Lãng Khách Vô Danh

Chương 47: Vô đề




Tật Lôi cũng tiết kiệm lời:
- Tật Lôi! Người nói câu này nãy giờ cũng nhiều lắm rồi mà chưa ai làm được! - Hai tay hắn nắm chặt lấy thanh trọng kiếm.
 Lam Vũ kích hoạt Huyễn Ảnh Thánh Đồng, tròng đen trong đôi mắt càng ngày càng to hơn, chiếm hết đôi mắt thì mới dừng lại. Trong khóe mắt thỉnh thoảng còn có khói đen bốc ra, trong giây phút hắn nhận ra sự kỳ lạ của đôi mắt đối thủ thì cũng chính là lúc hắn nhìn qua đôi mắt của đối phương, hắn thấy Lam Vũ đột nhiên lao về phía hắn. Hắn cười khinh thường, đúng là không biết sống chết, một tiểu tử Chân Linh cảnh chưa hỷ mũi sạch mà thôi, còn dám chủ động tấn công ta, nhẹ nhàng vác kiếm lên bổ xuống đầu Lam Vũ.
 *Vù* Thanh trọng kiếm quật xuyên qua người Lam Vũ, nhưng chỉ có tiếng gió, không có chút tiếng động nào giống như va chạm vào xác thịt cả, Lam Vũ biến thành hư ảo, xuất hiện bên trái hắn 5m. Tất nhiên đây chỉ mới là tầng 1 sơ thành của huyễn ảnh thánh đồng, chỉ có thể mê hoặc xúc giác với thị giác, lại không thể ảnh hưởng tới thính giác, tầng cao hơn thì sẽ càng giống thật, máu me đầy đủ, truyền rằng tầng thứ 4 trở lên thì hoàn toàn có thể hóa ảo thành thật, cực kỳ bá đạo. Thôi tạm thời ta quay lại trận đấu...
 *Rầm* Ngay khi Lam Vũ vừa tan mất thì thanh trọng kiếm của hắn lại đập rầm xuống nền, làm cho nền lôi đài nứt như mạng nhện, nhìn khá ghê, phải biết là nền lôi đài được làm bằng nguyên liệu đặc biệt, Chân Linh cảnh đỉnh phong có dồn hết lực tấn công cũng chưa chắc làm sứt mẻ được 1 chút chứ đừng nói nát như thế này. Đánh hụt khiến tâm tình Tật Lôi trở nên u ám hơn, mục đích của hắn khi xung phong lên làm lôi đài chủ là làm gì? Tất nhiên là gây sự chú ý với "nhà tuyển dụng" rồi, vậy mà giờ lại đánh hụt một tiểu quỷ Chân Linh cảnh, có khi nào gây mất điểm không? Càng nghĩ hắn càng quyết tâm đánh nhanh thắng nhanh.
 Dùng tốc độ như sấm sét của hắn thoát cái đã ở trên đầu Lam Vũ, làm một tư thế "úp rổ" cầm cây trọng kiếm bổ xuống đồng Lam Vũ. Lại *rầm* một tiếng, mặt nền lại nát bấy ra nhưng người thì lại ở một nơi khác rồi, hắn nhìn thấy Lam Vũ đưa ngón giữa lên hướng vào mặt hắn còn ngoắc ngoắc, miệng cười cười như đang vui đùa. Hắn giận muốn nổ tung, chưa bao giờ hắn bị 1 người yếu hơn hẳn một giai cấp đùa giỡn như vậy, nhưng mà Tật Lôi rất nhanh lấy lại bình tĩnh, làm nguội cái đầu, hắn biết càng nóng giận thì càng dễ thua.Hắn chỉ cho rằng tên này thực lực yếu đuối, chỉ ỷ vào thân pháp kinh khủng của mình để câu giờ để cho hắn mệt mỏi, tiêu hao chiến với hắn, nghĩ tới đó hắn lại càng tự tin, hừ, trước thực lực tuyệt đối, mọi âm mưu đều chỉ là hư ảo.
 Hắn thả một tay ra, cầm kiếm bằng 1 mình tay phải, hắn nhìn chằm chằm Lam Vũ....
 Thực tế, Lam Vũ vẫn đứng yên ở chỗ cũ, đang ôm bụng cố nén cười, thật sự buồn cười chết mất, trên khán đài cũng không ít tiếng xôn xao, không biết bọn hắn đang diễn trò gì, tên Tật Lôi vốn bách chiến bách thắng kia bỗng dưng tự nhiên nổi điên tấn công loạn làm gì thê, hắn còn nghiêm trọng nhìn lên khán đàn làm gì chứ, rõ ràng đối thủ của hắn ở bên tay trái của hắn mà. Lão nhị ở bên trong kích thích quá chịu không nổi liên tục đòi ra, nếu anh ra chắc sẽ nghĩ ra nhiều trò đặc sắc hơn lão đại nhiều, cho ra đi mà...
 Lại nói tới tên Tật Lôi  bị ảo giác, cứ nghĩ Lam Vũ ở bên kia, hắn đang xúc thế, chờ làm một phát bùng nổ tốc độ cho đối phương không kịp phản ứng. Không có dấu hiệu nào bảo trước rằng Tật Lôi sẽ ra tay, nhưng chỉ thoát một cái hắn đã ở bên cạnh ảo ảnh Lam Vũ đang cười cười tung xuống một trảm, *rầm* lại khổ cái nền, tuy nhiên sau khi hắn hoàn thành đòn đánh thì dư ảnh của hắn ở chỗ cũ mới bắt đầu tan biến, đủ biết vừa rồi tốc độ của hắn nhanh bao nhiêu, đây cũng là một tuyệt chiêu của hắn. Tất nhiên hắn lại một lần nữa hụt, đối thủ lại tự dưng nhảy về phía bên cạnh hắn cách hắn chỉ có 2m, hắn ngay lập tức tấn công ngay, tính toán không cho đối phương cơ hội để phản ứng, nhưng mà sao đối phương vẫn có thể né được hay vậy,
 *rầm*
 *rầm*
 *rầm*
 *rầm*
 *rầm*
 *rầm*
 Nhìn thấy đối thủ cầm trọng kiếm đập liên tục xuống sàn làm sàn nhà nát tươm, đánh loạn lên hết, người trên đài càng xem càng không hiểu hắn ta đang làm gì. Sàn đấu chỉ sau 5 phút mà đã nát hết trơn ngoài chỗ Lam Vũ đứng, Lam Vũ nhịn không chịu được ôm bụng lăn ra đất cười lớn, quả thật rất buồn cười, hắn ta cứ liên tục cầm trọng kiếm bổ lên bổ xuống như bác nông dân đang cày ruộng vậy, nền lôi đài bị hắn cày cho "tơi xốp" luôn, nếu như được trở về lại thế kỷ 21, Lam Vũ nhất định dụ thằng cha này đi cày thuê (cày ruộng thuê), rất có tư chất! Đột nhiên nghĩ tới một trò khác hay hơn, cố gắng nín cười, anh điều chờ lúc tên này "cày" hoa mắt thì mới bắt đầu thay đổi hoàn cảnh...
 Sau khi đã dùng tốc độ và sức liên tục Tật Lôi hơi mệt thở hồng hộc, tự dưng hắn thấy mình bị hoa mắt, nhìn cái gì cũng không rõ, theo bản năng hắn nhắm lại dụi dụi vài cái rồi mở mắt ra, ơ? Mọi thứ đã trở lại bình thường rồi, mọi chuyện hôm nay thật quỷ dị, hay là thằng này là cao thủ Địa Linh cảnh, Lam gia phái xuống thử thách mình chăng? Sao mà quỷ dị thế. Hắn tiếp tục đứng thẳng dậy, nghiêm túc đánh giá lại đối thủ của mình...Nhưng mà hắn không biêt rằng thực tế hắn đang đứng ở góc lôi đài, mà hắn giờ đang thấy mình đứng ở giữa lôi đài, đối thủ cách hắn 10m đối diện...Mà...vị trí Lam Vũ trong mắt hắn đang đứng lại là một vị trí ngoài lôi đài... Tật Lôi tức giận quát:
- Ngươi có phải là đàn ông hay không? Chạy trốn thì được coi là bản lĩnh gì. Giỏi thì đứng lại đối chiến với ta. - Hắn hết muốn "cày thuê" rồi, đành phải dùng kế khích tướng.
 Hắn đang chuẩn bị tấn công thì thấy đối thủ đưa tay ra lập tức xung quanh đối thủ xuất hiện một chiếc màn ngăn đôi sân đấu, tưởng đối thủ đã bị mình khích tướng thành công thì mừng thầm, tự khen mình vĩ đại vài câu! Lại nghe được tiếng Lam Vũ vang vọng quanh đó:
- Tới đi, ta không né tránh nữa, chỉ cần ngươi phá vỡ được chiêu Hắc Ám Phong Cấm Thiện Hạ Vô Địch Vũ Trụ Vô Song Vô Đối Vô Kiên Bất Phá Bất Bại Bất Bại Bảo Hộ này! Thì ta sẽ nhận thua, mặc cho ngươi chém giết, thế nào?
 Đầu óc của hắn vừa choáng xong, lại vừa vui mừng vì sử dụng thành công kế khích tướng, lại bị Lam Vũ xỗ một tràng làm hắn mơ hồ luôn:
- Cái gì mà Hắc Ám Cấm Địch Trụ Bất Phá Bại Bại? 
- Là Hắc Ám Phong Cấm Thiện Hạ Vô Địch Vũ Trụ Vô Song Vô Đối Vô Kiên Bất Phá Bất Bại Bất Bại Bảo Hộ! 
 Hắn muốn lặp lại nhưng lại không kịp, Lam Vũ đọc nhanh quá, tức mình quát:
- Hừ! Ta mặc kệ là thứ mai rùa gì, chết điiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii! - Bình thường hắn cũng thuộc dạng người bình tĩnh lắm, nhưng sau 1 hồi "cày thuê" muối mặt, thì tâm tình xấu đi không ít, lại thêm bị lầy, bực cũng phải. Hắn hét lên vung kiếm chém xuống.
 Trên khán đài, mọi người đều có chung một suy nghĩ là tên này thắng nhiều quá nên điên rồi, tự dưng hướng về phía mọi người chửi mắng một hồi rồi vung kiếm chém loạn lên kết giới bảo vệ, biểu tình hung ác giống như muốn phá kết giới ra để lao lên khán đài đồ sát vậy, trong khi đối thủ của hắn thì vẫn còn nằm lăn lóc ôm bụng cười lớn, quả là trò khôi hài. Không lẽ là 2 bọn này thông đồng với nhau, tên kia cho tên điên này lợi ích gì, sau đó tên điên giả điên để nhận thua mà khỏi chết?
 Mà dưới đài Lam Vũ không ngừng cười lớn, chưa có ngày nào vui như hôm nay, anh thấy quyết định học cái môn Huyễn Ảnh Thánh Đồng này thật chính xác làm sao!! Lão tứ đúng là chu đáo, chu đáo quá! Anh cười đến nổi lão nhị trong kia nổi bão đòi ra liên tục, kháng nghị có trò vui không cho anh ta chơi! Nhìn tên Tật Lôi không ngừng quát mắt đánh đập cái kết giới, anh lại không nhịn được tiếp tục lăn lộn...
 ====== Lúc này có một trọng tài của lôi đài 52 thấy vậy lén lút chạy tới nơi cao nhất của quảng trường Thiên Lam, nơi mà cao tầng Lam gia có liên quan đến tuyển dụng dùng để quan sát các lôi đài tìm người ưu tú. Hắn bẩm báo:
- Bẩm Yêu trưởng lão! Bẩm Kết Y tiểu thư! Lôi đài số 52, tiểu đài 3 có chuyện lạ xảy ra! 
- Chuyện gì? - Yêu trưởng lão lạnh nhạt hỏi lại.
- Lôi đài chủ của tiểu đài 3 vốn là một hạt giống được đánh giá là có thể vượt qua vòng 2 này nhưng đột nhiên không hiểu vì sao nổi điên đập phá lôi đài rồi giờ lại mắng chửi đập phá kết giới, trong khi đối thủ của hắn chỉ là một tiểu tử Chân Linh cảnh thì lại ôm bụng cười.
 Gã trưởng lão không đáp lại tên trọng tài mà trầm ngâm, có lẽ đang suy nghĩ gì đó! Còn Kết Y tiểu thư kia thì hỏi lại:
- Đối thủ là một Chân Linh cảnh sao?
- Vâng thưa tiểu thư!
- Được.. dẫn ta tới xem một lúc. Yêu bá, chúng ta đi xem một lúc.
- Được! Dẫn đường cho tiểu thư. - Yêu trưởng lão lạnh lùng ra lệnh, chỉ có lúc nói chuyện với vị tiểu thư kia là giọng khá cưng chiều thôi.
 ======= Ra tới hiện trường, Yêu trưởng lão hứng thú nhìn cảnh tượng bên dưới, còn Kết Y tiểu thư thì ngay lập tức chú ý đến tiểu tử Chân Linh cảnh kia, sau đó lại ngó qua các lôi đài khác, như đang tìm kiếm gì đó, rồi lại thất vọng, không quan tâm nữa.
 Lão giả gọi là Yêu trưởng lão kia chăm chú nhìn Tật Lôi, sau đó lại nhìn Lam Vũ. Ngay lúc đó vừa lúc Lam Vũ có cảm giác có người quan sát mình thì theo bản năng nhìn lại, 4 mắt chạm nhau. Lam Vũ đương nhiên không biết sợ, vẫn cứ nhìn lão chằm chằm. Lão lại nhìn tên Tật Lôi, sau đó lão đột nhiên vung tay chưởng một cái, làm tên Tật Lôi đang điên cuồng tấn công kết giới bẹp dí, chết không hiểu vì sao. Lão lại lạnh lùng ra lệnh với trọng tài:
- Ngươi xuống tuyên bố tên kia là người thắng đi! 
 Nói xong không thèm nhìn mặt trọng tài mà chờ đợi vị Kết Y tiểu thư kia! Nàng thăm do quanh một hồi rồi lại cảm thấy chán, bĩu môi kéo Yêu trưởng lão về lại ghế quan sát.
 ======
 Lam Vũ mới là người ngạc nhiên nhất! Tự dưng, chưa chơi đã mà thằng già nào kia ra làm một đập chết mọe đối thủ, xong mình thành người thắng, cuộc thi cũng có công bằng quá đi! Nhưng không sao, hết thằng này thì có thằng khác....
 Tất nhiên sau khi được tuyên bố chiến thắng, Lam Vũ nghiễm nhiên trở thành lôi đài chủ, chưa hết ngày nên vẫn có người lên khiêu chiến....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.