Theo như lời của lão ăn mày, sợi dây thừng này không phải Kim, không phải Thủy, không phải Mộc, không phải Hỏa và cũng chẳng phải Thổ, không thuộc bất kỳ một loại Ngũ hành nào.
Bên trong vạn vật giữa trời đất, tuyệt đại đa số đều nằm trong Ngũ hành.
Từng cọng cây ngọn cỏ, chim bay cá nhảy, thậm chí là phong vân sấm chớp đều có thuộc tính của Ngũ hành.
Còn nếu nói không thuộc về Ngũ hành, giống như đang nói thứ này không phải là một dạng vật chất vậy.
Với ánh mắt của lão ăn mày và Kế Duyên, không thể có chuyện nhìn nhầm được.
Nếu đã dùng sợi dây thừng này để buộc thì cuộn tranh chữ kia có thể có điểm đặc thù nào đó không?
Nghĩ vậy, Kế Duyên cầm quyển trục bên cạnh lên, chậm rãi mở ra.
Chỉ là nội dung ở bên trong đã khiến cho Kế Duyên và lão ăn mày phải thất vọng rồi.
Đây là một mảnh Giang Sơn Đồ, trên phần đầu có viết “Sơn hà Đại Tú”, cũng có tên người vẽ, rõ ràng là tên của lão Hoàng đế.
Hiển nhiên, cái này không có khả năng có điểm thần dị nào rồi.
Nếu không thì lão hoàng đế chính là một người mà cả Kế Duyên và lão ăn mày đều nhìn không thấu.
Kế Duyên lại một lần nữa chú ý tới sợi dây tơ vàng nhỏ trên tay, hỏi lão hoàng đế.
“Bệ hạ có được sợi dây tơ vàng này từ chỗ nào?”
Trước ngày hôm nay, lão hoàng đế cảm thấy đây cũng chỉ là một sợi tơ vàng được dệt bình thường bằng sợi bông mà thôi, đâu có nhớ kỹ về chuyện trước khi dùng nó làm dây thừng, vì vậy lão đành nhìn lão thái giám bên cạnh.
“Cung Thuận, ngươi có biết không?”
Thực ra lão thái giám cũng không nhớ rõ lắm.
Một sợi dây thừng màu vàng lúc nào cũng có rất nhiều trong hoàng cung, rất nhiều vật như thế thì làm sao có thể đặc biệt nhớ kỹ được chứ.
Nhưng lão hoàng đế đã hỏi thì cũng chỉ có thể cố gắng trả lời.
Lão thái giám suy nghĩ một hồi mới nói.
“Bẩm bệ hạ, trong nội cung có rất nhiều sợi dây tơ vàng.
Thường thì cách một đoạn thời gian, vị thái giám đi mua hàng sẽ lấy từ chỗ chế tạo tới đây.
Có lẽ sợi dây tơ vàng này được một thợ lành nghề ở chỗ chế tạo làm ra đấy ạ.”
“Chỗ chế tạo?”
Tròng mắt lão ăn mày hơi híp lại, khẽ cười,
“Ha ha, sợi dây buộc đồ này chắc chắn không thể do phàm nhân làm ra được, ở trên cũng không phải kim tuyến...”
Nói đến đây, lão ăn mày bỗng nghĩ tới cái gì, nói với Môn Ngọc Thông.
“Môn Quốc sư, ngươi đưa họa quyển cho ta xem một chút đi.”
“Vâng!”
Môn Ngọc Thông lấy họa quyển từ trữ vật càn khôn trong tay áo ra, dùng hai tay đưa cho lão ăn mày.
Dường như hiểu lão ăn mày đang nghĩ gì, Kế Duyên cũng đưa sợi dây tơ vàng trong tay tới.
Lão ăn mày cầm lấy sợi dây, nhẹ nhàng quấn quanh mấy vòng, sau đó cột lại.
Khi sợi dây tơ vàng được cuốn vào, chỗ bất phàm của họa quyển Giải Trĩ vốn dĩ mơ mơ hồ hồ cũng không biến mất, cũng không thay đổi gì sau khi trói sợi dây tơ vàng, nhưng lại mang đến cho Kế Duyên và lão ăn mày cảm giác vốn phải là như thế.
‘Thì ra là vậy, sợi dây này đúng là dùng để buộc họa quyển Giải Trĩ.’
Ban đầu hai người không lấy được gì từ phòng bảo khố chữ thiên, bình thường thì Kế Duyên và lão ăn mày đã rời đi rồi; nhưng sở dĩ còn chưa đi, là bởi vì Kế Duyên luôn có một cảm giác nhàn nhạt nói không rõ.
Từ lúc tìm được sợi dây tơ vàng này, cảm giác đó của Kế Duyên cũng đã biến mất.
Hắn hiểu ra rằng, không còn thứ đồ gì đáng giá để tìm kiếm nữa.
Kỳ thực bản thân họa quyển Giải Trĩ này chỉ có một chút khí tức bất phàm lộ ra, chỉ vẻn vẹn tương đương với một đạo phù lục.
Hơn nữa, còn có thể tùy tiện phong ấn một cách dễ dàng.
Điều đó chứng tỏ có sợi dây tơ vàng này hay không thì ảnh hưởng cũng không lớn.
Nhưng ở tình huống hiện tại, ít nhất Kế Duyên cũng đã hiểu rõ cả hai thứ này có chung nguồn gốc.
Còn về phần sợi dây tơ vàng, thoạt nhìn căn bản không phải pháp bảo gì, chỉ là chất liệu đặc thù mà thôi.
Cũng giống như lúc trước có lẽ người vẽ tranh tiện tay lấy ra buộc lại họa quyển.
Kế Duyên lại rút sợi dây ra, trả họa quyển Giải Trĩ cho Môn Ngọc Thông, rồi nói với lão hoàng đế.
“Bệ hạ, chúng ta lấy sợi dây tơ vàng này được không?”
Dù biết rõ sợi dây này chắc chắn bất phàm nhưng lão hoàng đế càng biết là bản thân mình cầm nó cũng không dùng được, mà để cho Kế Duyên và lão ăn mày thì đây chính là một phần tình cảm rất quan trọng.
Vì thế đương nhiên lão cũng không có ý kiến gì, vội đáp lời.
“Trẫm đã nói từ trước rồi, hai vị tiên trưởng vừa ý cái gì thì cứ lấy cái đó.
Cái này tất nhiên cũng giống vậy, chỉ là một sợi dây thừng tơ vàng mà thôi.”
“Đa tạ bệ hạ!”
Kế Duyên chắp tay với lão hoàng đế, mặc dù chỉ là nhẹ nhàng chắp tay nhưng cũng là lần đầu tiên hành lễ với lão hoàng đế, làm cho trong lòng lão có chút kích động.
“Tiên trưởng khách khí.
Đúng rồi, trẫm đã sớm phân phó Ngự thiện phòng chuẩn bị tiệc tối.
Hai vị tiên trưởng ở lại cùng dùng bữa được chứ? Quốc sư, ngươi nói có đúng không?”
Môn Ngọc Thông vội vàng nói.
“Đúng vậy, hai vị tiên trưởng không ngại ở lại trong cung dùng bữa chứ?”
“Ha ha...”
Kế Duyên khẽ cười.
“Hai vị không cần khẩn trương, chúng ta còn chưa đi đâu, chỉ là ở lại nội cung dùng bữa thì miễn đi.
Kế mỗ đã đáp ứng tự mình nấu cho mấy hài tử Kiều gia một bữa cơm để trả lại ân tình hai con gà kia rồi.”
Lão ăn mày chẳng để ý đến hình tượng đưa tay vào cổ áo để gãi ngứa sau lưng, sau đó cũng nói lời từ chối.
“Ài, Kế tiên sinh muốn xuống bếp thì lão ăn mày ta làm sao lại không nếm thử được.
Kế tiên sinh, còn chờ gì nữa, đi thôi.
Nếu ngươi không đi thì trời tối luôn rồi đấy.”
Hôm nay phát sinh không ít chuyện, bây giờ đã là buổi chiều.
Bầu trời dù hơi tối nhưng vẫn còn sớm nhưng lão ăn mày xác thực rất tò mò với tay nghề nấu ăn của Kế Duyên.
Không đợi lão hoàng đế và quốc sư có đồng ý hay không, hai người đi trước một bước.
Lão hoàng đế há to miệng, cuối cùng vẫn không nói có thể đi cùng hay không.
Kế Duyên và lão ăn mày đã đi, Kiều Dũng đang đứng bên cạnh Hoàng đế cũng do dự một chút, sau đó mở miệng nói.
“Ách, bệ hạ, tội thần, tội phần có thể trở về chưa ạ?”
Nghe vậy, lão hoàng Đế sững sờ nhìn Kiều Dũng.
“Kiều ái khanh, ngươi còn ở lại đây làm gì? Nhanh về đi, nhớ thay trẫm chiêu đãi hai vị tiên trưởng thật tốt.
Đúng rồi, muốn lấy nguyên liệu nấu ăn gì thì cứ tới Ngự thiện phòng lấy đi! Đừng quá lo lắng.
Đừng để khách phải chờ chủ nhân, mau đi đi!”
“Dạ dạ, tội thần lĩnh chỉ, thần lập tức đi ngay!”
Kiều Dũng xin lỗi một tiếng, vội vàng rời đi.
Lão hoàng đế cũng ra khỏi Ngự thư phòng, nhưng chỉ thấy Kiều Dũng đang bước đi rất nhanh, mà không thấy Kế Duyên và lão ăn mày.
“Quốc sư, ngươi thấy trẫm đối đáp như thế nào?”
Đứng bên ngoài Ngự thư phòng, lão hoàng đế nhíu mày nhìn bóng lưng Kiều Dũng rời đi, và hỏi thăm Môn Ngọc Thông bên cạnh.
“Bệ hạ tiến lùi có độ, ứng đối vừa vặn, không ai có thể làm tốt hơn bệ hạ được.”
Suy nghĩ một lát, Môn Ngọc Thông lại nói.
“Bệ hạ, thần cáo lui trước.”
“Quốc sư không ở lại dùng bữa à?”
Môn Ngọc Thông thở dài, giơ họa quyển Giải Trĩ trong tay lên.
“Bệ hạ, bức họa này không biết có liên quan đến chuyện bí mật nào không, đạo hạnh của ta còn không đủ để gánh vác bí mật này, không giữ được, lại không dám lưu lại, hay là giao cho hai vị tiên trưởng đi.”
Lúc trước, Kế Duyên và lão ăn mày thi pháp ở Thiên Sư Xử, thực ra Môn Ngọc Thông hơi lo lắng rằng hai vị cao nhân sẽ trực tiếp cầm họa quyển đi.
Chỉ là, tiên tu chính tông quả nhiên sẽ không làm mấy chuyện như vậy.
Vì vậy, sau đó hai người đã trả lại cho y, chỉ dặn y bảo quản thật kỹ.
Nhưng Môn Ngọc Thông nghĩ kiểu gì cũng thấy không đúng, cảm giác như mình không dám tiếp tục giữ bức tranh này lại nữa, vì thế mới nghĩ tới việc đưa cho hai vị cao nhân.
Có lẽ hai vị cao nhân cũng đã sớm nghĩ tới chuyện này, lúc trước không nói toạc ra mà thôi.
“Đúng rồi bệ hạ, trước đây hai vị tiên trưởng còn nói một việc, ở Pha Tử sơn của phủ Biện Vinh...”
...
Khi Kế Duyên tự mình xuống bếp ở Kiều gia, tiên sư Thiên Sư Xử của Kinh thành và vị hoạn quan truyền chỉ cũng đã xuất phát, vừa vặn đi tới trước mặt người hồi báo ở Biện Vinh phủ.
Đồ ăn vẫn còn chưa nấu xong, Quốc sư Môn Ngọc Thông đã đến Kiều phủ một chuyến, hết sức trịnh trọng để lại họa quyển Giải Trĩ.
Kế Duyên vẫn đang ở trong phòng bếp không đi ra nên lão ăn mày đi đến viện trước để nhận lấy.
Ngoại trừ lần ở Kê Châu thì Kế Duyên cũng chỉ nấu cá trên phi chu Huyền Tâm phủ, mặc dù ngày hôm nay không có cá Quý Thủy Kim Lân nhưng với cách nấu nướng của hắn và mật hoa táo, dù chỉ có một con cá trắm cỏ bình thường thì hắn vẫn có thể nấu cực kỳ đúng vị.
Thậm chí, hắn còn hóa đi mấy cái xương nhỏ trong đó, để cho đám hài tử ăn càng thêm dễ dàng, hương vị thì không cần phải nói nhiều nữa.
Trong lúc đó, Kế Duyên hào phóng lấy ra một phần Thiên Đấu Hồ rót cho mọi người.
Mặc dù đây chính là rượu Thiên Đấu hồ nhưng vẫn vô cùng có ích với mọi người, linh khí ẩn chứa trong đó càng dễ được hấp thu.
Vào thời điểm đêm khuya vắng người, ở trong tiểu viện của khách xá, Kế Duyên cầm sợi dây tơ vàng trong tay, lão ăn mày cầm cuốn họa Giải Trĩ.
Hai người ngồi đối diện trước bàn đá trong viện.
“Kế tiên sinh, hay là ngươi giữ lấy họa quyển Giải Trĩ này thích hợp hơn đó.
Lão ăn mày chỉ hy vọng ngươi có thể nói cho ta về thâm ý trong bức họa này là được.”
Lão ăn mày đặt họa quyển trước mặt Kế Duyên.
Hắn mở ra trên bàn, dưới tình huống không truyền linh khí và pháp lực thì đây cũng giống như một bức tranh rất bình thường, chỉ là trên đó vẽ thứ rất hung ác và kỳ quái mà thôi.
“Lỗ lão tiên sinh, cũng không phải Kế mỗ không muốn nói, thực ra Kế mỗ còn không biết thâm ý của bức tranh này là gì nữa.
Còn về phần Giải Trĩ, Kim Ô và Tất Phương, cảm giác có rất nhiều thứ có thể nói, nhưng lại cảm thấy không nói nên lời.”
Đây là lời nói thật tình của hắn.
Dù sao kiếp trước của hắn cũng không chuyên môn nghiên cứu cái này, có chút ấn tượng có thể nói một ít nhưng cũng không thể nói kỹ càng được, chỉ là lời này vào tai lão ăn mày lại làm cho lão nghĩ tới ý tứ khác.
“Được rồi, xem lúc nào thích hợp rồi nói.
Lão ăn mày ta đi nghỉ trước đây, tiên sinh cũng ngủ sớm chút đi.”
Lão ăn mày cũng không ép buộc, đứng dậy phủi mông rồi tiêu sái xoay người đi vào căn phòng đối diện.
Hôm nay lão vẫn chưa biết nhiều lắm nhưng mơ hồ cảm giác như đang đối mặt với bí mật Thượng cổ.
Mặc dù với nhân vật bực này như lão ăn mày, giờ phút này cẩn thận nhớ lại, sự chấn động trong lòng vẫn không hề giảm đi.
Với loại bí mật muốn biết rõ cũng không thể nào biết được, Kế Duyên không muốn nói nhiều cũng là rất bình thường.
Khi đóng cửa, lão ăn mày nhìn qua khe cửa đang chậm rãi khép lại, nhìn Kế Duyên vẫn đang ngồi trước bàn đá trong nội viện.
Cả người hắn đang tắm trong ánh trăng, một thân thanh sam như được phủ lên một tầng ánh sáng mờ ảo, tay cầm sợi dây tơ vàng, nhìn họa quyển trên bàn rồi lâm vào trầm tư.
‘Càng quen biết lâu, ta lại càng ngày càng không nhìn thấu ngươi.
Kế Duyên, rốt cuộc ngươi là thần thánh phương nào?’
Chỉ là dù Kế Duyên không rõ lai lịch nhưng với tầm cỡ như lão ăn mày, có thể tự nhiên cảm giác rõ tâm tính của hắn.
Về nhân phẩm của Kế Duyên, lão cực kỳ tin tưởng, biết rõ người này nhất định đi theo con đường chính đạo.