Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 471: Ngươi Làm Được Thì Ta Bái Ngươi Làm Thầy






Mặt kính giữa hai hòn đảo lớn nhỏ hình trăng khuyết kia thực ra cũng không nhỏ.
Khi phi chu vượt giới của Huyền Tâm phủ đáp xuống đó, nó chỉ như một hạt vừng nhỏ trong chén nước.
Thuyền không tiếp tục di chuyển nữa, mà ngừng lại ngay vị trí trung tâm của “mặt kính”.
Ngoại trừ mấy ngày lưu lại bên ngoài Hoang Hải, đây là lần đầu tiên sau khi phi chu xuất phát từ bến Đỉnh Phong dừng lại theo đúng kế hoạch.
Bản thân phi chu rất vững vàng, mà mặt biển phía trước cũng chẳng hề có gợn sóng nào.
Trong phạm vi ba trượng trên mặt biển, những cơn gió tự động dừng lại.
Điều này khiến Kế Duyên nhớ đến lần hắn tu luyện gặp những thuyền đánh cá trên biển cần chỗ chắn mưa chắn gió, thế là hắn đã tạo nên một đảo Định Phong.
Chỉ là đảo Định Phong hồi đó vẫn kém xa Hải Kính không có sóng gợn trước mắt.
Đương nhiên, nói không phải khoe khang chứ hắn cảm thấy đảo Định Phong hòa hợp với thiên nhiên hơn.
Sau khi phi chu dừng lại, một vị Tri sự của Huyền Tâm phủ bay ra khỏi boong thuyền, đi về phía hòn đảo lớn hơn.
Thoạt nhìn, có vẻ gã đang đi thông báo cho người trên Kính Huyền Hải Các, hơn nữa, rất nhanh đã quay trở lại.
Xem ra, có vẻ gã còn chẳng được uống một chén trà nào cả.
Ngoại trừ lần đó ra thì không còn tình tiết nào thú vị cả.
Ở vị trí lan can của một quán rượu ba tầng trên boong thuyền, Kế Duyên và đám người Ngọc Hoài Sơn đang ngồi trên ba bàn lớn.
Trên bàn có rượu có đồ ăn, mùi hương thơm nức xông vào mũi.
Mọi người vừa ăn uống vừa thưởng thức cảnh đẹp ở bên ngoài, quả thật rất thú vị.
Thức ăn trên bàn đều do Ngọc Hoài Sơn trả tiền, hơn nữa món nào món nấy đều không rẻ, mùi vị cũng khá ngon.
Chỉ cần nhìn bữa tiệc này, tâm tình Kế Duyên cũng trở nên tốt hơn một chút.
Ở phương diện sinh hoạt, từ trước đến giờ hắn luôn là một người dễ thỏa mãn.
“Ồ, bên kia có người câu cá kìa!”
Ngụy Nguyên Sinh vừa nuốt xuống một miếng thịt mềm thì đột nhiên nhìn thấy trên mặt biển như lưu ly ở phía xa, có một chiếc thuyền nhỏ.
Trên thuyền đang có một người cầm cần câu để câu cá.
Thượng Y Y cũng nhìn mặt biển xung quanh người kia một lượt.
“Nơi này cũng có cá sao?”

Thực ra, nước ở nơi này quá trong xanh, có thể nhìn xuyên qua được.
Tục ngữ có câu “nước trong quá ắt không có cá”.
Tuy rằng dưới đáy nước sâu ẩn hiện một vòng quang sắc biến hóa nên nhìn không rõ lắm, nhưng vẫn để cho người khác cảm giác rằng nơi này có lẽ không có cá, nếu không chắc chắn đã bị nhìn thấy rồi.
“Nói không chừng thật sự có cá đấy.”
“Phải không, cá sống dưới vùng biển trong suốt như mặt kính này chắc hẳn cũng không phải cá bình thường đâu nhỉ?”
“Ai mà biết được....”
Kế Duyên cầm cái ly lên, nhìn về phía dưới.
Hắn dường như đang suy nghĩ một điều gì đó, rồi nhìn người đang ngồi giữ cần câu ở phương xa.
Hắn cũng có một cái cần câu như vậy, mà lâu rồi không được sử dụng.
Nghĩ tới đây, Kế Duyên quay đầu lại, tranh thủ gắp nhiều đồ ăn hơn một chút.
Nhìn qua thì còn tưởng động tác của hắn rất nhã nhặn nhưng thực ra tốc độ ăn uống cực nhanh.
Sau đó, hắn rời khỏi bữa tiệc, nói là muốn đi hỏi thăm mấy người Huyền Tâm phủ một vài chuyện.
Khi muốn tìm người của Huyền Tâm phủ, cách đơn giản nhất là đi đến chỗ cột buồm, nhưng Kế Duyên cảm thấy hắn đi tìm Tri sự phi chu vẫn tốt hơn.
Một lát sau, tại một đình viện trên tầng hai của boong thuyền, Kế Duyên đang nói mục đích đến đây của mình cho Đỗ Tri sự của Huyền Tâm phủ biết.
Nghe xong, sắc mặt của gã có chút cổ quái.
“Kế tiên sinh muốn câu cá ư?”
Kế Duyên khẽ cười, gật đầu nói.
“Đúng vậy, mấy người ở Kính Huyền Hải Các có nói là không được câu cá không?”
“Ách, cũng chưa từng nói qua, nhưng...”
Nếu bây giờ là người khác, chắc chắn gã Tri sự họ Đỗ này sẽ không để ý tới, hoặc khách khí tìm lý do đuổi đi rồi.
Nhưng người đang hỏi lại là Kế Duyên, mặc dù có thể phát sinh chuyện phiền phức nhưng vẫn phải thử xem sao.
“Như vậy đi, tiên sinh chờ một lát, để ta đi hỏi mấy người ở Kính Huyền Hải Các trước.
Nếu không có vấn đề gì, lúc ấy tiên sinh câu cá cũng chưa muộn.”
“À, vậy thì tốt quá, làm phiền Đỗ Tri sự nhé!”
Dù cơn nghiện câu cá của Kế Duyên đã bộc phát, nhưng hắn cũng không muốn gây phiền toái cho người khác.
Dù sao mỗi lần câu cá trước đây, hắn cơ bản đều có thể nhìn thấy rõ ràng dưới mặt sông hồ có cái gì.
Nếu câu cá như vậy hoài thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Bây giờ, hắn chẳng nhìn thấy gì ở dưới nước cả nên cũng sinh ra cảm giác rất chờ mong.
“Không phiền, không phiền.
Chỉ là chạy việc vặt thôi, tiên sinh chờ một lát.”
Nói đến đây, vị Tri sự và Kế Duyên cùng lên boong thuyền.
Sau đó, gã đi một mình tới sơn mạch hình trăng khuyết kia.
Còn Kế Duyên đứng ở mạn thuyền nhìn theo.
Lần này, thời gian chờ đợi lâu hơn một chút.
Cảm giác như lúc trước chỉ là đi tới thông báo một cái rồi quay trở lại ngay, còn lần này Đỗ Tri sự đi hơn nửa ngày rồi mà vẫn chưa quay lại.
Hơn nữa, Kế Duyên còn nhìn thấy hai tu sĩ đang ngự phong từ mặt kính trên biển bay đến gần thuyền nhỏ có người đang câu cá kia, tựa hồ đang nói gì đó với đối phương, sau đó mấy người đó còn nhìn về phía phi chu.
Sau khi trao đổi xong, mấy người trên thuyền nhỏ bay trở về hòn đảo.
Một lúc sau, Đỗ Tri sự của Huyền Tâm phủ mới trở lại phi chu.
Vừa đáp xuống boong thuyền, gã nhanh chóng chắp tay với Kế Duyên.
“May mắn ta đã không làm nhục mệnh.
Tiên sinh có thể tùy ý thả câu.
Nhưng ngài có cần tại hạ chuẩn bị thuyền nhỏ và cần câu không?”
“Không cần, không cần.
Ta thả câu ở mạn thuyền này là được.
Kế mỗ đã có cần câu sẵn rồi.
Đa tạ Đỗ Tri sự hỗ trợ!”
Kế Duyên vội vàng đáp lễ, nói lời cám ơn.
“Ha ha, Kế tiên sinh không cần khách khí.
Ta đi trước.

Tiên sinh muốn tìm ta lúc nào cũng được.”
“Được, Tri sự đi thong thả!”
Đỗ Tri sự gật đầu, lúc này mới chậm rãi rời đi.
Nhưng khi đi sắp khuất sau boong thuyền, gã quay đầu nhìn lại, đúng lúc nhìn thấy Kế Duyên phất tay áo.
Từ trong tay áo hắn xuất hiện một cần câu bằng trúc màu xanh ngắt.
Thường thì câu cá đều cần mồi câu, Kế Duyên lấy cần câu ra nhưng không biết lấy gì làm mồi.
Dù sao hắn cũng không biết phía dưới có cái gì, mà dùng gạo bình thường thì chắc chắn không được rồi.
Suy đi nghĩ lại, Kế Duyên lấy một hạt táo từ trong tay áo ra.
Khi xẻ một trái táo lớn thường sẽ không có hạt như mấy loại quả như hạnh nhân, ngược lại nó giống một tầng màng mỏng mềm mại bao lấy một chút nước ngọt ngào.
Còn hạt táo đến từ Cư An Tiểu Các của Kế Duyên tự nhiên sẽ có điểm khác biệt.
Chẳng qua, Kế Duyên không định lấy nhân táo làm mồi nhử, mà chỉ đâm lưỡi câu qua hạt táo, khiến cho mùi thơm của hạt táo tràn ra.
“Được rồi đấy!”
Làm xong những việc này, Kế Duyên khẽ hất cần câu lên, quăng hạt táo và lưỡi câu ra thật xa.
Khoảng cách từ boong thuyền phi chu đến mặt nước còn rất xa, nhưng dây câu trong tay hắn vẫn đủ dài, giống như vĩnh viễn không có điểm cuối.
Sau đó, lưỡi câu chạm vào mặt nước, phát ra một tiếng “tách” nhỏ.
Kế Duyên mỉm cười rồi nghiêng người ngồi cạnh mạn thuyền, cầm cần câu bằng một tay, nhìn vùng nước không có sóng phía trước, ánh mắt đảo ra xa.
Người câu cá ở thuyền nhỏ bên kia dường như cũng đang nhìn động tác của Kế Duyên.
Sau khi lưỡi câu xuống dưới nước, dây câu vẫn kéo dài mãi mà chưa dừng lại.
Khi đã ở dưới nước khoảng ba mươi trượng, nội tâm hắn cũng thấy khoảng cách này là phù hợp.
Sợi dây câu này có nguồn gốc từ người nuôi tằm lấy tơ, sau đó kéo tơ thành sợi rồi mang đi hong khô.
Vốn dĩ, kích thước của sợi tơ chỉ to bằng một cây tăm tre nho nhỏ ở kiếp trước, nhưng độ dày của tơ tằm lại có thể lớn hơn một cây tăm gấp trăm lần.
Cần câu được Kế Duyên luyện chế qua, dây câu nhìn như chỉ dài hơn một trượng nhưng lại không ngừng biến hóa.
Rốt cuộc sợi tơ yếu ớt này dài bao nhiêu thì bản thân hắn cũng chưa thử qua.
Tuy hắn cũng thường xuyên bồi dưỡng nhưng lại không có cơ hội lấy ra dùng.
Vì vậy, khi dây câu xuống dưới nước ba mươi trượng, đối với cần câu bằng trúc mà nói thì quả thực là chuyện nhỏ.
Một phương diện quyết định độ cứng cỏi của dây câu chính là bản thân cần câu giống như pháp khí này, và một phương diện khác chính là người sử dụng - Kế Duyên.
Hắn dùng pháp lực tinh thuần liên tục, miên man không dứt, nên thật sự không còn là cách câu cá như kiếp trước nữa.
Lại qua một hồi, Ngụy Nguyên Sinh lặng lẽ đi đến bên cạnh hắn, như một cậu thiếu niên rất tò mò bình thường.
Cậu nhìn cần câu của Kế Duyên rồi lại nhìn dây câu đang trôi lững lờ trên đằng xa.
“Kế tiên sinh, người câu cá ạ?”
“Nói thừa.”
Ngụy Nguyên Sinh gãi gãi đầu.
“Thế nhưng nơi này có cá sao?”
Kế Duyên chỉ thuyền nhỏ ở phía xa.
“Không có cá thì gã câu cái gì?”
Ngụy Nguyên Sinh nhìn phương xa, nói.
“Hơn nửa ngày rồi mà chưa thấy người đó giật dây câu lên.”
“Ngay cả tung lưới còn phải chờ một lúc, huống chi là câu cá.”
Nói xong, Kế Duyên dường như có thể cảm nhận dưới nước hơi chấn động thông qua lưỡi câu, tuy thoạt nhìn mặt nước vẫn yên ả như mặt gương.
Dù hắn không cảm giác được gì ngoài dòng nước, nhưng sự xao động ấy chắc chắn do sinh linh nào đó quấy phá, chứng tỏ có thứ gì đó đang đến gần lưỡi câu.
‘Thật sự là có cá!’
Hắn lộ vẻ tươi cười, lặng lẽ đợi con cá mắc câu.
Ở trên thuyền nhỏ phía xa, tu sĩ cầm cần câu trên tay ngoại trừ nhìn cần câu của mình, gã vẫn đang chú ý về phía Kế Duyên.
Dù hai người bọn họ đều thả câu ở đây, nhưng gã biết người ngồi trên phi chu chỉ đang chơi đùa mà thôi.
Nhìn một lúc, đột nhiên gã nhìn thấy Kế Duyên ở trên phi chu đứng lên, giống như đang chuẩn bị giật cần trúc.
‘Ha ha, nếu ngươi câu được gì thì ta sẽ bái ngươi làm thầy!’
Vị tu sĩ này vừa mới cười nhạo, một giây sau thì tròng mắt suýt chút nữa lòi ra ngoài.
Bên cạnh phi chu, Kế Duyên nhấp cần câu xanh ngắt của mình lên.
Dây câu lóe ra từng đoạn ánh sáng, sau đó bị hắn kéo thẳng lên.
“Rầm rầm.
.
.
Rầm rầm.
.

.”
Mặt kính yên ả bị phá vỡ.
Sinh linh cắn câu dưới nước đang kéo dây câu chạy vòng quanh.
Nó quẫy nước kịch liệt, làm cho mặt biển nhấp nhô thành từng gợn sóng óng ánh.
“Thật sự có cá kìa! Tiên sinh câu được rồi! Tiên sinh thật là lợi hại!”
Nguyên Sinh cao hứng kêu to, thu hút sự chú ý của không ít người chung quanh.
Mà lúc này, Kế Duyên đang cầm câu cũng không dám phân tâm.
Dây câu đang bị thứ gì đó dưới nước kéo dài không ngừng, thỉnh thoảng hắn mới rút ngắn được một đoạn.
‘Cái gì? Sức lực lớn vậy!’
Dù sao Kế Duyên cũng là người tu tiên có chút tu vi, tuy không thiên về luyện thể nhưng tu hành lâu ngày cũng giúp cho thân thể hắn được linh pháp rèn luyện.
Hơn nữa, hắn còn có pháp lực gia trì, khí lực không nhỏ.
Nhưng bây giờ, hắn thực sự cảm thấy rất vất vả, rõ ràng ở phía dưới không phải loài cá bình thường.
“Đạo hữu! Cá này không được dùng sức.
Nếu pháp khí dây câu không bị đứt thì cũng khiến con cá ấy bị tàn phế đó, phải tùy ý kéo đi cơ!”
Người câu cá ở bên kia nhịn không được quát to lên.
Nếu pháp khí của Kế Duyên bị hỏng, để con cá kia chạy đi thì đúng là đau lòng đáng tiếc.
Nhưng nếu Kế Duyên có pháp lực cao cường, pháp khí cứng cỏi thì thế nào cũng làm cho con cá kia tàn phế, thật là phí của trời.
“Ai ôi, đạo hữu mau bay lên không, thuận thế lắc lư dây câu đi!”
Nhưng dù người câu cá kia càng lúc càng nôn nóng, Kế Duyên vẫn không nói năng gì.
Chỉ là, cánh tay của hắn hết lắc cần câu sang trái rồi lại lắc sang phải, mà dây câu cũng thỉnh thoảng hiện lên pháp quang mờ mịt.
Vừa rồi dùng hết sức, hiện tại Kế Duyên cũng đã nhanh chóng tìm ra quy luật nào đó.
Khi dây câu được thu vào thả ra, cần câu khẽ run nhẹ nhàng.
Sau khi vừa nắm vừa buông, trên cần câu lại lộ ra một chút lôi quang yếu ớt như tơ nhện.
Lôi quang này chính là thành quả chống lại kiếp lôi trong thời gian dài của hắn.
Hầu như một tia lôi quang kia cũng không làm cho con cá phía dưới có cảm giác đặc biệt nào, nhưng góp gió thành bão, dần dần khiến nó mềm nhũn tê dại.
Chỉ chốc lát sau, kình lực trên tay đã yếu đi không ít.
Sau một lúc, Kế Duyên chuyển sang thế công; lúc này, hắn thu dây nhiều hơn thả dây.
“Ai nha, đạo hữu, ngươi đúng là phung phí của trời mà!”
Vị tu sĩ bên kia nóng nảy, thân hình bay lên trời, cưỡi một cơn gió mát bay lên thuyền lớn.
“Đạo...”
Lời còn chưa dứt, gã thấy sắc mặt Kế Duyên ngưng tụ, cánh tay phải khẽ run, sau một khắc bỗng kéo cần câu lên.
“Đùng...”
Bọt nước phóng thẳng lên trời, nổ trên cao ba trượng.
Một con cá lớn ánh vàng rực rỡ mắc vào sợi dây câu tràn ngập pháp quang, bị kéo ra khỏi mặt nước cùng cột nước vừa nổ cao kia.
Vô số bọt nước đều là lưu quang, phảng phất như pháo hoa sáng chói.
Tu sĩ kia đạp gió bay đến, miệng còn hơi mở, chỉ có thể hít vào một hơi thật sâu.
“Ôi ách.
.
.
Sư phụ!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.