Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 632:




Chương 632:


Thực ra lúc nãy Kế Duyên từng nghĩ tới việc dùng Khốn Tiên Thằng trong đầu, nhưng có hai nguyên nhân chủ yếu khiến hắn không ra tay.
Thứ nhất là ấn tượng đầu tiên của Kế Duyên về Đồ Dật tuy rằng không tốt lắm, nhưng nhìn Cửu Vĩ Hồ này cũng không giống như có quan hệ trực tiếp với Thiên Khải Minh, càng không cần phải làm bộ như không biết hắn.
Điểm thứ hai là quả thật Kế mỗ hắn đây cũng có không ít thủ đoạn lợi hại, nhưng với tư cách là Cửu Vĩ Hồ Yêu tu hành lâu năm, gã không thể nào không có nội tình của riêng mình.
Một sợi lông hồ ly đặc thù còn có thể giúp Đồ Tư Yên trong thời gian ngắn đạt tới trạng thái chín đuôi thì điểm này đã rất rõ ràng rồi.
Lúc trước Đồ Dật và Kế Duyên giao thủ ngắn nhưng vẫn vô cùng khắc chế, dường như không gây ảnh hưởng gì với người thứ ba.
Nhưng quan sát đối phương từ thời điểm trước khi ra tay thì đây cũng là một người không xuất chiêu theo lẽ thường.
Dưới tình huống có lựa chọn, Kế Duyên sẽ không trực tiếp đánh nhau với gã.
"Tiên sinh, tiên sinh?"
Tuệ Đồng thấy Kế Duyên cứ mãi nhìn đường phố trong mưa ở phương xa thật lâu mà không nói gì, y bèn nhắc nhở vài tiếng.
Lúc này Kế Duyên mới quay đầu nhìn về phía y.
"Tuệ Đồng đại sư đêm qua hao tâm tổn sức quá độ, hôm nay lại bị tuyên nhập cung từ sớm, ngươi về nghỉ ngơi trước đi."
“Thiện tai Đại Minh Vương Phật, tiểu tăng xin cáo lui!"
Hòa thượng Tuệ Đồng không hỏi gì nhiều.
Sau khi hành Phật lễ thì y tự mình lui ra, đi vào trong dịch trạm nghỉ ngơi.
Trong tay Kế Duyên lấy ra một sợi lông hồ ly màu bạc thật dài, dùng quẻ bấm một phen.
Hắn cũng không cảm nhận được chút gì liên quan đến Đồ Dật, cũng chứng tỏ bộ lông này quả thật không phải gã ta.
Chỉ là Đồ Dật đột nhiên tới tìm Đồ Vận, rõ ràng cũng đã phát giác được chuyện gì rồi.
Gã không muốn để cho Đồ Vận đặt chân vào trong đó, cho nên mới có lần tình cờ gặp gỡ này.
Đương nhiên nói là tình cờ gặp gỡ thực ra cũng chưa chắc đã như vậy.
Kế Duyên cảm thấy với đạo hạnh cỡ Đồ Dật, chỉ sợ là đã có cảm ứng trước về tình huống Đồ Vận, lần này tới cũng coi như không quá muộn, điều kiện tiên quyết là gã không nói khoác lác về chuyện có thể cứu sống Đồ Vận.

Suy nghĩ đến đây, Kế Duyên cũng đã có một ít suy đoán.
Đồ Dật này làm việc cổ quái, hơn nữa lại là Cửu Vĩ Hồ Yêu, đi từ Ngọc Hồ Động Thiên ở Tây Vực Lam Châu xa xôi, vượt qua thiên sơn vạn thủy đến cứu Đồ Vận.
Thời gian di chuyển nhất định là không ngắn.
Mà gã không thể nào tính toán được tai họa của Đồ Vận quá sớm, ít nhất tuyệt đối không tính được Kế Duyên ra tay với nàng ta.
Về điểm này thì Kế Duyên vẫn là có tự tin.
Kế Duyên biết chuyện của Đồ Vận ở chỗ Thi Cửu.
Từ khi quyết định xuất thủ đến khi bắt được Đồ Vận cũng chưa có bao nhiêu ngày.
Nói cách khác, Đồ Dật ngay từ đầu đã biết chắc chắn xảy ra chuyện lớn.
Ít nhất gã ta cho rằng Đồ Vận bị giày vò ở bên trong sẽ cực kỳ nguy hiểm, cho nên đã tự mình đến Vân Châu để đưa hậu bối có lẽ rất quan trọng với mình rời đi.
Nghĩ như vậy, Kế Duyên lại cảm thấy Đồ Dật hình như cũng không phải hoàn toàn không biết gì về chuyện của Thiên Khải Minh.
Điều này làm cho Kế Duyên có chút phiền lòng, thậm chí cảm thấy có lẽ bây giờ không phải thời cơ không thích hợp
Đáng tiếc Kế Duyên không lấy được tin tức hữu dụng gì từ Đồ Dật.
Chỉ có thể nói là hắn đã có một người miễn cưỡng xem như có chút quen biết ở Ngọc Hồ Động Thiên.
Ước chừng nửa khắc sau, Kế Duyên cũng vào dịch trạm, chẳng qua lần này cũng không phải nghỉ ngơi, mà là tới chào từ biệt đám người Tuệ Đồng.
Nếu Kế Duyên muốn rời đi, đám người hòa thượng Tuệ Đồng cũng không tiện giữ lại.
Chỉ là sau khi đi hành lễ bái biệt, mọi người vẫn đưa mắt nhìn theo Kế Duyên biến mất ở cửa dịch trạm.
Kế Duyên đạp phong viễn du, tầm mắt đảo qua thành trì và sơn xuyên trên mặt đất, nhìn lướt qua dòng sông và hồ nước.
Suy nghĩ bị vây trong tu hành và tự hỏi về những vấn đề như gần như xa.
Hắn vượt qua một quãng đường dài, bay về hướng Đại Trinh.
Trong thời gian đi qua Tổ Việt quốc, ở trên cao, hắn có thể nhìn thấy một mảnh huyết sắc hỗn loạn ở phương xa.
Nơi đó hiện ra hình ảnh giương nanh múa vuốt, lửa cháy bừng bừng.
Nhưng đây không phải là có yêu vật tác quái, mà là tai họa binh đao.
Vị trí này ở trên địa phận Tổ Việt quốc, nghĩ đến có thể là nội loạn trong nước.
Kế Duyên lắc đầu thở dài, cũng không đáp xuống, mà tiếp tục phi hành về phía trước hồi lâu.
Khi thời gian gần đến lúc chạng vạng, dưới sự cố ý của Kế Duyên, trong tầm mắt hiện ra một khoảng không có mây đen dày đặc.
Kế Duyên không nhanh không chậm bay vào dưới mây đen, không có sấm chớp cũng không có mưa to liên miên.
Ở trong tầm mắt, phía dưới xuất hiện một tòa thành thị đã đèn đuốc sáng trưng phồn hoa dị thường, mà chung quanh thành thị là một mảng lớn rừng rậm và những ngọn núi hoang vu.
Ở bên ngoài đã có cực ít các con đường nhỏ, chứ đừng nói gì đến đường lớn.
Thành trì này chính là Vô Nhai Quỷ Thành.
Nhìn thấy quỷ thành, Kế Duyên cũng đã chậm rãi đáp xuống.
Càng tới gần quỷ thành, trong tai Kế Duyên mơ hồ có thể nghe được trong một mảnh quỷ vực này các loại thanh âm quỷ khóc cùng tiếng quỷ gào, còn có từng đợt âm phong vờn quanh chung quanh thành trì.
Cuối cùng, Kế Duyên đã đặt chân lên trên đường phố quỷ thành này.
Dù ở trên đường, tất cả đều là quỷ, nhưng khi Kế Duyên đáp xuống cũng không khiến cho bất kỳ quỷ vật nào chú ý.
Nhìn trên đường quỷ quái không ngừng di chuyển, trong thành cũng có các loại sinh kế làm ăn, nghiễm nhiên đây là một tòa thành thị phồn hoa giống như trên dương thế.
Kế Duyên cũng không dừng lại quá nhiều, tùy ý đi dạo trong thành.
Số lượng quỷ bình thường khó có thể đếm được, đương nhiên cũng có thể nhìn thấy một vài lão quỷ lớn tuổi, trong đó không thiếu kẻ có chút sát khí, nhưng thuộc phạm trù có thể dễ dàng tha thứ.
Đi dạo trong thành một hồi, Kế Duyên liền đi tới phủ thành chủ ở trung tâm thành.
Trên cửa có treo một tấm biển thật lớn, bốn chữ lớn "U Minh Quỷ phủ" vẫn giống như lúc trước.
Phía trước cửa có quỷ binh mặc áo giáp chỉnh tề canh gác.
Kế Duyên đứng ở bên ngoài nhìn tấm biển mà không ai thèm để ý, cũng không định tiến lên hỏi một câu.
Kế Duyên trực tiếp đi về phía cửa.
Mãi đến khi hắn tới gần cửa, quỷ binh mới vươn binh khí chắn ở phía trước, tầm mắt đều đặt ở trên người Kế Duyên.
“U Minh Quỷ phủ không được tự tiện xông vào!"
Kế Duyên nhìn về phía quỷ binh đang nói chuyện, nói.
"Làm phiền thông báo với Tân thành chủ, nói Kế Duyên đến thăm."
Quỷ binh nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Kế Duyên.
Vừa rồi gã không chú ý, hiện tại cảm giác nam tử trước mắt này hình như cũng không phải là một con quỷ, cũng không biết là người hay là thần.
“Xin hãy đợi một chút, cho phép ta vào trong bẩm báo!"
Quỷ binh lưu lại những lời này, dặn dò đồng bọn canh giữ cùng một câu rồi tự mình đi vào bên trong cánh cửa.
Không lâu sau, Tân Vô Nhai dẫn theo hai gã quỷ tướng và tên quỷ tốt lúc nãy đi vào thông báo kia vội vàng đi từ bên trong ra,.
Còn chưa ra tới bên ngoài, Tân Vô Nhai một thân mặc thường phục màu đen đã cùng quỷ tướng chắp tay hành lễ, dừng lại trước mặt Kế Duyên.
“Tân Vô Nhai bái kiến Kế tiên sinh!" “Bái kiến Kế tiên sinh!"
Kế Duyên cũng đơn giản chắp tay đáp lễ.
“Tân thành chủ, chúng ta đi vào rồi nói chuyện nhé?"
Tân Vô Nhai đương nhiên sẽ không có ý kiến.
Kể từ lúc Kế Duyên rời đi, y luôn nghĩ đến khi nào mới có thể gặp lại Kế tiên sinh.
Hôm nay nghe nói Kế tiên sinh đến, đúng là y vui mừng khôn xiết.
Trong Quỷ phủ thực ra cũng có chút tương tự với đại môn đại hộ trong thành trì dương gian, chẳng qua tất cả cây cối ở trong đó đều đã chứa đầy âm khí, hóa thành những loại cây âm trầm u ám.
Lúc này đã là ban đêm, mây đen phía trên quỷ thành cũng nhạt đi không ít, ngẩng đầu mơ hồ có thể nhìn thấy những ngôi sao trên bầu trời đêm.
Kế Duyên, Tân Vô Nhai và hai gã quỷ tướng cùng nhau xuyên qua quỷ phủ một hồi, cuối cùng đi đến bên cạnh một cái bàn ngoài trời trong vườn.
Tân Vô Nhai và Kế Duyên lần lượt ngồi xuống, hai gã quỷ tướng thì đứng thẳng hai bên.
Những thứ âm sai trong quỷ thành đặt trên bàn cũng không có độ nóng nhưng cũng có hương trà.
"Kế tiên sinh lần này tới Vô Nhai Quỷ Thành là có việc quan trọng muốn phân phó hay sao?"
Tân Vô Nhai hỏi thẳng.
Tầm mắt Kế Duyên đang nhìn bầu trời đêm cũng được thu lại.
Hắn nhìn Tân Vô Nhai, đồng thời cũng đi thẳng vào vấn đề, gật đầu nói.
"Tổ Việt quốc có thần đạo nằm ở thế yếu, trật tự hỗn loạn, tai họa nổi lên.
Ta muốn ngươi cố gắng dùng lực lượng của Vô Nhai quỷ thành, trong phạm vi có thể quản được, đảm trách trách nhiệm của Âm Ti."
Tân Vô Nhai trong lòng chấn động, sau đó chính là vui mừng như điên, ngay cả trên mặt cũng hơi không kiềm chế được.
Hai gã quỷ tướng ở một bên cũng hai mặt nhìn nhau, nhưng không nói gì.
Chỉ có Tân Vô Nhai cố nén vui sướng, dùng thanh âm trầm ổn hỏi thêm một câu.
"Kế tiên sinh, chúng ta tuy sống ở Vô Nhai quỷ thành, nhưng nói trắng ra chẳng qua cũng chỉ là cô hồn dã quỷ.
Nếu làm như thế, có thể có chút vượt quá chức phận..."
"Được rồi, đừng giả bộ nữa, có cao hứng cũng không cần nhẫn nhịn."
Kế Duyên vung tay lên cắt ngang lời nói của Tân Vô Nhai.
Người sau sắc mặt xấu hổ trong nháy mắt, nhưng sau đó lập tức tươi cười.
“Ách ha ha, không thể gạt được Kế tiên sinh!"
Kế Duyên cầm lấy một chén trà trên bàn, hơi nghiêng chén đổ nước trà bên trong ra.
Nước này vừa chạm đến mặt bàn, lập tức tự mình lưu động bốn phía, hóa thành một mặt nước bằng phẳng.

Trên đó mơ hồ hiện ra các loại cảnh vật sinh động, đang không ngừng biến hóa lưu chuyển.
Hơn nữa, đó đều là những địa phương Tổ Việt quốc, trong đó thần đạo không tính là nơi suy đồi quá nghiêm trọng mà giống như ngọn đèn dầu giữa núi hoang, có vẻ cực kỳ thưa thớt.
“Khí tượng hay thay đổi vô thường, cũng có yêu tà nhân cơ hội hại người, còn có tà vật không ngừng sinh sôi nảy nở.
Trong Quỷ Thành Vô Nhai, ngươi có rất nhiều quỷ vật, cũng có giao tình với rất nhiều yêu tu ngoại đạo chi sĩ.
Nếu dùng hết khả năng của ngươi, thu nạp cô hồn dã quỷ, một ít tai họa có thể được tiêu trừ.
Ngày khác bất luận là vì nguyên nhân gì, trật tự Nhân đạo ở Tổ Việt tất nhiên sẽ khôi phục lại, vả lại tất nhiên ở trung tâm trật tự Nhân đạo ở Vân Châu, chính là âm dương tuy xa mà không xa cách..."
Kế Duyên nói đến đây thì dừng lại một chút, nhìn về phía Tân Vô Nhai.
Thành chủ Vô Nhai Quỷ Thành này rõ ràng đã sớm không có hô hấp, tim không đập, nhưng vẫn biểu hiện ra dáng vẻ của một người thường hô hấp khẩn trương, tim đập rộn lên.
Dừng một hồi, Kế Duyên mới tiếp tục nói.
"Kế mỗ cho rằng, con đường của Âm ti quỷ thần bình thường, cái gọi là địa chích chuyên trách một nơi, có khuyết điểm rất lớn!"
Tân Vô Nhai thiếu chút nữa từ thân thể quỷ sinh ra một trái tim, sau đó lại nhảy ra từ trong cổ họng, nhưng kiệt lực bảo trì tư thế ngồi nghiêm túc.
Thấy Kế Duyên không nói tiếp, Tân Vô Nhai nhanh chóng lên tiếng.
"Tân mỗ tuy là thân quỷ tu, cũng cảm thấy lời nói của tiên sinh rất đúng.
Trong lòng cũng hiểu được đại nghĩa.
Nếu tiên sinh có mệnh, tại hạ tự nhiên tuân theo."
Tay phải của Kế Duyên đặt ở trên bàn, ngón tay không ngừng gõ lên mặt bàn.
Hắn trầm tư một lát rồi nhìn về phía Tân Vô Nhai, sau đó mới tiếp tục nói.
"Cánh cửa này vừa mở ra, coi như là một loại khảo nghiệm đối với ngươi.
Phương pháp cai trị rất quan trọng.
Nếu quỷ vật không nhận thức rõ, làm ra sai lầm lớn, thì trách nhiệm..."
Kế Duyên kéo dài thanh âm, Tân Vô Nhai lập tức tiếp lời, thề son sắt nói.
"Vậy tất nhiên là trách nhiệm của Tân mỗ.
Tiên sinh yên tâm.
Mưu cầu càng lớn, trách nhiệm càng nhiều.
Tân Vô Nhai ta hiểu được đạo lý này!"
Hiện tại, nội tâm Tân Vô Nhai rất kích động.
Chuyện Kế tiên sinh nói đến chính là ước mơ tha thiết của y.
Mà giống như đế vương nhân gian có uy nghi, thành chủ của chúng quỷ sẽ có khí tướng đặc thù, đối với tu hành quỷ đạo cực kỳ có lợi.
Về điểm này, y đã sớm chứng thực qua.
Hơn nữa nghe Kế tiên sinh nói, y mơ hồ có thể cảm nhận được chỉ e rằng không chỉ nói ra đơn giản như vậy.
......

Chương 633: U Minh ý chí


Tại Kế Duyên nói ra chuyện này thời điểm, nội tâm hưng phấn Tân Vô Nhai liền đã trong nháy mắt có một loạt nghĩ sẵn trong đầu, ở trong lòng châm chước suy nghĩ tỉ mỉ sau lại vội vàng nói ra cho Kế Duyên nghe.


"Tiên sinh, bởi vì cái gọi là nghiêm pháp trách thi lợi dụ, ta không bờ Quỷ thành bên trong quỷ vật đâu chỉ mấy chục vạn, trong đó chọn lựa ra quỷ tính xuất chúng người dễ như trở bàn tay, ta làm bắt chước Âm Ti các chế cũng sẽ không rập khuôn trích dẫn, trị lấy nghiêm minh quỷ pháp, phạm chi tắc tất phạt, cũng sẽ hứa hẹn bổng lộc chỗ tốt, cho dù vì quỷ, cũng sẽ hướng tới chính đáng thân phận, đảm nhiệm thiện giả vì chênh lệch, lấy uy nghiêm chi tượng tuần tra tứ phương, nuôi quan đang chi khí, tu âm cùng chi pháp, nhận Âm Ti chi trách cũng chịu thế nhân nhất định mời sợ, thuộc đường đường chính đạo lại danh chính ngôn thuận, vạn quỷ cũng hướng tới chi!"


Tân Vô Nhai trong lúc vô tình một câu nói như vậy, lại cực đại đề chấn Kế Duyên tâm tình.


"Đường đường chính đạo lại danh chính ngôn thuận, vạn quỷ cũng hướng tới chi, vạn quỷ cũng hướng tới chi. . ."


Kế Duyên đứng lên, lầm bầm thuật lại hai lần, cái này một câu đơn giản nói lộ ra một cái giản dị đạo lý, cho dù vì cô hồn dã quỷ, dù cho là thế nhân chỗ e ngại quỷ vật, thậm chí có thể có chút quỷ vật cũng đã làm ác, nhưng là người là quỷ, không có người nào không hi vọng có như vậy một loại khả năng, chính mình đứng được đoan đi đến đang, đường đường chính chính lập thế gian, có thể lớn tiếng đem thân phận của mình địa vị nói ra.


Đây chính là người cái này một loại sinh linh phổ thế giá trị quan một trong, ác nhân ác quỷ cũng sẽ có khoảnh khắc như thế huyễn tưởng.


Tân Vô Nhai gặp Kế Duyên đứng lên, chính mình cũng không dám ngồi, đứng lên cẩn thận nhìn xem Kế Duyên, cũng nhìn về phía bên người hai tên Quỷ Tướng, trong lòng có chút thấp thỏm chính mình có phải hay không nói sai, mà hai tên Quỷ Tướng đồng dạng có chút khẩn trương, năm đó phân biệt sau thành chủ cùng kia cao họ Thủy giao đánh qua mấy lần đối mặt, bọn hắn cũng rõ ràng trước mắt tôn này tiên nhân nhưng khó lường.


Bất quá hiển nhiên Kế Duyên cũng không có sinh khí, thì thào vài câu về sau, triển lộ nụ cười nhìn về phía Tân Vô Nhai, gật đầu nói.


"Kế mỗ tin ngươi, cũng nhìn như ngươi nói, nếu đem tới gặp âm tà ép đang, Kế mỗ cũng sẽ không để ngươi một mình nuốt vào quả đắng."


"Kế tiên sinh, ngài nói quá lời!"


Tân Vô Nhai trong lòng cảm động, cầm lễ chắp tay, nhưng Kế Duyên lời còn chưa nói hết, trực tiếp tiếp tục nói.


"Đến lúc đó Kế mỗ cũng sẽ tự mình xuất thủ, gạt bỏ lúc này bố trí."


Tân Vô Nhai trong lòng lắc một cái, chỉ là cầm lễ không thu, nhìn thẳng vào Kế Duyên một đôi tựa như có thể nhìn thấu lòng người thương mắt, để bày tỏ trong lòng mình cũng không âm u.


Kế Duyên ánh mắt dừng lại một gặp, nhẹ giọng mở miệng nói.


"Nhưng thuận tiện mang ta nhìn xem thủ hạ ngươi quỷ lại quỷ tốt?"


Tân Vô Nhai âm thầm buông lỏng một hơi, trong lòng có chút ít may mắn, năm đó sự kiện kia qua đi, hắn trong mấy năm nay cơ hồ đối với thủ hạ quỷ quân làm một lần đại thanh tẩy, mặc dù không dám nói tuyệt đối sạch sẽ, nhưng ngẫm lại tình huống ban đầu vẫn là một trận hoảng sợ, hiện tại thì an tâm nhiều, cho nên lực lượng mười phần đạo.


"Kế tiên sinh muốn nhìn, có gì không thể? Tiên sinh, xin mời đi theo ta, hai vị tướng quân, đi võ đài đánh trống điểm binh!"


"Tuân lệnh!"


Hai cái Quỷ Tướng trung khí mười phần thanh âm gần như gào thét, sau đó long hành hổ bộ rời đi viện tử, trước một bước đi tới võ đài, vừa mới nói bọn hắn nghe được cũng là cảm xúc bành trướng, khi còn sống vì quân võ chi tướng không được lỗi lạc chi danh, khốn đốn tốt đánh chết ở nội loạn phân tranh, không nghĩ tới sau khi chết lại có loại khả năng này.


Không bờ Quỷ thành thân là một chỗ nội tình không cạn âm vực, không riêng gì có phồn hoa thành trì, hậu phương tường thành càng dường như hơn kéo dài vô cùng khoảng cách, có to lớn võ đài, tại Kế Duyên nói ra lần này đề nghị trước đó, Quỷ thành chủ yếu lấy quân trị làm chủ, Quỷ thành âm binh quỷ tốt ngoại trừ tán ở trong thành các nơi, đại bộ phận đều tại quỷ trong doanh trại.


Doanh trướng, rào chắn, tháp canh, cự ngựa, cờ xí, võ đài thao đài, kim trống đài. . . Hết thảy đều như là trong quân bày biện, càng có quỷ hơn tại các nơi thao luyện.


Trong giáo trường, hai tên Quỷ Tướng nhanh chân đạp đi mà đến, trên người quỷ khí như diễm hai mắt như lửa, một người trong đó trực tiếp tự mình đi hướng trống đài.


"Tướng quân?"


Hai tên canh giữ ở trống đài quỷ tốt hành lễ ân cần thăm hỏi một câu, mà Quỷ Tướng nhếch miệng cười một tiếng, đưa tay ra đạo.


"Cầm dùi trống tới."


"Rõ!"


Một quỷ tốt lấy trống bên cạnh dùi trống, đưa cho Quỷ Tướng, cái sau hai bước tiến lên, nắm chặt âm trầm mộc chế dùi trống, triển khai hai tay, um tùm quỷ khí lan tràn chân trời.


"Đông, đông, đông, đùng, đùng. . . Đông đông đông đông đông. . ."


Đánh trống âm thanh từ chậm đến nhanh, từ nhẹ đến vang, rất nhanh liền truyền khắp toàn bộ không bờ Quỷ thành.


Loại này đánh trống tiết tấu bên trong ẩn hàm Quỷ Tướng khí thế của tự thân, lệnh Kế Duyên thính lực đều cảm giác nỗi lòng theo trống mà chấn, hắn cùng Tân Vô Nhai đang đi hướng võ đài, xa xa nhìn thấy quỷ khí tràn ngập đánh trống trên đài Quỷ Tướng tự mình nổi trống, Kế Duyên cũng không khỏi tán dương một câu.


"Tân thành chủ thủ hạ ngược lại là có một chi hùng tráng chi sư a."


'Hắc, Đại tướng vô năng mệt chết tam quân, có thể thành ta không bờ thành Quỷ Tướng người, khi còn sống sau khi chết đều bất phàm."


Kế Duyên chậm rãi gật đầu, trong miệng lẩm bẩm một câu.


"Khi còn sống là nhân kiệt, chết cũng là quỷ hùng."


Lời này nghe được Tân Vô Nhai hai mắt tỏa sáng, nửa nhịp ngựa cũng là nửa là thật tâm thực lòng đạo.


"Kế tiên sinh nói diệu vậy, chính là ý này!"


Chờ Kế Duyên cùng Tân Vô Nhai đứng tại võ đài trên điểm tướng đài thời điểm , trong doanh trại các bộ quỷ tốt ngay tại nhanh chóng tập hợp, tốc độ so dương thế quân doanh thực sự nhanh hơn nhiều, không chỉ có âm binh quỷ tốt, thậm chí còn có Quỷ Mã cùng chiến xa, cờ xí phấp phới binh qua như rừng, âm binh quỷ khí vậy mà dậm chân ra từng đợt âm sát chi hỏa cảm giác.


"Rống. . . Rống. . ."


Đến hàng vạn mà tính quỷ tốt đồng loạt dậm chân hướng về phía trước lại trong miệng rống to, âm phong cũng theo đó nóng nảy.


Trên điểm tướng đài Quỷ Tướng ôm quyền hướng về Kế Duyên cùng Tân Vô Nhai hành lễ, lớn tiếng nói.


"Bẩm báo thành chủ, Kế tiên sinh, ta U Minh quỷ quân tập kết hoàn tất, mời kiểm duyệt tam quân!"


Tân Vô Nhai cảm giác tự hào tràn đầy, đưa tay hướng phía trước dẫn qua quân trận, đối Kế Duyên đạo.


"Kế tiên sinh, đây cũng là ta U Minh quỷ quân, quân trận trang nghiêm, pháp độ sâm nghiêm, kỷ luật nghiêm minh, kỷ luật nghiêm minh! Tiên sinh nghĩ như thế nào?"


Kế Duyên kỳ thật chưa thấy qua mấy lần chân chính quân trận, liền tính đời trước cũng nhiều lắm là nhìn qua duyệt binh, lúc đó hắn còn hối hận qua trước kia không có đi tham quân, bây giờ thấy như thế uy vũ quân trận, dù là quỷ khí âm trầm cũng là khí thế bất phàm, căn bản tìm không ra đâm tới.


"Tốt, rất tốt, U Minh quỷ quân quả nhiên khí thế bất phàm, có giảo sát yêu ma chi thế!"


Tân Vô Nhai cười không nói, cũng không phải không có giảo qua, nhưng lời này hắn cảm thấy không thể tự kiềm chế nói, thế là hướng phía một bên Quỷ Tướng đưa mắt liếc ra ý qua một cái, cái sau ngầm hiểu, ôm quyền nói thẳng.


"Bẩm tiên sinh, chúng ta U Minh quỷ quân, chỗ giảo sát yêu ma tà vật, sớm đã đếm không hết."


Kế Duyên hướng phía quỷ này đem gật đầu, ánh mắt đảo qua phía dưới lít nha lít nhít quân trận, những này quỷ tốt có sắc mặt trang nghiêm, có cũng đồng dạng mặt lộ vẻ hiếu kì, có quỷ tướng dọa người, mà phần lớn như khi còn sống không khác nhiều.


Mà tại quân trận bên trong ngàn vạn quỷ tốt xem ra, trên đài ngoại trừ những tướng quân kia cùng U Minh chi chủ, còn có một cái toàn thân bao phủ tại sương khói mông lung bàn nhàn nhạt trong bạch quang người, thấy thế nào đều nhìn không rõ ràng, nhưng chắc hẳn không phải thần đã tiên.


"Tân thành chủ, trước ngươi đối ta nói, có thể hướng cái này ngàn vạn quỷ tốt thuật lại một lần."


Tân Vô Nhai giờ phút này tâm tình cũng càng lộ vẻ kích động, gật đầu về sau nhanh chân hướng phía trước, đứng ở điểm tướng đài phía trước nhất, bên cạnh nhiều tên Quỷ Tướng cùng một chỗ hướng về phía trước, mà Kế Duyên độc lưu hậu phương. Tân Vô Nhai chính bản thân đề khí, trầm giọng như sấm.


"Ngươi ta bên trong, có cô hồn dã quỷ, có chịu khuất buồn hồn, có chính tẩm chi quỷ, cũng có đã từng hung quỷ ác sát, phàm là quỷ vật, tu hành gì gian, tu hành khách khí? Nhưng chúng ta khi còn sống làm người, người sáng mắt chi đạo, sau khi chết vì quỷ, cũng không quên khi còn sống ý chí, không quên làm người chi lễ. . ."


Tân Vô Nhai thanh âm ùng ùng tựa như như lôi đình truyền khắp toàn bộ không bờ Quỷ thành, không riêng gì tập kết ở trường tràng quỷ binh có thể nghe được, chính là Quỷ thành bên trong còn tại tuần sát duy trì trật tự cái khác quỷ tốt, cùng ngàn ngàn vạn vạn sinh hoạt tại Quỷ thành quỷ vật cũng đồng dạng một chữ không kém nghe cái rõ ràng.


Tân Vô Nhai trong lòng phồng lên lấy một hơi, ở trường trên trận thanh âm khí thế mười phần cũng tình cảm chân thành tha thiết, hắn biết cái này không riêng gì chính mình cũng là không bờ Quỷ thành cơ hội ngàn năm một thuở, càng là tựa như đem thời khắc này lời nói hóa thành một loại tuyên thệ, nội dung cùng lúc trước tại phủ thành chủ cùng Kế Duyên nói đến tương tự, nhưng ngữ cảnh lại khác nhau rất lớn, từng tiếng như thề cho nên từng tiếng như sấm.


Long long long long. . .


Tân Vô Nhai tuyên thệ âm thanh đã dừng lại một hồi, nhưng toàn bộ Quỷ thành bên trong y nguyên có chấn động nhè nhẹ cảm giác, trên giáo trường cùng Quỷ thành bên trong, ngàn vạn quỷ vật lặng ngắt như tờ.


Trên điểm tướng đài quỷ cùng người nhìn phía dưới, mà phía dưới quỷ tốt cũng nhìn một chút đem đài, quỷ quân âm sát cuồn cuộn bốc lên, biểu thị các quỷ binh trong lòng bành trướng như lửa, một trên đài Quỷ Tướng ánh mắt đảo qua trên đài dưới đài, trực tiếp giơ lên bội kiếm hô to một tiếng.


"Minh ta U Minh ý chí, vì thành chủ quên mình phục vụ, vì đường đường chính đạo quên mình phục vụ!"


Oanh một chút, ngàn vạn quỷ tốt khí thế hoàn toàn nổ tung, nhao nhao hô to.


"Vì thành chủ quên mình phục vụ, vì đường đường chính đạo quên mình phục vụ!" "Quên mình phục vụ!" "Minh ta U Minh ý chí. . ."


Mới đầu thanh âm còn có lộn xộn, dần dần càng ngày càng chỉnh tề, đến đằng sau tựa như chỉ còn lại một loại thanh âm, giống như núi thở Hải Khiếu Thiên hàng vạn lôi.


"Minh ta U Minh ý chí, vì thành chủ quên mình phục vụ, vì đường đường chính đạo quên mình phục vụ!"


Tân Vô Nhai hướng phía Quỷ Tướng khẽ gật đầu, rất hài lòng đối phương tùy cơ ứng biến, sau đó cẩn thận nhìn lại hậu phương Kế Duyên, thấy đối phương sắc mặt bình tĩnh cười không nói, thì trong lòng đại định.


Kế Duyên đứng tại điểm tướng đài dựa vào sau vị trí, tâm thần một nửa bên ngoài một nửa chìm tại ý cảnh bên trong, có thể gặp sơn hà phía trên quỷ cờ sáng tỏ.


Trên giáo trường tiếng gầm gừ tiếp tục không ngừng, trong thành các nơi âm binh quỷ tốt đồng dạng cùng kêu lên mà gào, thậm chí trong thành một phần không phải quân sĩ quỷ vật cũng cùng theo hô, mà cái khác quỷ vật cũng phần lớn trong lòng chập trùng, đương nhiên, cũng không thiếu một phần quỷ vật không biết làm sao thậm chí lo sợ bất an. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.