Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 612:




Chương 612:


Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa
Biên: Kaedehara Kazuha
***
Sáng sớm hôm sau, đám hài tử của Tả gia và Ngôn gia đều đã tỉnh dậy, chỉ có Tả Vô Cực lúc nào cũng dậy sớm thì nay vẫn đang ngủ.
"Ngủ ngon quá."
"Hôm nay có vị đại hiệp lợi hại nào tỷ thí hay không?" "Chắc là có, Anh Hùng Hội cũng chẳng còn bao nhiêu ngày nữa."
"Nghe nói Yến đại hiệp vừa mới trở về sẽ hiển lộ thân thủ đấy!" "Ồ, vậy nhất định phải đi xem rồi!"
"Điểm tâm có món gì nhỉ?" "Không biết, có lẽ Vô Cực đã đi xem từ sớm, rồi sẽ nói cho chúng ta biết thôi."
Mấy đứa nhỏ vừa nói chuyện phiếm vừa ăn mặc chỉnh tề.
Sau đó, một đứa trong nhóm phát hiện ra cái chăn mà Tả Vô Cực dùng đang phồng lên.
Đứa nhỏ dùng tay ấn một cái rồi lại xốc lên xem, thì thấy Tả Vô Cực vẫn còn đang ngủ.
"A, Vô Cực còn đang ngủ?" "Ôi, là thật nè!"
"Không thể nào, cậu ta chưa bao giờ ngủ nướng!"
"Có phải bị bệnh rồi không?"
Có đứa nhỏ đưa tay sờ lên trán Tả Vô Cực, thấy cũng không có sốt, vì thế đưa tay đẩy nó.
"Vô Cực, Vô Cực, trời sáng rồi, đến lúc dậy rồi!"
Tả Vô Cực miễn cưỡng mở mắt ra, dáng vẻ buồn ngủ mơ màng.
"Ơi ơi....!Ta buồn ngủ quá, ta mệt quá...!Ta nằm mơ cả đêm qua!"
Đối với ký ức trong mộng đêm qua, giờ phút này Tả Vô Cực có chút mơ hồ.
Cậu chỉ biết mình rất mệt mỏi, giống như cậu đã làm gì đó liên tục mấy ngày mà không được nghỉ ngơi, nhưng kiểu mệt mỏi này chỉ giới hạn ở tinh thần mà thôi.
Vào lúc này, ở trong phòng khách của đại viện mà Tả gia ở tạm, Tả Hữu Thiên đang sững sờ nhìn Yến Phi, Lục Thừa Phong, Vương Khắc và Đỗ Hành đến chào hỏi.
Lời nói vừa rồi của bọn họ khiến Tả Hữu Thiên phải hoài nghi liệu mình có nghe lầm hay không.

"Mấy vị, vừa, vừa rồi không nói ngoa đấy chứ?"
Vương Khắc cười to, bước lên trước một bước.
"Ha ha ha ha, mấy người chúng ta còn có thể lừa gạt các ngươi sao? Chỉ cần các ngươi và đứa nhỏ kia không từ chối thì việc này có thể định ra như vậy.
Chúng ta ở trên giang hồ cũng xem như có chút địa vị, Vương mỗ còn là người trong công môn, không đến mức lấy việc này ra đùa giỡn đâu."
"Ấy, lão hủ tất nhiên không phải không tin chư vị đại hiệp, chỉ là, chỉ là tôn nhi có tài đức gì, lại có phúc duyên như vậy chứ..."
Trong lòng Tả Hữu Thiên hiện lên rất nhiều ý niệm, vốn nghĩ bọn họ có phải đến đây vì kiếm điển Tả Ly hay không.
Nhưng nghĩ lại, quyển sách này đã giao ra ngoài, tư cách đọc sách cũng phải chờ Anh Hùng Hội.
Tính chân thật cũng có nhiều Tiên Thiên tông sư đánh giá qua.
Không biết còn có ý đồ gì với Tả gia nữa đây?
Nói đi cũng phải nói lại, đứa nhỏ Tả Vô Cực này quả thật có thiên phú, nhưng thiên phú này không tốt đến mức bốn người trước mắt cùng nhau tới cửa muốn thu nhận đồ đệ chứ?
Mặc kệ như thế nào, trước tiên đáp ứng rồi nói sau, Tả gia ta cũng không thể trêu vào bốn người này!
"Vô Cực có thể có phúc phận này, mấy lão già chúng ta xin bái tạ mấy vị đại hiệp! "Đúng đúng, bái tạ mấy vị đại hiệp!"
Người Tả gia và Ngôn gia ở trong sảnh đường vội vàng hành đại lễ bái tạ.
"Ha ha, hạt giống tốt khó có được.
Việc này chúng ta cùng có lợi, không cần khách khí như vậy.
Đi nào, đi nhìn tiểu tử kia một chút, lúc này chắc hẳn còn chưa rời giường."
"Đúng vậy, ở cách vách, mời chư vị đi theo ta!"
Bất kể nói như thế nào, ít nhất nhìn từ bên ngoài thì đây là chuyện cực tốt, đáng để cao hứng, Tả Hữu Thiên dẫn bốn người cùng đi về phía phòng ngủ của những đứa nhỏ kia.
Vì Kế Duyên đã dặn dò từ trước nên Tả Vô Cực không kể với người trong nhà biết mình đã gặp Kế Duyên.
Đối với việc bốn vị đại hiệp kia có thể thu nhận mình làm đồ đệ, cậu bé đã chuẩn bị sẵn tâm lý.
Nhưng không nghĩ tới sáng sớm hôm sau, bốn vị đại hiệp này sẽ cùng nhau đến đây.
Thế cho nên, lúc cậu bé ngồi trên giường nhìn thấy đám người Yến Phi hiện thân, đầu óc vẫn còn có chút mơ mơ màng màng.
Lần thu đồ đệ này rất không chính thức, không có bất kỳ lễ tiết bái sư nào, cũng không truyền tin ra bên ngoài.
Ngoại trừ đương sự hai bên ra, bên ngoài không có ai biết.
......!
Lúc đám người Yến Phi tới gặp Tả Vô Cực, Kế Duyên đã ra khỏi huyện thành Quy Lai.
Bước chân của hắn cũng không nhanh, phong thái như đang đi du ngoạn.
Tới lúc mặt trời mọc lên cao, Kế Duyên quay đầu nhìn lại.
Con hạc giấy vỗ cánh đuổi theo, sau đó đáp xuống vai hắn.
Kế Duyên cúi đầu nhìn thoáng qua hạc giấy nhỏ, lúc này mới bước nhanh hơn, giống như súc địa, nhanh chóng rời đi.
Trên đường đi, suy nghĩ của hắn cũng từ dần dần được mở rộng.
Tất nhiên là hắn rất cao hứng khi có thể nhìn thấy võ đạo có hy vọng mới, nhưng chuyện này nhiều nhất cũng chỉ là một mắt xích trong ván cờ.
Phóng tầm mắt ra trời đất, chuyện trước mắt có thể ảnh hưởng gì đây.
Thực ra Kế Duyên cực kỳ để ý việc hai mặt của tinh phiên.
Thứ mà đạo sĩ Vân Sơn Quan và ba thầy trò Trâu Viễn Tiên được truyền thừa đến nay lại gặp được hắn.
Chuyện này làm cho Kế Duyên có cảm giác tất nhiên nhiều hơn ngẫu nhiên.
Nhưng điều làm cho Kế Duyên thấy khó chịu chính là hai chi đạo nhân này truyền thừa đến bây giờ, ngoại trừ vẫn giữ lại tinh phiên ra, thì cũng không cung cấp quá nhiều tin tức có giá trị.
Đương nhiên cũng có thể bản thân tinh phiên chính là tin tức trọng yếu nhất.
Bản thân việc này lại tăng thêm gánh nặng mới cho Kế Duyên.
Vốn tưởng rằng thiên địa đại kiếp nạn bắt nguồn từ bản thân của thiên địa; nhưng hôm nay xem ra, điểm này có lẽ không tính sai, nhưng khái niệm "thiên địa" này lại không đơn giản như hắn tưởng tượng.
"Thật là đáng chết!"
Kế Duyên nghĩ đến rối rắm, không khỏi thấp giọng tự giễu một câu nói tục ở quê nhà kiếp trước.
Sau đó, hắn đột ngột bay lên, lướt về phía Thông Thiên Giang phương xa.
Chạng vạng cùng ngày hôm đó, lúc Kế Duyên bay đến Thông Thiên Giang, từ trên không trung mà hắn đã nhíu mày.
Hắn có thể cảm giác được lão Long không ở dưới sông, thậm chí Long Tử và Long Nữ cũng không có ở đây.
Kế Duyên hiếm khi muốn tìm lão Long uống một trận không say không về, vậy mà ở Thông Thiên Giang chẳng có Long nào.
Trước kia cho tới bây giờ đều là người khác tìm hắn, hiện giờ hắn cũng gặp phải thời điểm không tìm được ai, trong lòng vẫn có chút mất mát.
Đi một quãng đường thật xa lại không gặp được lão Long, mà mấy chuyện uống rượu này, nếu muốn uống thoải mái, ít nhất cũng phải có bạn rượu thích hợp mới được.
Cho dù đi tìm Doãn phu tử thì cũng chỉ uống mấy chén là gục rồi.
"Ài..."
Thở dài một hơi, Kế Duyên cũng không có ý định sẽ quay trở lại Kinh Kỳ phủ thành.
Hắn vung tay áo, cưỡi phong vân rời đi.
Kế Duyên nửa nằm ở trên đụn mây, tay trái cầm một bình Thiên Đấu Hồ.
Rượu trong bình tự rót vào trong miệng.
Hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ lười nhác này, hắn chậm rãi bay nửa ngày một đêm.
Chiều hôm sau, hắn mới trở lại huyện Ninh An.
Giờ này khắc này, bên ngoài Cư An Tiểu Các, một lão giả râu đen mặc trường bào màu tím nhạt, đội tiểu quan, mang trâm ngọc bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời phía Tây Nam, trong lòng khẽ động.
Lão biết được Kế Duyên đã trở lại.
Kế Duyên ở trên đụn mây cũng phát hiện có khách đang đứng ngoài cửa nhà mình.
Khi đám mây đang chậm rãi hạ xuống, đôi mắt xám trắng cũng đang cẩn thận đánh giá vị khách đến thăm, nhìn thấy đối phương cung kính hành lễ về phía đám mây.
Một lát sau, Kế Duyên vào trong viện, mà người bên ngoài cũng không tùy tiện tiến vào, chờ Kế Duyên mở cửa ra từ bên trong.
Sau khi cửa viện Tiểu Các mở ra, lão giả đứng bên ngoài đối mặt với Kế Duyên ở phía sau cửa, một lần nữa cung kính hành lễ.
"Tại hạ Tung Luân, ra mắt Kế tiên sinh!"
Tung Luân?
Kế Duyên cân nhắc một lúc rồi cảm thấy hiểu rõ.
"Thì ra là Tung đạo hữu, mời vào."
"Cung kính không bằng theo mệnh!"
Kế Duyên mời Tung Luân đi vào viện, sau đó đóng cửa lại.
Khóa đồng ở bên ngoài vốn tự động cởi ra, lại lần nữa bay lơ lửng rồi tự khóa lại.
Lúc đi vào Tiểu Các, trong tầm mắt Tung Luân, trên một vài cánh cửa của Tiểu Các còn treo khóa đồng, giống như Kế Duyên cũng không có ý định lập tức mở ra.
Cây táo lớn trong viện cũng có vẻ cực kỳ đặc thù, ngoại trừ có thể tụ tập linh phong, cành lá lay động mơ hồ có linh vận quanh quẩn.
Bên cạnh bàn đá, Kế Duyên vung tay áo lên, trên bàn xuất hiện ấm trà và chén trà.
Kế Duyên tự mình rót một chén trà cho Tung Luân.
"Xin mời dùng trà."
"Đa tạ Kế tiên sinh!"

Tung Luân cũng không ngồi xuống.
Lão bưng trà uống một ngụm lớn, sau đó đi thẳng vào vấn đề.
"Kế tiên sinh, Tung mỗ mạo muội đến thăm, là muốn mời tiên sinh đi Vô Lượng Sơn lần nữa.
Lúc trước, ở Tiên Du đại hội, Tung mỗ từng ở truyền lời cho đạo hữu Ngọc Hoài Sơn, cũng không biết đạo hữu Ngọc Hoài Sơn có nói lại với ngài hay không.
Mãi mà không thấy tiên sinh ghé thăm nên Tung mỗ lại muốn mời tiên sinh lần nữa."
"À, đúng là Kế mỗ có việc trì hoãn, chẳng qua Vô Lượng Sơn cũng không dễ tìm, muốn đi nhưng không có cửa..."
Kế Duyên không khỏi nở nụ cười.
Hắn cũng không phải không muốn đi Vô Lượng Sơn.
Chỉ là lúc trước Tung Luân quả thật có truyền tin nhưng chỉ nói tới cái tên Vô Lượng Sơn, đám người Ngọc Hoài Sơn không rõ ràng lắm.
Mà Kế Duyên hỏi qua chưởng giáo Cửu Phong Sơn thì lại phát hiện Tung Luân dùng thân phận một tán tiên để đến Tiên Du đại hội, căn bản không đề cập tới môn phái Vô Lượng Sơn kia.
Kế Duyên không còn cách nào khác, lại không biết Vô Lượng Sơn ở chỗ nào, dĩ nhiên hắn cũng chẳng có biện pháp nào để tới Vô Lượng Sơn.
Nhìn nụ cười của Kế Duyên, Tung Luận lộ vẻ xấu hổ.
Kế tiên sinh này rõ ràng là đang trêu chọc lão, mà có khi là trêu chọc cả Vô Lượng Sơn, nói bọn họ làm ra vẻ thần bí, về phần có phải thật vậy hay không thì không biết.
Tung Luân cảm thấy khả năng này cũng không lớn, nhưng dù trong lòng hiểu rõ chuyện gì xảy ra, ngoài miệng cũng không dám phản bác vị tiên sinh ở trước mắt này.
"À, ha ha, là Tung mỗ suy nghĩ không chu đáo, may mà chỉ trì hoãn vài năm ngắn ngủi mà thôi.
Lúc này ta đến mời Kế tiên sinh cũng không tính là quá muộn, mong tiên sinh rộng lòng tha thứ!"
Kế Duyên đưa một tay ra.
"Tung đạo hữu, mời ngồi, uống trà trước đi."
"Vâng!"
Sau khi Tung Luân ngồi xuống, Kế Duyên suy nghĩ trong lòng, thuận thế liền nói ra một số chuyện lúc trước.
Tung Luân vốn đang bình tâm tĩnh khí lắng nghe, nhưng càng nghe lại càng ngồi không yên, thế nên lão đứng bật dậy.
"Cái gì?" "Vân Trung Du Mộng" hiện giờ đang nằm trong tay một thi đạo tà vật?"
"Không sai, Thi yêu kia tự xưng là Thi Cửu, trước đây trốn ở chỗ nào đó ở Lâm quốc, cực giỏi ẩn nấp."
"Thi Cửu!?"
Kế Duyên nhìn về phía Tung Luân, thấy lão đang có vẻ tức giận nhưng sau khi nghe được cái tên "Thi Cửu" thì thần sắc lại có chút chấn động, ngược lại không còn kịch liệt như trước nữa.
"Tung đạo hữu biết cái gì sao?"
Sắc mặt Tung Luân có chút nghiêm túc, khẽ gật đầu với Kế Duyên.
"Kế tiên sinh, ta nghĩ chúng ta nên mau chóng tới Vô Lượng Sơn đi.
Gia sư không tiện rời khỏi nơi đó, người đã chờ tiên sinh từ lâu!"
Nhìn thấy Tung Luân nói trịnh trọng, Kế Duyên nhướng mày, cũng không dây dưa trì hoãn nữa.
Hắn cũng gật đầu đứng dậy, vung tay áo thu hết ấm chén trà trên bàn.
"Được rồi, chúng ta đi thôi, Tung đạo hữu cưỡi mây dẫn đường là được.".

Chương 613: Vô Lượng Sơn, Lưỡng Giới Sơn


Mặc dù Tung Luân không nói thêm gì, nhưng từ phản ứng của hắn nhìn, Kế Duyên cũng minh bạch hắn tuyệt đối biết Thi Cửu, thậm chí có khả năng biết Thiên Khải Minh là chuyện gì xảy ra, mà lại Trọng Bình Hưu tại Kế Duyên trong lòng chính là hàng thật giá thật chân tiên đẳng cấp tiên tu, Tung Luân lại còn nói Trọng Bình Hưu không tiện rời đi Vô Lượng Sơn, không phải do Kế Duyên không nghĩ ngợi thêm.


Sẽ không có gì thêm lời thừa thãi, Tung Luân cưỡi mây, mang theo Kế Duyên trực tiếp rời đi Cư An Tiểu Các, một đường thẳng lên cửu tiêu, bay lên không trung cương phong bên trong, sau đó hướng về tây nam phương hướng cấp tốc bay đi, đồng thời phi độn tốc độ còn tại một đường tăng tốc, càng là thi triển cao minh ngự Phong Thần thông, khống chế cương phong làm trợ lực.


Chung quanh đều là "Ô. . . Ô. . ." Cuồng phong gào thét, cho dù ngự phong có thuật, nhưng có đôi khi cương phong vẫn có thể tại Tung Luân độn quang chung quanh gẩy ra kim loại ma sát tiếng vang, cho nên ở trên không cương phong bên trong phi hành cũng không tính yên tĩnh, càng chưa nói tới an nhàn.


Phi hành hồi lâu Kế Duyên đều không nói gì, Tung Luân đứng ở một bên, một mặt tiếp tục cưỡi mây, một mặt hướng Kế Duyên giải thích một ít chuyện.


"Kế tiên sinh, ngài là đại thần thông giả, lại nghe ngài nói năm đó nhìn qua « Vân Trung Du Mộng », chắc hẳn cũng nhất định biết được gia sư đạo hạnh không cạn đi."


"Không sai, có thể viết ra « Vân Trung Du Mộng », kia trọng đạo hữu đạo hạnh, chí ít cũng là bây giờ trong tu tiên giới cái gọi là 'Chân Tiên' đẳng cấp."


Kế Duyên trong miệng "Bây giờ tu tiên giới" cùng cái kia "Cái gọi là" hai cái xử chí từ, để Tung Luân càng là mừng rỡ, chậm rãi gật đầu nói.


"Kế tiên sinh nói cực phải, luận đến cảnh giới, gia sư xác thực xứng đáng một câu 'Chân Tiên', cũng chính là tiên đạo cao nhân cái gọi là vượt qua Tam Hoa Chi Quang, cảnh lâm Động Huyền Chi Diệu, ách, tại tiên sinh trước mặt đề cập lời ấy, Tung mỗ dễ hiểu."


Kế Duyên không nghe những này có không có huyền chi lại huyền đồ vật, đã Tung Luân chủ động đề, hắn cũng liền trực tiếp hỏi chính mình quan tâm nhất, cái gọi là Vô Lượng Sơn đến tột cùng ở đâu, có bao xa cần bay bao lâu, đều tạm thời còn không biết đâu, có thể hiện tại làm rõ ràng không cần thiết một mực kìm nén.


"Trước đó tại Cư An Tiểu Các gặp tung đạo hữu phản ứng, tựa hồ nhận biết cái này Thi Cửu? Còn có trọng đạo hữu, lấy huyền diệu Chân Tiên chi cảnh, vì sao không thể ra Vô Lượng Sơn?"


Tung Luân đứng tại đám mây, không có buông lỏng tốc độ bay, hai mắt chăm chú nhìn Kế Duyên, đối phương một đôi mắt bạc nhìn như vô thần, lại tựa như thấy rõ thế sự, càng có thể chụp nhập lòng người chỗ sâu.


"Kế tiên sinh, ngài không phải cũng là cái này trong vòng mấy chục năm mới hiện thân mà!"


Kế Duyên hai mắt có chút mở ra một phần, thân hình không động, nhưng trong lòng kịch chấn, vốn cho rằng Trọng Bình Hưu khả năng biết Thiên Khải Minh, khả năng biết Thi Cửu, nhưng hiện tại xem ra, đối phương còn đã có khả năng đối kia "Bí mật không thể nói" có một ít hiểu rõ, cái này khiến Kế Duyên rất là kích động.


"Trọng đạo hữu, cũng là bởi vì việc này không thể rời đi Vô Lượng Sơn?"


Tung Luân khom người hướng về Kế Duyên lần nữa có chút thi lễ một cái.


"Tiên sinh, gia sư sự tình chúng ta vẫn là về trước Vô Lượng Sơn rồi nói sau, ngược lại là Thi Cửu sự tình, Tung mỗ có thể cùng ngài trước nói một chút."


Kế Duyên hỏi ra vừa mới vấn đề kia vốn cũng không trông cậy vào đạt được quá đáp án chuẩn xác, nếu là như hắn suy nghĩ, kia Tung Luân tại cái này nói ra chẳng phải là hai người song song tìm đường chết, cho nên gặp Tung Luân giật ra chủ đề, liền cũng vội vàng nói.


"Xin lắng tai nghe."


"Ừm, Thi Cửu mặc dù là thi yêu, bất quá đang nói lúc trước hắn, Tung mỗ còn phải đề cập một chuyện, không biết Kế tiên sinh phải chăng biết được 'Vu', không phải dùng những cái kia bàng môn tả đạo vu thuật người tu hành, mà. . ."


"Vu tộc? Ngươi là muốn nói cho ta, Thi Cửu là Vu tộc?"


"Tiên sinh quả nhiên biết Vu tộc, nhưng Thi Cửu có thể tính không lên cái gì Vu tộc, thậm chí cũng không thể gặp qua Vu tộc, hắn chỉ là một con trùng đáng thương thôi, ngẫu nhiên bên trong biết được Vu tộc câu chuyện, mưu toan dựa vào một điểm ngoại vật cùng tự thân nghiên cứu, đạt được Vu tộc như vậy vô kiên bất tồi nhục thân, đến mức cuối cùng làm cho thi không thi nhân không người!"


Tung Luân nói những này thời điểm, rõ ràng mang theo trào phúng, nhưng cũng ẩn hàm một phần cảm khái, sau đó nhìn về phía Kế Duyên đạo.


"Thi Cửu còn tưởng rằng ta không biết hắn bây giờ tình huống, kỳ thật hắn bây giờ kêu cái gì, biến thành cái dạng gì, ta đều rõ ràng, bất quá ta ngược lại là không nghĩ tới, hắn lại có đảm lượng tìm đến Kế tiên sinh ngài!"


Nói đến đây, Tung Luân trên mặt rõ ràng do dự một chút, sau đó lại lần trịnh trọng hướng về Kế Duyên khom người hành đại lễ, thành khẩn nói.


"Có lẽ là hắn giấu kín bản sự xác thực cao minh, cũng có thể là là Kế tiên sinh ngài cảm thấy hắn có chút tác dụng cho nên lưu hắn một mạng, bất luận như thế nào, Tung mỗ vẫn là tạ ơn tiên sinh, không có trực tiếp đem tru trừ!"


Tung Luân ánh mắt từ Kế Duyên phía sau đảo qua, hắn có thể mơ hồ nhìn thấy Kế Duyên phía sau có mơ hồ hình kiếm hơi thở, vậy nhất định chính là lưng treo Thanh Đằng Tiên Kiếm, mà lại liền bên ngoài mà nói, hắn cũng biết còn có một cây tên là Khốn Tiên Thằng chí bảo.


"Xem ra tung đạo hữu cùng cái này Thi Cửu ở giữa nguồn gốc rất sâu a?"


"Việc này nói rất dài dòng, trên đường còn có không ít thời gian, Kế tiên sinh nếu là không chê ta dông dài, có thể cùng tiên sinh hảo hảo nói một chút."


"Xin lắng tai nghe!"


Khác đã không còn gì để nói, không phải Kế Duyên không nguyện ý nghe khác, mà là Tung Luân rõ ràng không nghĩ tại lúc này nói quá nhiều, vậy chỉ có thể nghe một chút một phần bát quái.


Tiếp lấy cương phong tấn mãnh, cũng không keo kiệt pháp lực, Tung Luân mang theo Kế Duyên cưỡi mây hết thảy bay cửu thiên mười đêm, giờ phút này phía dưới sớm đã là biển rộng mênh mông, trong tầm mắt liền cái hòn đảo đều không có, đừng nói gì đến núi, bất quá Kế Duyên không có chút nào gấp , chờ lấy Tung Luân dẫn đường.


"Kế tiên sinh, Vô Lượng Sơn ngay tại dưới đáy."


Tung Luân đang nói chuyện thời điểm, chỗ giá đám mây đã thẳng tắp hướng phía dưới bay đi, tốc độ càng lúc càng nhanh, mắt thấy là phải đụng vào mặt biển lại không một chút giảm tốc ý tứ, Kế Duyên trong lòng suy đoán cái này Vô Lượng Sơn sợ là tại đáy biển.


Tung Luân mang theo Kế Duyên, hai người giẫm lên vân thẳng tắp đâm vào hải dương sóng cả phía trên, nhưng va chạm một khắc cũng không nửa điểm bọt nước văng lên, thật giống như đám mây ngay tiếp theo cấp trên hai người cùng một chỗ, trực tiếp dung nhập trong nước.


Chung quanh nước chảy đều đang nhanh chóng xẹt qua, giờ phút này Kế Duyên cảm giác cùng trước đó ở vào cương phong bên trong không có khác biệt, chỉ là cương phong đổi thành nước chảy, cảnh vật như cũ tại phi tốc thối lui, hai người một mực hướng phía đáy biển xuất phát, cuối cùng trốn vào một đầu thâm thúy rãnh biển, cái này rãnh biển phảng phất không có cuối cùng, tại đen kịt một màu bên trong bay nhanh đi tới hồi lâu, trước mắt bắt đầu xuất hiện hào quang nhỏ yếu.


Sau đó ánh sáng càng ngày càng sáng, tựa như là truy tìm lấy bình minh đến, ở trong quá trình này, Kế Duyên dần dần sinh ra một loại ý thức cùng trên thân thể tách rời ảo giác, biết rất rõ ràng chính mình một mực tại hướng xuống đi, nhưng ý thức bên trên lại có loại tựa như tại đi lên bay cảm giác, đến đằng sau thậm chí mơ hồ có rõ ràng mất trọng lượng cảm giác truyền đến.


"Hoa lạp lạp lạp nha. . ."


Chung quanh có tiếng nước rơi xuống, nhưng không giống như là mảng lớn dòng nước rót rơi, mà là tiếng mưa rơi, hai người rốt cục bay vào quang minh bên trong, nhưng Kế Duyên nhìn xem dưới chân cùng bên người, phát hiện bất luận phương xa vẫn là chỗ gần, từng hạt giọt mưa đang không ngừng từ dưới chân đám mây bốn phía dâng lên, nhanh chóng hướng phía phía trên bay đi.


'Không đúng!'


Kế Duyên trong lòng bỗng nhiên giật mình, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lại, "Trên bầu trời" một tòa nguy nga đại sơn xuất hiện ở trước mắt, tại lúc này Kế Duyên trong mắt, đại sơn sơn phong mũi nhọn hướng xuống, mà tình trạng còn liên tiếp đại địa.


Giờ phút này, Tung Luân ở một bên vung tay lên, hắn cùng Kế Duyên dưới chân đám mây thay đổi lấy bay một nửa hình tròn.


"Hoa lạp lạp lạp nha. . ."


Nước mưa từ bên cạnh rơi xuống, rơi xuống Kế Duyên đỉnh đầu cùng trên vai, cũng rơi vào đám mây phía dưới, hiện tại cái góc độ này, mới là chính xác góc độ, nhưng Kế Duyên vẫn như cũ cảm giác cả người nhẹ nhàng.


"Kế tiên sinh, nơi đây chính là Vô Lượng Sơn, hoặc là nói, tiên sinh cũng có thể xưng hô nó vì Lưỡng Giới Sơn, chúng ta đi xuống đi, gia sư chờ đợi đã lâu!"


Tung Luân giới thiệu một câu, cưỡi mây chậm rãi hướng phía dưới núi cao bay đi, ở trong quá trình này, Kế Duyên kia nhẹ nhàng cảm giác dần dần thối lui, trọng lượng tựa hồ cũng dần dần khôi phục bình thường.


Tại cái này mông lung trong mưa, Kế Duyên ánh mắt tứ phương quét hơi, mặc dù thị lực của hắn tại rất nhiều lúc một mực là cái vấn đề, nhưng dù vậy, ít có dãy núi có thể như thế núi như thế làm hắn dâng lên một loại dòm không thấy toàn cảnh cảm giác.


Vô Lượng Sơn núi như kỳ danh, không có liên miên bất tuyệt sơn phong, lại có vô cùng to lớn ngọn núi, thế núi nhìn xem không bén nhọn hiểm trở ngược lại độ dốc so sánh hòa hoãn, nhưng này tương liên ngọn núi lại vô cùng to lớn, có hạn mười cái đỉnh núi tương liên, tại Kế Duyên trong tầm mắt đều có loại quỷ dị vặn vẹo cảm giác, tựa như vượt ngang vô tận khoảng cách.


'Vô Lượng Sơn? Lưỡng Giới Sơn?'


Theo đám mây độ cao chậm rãi giảm xuống, Kế Duyên dần dần cảm giác được càng ngày càng không được bình thường, hoặc là nói tại độ cao vẻn vẹn thấp xuống một lát về sau liền đã cảm thấy không đối đầu.


Hạ xuống cảm giác, hoặc là nói trọng lực, tại Kế Duyên cảm giác bên trong trở nên càng lúc càng lớn, giờ phút này còn chỗ cực cao bầu trời, Vô Lượng Sơn còn tại phương xa, nhưng một cỗ trọng lực đang trở nên càng lúc càng lớn, cơ hồ đám mây mỗi hàng một thước, thể trọng liền theo lên cao gấp đôi.


'Không phải đâu. . . Kia đến xuống đầu, còn không bị ép thành thịt nát?'


Kế Duyên bây giờ đạo hạnh sớm đã không phải mới ra đời, nhưng cho dù hắn hiện tại, tùy tiện đoán chừng một chút, trong lòng cũng không khỏi đập mạnh, rất hoài nghi mình chống đỡ không chịu đựng được, thật không được chỉ có thể dùng Khốn Tiên Thằng hỗ trợ, sau đó nghĩ lại, không có lý do bên trên cái này tung đạo hữu chịu đựng được a?


"Kế tiên sinh, một đoạn này rơi thế sẽ biến lớn, lát nữa liền tốt, bất quá Tung mỗ muốn toàn lực cưỡi mây, không thể cùng tiên sinh giải thích thêm!"


Nói xong câu đó, Tung Luân đã hai tay kết ấn ra sức thi pháp, lực pháp thần quang hiện lên phía dưới, sau người hiển hiện ánh sáng mông lung vòng, mà tại Kế Duyên cảm thụ bên trong, theo đám mây hạ xuống, cái này trọng lực cũng càng ngày càng khoa trương, tại không sử dụng pháp lực tình huống dưới, hắn thậm chí có thể cảm giác được chính mình mỗi một cây xương cốt mỗi một khối cơ bắp, giống như một cây bị càng ngày càng gấp lò xo.


Tại cảm thấy có chút đầu não ngất đi về sau, Kế Duyên cũng không thể không vận chuyển pháp lực hộ thể, mà cái này trọng lực vẫn còn tiếp tục tăng cường, ở trong mắt Kế Duyên, Tung Luân đang không ngừng bấm niệm pháp quyết, không chút nào keo kiệt pháp lực, chung quanh quang cùng sắc có loại đại hạ thiên lộ mặt bị thiêu đốt mơ hồ cảm giác.


Sau một hồi lâu cỗ này trọng lực rốt cục không còn lên cao, sau đó theo độ cao hạ xuống, bắt đầu chậm chạp yếu bớt, Kế Duyên trong lòng có chút thở phào, cũng có thể trông thấy Tung Luân cũng có rõ ràng buông lỏng biểu lộ, càng là hạ xuống độ cao, trọng lực liền hàng đến càng lợi hại, ước chừng tại khoảng cách ngọn núi không đến trăm trượng thời điểm, Tung Luân đã có thể lần nữa chuyện trò vui vẻ.


"Ha ha, để Kế tiên sinh chê cười, cái này Vô Lượng Sơn khó tìm càng khó tiến, tự thân thể phách càng mạnh thì cẩn thận càng là đáng sợ, ta tiên đạo diệu cảnh có thể triệt tiêu một phần ảnh hưởng, nhưng chính là ta cũng không thường đến, cho dù thu đệ tử, đạo thống vẫn là tại bên ngoài truyền."


Tung Luân lúc nói chuyện, Kế Duyên đã có thể nhìn thấy phương xa một chỗ trên đỉnh núi, một khoan bào tóc dài nam tử đang hướng về đám mây bên này chắp tay, theo Kế Duyên, đây chính là Trọng Bình Hưu, hắn cũng đứng tại đám mây, xa xa hướng về đối phương đáp lễ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.