Lãng Khách Vô Danh

Chương 28: Vô Danh vs Dương Khang (2)




Khoảnh khắc nội lực thâm hậu của Vô Danh toát ra ngoài, Tuyết Tiên Trang lập tức bị gây chú ý, đầu tiên nàng không tin, sau đó...mới thở nhẹ, thì ra là nội lực, nhưng mà có điểm quái dị. Hắc khí xung quanh Vô Danh không còn mỏng manh lượn lờ như một năm trước nữa mà dày đặt như khói cháy trong các trận hỏa hoạn, đứng giữa không trung nhìn chằm chằm Dương Khang, không biết nghĩ gì.
Dương Khang cũng vậy, lần này hắn đã lỡ thể hiện rồi thì thể hiện luôn, nhưng mà thể hiện cái gì thì phong độ thân sĩ phải có, khoanh tay ôm thương trước ngực chờ đối thủ ra tay, không phát ra tí khí thế nào.
- Vậy, mời Vô Danh huynh ra chiêu trước.
Vô Danh không nói, đám hắc khí tán loạn quanh người đã nhanh chóng tập hợp sau lưng hắn, tạo thành hình một cái đài sen và phật như lai từ bi ngồi trên đó, hư ảnh này cao 20m, đúng là khổng lồ, các đệ tử linh sơn tự thì kinh ngạc không thôi. Dương Khang cảm nhận được không khí có chút quỷ dị, nhưng lại không thấy nguy hiểm hay áp lực từ nội công tí nào, chẳng lẽ chiêu này chỉ có hình thức bề ngoài, chưa để hắn và mọi người hết nghi hoặc thì phật như lai trên tòa sen mở mắt ra, tay phải vung lên, một hình chữ thập to tướng với tốc độ âm thanh vọt về phía mặt hắn... Phật Quang Sơ Hiện.
Không kịp phản ứng, Dương Khang đành phải đỡ trực diện, hắn múa thương xoay vòng trước người, hình thành một con giao long màu xanh lam xoay vòng vòng theo đầu mũi thương, tạo thành một lá chắn nội lực, nhưng..vội vàng đỡ làm sao bằng chuẩn bị kỹ, hắn bị hình chữ thập ấn sâu xuống lòng đất, tiếng vang cũng rất lớn. Vô Danh vẫn hờ hững nhìn, đang chuẩn bị cái gì đó. Mấy người ở dưới võ đài kinh ngạc, mồm há to đủ nhét quả trứng vào luôn:
- Không thể nào, Vô Danh ma đầu từ khi nào mạnh như vậy! Dương công tử không thể thua được, mỹ nhân không thể gã cho một ma đầu.
Vô Danh vì sao có cái ngoại hiệu ma đầu phía sau, bởi vì trước giờ hắn giết rất nhiều người, toàn là cao thủ, mà ít nhiều gì bọn họ đều liên quan đến nhau, liên quan đến vụ huyết án Thắng gia năm xưa. Chứ thực ra hắn chưa bao giờ làm chuyện thương thiên hại lý, ăn hiếp kẻ yếu, giết người cướp của...
- Dương công tử sao có thể một chiêu bị bại được. Không thể nào đâu, lẽ nào bây giờ thời đại ma giáo nổi lên...
Cắt lời hắn là hành động của Dương Khang, vung thương bay lên, chỉ có hơi bù xù một chút, quần áo rách một chút nhưng lại không có tổn thương gì, hắn ngửa đầu lên cười dài:
- Hahaha, thật sảng khoái, Vô Danh huynh, đòn huynh cũng đã ra, Dương Khang không nhường nữa. Liên Hoàn...Toàn Long Thương. - Ngâm tên một chiêu thức, hắn nhẹ nhàng đạp đất biến mắt trước mắt thế nhân xuất hiện với một thương quét ngang Vô Danh. Đáp lại hắn là một tay phật đà ấn xuống Chưởng Trung Phật Quốc, vô số giao long màu xanh như điện xà bao quanh 2 người, liên tục tấn công Vô Danh, hai người giao chiêu liên tục, có vẻ bất phân thắng bại.
Kim Đỉnh Phật Đăng - Ngân Giao Xuất Hải
Phật Động Sơn Hà - Ngân Giao Phi Thiên
Phật Vấn Già Lam - Ngân Giao Thôn Hà
Phật Quang Phổ Chiếu - Bách Thương Triều Bái.
Thương ảnh đầy trời, kể cả phật đà hắc ám cũng chưa bao giờ yếu thế, võ đài đã sớm nát không thể nát hơn, nhưng mà không ai rảnh cũng như dám chen ngang trận chiến đề nghị đòi đổi võ đài, chỉ có thể để khán giả lùi xa xa ra mấy trăm mét.
- Vô Danh huynh, thật không thể khen huynh là một tuyệt thế nhân tài, Dương Khang ta bái phục, huynh có tư cách đón lấy Thương Tiễn Thập Tam Thức của danh chấn thiên hạ Dương gia ta.
Toàn trường chấn kinh, Thương Tiễn Thập Tam Thức, đúng là Dương gia trấn phái chi thức, kết hợp giữa tiễn thức(các chiêu thức bắn cung tên) và thương thức, trăm năm trước khiến Dương gia nổi danh thiên hạ, tuy nhiên trước giờ cho dù là ngũ bá thuộc Dương gia cũng chỉ tối đa học được 9 thức đầu của Thương Tiễn Thập Tam Thức, người sáng lập ra nó là Dương Kiên, tổ gia gia của Dương Khang cũng luyện max 9 chiêu chứ mấy, vậy mà hắn lại sáng lập ra lý thuyết cả 13 chiêu, tóm lại hắn viết công thức, mà chưa ai áp dụng được thôi. Nên xưa nay người giang hồ đã đổi Thập Tam Thúc thành Cửu Thức, vậy mà hôm này Dương Khang nói là Thập Tam Thức.
Tuyết Tiên Trang tự hỏi mình:
- Thập tam thức? - Rồi quay qua hỏi Lam Vũ:
- Này, sao nãy giờ ngươi im lặng thế? Có phải sợ rồi không? Ta nói thẳng nè, cha ta bây giờ cũng không thắng được Dương Khang đâu! - Nàng luôn tìm cái gì đó để đả kích Lam Vũ.
Nãy giờ hơi tập trung quan sát quá, lại còn mô phỏng nên Lam Vũ hết sức nghiêm túc, nghe Tuyết Trang gọi anh mới thu hết tinh thần lại, đưa ngón trỏ lên môi:
- Suỵt!!! Đừng hỏi về vấn đề đó nữa có được không? Cô không thấy nhàm sao, tên Dương Khang kia vẫn còn ẩn dấu thực lực, nhưng mà hắn có vét cạn sức lực ra đi chăng nữa thì cũng chỉ là con tép trong mắt tôi thôi, căn bản không cùng một đẳng cấp, ok? Hỏi nhiều vc! - Thử có người con gái xinh đẹp đứng bên cạnh lúc nào cũng nghi ngờ năng lực của bạn xem, có bực không, Lam Vũ lần này là lão đại, không phải lão nhị, không thích cái trò giả heo ăn thịt hổ(giả vờ là một con heo yếu đuối, tới phút cuối mới hiện nguyên hình là một con hổ chúa, vậy cho dễ hiểu), càng không thích đi đường vòng, mượn đao, mượn kiếm giết người.
- Không cùng một đẳng cấp?
- Trăm thằng như nó cũng không đủ tôi nhét răng. - Lam Vũ có tinh thần lực, một thứ "năng lượng" biến thái, vừa như radar, lai có thể ảo hóa mọi thứ, lại còn có lực công kích cường đại, ngoài ra nó còn có khả năng phân tích, nhìn vào là biết mạnh hơn hay yếu hơn mình liền, dựa vào tốc độ xuyên thấu mục tiêu của tinh thần lực mà phán đoán ra mục tiêu yếu hay mạnh.
- Khoác lác không biết ngượng. - Cả Tuyết Tiên Nhan và Tuyết Tiên Trang đều chỉ vào anh.
- Ừ, hahaha! Chờ xem, muội chờ coi, còn cô...cô cũng chờ đi. - Anh cười tít mắt, bóp mũi Tuyết Tiên Nhan, xong đó theo quán tính quay qua Tuyết Tiên Trang thì mới..thôi, quay mặt qua coi chiến đấu, mình không thể đùa với nàng được, còn chưa có làm lành.
- Ta cũng đã lâu không trở về nơi này, không biết khi nào mà võ lâm lại có một anh tài như vậy, chiêu thức quái dị, kỳ lạ, ta chưa thấy bao giờ. - Chờ chọc ghẹo Lam Vũ xong Tuyết Tiên Trang mới nói nghi hoặc trong lòng mình ra, rất bình tĩnh, cứ như trận chiến này không liên quan tới nàng vậy.
- Muội không biết, nhưng mà tên này trước kia từng giao thủ với cha, lúc đó hắn còn không phải đối thủ của cha, cha còn không dùng kiếm nữa.
- Trước kia? Bao lâu.
- 1 năm, chính muội cũng không tin được hắn là tên Vô Danh ma đầu từng xông vào nhà chúng ta 1 năm trước. À đúng rồi, năm ngoái cùng lúc với tên Vô Danh còn có một tên đeo mặt nạ đeo áo choàng nữa đen nữa, có điều rách rưới hơn thôi, nhưng hắn đánh thắng cha, hắn không phải người, chắc chắn là yêu quái ma quỷ, cha chém đứt tay hắn, hắn mọc lại tay, đâm xuyên tim hắn cũng không chết. - Nàng vẫn còn khiếp khi nghỉ lại năm ngoái, những chuyện kinh dị luôn ám ảnh nữ hài tử.
- Không phải người? - Nàng vô ý thức ngó qua Lam Vũ.
- Khụ,khụ, đừng nói nhảm nữa, tên kia đang sử dụng Như Lai Thần Chưởng đấy. - Lam Vũ ho khan 2 tiếng rồi.
- Như Lai Thần Chưởng? Sao ngươi biết.
- Đọc truyện xem phim, chơi game, thiếu gì? Tuyệt học Thiếu Lâm đấy.
Tuyết Tiên Nhan chẳng hiểu gì, Tuyết Tiên Trang bĩu môi:
- Thì ra là gán ghép. Tưởng kiến thức gì cao siêu.
Dương Khang nhảy một cái lùi ra xa Vô Danh, từ cận chiến thành xạ chiến. Hắn hoành thương ngang ngực, chĩa thẳng về phía Vô Danh.
- Nhất Tiễn Xuyên Dương. - Nội lực của hắn hóa thành một cây thương lớn, 2 chân khụy xuống xuất hiện hư ảnh một cây cung, đưa hư ảnh cây thương vào giữa, tích thế uy vũ, khói bụi mù mịt, chợt đùng một cái, cây thương như một mũi tên à không, phải nói nhanh như một viên đạn bay về phía Vô Danh.
*Oành* Vô Danh vận nội lực xuất ra một chiêu Phi long tại thiên đỡ lấy, một con rồng đen xuất hiện há to cái miệng của mình lao thằng lên trên đánh trúng cây thương, hai luồng nội lực chạm nhau lại nổ tung..
Trích Tinh Tiễn - Dương Khang lại đổi tư thế khác, trên cung ảo xuất hiện một mũi tên khác, hình dạng khác, uy thế cũng mạnh hơn, khiến người xem ngộp thở, mọi người đều cảm thán thì ra trước giờ Dương công tử đều giấu tài như vậy, còn có người nói hắn là võ công trác tuyệt chính là sỉ nhục, đúng là như thần rồi mà. Nhưng một mũi Trích Tinh Tiễn này lại như súng liên thanh, không chỉ bắn ra một mũi mà bắn ra tới 10 mũi liên tiếp.
Đeo mặt nạ nên người khác không nhìn ra Vô Danh đang có biểu cảm gì trước uy thê của chiêu thức kinh thiên động địa này. Thời thừa lục long- Long chiến vu dã-Song Long Xuất Thủy-Thần long bãi vĩ, liên tục ra 4 chiêu, rồng bay tứ tán rồi hợp lại 1 chỗ đỡ lấy Trích Tinh, uy thế kinh nhân. Mấy vị cao thủ trên đài cao kia không khỏi thở dài:
- Aizz, đúng là sóng sau xô sóng trước, thiên hạ này sắp trở thành thiên hạ của người trẻ tuổi rồi.
- Haha, Vô Danh huynh, còn muốn đánh sao, ta còn 11 thức nữa chưa thi triển, chiêu sau mạnh hơn chiêu trước. - Hắn nhắc nhở trước, ý muốn đối phương biết khó mà lui, tránh mất mặt.
- Ta không muốn nhiều lời, ta cũng chưa toàn lực, cứ đánh tiếp, hãy để thắng bại phân định, không dùng lời.
- Hừ, cho mặt mũi còn không muốn. - Hắn thực sự tức giận, khinh thường hắn là người sống dựa vào mồm mép sao?
Cửu Tiễn- Phi Vũ Thương Tiễn - Tức mình hắn sử dụng ngay chiêu thứ 9, không dây dưa nữa, cung xanh hướng lên trời, thương giờ mọc 2 cái lưỡi liềm 2 bên, trông như phương thiên họa kích của Lữ Bố vậy, oanh động một cái, mũi tên đã bắn lên trời, chốc lát đã không thấy đâu.
Đại phật sau lưng Vô Danh cũng động, hàng ngàn chữ thập màu đen xoay mòng mòng xung quanh hắn, đúng lúc đó trên trời bỗng dưng rơi xuống hàng ngàn cây thương tất cả đều rơi trong phạm vi 50m xung quanh Vô Danh, công kích phạm vi rộng như vậy thật không biết né chỗ nào. Tưởng như Vô Danh sẽ cật lực chống đỡ hay tránh né nhưng không ngờ hắn điên cuồng lên, hàng ngàn chữ thập nhỏ tụ hợp thành một bàn tay cực lớn, to hơn cả đại phật cao 20m sau lưng hắn, hắn vào cả bàn tay kia ngang nhiên không sợ chết lao thẳng về phía Dương Khang:
- Vạn Phật Triều Tông. - Thanh âm như sấm, hét muốn chói tai.
Dương Khang bất ngờ, không ngờ lại có đấu pháp điên cuồng thế này, mặc cho trên người đã dính hơn mấy chục thương chiêu vẫn lao nhanh về phía trước, hắn không sợ mình sau chiêu này sẽ chết hay trọng thương, nhưng mà tự dưng bị thương, ai cũng không muốn, vội thu cung nội lực lại, đạp đất lùi về phía sau.
- Đồ điên! Thập Tiễn-Phụng Quang Tuyệt Ảnh Tiễn! - Lần này không xuất hiện hư ảnh cung nữa, mà cây thương trên tay phát ra ánh sáng màu lam chói mắt, nội lực quán chú lên cây thương, ném luôn cây thương về phía Vô Danh, đồng thời theo phản lực ném thương, hắn bay về thẳng về phía sau, cây thương sau khi rời khỏi tay hắn liền phát quang mạnh hơn, nhanh chóng tạo thành hình một con phượng hoàng màu lam, lao thẳng về kẻ địch, cái gọi là tuyệt ảnh chính là không nhìn thấy ảnh đâu, ngay khi con phượng hoàng lam xuất hiện thì nó đã biến mất, còn bàn tay phật cực to thì nổ tung Vô Danh trúng tiễn, à không nói cách khác là trúng thương, một thương găm ngay vai trái, đâm xuyên qua, cắm hắn vào tường võ đài, đúng là tuyệt ảnh, tốc độ của thương quá nhanh.
- Xong rồi sao! Vô Danh ma đầu đã chết? - Khán đài một mực xôn xao, Dương công tử thật sự muốn nghịch thiên rồi.
Dương Khang chân chạm đất sau cú phản lực, nhếch mép cười:
- Đã nói rồi, cho mặt mũi còn không muốn. - Nhìn Vô Danh bị găm trên tường, hắn có chút khinh thường.
Vô Danh chưa chết, cũng không phải trọng thương quá, chỉ là bị thương đâm xuyên qua vai trái, đau nhức khó chịu, thở dài:
- Thật là! Ta lúc nào cũng là người yếu nhất, ta không cam lòng! Quỷ Dị, tới lượt ngươi, ta cho phép ngươi ra, bất kể giá nào, thắng cho ta! Phải thắng! - Nghiến răng, xong nhắm mắt lại, rồi lại mở mắt ra, tự nói tự trả lời: - Được thôi! Ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt. - Thật đúng là quỷ dị.
Lúc cả khán đài tưởng như trận đấu đã kết thúc, Dương Khang định đi tới chỗ vô danh rút thương ra thì Vô Danh động, tay phải nắm lấy cán thương, rút mạnh ra, hắn cũng không rớt xuống mà vẫn lơ lửng trên không, hắn ném cây thương trở lại chỗ Dương Khang, tất nhiên là mũi nhọn hướng về phía Dương Khang rồi, nhưng Dương Khang nhẹ nhàng bắt lại. Vô Danh bẻ cổ tay, lắc lắc cái cổ, cởi áo choàng ra quăng xuống đất, để lộ vẫn là một thân áo 3 lỗ da thú, lấy trong ngực ra một cái mặt nạ trắng, khác với cái mặt nạ cười đang mang trên mặt là nó chỉ che nửa mặt dưới từ mũi xuống, mà còn cái răng nanh mọc lên, hắn tháo mặt nạ đang đeo quăng xuống đất theo áo choàng, để lộ ra khuôn mặt anh tuấn, tiêu dật, ánh mắt lộ trào phúng...
Cả trường kinh ngạc, nghe giọng biết Vô Danh rất trẻ, không ngờ lại trẻ như vậy, nhưng mà Vô Danh đúng là vô danh nha, không ai trong võ trường này biết hắn là ai cả, chỉ có một số người ở Thiếu niên anh hùng hội lúc nãy thấy hắn ở cạnh Tuyết gia nhị tiểu thư thôi, còn Tuyết gia nhị tiểu thư thì kinh ngạc thốt:
- Đại ca! Không giống, không giống, nhưng thật giống. - tay chỉ Vô Danh.
- Đại ca? là tên lúc nãy muội nhờ hắn giúp à! Không ngờ tên này cũng thật cao thượng nha, trước mặt giả yếu đuối, từ chối sau đó lén lén đi làm, không biết là có ý đồ gì đây! - Tuyết Tiên Trang mỉm cười nói vu vơ.
- Hắn là đại ca, cũng không phải đại ca. Không ngờ muội cũng rất tinh mắt, lúc nãy đeo mặt nạ chiến đúng là đại ca, nhưng từ lúc tháo mặt nạ ra lại không phải nữa rồi.
Hai người ngơ mặt khó hiểu, tại sao tháo mặt nạ ra lại không phải.
- Cô biết Multi Personality Disorder(ai không bik thì cứ copy rồi google). - Lam Vũ nói bằng tiếng việt, mặc dù tính cách có phần hơi trẻ trâu, nhưng mà đúng là tư duy của anh rất nhanh nhạy, nó không trở về như ngày xưa đâu.
- Hả? Hắn bị bệnh đó à? - Cô nói bằng ngôn ngữ Võ Lâm cảnh.
- Có lẽ vậy, nhưng mà không phải do hoàn cảnh hay biến cố sinh ra mà cố ý cưỡng ép sinh ra, có thể do võ công mà huynh ấy luyện. - Lam Vũ nhanh chóng nhìn ra, cái này cũng không khó đoán, bởi vì nếu tự nhiên sinh ra sẽ khó kiểm soát, bất ngờ mà đổi nhân cách là điều thường thấy mà cái này Lam Vũ chưa thấy bao giờ, theo anh thì Quỳnh Vô Ưu theo một góc độ nào đó khá giống anh, nhưng mà anh lại không giống anh ta, nói khá khó hiểu nhưng mà 4 con người của anh đều tồn tại độc lập với nhau, đều có tư duy riêng, có thể gặp gỡ, nói chuyện, đánh lộn, không như người khác, đó là bị bệnh tâm thần phân liệt mà ra, không bao giờ gặp được nhau, cũng chẳng có ký ức của nhau, cái này hại nhiều hơn là lợi, bởi vậy mới gọi là bệnh. Không phải anh coi thường thiên hạ, đó là anh tin tưởng mình à không, hư không chủ một cách tuyệt đối, những thứ hắn để lại, có trong 52 trang của Hắc Ám Tinh Thần tuyệt đối là trời đất khó tìm, đâu thể tùy tiện một người phàm có thể so sánh, anh hoàn toàn khẳng định Quỳnh Vô Ưu mạnh thì mạnh trong võ lâm này thôi, nhưng mà tuyệt đối là người phàm, còn tên Dương Khang kia hình như không phải...
- Ừm! - Tuyết Trang không hỏi nữa, cô biết mấy cái sau có hỏi cũng không biết thêm được gì, mà cũng không liên quan tới mình, đợi tí đấu xong, tên trên đài kia là đại ca của 2 người bên cạnh mình, muốn hỏi gì mà không được, Tuyết Tiên Nhan thì vẫn bộ dạng ngơ ngác, nào hiểu gì.
Vô Danh đứng trên không, đeo cái mặt nạ có răng nanh, che miệng lại, hét lớn:
- Diêm Vương Thiếp! Sinh Tử Oán Hồn Triều Tịch. - Ngay lập tức sau lưng anh xuất hiện một tấm thiếp lớn ghi chữ "Tử", tấm thiếp mở ra, vô số hắc khí từ quyển sách xuyên qua cơ thể anh tỏa ra khắp bốn phương, ngày càng trải rộng. Dương Khang làm thử động tác, dùng Nhất Tiễn Xuyên Dương bắn vào trong đám oán hồn bằng nội lực. Quái lạ là chiêu của Dương Khang hoàn toàn xuyên qua, không chút ảnh hưởng nào cả. Đến khi hắc khí bao phủ cả võ đài, Dương Khang mới nhăn mặt:
- Là kịch độc! - Hắn vội lấy trong áo ra một viên tròn tròn, có lẽ là đan dược mà Vô Vi chân nhân cấp cho, nhai vào, bởi vì hắn cảm giác da thịt quần áo đang bị ăn mòn dần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.