Lãng Khách Vô Danh

Chương 18: Phong ba bắt đầu




Điều ngạc nhiên hơn là Lam Vũ lần này lại để tóc ngang vai, sau đó tự buộc nó lên cao, không phải tóc dài người người ở nơi đây, và trước kia. Sau đó nhẹ bước đi, trong đầu tự hành vang lên những giai điệu thân thuộc, cơ thể cứ lắc lư theo như mấy đứa phiêu đá điển hình, cũng không phải ngày xưa Lam Vũ chơi đá mà là lúc trước anh rất đặc biệt, cứ thích một mình đeo phone nghe nhạc rồi phiêu theo, nên tự dưng bây giờ cũng còn cái tính cách này, tiếp tục đi trên con đường mòn tìm một đường mới, đi tới nơi phồn hoa hơn, mục đích của Lam Vũ hiện giờ là tìm người để... chơi.
Về phần cô Tiểu Loan tiểu thư kia đang theo gã thiếu môn chủ Hà Văn Long kia về nhà thì chắc là không có chuyện gì tốt, bọn họ bị Lam Vũ chơi một vố, cảm tình cũng rạn nứt, cô tiểu thư kia mặc dù không có cảm tình gì với gã Hà Văn Long nhưng mà cô cũng không mong chuyện này không thành, cô biết giờ giang hồ hiểm ác, lòng người khó đoán, dễ chi mà tìm được một người con trai mà dễ đoán như thế này, mặc dù hắn ta lỗ mảng, hay hành sự theo cảm tính nhưng mà được cái không có biết âm mưu quỷ kế, dễ lừa gạt, nơi này vốn không có khái niệm tình yêu gì đáng nói, đa số mọi hôn sự đều do trưởng bối(người lớn) trong nhà định sẳn từ nhỏ rồi, trừ một vài trường hợp đặc thù như mồ côi từ nhỏ hay có quyền có thế tự mình định đoạt thôi.
Gã Hà Văn Long dễ dụ, dễ tin, lại trong tâm luôn coi mình là cao, nghĩ đi nghĩ lại gái thì cỡ mình ưng là có, cũng không phải vội, nhưng mà tiểu thư đính ước với mình từ nhỏ này giả dối như vậy, lại còn không ngại thân phận để gian díu với hạ nhân, thật mất tư cách quá, không khéo sau này mình còn bị cắm sừng mà không biết! Thế là về sau đó hắn liền từ hôn với Danh Y sơn trang, mặc cho cô tiểu thư kia khóc lóc giải thích, hắn cũng không tin, vì hắn là người vô cùng sợ chết, nên hắn cho rằng không ai dám lấy mạng của mình chỉ để đùa giỡn với người khác mà người ta có bị đùa cũng không mất gì, tổn nhân bất lợi kỷ.
========Trong hồn giới==========
Lam Vũ 'gốc' qua tầm 15 phút ngây ngốc, điều chỉnh lại ký ức, tính cách, cảm nhận nhân sinh thì mới tỉnh hẳn. Vừa tĩnh thấy 2 thằng giống mình ngồi cãi nhau đánh lộn, tên có 2 đuôi, mang trạng thái 2, móng vuốt nhọn hoắc quát:
- Do mày đấy thằng ngu, dễ bị lừa gạt! Giờ nó chiếm mất rồi thấy chưa. - Nói xong người biến mất xuất hiện trước mặt Lam Vũ toàn thân khí đen phô thiên kia.
Lam Vũ toàn thân lượn lờ từng đợt hắc khí kia mang hình dáng gốc không cam chịu yếu thế, hắc khí tụ thành một bộ chiến giáp cũng lao lên đánh trả:
- Mày mới ngu, có ngon đánh thắng tao rồi cho mày định đoạt.
Hai thằng kia đánh nhau ác liệt, thoắt chỗ này biến tới chỗ kia, nhìn là biết 2 thằng một thằng là Hư Tiên, một thằng là tu theo trường phái Chân Thần. Trong hồn giới hư vô bao la như vũ truyện huyển ảo này, 2 tên có đánh với chết cũng không gây được cảnh tượng hủy diệt gì cả, tóm lại là chẳng có gì để hủy diệt, Lam Vũ 'gốc' nhìn thấy tụi nó chiến nhau thì bất giác thấy hơi "ngại", đây mới chính là anh, một thằng nhóc mới 17 tuổi.
Từ lúc nhận được sự biến đổi, tính cách của anh càng ngày càng thay đổi dần, nhưng anh lại không hề nhận ra điều này, đến mãi bây giờ mới lấy lại được chính mình... một thằng trẻ trâu 17 tuổi, ham chơi, nhác học, hay sợ sệt bạo lực. Tuy hiện giờ tích cách là thế nhưng mà ký ức đầy đủ, máu tanh gì cũng trải qua hết rồi, ngẫm lại thấy hơi đáng sợ nên mới ngờ ngệch ra đó, mãi chưa nói được một câu, nhưng mà ngẫm lại mình cũng là "đại ca", sao có thể để mấy đứa em út này dành dựt cơ thể mình được.
Vấn đề là mình có lực lượng ngang tụi nó, mà không biết sử dụng sao cho phù hợp, chợt nghĩ tới ngày đó cắn nuốt linh gã áo đen ở trong hồn giới, hình như mình có quyền điều khiển mọi thứ trong hồn giới này bằng suy nghĩ thì phải. Nghĩ liền làm, ngay lập tức 2 thằng kia đang đánh nhau chí chóe xuất hiện trước mặt mình, bọn hắn cũng không để ý anh, mà cứ tiếp tục choảng, nhưng lại phát hiện mình vẫn ở chỗ cũ, thử mấy lần vẫn vậy, Lam Vũ 'gốc' bất giác cười to:
- Haha, tụi mày khỏi thử vô ích, nơi này tao là chúa tể, biết không, haha! Đừng đánh nhau nữa, nghĩ cách lôi tên kia xuống đi! - Điệu bộ giống như nhà giàu mới nổi.
Hai thằng kia ngơ ngác nhìn tên 'gốc', quả nhiên hắn vẫn là bản đầu tiên, có quyền lợi hơn mình, mặc dù tụi mình vẫn có quyền dùng suy nghĩ điều khiển hồn giới nhưng không điều khiển được hắn ta. Cũng biết không thể làm gì đành phải thương lượng đem thằng kia lôi xuống rồi nói chuyện tiếp, Lam Vũ cười cười:
- Ba người cùng lúc dành quyền khống chế!
Cùng lúc 3 người niệm quyết dành quyền khống chế thân thể.....
========Ngoài kia===========
Vừa lang thang vừa tung tinh thần lực mới hồi phục được 1/10 ra xung quanh do thám tìm trò vui, trong lúc dò tìm Lam Vũ phát hiện ra phía tây cách mình 3560m có mấy người đàn ông đang nói chuyện với nhau, 1 thanh niên và 4 gã tầm hơn 30 một tí. Lam Vũ liền chú ý nghe bọn họ nói chuyện xem có sơ múi được gì hay không, Lam Vũ hiện tại là cái tên rất thích diễn kịch, phá phách, trêu chọc người khác kiếm niềm vui.
- Thiếu gia, điều đó có được chăng? Chúng ta tuân lệnh lão gia họp với Kim gia tới Tuyết gia tham gia lễ hội, lỡ như trong lúc diễn trò mà Kim tiểu thư xảy ra chuyện không hay thì lão gia không tha cho chúng ta đâu, lão gia rất quý mến Kim tiểu thư đó.
- Hừ, ta cũng biết cha ta rất quý Tiểu Ngân Ngân, ta cũng yêu nàng, vì thế nên ta có làm gì cũng để thõa nguyện vọng của cha lấy nàng về làm con dâu thôi, không biết tên Dương Khang đáng ghét kia ngoài có chút tuấn tú, võ công có chút cao thì có gì hay mà nàng lại thích hắn như thế.
Mấy tên hạ nhân thiếu gia nhà mình nói vậy thì tung hô hưởng ứng ghê lắm, nhưng trong lòng lại thầm mắng thiếu gia vô sỉ:"Dương công tử là con trưởng của Thương Tiễn đại nhân, một tay bách bộ xuyên dương(cách 100 bước bắn chết con sơn dương), một tay liên hoàn toàn long thương uy mãnh vô song, luận gia thế, luận tài mạo ngươi có gì mà đòi so sánh với người ta hả thiếu gia?". Ai nấy cũng đều là người sống lâu năm, đương nhiên mấy cái suy nghĩ phản chủ này không nói ra ngoài rồi.
- Được rồi, khỏi cần tung hô nữa, các ngươi liên lạc với Lương Sơn Đạo Phỉ đi, nói ta trả bọn chúng 10000 lượng bạc, chỉ cần diễn kịch cho tốt, đánh ai thì đánh, không được đánh Kim tiểu thư có biết chưa? Nói tóm lại là không được đã thương đàn bà con gái, khi ta ra mặt thì phải giả vờ đánh không lại rồi bỏ chạy, rõ chưa?
- Vâng, thiếu gia! - Bọn thuộc hạ liền tinh minh sau đó chia nhau ra hành động.
Ở phía xa xa Lam Vũ cười ha hả:
- Haha, thì ra thanh niên này đang tán gái, cái trò anh hùng cứu mỹ nhân lỗi thời vậy còn sài được à? Haha, chuyện này vui đây, chơi ngay, chơi ngay!
Tìm được trò chơi Lam Vũ nhảy cẫng lên, tính tình chả ra làm sao, vỗ tay 2 cái rồi biến thành hình dạng gốc, đổi thành một bộ đồ luộm thuộm chút, mái tóc dài nhưng đen nhánh như mới dùng sunsilk, túm tóc lại cột lên đỉnh đầu còn lại để xõa cho nó phong trần, tính làm anh hùng vô danh cho nó hào hiệp, thuận tiện phá luôn trò của thằng kia, dù sao thì cô tiểu thư kia cũng không thích hắn, mình phá cũng không tính là ác, thêm cả việc hắn ta kém hơn người mà còn gato, sử dụng thủ đoạn, thọc gậy bánh xe cũng xem như là đáng.
Bắt đầu bay lên tiếp cận cái đoàn người của vị Kim tiểu thư kia, một lúc sau đứng đầu đoàn người nhìn xuống, thầm nghĩ:"chậc chậc, làm thế nào đây nhỉ? Giờ lặng lẽ bay theo hay giả vờ lạc đường xin đi chung, bọn họ đi Tuyết gia, ta cũng muốn đi, coi như cũng không phải là lừa dối a.aaaaaaa". Đang suy nghĩ làm sao để thuận lợi trà trộn vào trong đám người thì Lam Vũ cảm nhận được một cơn đau đầu khủng khiếp ập đến, khiến anh không còn đủ bình tĩnh để duy trì tinh thần lực giữ cho mình bay ở trên không, tức thời té xuống. Đám người kia đang đi trên đường thì tự dưng trên trời có người rơi xuống cái "bịch" ai nấy đều như gặp địch rút gươm đao ra khỏi vỏ rồi quan sát phía trên lẫn xung quanh, điệu bộ rất cảnh giác, vài người lại kiểm tra thanh niên vừa rơi xuống kia, "tình huống có chút trùng hợp với lần trước đánh nhau với Tuyết bá xong".
=====Trong hồn giới==========
Lam Vũ kia vừa mới cảm thấy đau đầu nhắm mắt loạn giờ mở ra thấy mình đang ở trong hồn giới, còn 3 thằng kia đang nhìn mình chằm chằm. Anh bất chợt kêu lên:
- Hiểu lầm, hiểu lầm thôi! Tao chỉ muốn ra ngoài chơi một chút thôi mà! Giờ trả tụi mày không được sao? - Anh vừa nhìn là biết ngay 3 tên kia sắp hội đồng mình.
- Hiểu lầm cái đầu mày! - Thế là 3 thằng lao vào đập một trận.
Thằng kia thấy vậy liền điều khiển hồn giới dịch chuyển ra xa nhưng ai ngờ lại bị kéo về chỗ cũ, tiếng gào thét vang lên, tuy là biết chỉ bị đánh một trận ra trò thôi, không thể nào chết được nhưng mà vẫn cảm thấy đau. Sau một hồi hành hạ chán chê thì mới tha:
- Lần sau nghiêm cấm các hành vi lừa dối anh em, chơi các trò xảo trá nghe chưa! Giờ mày có lừa được cũng bị lôi xuống thôi, rõ chưa!
- Tao biết rồi! Không dám nữa là được chứ gì! Vốn tưởng ra tay trước là chiếm được tiên cơ, ai ngờ bọn mày vẫn có thể lôi về, xem ra... - Nói tới đây anh chàng cảm thán không nói nữa.
- Được rồi dừng, không nói việc này nữa! Chúng ta coi như cũng không thể nào có bị mật với nhau, hiểu rõ nhau quá rồi! Tụi mày vốn là tao, thế nên giờ tụi mày ở trong này chơi với nhau vui vẽ nhé, thích gì thì cứ nghĩ tới là được, tao ra ngoài đây, vốn nó của tao, tụi mày cũng hiểu mà hehe. - Lam Vũ 'gốc' lên tiếng.
- Không được! Làm gì có chuyện dễ dàng thế, mày được tự do, mày muốn ra ngoài chơi, tao cũng muốn, không chấp nhận, chúng ta đánh một trận phân cao thấp rồi tính tiếp! - Thằng cũng mang hình dáng Lam Vũ nhưng khí đen lượn lờ.
- Đúng, bằng vào cái gì mà tao không được ra!
.......... Thế là lại cãi nhau, 4 thằng đánh nhau ầm ầm, không thằng nào làm được thằng nào............
Tuy bầm dập te tua hết trơn nhưng mỗi thằng mỗi sở trường, chỉ có Lam Vũ 'gốc' là thiệt thòi thôi, tính tình trẻ con không nói, kinh nghiệm lại ít ỏi, tâm tính dừng lại ở tuổi 17, vận dụng cái gì cũng không phù hợp, nhưng mà lại có lợi thế ở chỗ điều khiển hồn giới, tên tính tình gian xảo, thích tóc ngắn buộc lên và ở trạng thái 2 kiêm thích dùng quỷ kế lại hay đạo đức giả kia sở trường tạp nham, vừa biết biến hóa <>, vừa có thể mọc đuôi phía sau tăng sức mạnh về thể chất, tuy nhiên tạp nhâm là tạp nhanh mỗi thứ ít, không chuyên sâu!! Thằng mang hình dáng 'gốc' của Lam Vũ tính tình hiếu chiến, được cái thẳng như ruột ngựa, thích gì làm nấy không che dấu, có đánh nhau là không ngại mà chen chân vào, tìm cảm giác vui sướng trong ẩu đả, sở trường dụng Tiên hóa Thần, <> chân khí làm vũ khí, hư hóa xạ chiến(chiến đấu từ xa) hoặc ngưng thực tạo giáp cận chiến đều được!! Thằng cuối cùng lạnh lùng hiếu sát, bản tính đặc trưng của yêu quái, mang hình dáng Hạ Cửu Vĩ tóc trắng như tuyết thích để xõa dài ngoằn xuống tận đầu gối, sở trường tốc độ và sức mạnh, mỗi lần "lên level" là đuôi mọc thêm 1 cái, hành xử điên cuồng, bất chấp hậu quả, chọc là giết, ghét là giết, tỏ thái độ không đúng là giết!! Đặc điểm chung của 2 người mang hình dáng Hạ Cửu Vĩ là thù dai, trả thù tàn độc, có thù tất báo, một thằng thích dùng âm mưu để trả thù làm cho đối phương tâm hồn bất an mà lo sợ, tên còn lại thì dứt khoát hơn, lấy móng vuốt mà xoẹt vào người đối phương cho lẹ, không đau không chảy máu("Đùa đó, chảy máu hết!"). Sứt đầu mẽ trán nhưng 4 thằng đều hồi phục rất là nhanh, cứ như "4 con Mundo full đồ"* bật ultimate lao vào đánh chay nhau vậy. Trong lúc đánh lộn có thằng nhân lúc người khác không để ý mà bay ra điều khiển cơ thể liền, cách nghĩ này không sai, nhưng mà vừa mới mở mắt ra, thấy mình đang nằm trong đống cũi khô lương khô chưa kịp ngồi dậy đã bị 3 người kia lôi xuống lại, mấy lần như thế nên bọn họ liền bỏ qua cách này. Đánh hoài cũng chán, sau một ngày choảng lộn cuối cùng 4 người cũng buông tay, biết đánh nhau cũng không có kết quả đành phải họp lại một chỗ phân chia cho hợp lý:
- Giờ không ai chiếm riêng được vậy chúng ta chia ra đi, mỗi người một thời gian trong ngày, OK? - Lam Vũ gian xảo đưa ra ý kiến.
- Thôi thế cũng được, tao cũng bó tay, tụi mày làm gì làm đi! Chỉ cần trước khi kết thúc ca thì tìm cho tao một người mạnh mẽ như lão già họ Tuyết hôm nọ là được! - Cả võ lâm có 5 người, đâu ra ngày nào cũng kiếm cho mày đánh? 3 thằng còn lại đều trợn mắt, hay là mày bỏ cổ phần đi, đợi sang thế giới của bọn tu chân giả bên kia tha hồ cho mày đánh nhé!
- Tao sao cũng được, chỉ cần ngoài đó không ai chọc tao là được rồi, tao muốn tu luyện! - Tên hiếu sát lạnh nhạt đáp.
- Tao cũng vậy, tao nhớ gia đình mình với gái quá, không biết họ sao rồi, lo khôi phục rồi luyện đi, còn có 9 tháng nữa là tới ngày đó rồi, tao cũng không tự tin tới thời gian đó mình có thể đủ sức cản bọn họ.
Cả bọn gật gù, đúng là thời gian không còn nhiều, nhưng mà chẳng ai trong bọn nó lo lắng cả, có lẽ bọn hắn chưa coi Mỹ Hương là người yêu của mình! Mà là của thằng 'gốc' cơ! Nó lo là phải, tuy thế nhưng mà cũng phải giúp đỡ rồi, coi như ở trọ trả tiền thuê nhà vậy.
- Vậy được rồi, mỗi đứa 6 tiếng, khỏi dành là được chứ gì!
- Ok! - Tất cả đều đồng ý.
Lam Vũ 'gốc' vốn đang có 1 điều muốn nói nhưng đợi mãi xong chính sự mới nói được:
- Này sau này tao gọi tụi mày là cái gì, dù sao thì tụi mày cũng là tao, chả lẽ gọi tên à?
- Ừ nhỉ!
- Tự nghĩ ra biệt danh của tụi mày đi!
....
- Không nghĩ ra được à? Vậy để tao gọi nhé tao là chủ sự nơi này nên tụi mày cứ gọi tao là lão đại, mày ra thứ 2(chỉ tên tiểu nhân) gọi là lão nhị, mày là lão tam(tên ham chiến), mày lão tứ(tên hiếu sát), cho nó hợp thời với dễ gọi, chỉ có chúng ta mới gọi nhau như vậy thôi, được chứ?
- Thế cũng được! - Bọn hắn với cái này cũng không để ý lắm, có tên mà gọi với nhau cho dễ cũng được.
- Giờ ai ra trước. - Lão đại hỏi.
- Tao, để tao, phân chia mỗi người 6 tiếng rồi nãy tao chơi mất 1 tiếng rồi, giờ còn 5 tiếng ra luôn. - Nói đùa, kế hoạch mới lập ra để giải trí vừa thuận tiện tới nhà tam muội chưa kịp hành sự, sao có thể đưa cho kẻ khác.
- Ừ, thế cũng được, tranh thủ ra ngoài phục hồi thương thế đi, đừng có rãnh mà kiếm chuyện đánh nhau nữa, đứa nào gây sự phạt giờ đó. - Lão đại nghiêm giọng lên tiếng, anh là kẻ trẻ con kém hiểu biết nhất trong bọn mà được lên làm lão đại, mơ ước được làm lớp trưởng từ lâu đã được thực hiện, phải nghiêm một chút.
Lão tam, lão tứ đều là kẻ thích gây chuyện, giờ trên đường chỉ có con gái và mấy tên nhép, 2 thằng cũng lười ra kiếm chuyện, thế nên đồng ý luôn. Lão nhị được lệnh thì không chần chừ, ngay lập tức tỉnh liền....
====Ngoài kia====
Vừa tỉnh dậy chưa kịp mở mắt thì có cảm giác ai đó đang dùng khăn nóng lau cho mình, bật dậy hết hồn, vẫn là sợ hãi, trong lúc hôn mê có kẻ dở trò, đây vốn là tâm lý chung của những kẻ kiêu hùng, thà ta phụ thiên hạ chứ không để thiên hạ phụ ta. Không biết cái tính cách này như thế nào mà sinh ra, ngày xưa Lam Vũ trước khi biến đổi cũng chưa bao giờ giật mình mấy cái này, có lẽ là ảnh hưởng từ Hư Không chủ.
Thấy một cô bé tuổi tầm 15,16 đang ngồi bên cạnh chăm sóc cho mình, người khá dễ thương có chút thanh tú, tuy nhiên vẫn không thể coi là xinh đẹp, so với Tiên Nhan còn kém 1 đoạn khá xa tóc để bím, ăn mặc bình dị, có lẽ là nha hoàn của cô Kim tiểu thư nọ. Thấy vậy Lam Vũ mới nhẹ nhàng thở một hơi, lau mồ hôi trên trán, cô bé kia mới hỏi:
- Vị đại ca này, huynh có sao không? - bằng một giọng nhỏ nhẹ, có phần ngượng ngùng, tự dưng tiểu thư sai mình chăm sóc cho vị ca ca này.
Lam Vũ trả lời:
- Ta không sao! Muội tử à, chúng ta đang đi đâu đây?
- Chúng ta đang trên đường tới Tuyết gia tham dự đại hội võ lâm do Đại Nhật Giáo khởi xướng, ta chỉ là một nha hoàn của tiểu thư, biết cũng không nhiều. - Phải công nhận chất giọng của cô nàng nha hoàn này rất tốt, nhẹ nhàng mà hơi cute, rất hợp đi làm ca sĩ, đáng tiếc chỉ là một nha hoàn.
- Tại sao đại hội tổ chức ở Tuyết gia mà Đại Nhật Giáo lại khởi xướng? - Lam Vũ có chút không hiểu, sao Tuyết bá có thể để người khác ở nhà mình mở tiệc chứ mà mình không phải làm chủ chứ?
- Ta..ta không biết, huynh đói chưa, để ta mang cho huynh ít canh nóng, huynh thật tốt số, rơi từ trên núi xuống mà không chết, chỉ bị chút xây xát, aa.a, tí nữa tiểu thư sẽ cho người hỏi chuyện huynh đó, trả lời cẩn thận kẻo tiểu thư giận, ta..ta đi lấy canh đây. - Nhiệm vụ của nàng chỉ là chăm sóc cho Lam Vũ cho tới khi anh tỉnh dậy, cứu anh cũng vì thấy anh ngã từ trên cao như vậy xuống mà thương thế hầu như có thể coi như không có, Kim tiểu thư cho rằng anh là một cao thủ võ lâm nhất thời gặp nạn nên muốn thi ân một chút, sau này đổi lại lợi ích.
Nói xong cô nàng ngượng ngùng bước ra khỏi xe ngựa chứa củi khô và lương khô, đi qua một xe ngựa khác để lấy canh, không hiểu sao nàng lần đầu tiên nhìn thấy vị ca ca này liền cảm thấy rất đặc biệt, cảm giác rất lạ, chẳng lẽ như mẫu thân nói, nàng đã động xuân tâm rồi hay sao? Không thể nào...
====Ở một nơi xa xa====
- Tham kiến Hỏa Hoàng đại nhân! Việc ngài giao chúng ta đã chuẩn bị kỹ lưỡng, lần này hành động nhất định có thể nhất thống võ lâm, lúc đó việc tìm kiếm những dược liệu, ngọc thạch kia của ngài cũng dễ dàng hơn.
- Được rồi, còn về tin tức của hắn? - Trên bảo tọa cao cao, một thanh niên rất đẹp trai phong độ, mái tóc màu đỏ chói, đang nhắm mắt dưỡng thần, trả lời đáp lại người vừa bẩm báo.
- Vẫn chưa có thưa đại nhân! Kể cả bên Tuyết gia cũng chưa thấy. Xin đại nhân giáng tội! - Đã lâu vẫn không có kết quả, người nọ liền quỳ xuống xin tội.
- Nếu hắn không muốn lộ diện các ngươi cũng không tìm được, ta cũng không trách các ngươi, aizz! Người huynh đệ này của ta không biết cuộc sống thế nào rồi, Bạch Hư Không, Raito Kyuka. Ngươi cứ núp mãi thế này thì đến khi nào Tiên Thiên Quyển của ta mới hoàn thành đây. - Cảm khái một chút rồi hắn liền không nói gì nữa.
Bọn thuộc vốn trung thành biết điều, thấy vậy liền lui 3 bước rồi khấu đầu:
- Thuộc hạ xin cáo lui. - Rồi mới dám quay đầu bước ra khỏi đình viện.
=======================================
Chúc Kai vượt qua kỳ thi một cách suông sẻ, giao lưu facebook: http://fb.com/kai2552.ms/!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.