Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 465: Tinh Hà Hạ Xuống






Lúc này đây, ngoại trừ đám người của Kế Duyên, rất nhiều hành khách đều đang đứng tại boong thuyền quan sát cảnh phi chu rời cảng.
Có nhiều người lần đầu tiên được ngồi trên phương tiện vượt giới cũng đang kinh hãi khâm phục không ngớt, cảm thán tạo vật thần kỳ của Tiên phủ.
Lúc luyện chế phi chu, Huyền Tâm phủ chọn dùng thủ pháp từng luyện chế Âm Dương phiên để luyện thành cánh buồm của phi chu.
Vì hiện tại đang là ban ngày, Thái Dương chi lực chiếu rọi hội tụ lên cánh buồm, hiện ra một vòng sáng màu vàng.
Tuy trời không có gió nhưng cánh buồm đã bắt đầu căng lên.
“Rầm rầm...” Trên thuyền phát ra âm thanh vải bạt rung chuyển.
Khi phi chu lên đến độ cao thích hợp, nó bắt đầu bay về phía trước.
Vì cân nhắc đến những tiên tu có tu vi ở cấp độ không đủ, lại còn có cả phàm nhân trong phi chu nên quá trình tăng tốc diễn ra rất chậm rãi.
Nhưng dù vậy, vì có trận pháp trên phi chu nên tốc độ này vẫn là tốc độ “bay” và những người ở trên thuyền vẫn cảm giác được một lực đẩy rất nhỏ.
Điều này mang lại một trải nghiệm đặc thù khá mới mẻ cho rất nhiều người đang đứng trên boong thuyền.
Trong số các người phàm, có không ít người còn nhỏ tuổi, đứa nào đứa nấy đều hưng phấn kêu to.
Đám người đứng bên cạnh Kế Duyên cũng vậy.
“A...!A....!Chúng ta bay rồi....!Bay rồi....”
Một đứa trẻ dùng hết sức hét lớn về phía bến Đỉnh Phong đang dần rời xa, gương mặt đỏ bừng vì kích động, cũng làm cho đám người Kế Duyên phải nhìn lại.
Chỉ là, lúc đứa nhỏ vừa mới hô lớn một câu, bên cạnh đột nhiên có trưởng bối hay phụ thân gì đó bịt miệng cậu bé lại, rồi dùng thanh âm rất nặng vùng miền giáo huấn đứa trẻ.
“Nhóc con đừng làm ồn, quanh đây toàn mấy vị tiên trưởng lớn lớn, ngoắc tay cái chết cả đám, cẩn thận trách chết chúng ta đấy...”
Nghe thấy giọng nói này, Kế Duyên cảm thấy vô cùng thú vị, cũng có thể hiểu được đại khái.
Thấy vẻ mặt của nam tử rất căng thẳng, Kế Duyên và phần lớn các tu sĩ Ngọc Hoài Sơn đều mỉm cười hiền lành với gã.
Cậu bé kia nghĩ phụ thân lo lắng thái quá rồi.
Đừng nói đến bọn họ, ngay cả những tinh quái có đạo hạnh nông cạn lúc này cũng đang cực kỳ hưng phấn đấy thôi.
Phần lớn mọi người đều có chút giống “đồ nhà quê”, chẳng ai chê cười được ai cả.

Khi phi chu dần tăng tốc, cảm giác như có một cơn gió mát quét ngang, càng lúc càng mạnh, nhưng nhờ có trận pháp bảo hộ nên cuồng phong không đến mức thổi bay mọi người.
Lúc phi chu đậu ở bến cảng và lúc đang bay trên không mang đến cảm giác hoàn toàn khác biệt, giống như một con thuyền chỉ hoàn hảo khi được vươn mình ra biển cả vậy.
Và dường như không chỉ những phàm nhân mới có cảm nhận này.
Đến thời điểm hiện tại, cả chiếc phi chu tựa như mới hoàn toàn “triển khai”, khắp nơi đều trở nên cực kỳ sinh động.
Kế Duyên còn nhìn thấy có tu sĩ bay lên, sau đó phi hành theo sau phi chu Huyền Tâm phủ.
Hai ống tay áo của họ bay phấp phới, thoạt nhìn cực kỳ phiêu dật.
“Sư phụ, bọn họ bay lên làm gì vậy? Sao không đứng trên phi chu, bay theo như vậy...!tốn pháp lực quá.”
Người nói chuyện là Quan Hòa, đệ tử của Dương Minh chân nhân.
Vốn dĩ gã muốn nói “làm vậy cũng ngu quá đi”, nhưng nghĩ đi nghĩ lại đổi thành câu nói uyển chuyển hơn một chút.
Dương Minh chân nhân ngẩng đầu nhìn những tu sĩ đang phi hành, chỉ thuận miệng đáp.
“Ngươi nghĩ bọn họ làm như vậy cho vui à? Sai rồi, những cánh buồm Âm Dương trên phi chu Âm Dương của Huyền Tâm phủ vô cùng thần diệu.
Thái Dương chi lực đều bị dẫn động đến đây.
Những tu sĩ kia đều đã sớm thương thảo với Huyền Tông phủ, hoặc là người quen biết, hoặc là bỏ ra cái giá rất lớn.
Giờ phút này, bọn họ bay lên mượn nhờ sự biến hóa cực lớn của “Âm Dương phiên” để thu thập Thái Dương chi lực.
Đến buổi tối, ngươi có thể sẽ nhìn thấy có người cũng dùng phương pháp tương tự để thu thập Thái Âm chi lực đấy.”
Nghe vậy, nội tâm của Kế Duyên cũng khẽ chấn động.
Thời gian gần đây, hắn đều mượn nhờ tửu lực của Long Tiên Hương cùng với Thiên Địa diệu pháp của bản thân để dẫn động tinh lực đến trung hòa những tổn thương còn sót lại do lôi kiếp.
Tục ngữ có câu “thương gân động cốt mất một trăm ngày”.
Thương thế này của hắn đã qua mấy năm rồi mà vẫn chưa ổn.
Nhưng có thể được như tình trạng như ngày hôm nay, Kế Duyên đã phải thắp nhang cầu nguyện ông bà rồi.
Hắn vốn không phải là người độ kiếp, nên dù có vượt qua được lôi kiếp kia thì cũng không phải là ứng kiếp thành công.
Hơn nữa, tia sét kia rất đặc thù.
Đây mới chính là loại vết thương phiền toái nhất.
Kế Duyên một mình thi triển Thiên Địa diệu pháp, tuy có thể dẫn xuất một loại tinh hà hạ xuống, nhưng dù sao lực lượng cũng có hạn.
Những tia sét trước đó chẳng gây ra thiệt hại nặng nề gì mấy, nhưng tia sét cuối cùng này mãi vẫn không chịu tan đi, khiến cho hắn quanh năm phải áp chế thương thế do lôi kiếp.
Chuyện này đã trở thành một thói quen của hắn luôn rồi.
Hôm nay, nếu có thể mượn nhờ trận pháp tinh diệu mà phức tạp của phi chu Huyền Tâm phủ, có phải sẽ càng hữu hiệu hơn không?
‘Đáng giá thử một lần!’
Sau khi kết luận như vậy, Kế Duyên cũng không chút do dự, đi hỏi thẳng Cừu Phong bên cạnh.
Đối với mấy loại chuyện này, hỏi lão trạch nam Cư Nguyên Tử hiển nhiên là không thích hợp lắm.
“Cừu đạo hữu, nếu buổi tối ta muốn mượn nhờ cánh buồm Âm Dương để thu nạp Thái Âm chi lực thì giờ có nên trực tiếp nói với mấy đạo hữu Huyền Tâm phủ không, có cần phải hẹn trước mấy ngày không và ngươi có biết nên trả phí cho bọn họ như thế nào không vậy?”
“Kế tiên sinh cũng muốn thu thập Thái Âm chi lực sao?”
“Đúng vậy.”
Cừu Phong nghe xong thì nhìn về phía đầu thuyền, sau đó nói với Kế Duyên.
“Về lý thuyết thì cần phải đến gặp bọn họ, lúc nào được Huyền Tâm phủ cho phép mới có thể đi lên, dù sao vị trí này cũng rất đắt hàng.
Nhưng nếu Kế tiên sinh đã muốn, ta sẽ đi cùng tiên sinh lên trên kia hỏi.”
“Vậy thì tốt quá!”
Kế Duyên cười đáp lại.
Đám người Cư Nguyên Tử bên cạnh tự nhiên cũng nghĩ rằng đây là chuyện tu hành, nhất định không tiện hỏi nhiều.
Vì vậy, bọn họ cũng không nói gì, nhìn Kế Duyên và Cừu Phong cùng nhau đi về phía đầu thuyền, trong lòng chỉ âm thầm suy đoán gì đó.
Bình thường ở mấy chỗ cột buồm trước boong tàu đều có tu sĩ Huyền Tâm phủ ngồi xếp bằng coi chừng, chung quanh cũng có không ít người đi qua đi lại nơi này.
Khi Cừu Phong và Kế Duyên đi tới, hai gã tu sĩ Huyền Tâm phủ rõ ràng nhận ra bọn hắn, hoặc nói đúng hơn là nhận ra Kế Duyên.
Bọn họ đứng dậy, chắp tay, ân cần chào hỏi.
“Đạo hữu Ngọc Hoài Sơn có chuyện gì chăng?”
Cừu Phong bước lên trước một bước, chắp tay đáp lễ nói.
“Hai vị đạo hữu, tại hạ muốn hỏi thăm một chút.
Nếu chúng ta muốn mượn nhờ phi chu để hấp thu Thái Âm chi lực thì cần trả cái giá như thế nào, khi nào mới đến lượt?”
Hai tu sĩ Huyền Tâm phủ vô thức nhìn Kế Duyên rồi mới hỏi ngược lại Cừu Phong.
“Tất cả đạo hữu Ngọc Hoài Sơn đều cần ư?”
Kế Duyên lúc này cũng hơi chắp tay thi lễ, nói.
“Cũng không phải tất cả đạo hữu ở Ngọc Hoài Sơn, chỉ có Kế mỗ muốn thuận tiện mượn nhờ cánh buồm Âm Dương mà thôi.”
Thấy quả nhiên là Kế Duyên muốn mượn lực, một người trong đó trả lời ngay.
“À, thì ra chỉ có tiền bối.
Vậy thì không có gì to tát cả.
Nhiều người cùng một lúc mới khó thôi.
Tối nay, ngài có thể bay theo phi chu.
Về phần giá cả thì sẽ xét theo thời gian đạo hữu thu lấy Thái Âm chi lực.
Nếu vận pháp trong bảy ngày bảy đêm thì phải trả một cân Ngũ Hành ngưng tụy.”
Kế Duyên nghe thế cũng cảm thấy an tâm một chút.
Thì ra là tính toán theo thời gian.
Hắn cứ sợ người ta tính theo số lượng, mà hắn cảm thấy tám thành là bản thân hắn sẽ hấp thu rất nhiều Thái Âm chi lực.
Trực giác này rất chuẩn đấy.
Đến lúc làm xong rồi mà trả không nổi thì ngại lắm.
“Như thế rất tốt.
Đêm nay Kế mỗ định vận pháp, ách, nhưng có cần bằng chứng gì không?”
Một tu sĩ Huyền Tâm phủ hỏi:
“Tiền bối có mang lệnh phù bên mình không?”
Nghe vậy, Kế Duyên lấy lệnh phù trong tay áo ra.
Sau khi tu sĩ kia tiếp nhận, gã duỗi ngón tay điểm lên một cái, thi pháp niệm tụng hai câu rồi trả lệnh phù lại cho Kế Duyên.
“Được rồi, đến lúc đó đạo hữu được tùy ý đi lên trên.”
“Đa tạ! À, đúng rồi, nếu động tĩnh hơi lớn một chút, có sao không nhỉ?”
“Động tĩnh gì vậy, có tổn hại đến thân thuyền không?”
Tu sĩ Huyền Tâm phủ cẩn thận hỏi một câu.
Bọn họ biết rằng người này có thể là một người có đại thần thông.
Kế Duyên lắc đầu.
“Không tổn hại gì đến thân thuyền cả.
Chỉ là có khả năng sẽ gây động tĩnh lớn về mặt giác quan, kiểu như lôi sấm đùng đùng, mưa to gió lớn mà thôi.”
“À, vậy thì không sao.
Lúc nào tiên tu thi pháp cũng đều sẽ có một chút dị tượng.
Tiền bối cứ yên tâm!”
“Được, được.
Vậy thì tốt quá!”
Nhận được sự đồng ý, tâm tình của Kế Duyên khá vui vẻ.
Sau khi cám ơn, hắn và Cừu Phong cùng rời đi.
Còn tu sĩ Huyền Tâm phủ cũng nhanh chóng truyền âm báo tin cho Tri sự trên thuyền biết.
...
Tốc độ của phi chu vượt giới chưa hẳn là nhanh nhất nhưng chắc chắn là pháp khí phi hành ổn định và thoải mái nhất.
Nhiều khi mọi người còn không cảm thấy mình đang bay.

Sự vững vàng này còn vượt xa những đội thuyền lắc lư dập dềnh trên mặt biển, nên không có khả năng bị say thuyền.
Khoang thuyền tầng thứ hai là một không gian đặc biệt.
Nơi đây giống như một quảng trường nhỏ, ở trung tâm có một khối kính lưu ly cực lớn.
Đây cũng không phải là nền nhà bình thường, mà là nơi có thể nhìn phong cảnh sông núi từ phi chu.
Vào ban ngày, rất nhiều phàm nhân, tu sĩ, tinh quái...!đều đến đây nhìn cảnh tượng kỳ vĩ này.
Còn ban đêm, bởi vì tính đặc thù của cánh buồm Âm Dương, từ boong thuyền có thể ngắm tinh quang trên bầu trời, nhất là ánh trăng sáng chói.
Quang cảnh này đúng là đẹp không sao tả xiết.
Những hành khách trên phi chu đều sẽ tới boong thuyền để chiêm ngưỡng cảnh đẹp trước khi đi ngủ.
Tối hôm nay cũng giống như thế.
Mặt trời vừa hạ xuống, cánh buồm được phủ lên một tầng ánh sáng của trăng sao, đối lập hoàn toàn với màu sắc tươi sáng rực rỡ của ban ngày.
Từng tên tu sĩ, thậm chí một số tinh quái, cũng bay lên không.
Có người đạp lên pháp khí, có người cưỡi mây; bọn họ đi theo sau cánh buồm, cùng đắm chìm trong ánh trăng huyền ảo.
Tất cả mọi người của Ngọc Hoài Sơn cũng lên boong thuyền; nhưng ngoại trừ thưởng thức cảnh đêm, chủ yếu là họ muốn xem Kế Duyên sẽ làm gì.
Kế Duyên nhìn đám tiên tu Ngọc Hoài Sơn đang tràn đầy hiếu kỳ, ngay cả Cư Nguyên Tử cũng giả bộ ngắm cảnh nhìn núi nhìn mây.
Hắn không khỏi lắc đầu cười, sau đó nhích chân đạp nhẹ, dẫn theo một ngọn gió mát bay lên.
Một khi đã bay cao hơn năm trượng, pháp trận có tác dụng bảo vệ của phi chu tựa hồ giảm đi rất nhiều.
Chung quanh đều là cuồng phong gào thét.
Mái tóc dài của Kế Duyên bị gió thổi tung bay, quần áo trên người bay phất phới.
Hắn không có ý định cưỡng chế cơn gió để xua đi những ảnh hưởng này, mà rời xa những tu sĩ khác một khoảng cách phù hợp.
Sau đó, hắn chậm rãi tập trung suy nghĩ.
Khi thời gian không sai biệt lắm, Kế Duyên nhìn ngắm bốn phía, mở miệng nói.
“Các vị đạo hữu, mời chuẩn bị pháp khí dung nạp.”
Nói xong một câu chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, không đợi có người hỏi thăm, Kế Duyên đã hất tay áo lên, vận khởi pháp lực quanh thân.
“Thiên Địa Hóa Sinh, tinh hà rực rỡ.”
Bên trong ý cảnh, tâm thần của Kế Duyên xuất hiện một người khổng lồ mở miệng nói ra câu như vậy.
Sau đó, từng quân cờ tạo thành thiên tinh trong phút chốc sáng bừng lên, thuận theo ý cảnh tinh hà mà biến hóa xuất ra khỏi cơ thể của hắn.
Giữa khoảnh khắc chuyển đổi liên tục giữa hư và thực, cánh buồm Âm Dương to lớn ấy vẫn cảm nhận được dòng đạo uẩn đang không ngừng sinh sôi kia, tiếp theo bỗng phản ứng mạnh mẽ hẳn, từ đó bèn duy trì lấy ý cảnh mà Kế Duyên đang vận dụng.
Khoảnh khắc tiếp theo, vô cùng vô tận Thiên Tinh chi lực và Nguyệt hoa rơi xuống; Thái Âm chi lực càng lúc càng nồng đậm, thậm chí còn trở nên sền sệt...
Rầm rầm...
Xung quanh con thuyền lớn hóa thành Thái Âm hỏa diễm hư ảo, miên man bất tận.
Trong thoáng chốc, phi chu Huyền Tâm phủ bất tri bất giác như đang di chuyển bên trong biển sao.
Ở chung quanh đều là tinh quang chói lọi, còn cả con thuyền giống như vầng minh nguyệt xoay tròn như cái bánh xe mang theo Nguyệt Hoa chi hỏa.
Với loại biến hóa này, Kế Duyên còn cảm thấy rất ngoài ý muốn, chứ đừng nói đến những người khác ở trên thuyền.
Những tu sĩ ngồi xếp bằng ở cột buồm cũng đã sớm đứng lên, ngay cả những tu sĩ bên trong khoang thuyền cũng bay ra ngoài, còn tại vị trí của mấy đỉnh kiến trúc trên boong thuyền đã chật ních người rồi.
“Tinh hà rơi xuống sao?”
Một trong hai vị Tri sự của Huyền Tâm phủ mở to cả mắt vì kinh ngạc, người còn lại cũng lẩm bẩm.
“Đây mà là có chút động tĩnh ư??”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.