vừa mất cánh tay, gân tay trái cũng đã đứt nên không thể mượn lực, Yến Cô Minh rất khó giữ thăng bằng, chỉ có cổ tay chống người đang chuyển động từng chút một.
Thiếu nữ nói: “Oài, lãng nhân đều bướng bỉnh thế này à.”
Yến Cô Minh thấp giọng: “Ơn cứu mạng của ân công, ngày sau nhất định hồi báo.”
“Ôi dào, anh nghĩ ta thèm cái ơn phải trả kia nên mới giữ người ư.” Thiếu nữ nghiêng đầu, nói, “Ta không bảo là anh không thể đi, chỉ nói anh đi không nổi. Nếu anh có sức để đi, ta tuyệt không ngăn lại. Về ơn cứu mạng hả, anh đừng để trong lòng làm gì. Ta chỉ tiện tay nhặt được anh thôi.”
“Cô…”
Thiếu nữ nói xong thì rời đi, năm ngón tay còn sót lại của Yến Cô Minh không thể cử động theo ý muốn, cánh tay lê cổ tay lên để giữ thăng bằng, chậm chạp tựa vào tường đứng lên.
Vừa đứng dậy đã bị váng đầu. Không ngoài dự đoán, Yến Cô Minh lại ngã xuống đất.
Run lên một cái, vết thương bên vai phải lại thít chặt, trên trán Yến Cô Minh thoắt cái đã đầy mồ hôi lạnh.
Nhưng dường như nam nhân cao to này không biết thế nào là bỏ cuộc, hắn lại bò dậy khỏi mặt đất một lần nữa, lưng tựa vào tường, mượn lực nghỉ tạm.
Lãng nhân hơi cúi đầu, ánh mắt xuyên qua từng lớp mồ hôi mỏng trên mặt, bắn đến cánh tay trái vô lực của mình, không buồn không vui.
Tay như thế, còn cầm kiếm nổi không.
Dù có còn nhấc nổi kiếm hay không, việc cần làm, lãng nhân nhất định phải hoàn thành.
Yến Cô Minh vươn tay đẩy cửa nhà.
Trong nháy mắt, cơn gió lạnh ùa vào, thổi tung mái tóc của nam tử.
Yến Cô Minh vịn vào khung cửa, bước vài bước ra ngoài.
Lại ngước mắt lên, hắn sững người lại.
Bên ngoài không cây không núi, trong tầm mắt đều là từng tầng mây mờ ảo đang cuộn mình, đỉnh núi này tựa như một tòa cung điện giữa tầng không, cô độc một phương.
Đỉnh núi không lớn, không có đường đi xuống.
“Thế nào.”
Yến Cô Minh ngoái đầu lại nhìn thiếu nữ ngồi trên nóc nhà, biếng nhác nhìn hắn.
“Ta nói rồi, nếu anh có sức đi, ta tuyệt không ngăn cản.”
Yến Cô Minh xốc cơ thể khiếm khuyết của mình lên, nhưng mãi vẫn không thẳng người nổi.
Hắn nhìn thiếu nữ.
“Cô là ai?”
Thiếu nữ đáp: “Ta là Phong Thiên Nhai.” Nàng nhìn quanh, phất phất tay tựa như đang giới thiệu, “Đây là nơi ta sống, ta gọi nó là đỉnh Thiên Nhai.”
Đỉnh Thiên Nhai núi Vân Vũ, Phong Thiên Nhai độc cư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.