Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 438: Dẫn Thiên Trấn Địa Yêu Ma Rơi Rụng Tựa Mưa Rào






Tuy rằng đỉnh núi nơi Kế Duyên đang đứng không phải là trung tâm phun trào của địa mạch, nhưng cũng không cách xa vị trí đất đai xinh đẹp nằm ngoài vùng ảnh hưởng là bao, thế nên cũng bị độc sát khí trùng kích đến.
“Kế tiên sinh, đi nhanh lên!” “Kế tiên sinh, chạy đi!”
“Cẩn thận độc sát!”
Từ lúc bắt đầu trận chiến này, Kế Duyên đã vung kiếm để phá vỡ màn sương mù, sau đó còn lặp đi lặp lại động tác trảm yêu trừ ma trước đó.
Hơn nữa, hắn vẫn luôn đứng trên đỉnh núi áp trận, khiến cho sự kiêu ngạo của quần yêu giảm đi đáng kể.
Thế nên, các tu sĩ của Tiên Hà đảo vẫn luôn chịu ơn hắn cho đến giờ phút này.
Và ngay hiện tại, khi trông thấy Kế Duyên bị độc sát của địa mạch xông đến, cho dù biết vị tiên tu thần bí này có đạo hạnh cực kỳ cao thâm, mọi người xung quanh đều không thể không thét lên, bảo hắn tránh né đi nơi khác.
Nhưng cơ bản là Kế Duyên không hề có ý định né tránh.
Trước đó đã có vài luồng độc sát thổi đến đây rồi, nhưng không bùng phát dữ dội như lúc này mà thôi.
Sau đó, hắn đã sớm phát hiện ra một việc, rằng thứ độc sát này không thể xâm phạm được Vô cấu chi thân của hắn.
Vì vậy, vào lúc này, Kế Duyên thậm chí còn không quan tâm đến màn độc sát của địa mạch đang lan tràn đến gần, mà quan tâm hơn đến hai điểm quan trọng hơn.
Đầu tiên là Mai Hoa trận đang đứng mũi chịu sào kia.
Tuy nhiên, đã có nhiều tu sĩ Tiên Hà đảo tìm cách sử dụng độn quang để lao ngược xuống dưới đáy, cố gắng cứu lấy mọi người.
Dù gì đi nữa, đối với loại địa mạch bùng nổ này, sẽ khó mà lấp kín lại nếu không chờ nó phun trào đến mức sắp chạm đến ngưỡng giới hạn.
Và điểm thứ hai chính là những luồng sát khí, Yêu quang và Ma quang xông thẳng lên bầu trời đằng kia.
Ban đầu, Kế Duyên cho rằng mình chỉ cần theo chân các tu sĩ Tiên Hà đảo đến đây rồi đứng yên xem họ thái rau chặt dưa, trảm yêu trừ ma đấy.
Dù gì đi nữa, đây chỉ là tình huống địa long phiên thân, địa mạch đứt gãy làm sát khí thoát ra, từ đó mới khiến bọn yêu ma quỷ quái phụ cận lần mò đến.
Ắt hẳn, sự tình cũng không quá nghiêm trọng.
Vả lại, Kế Duyên còn nhớ đến câu nói của lão Thành Hoàng tại huyện Ninh An năm xưa, rằng “Vân thâm bất tri Tiên Hà đảo - Duệ ý vô song Trường Kiếm sơn”; đó tựa như một ấn tượng vỡ lòng của bản thân hắn về Tiên đạo vậy.
Thế cho nên, hắn đã quá chủ quan về sự lợi hại của Tiên Hà đảo.

Nhưng từ khi bắt đầu giao chiến khốc liệt đến hiện tại, thực tế thì ngoại trừ thời điểm bắt đầu, rõ ràng là sau đó phe yêu ma đã chiếm hẳn ưu thế trong một khoảng thời gian đáng kể.
Những tu sĩ của Tiên Hà đảo chỉ dựa vào những người có tu vi cao có thể phối hợp ăn ý, cộng thêm trận pháp huyền diệu thì mới có thể nắm chắc được phần thắng.
Tuy nhiên, sát khí của địa mạch lại bùng phát, trực tiếp phá hủy hai trận đồ trong ngoài của Tiên Hà đảo, còn trận hình bên trong cũng bị đánh đến chia năm xẻ bảy.
Ai cũng có lúc tức giận, Kế Duyên cũng không ngoại lệ.
Từ trước đến nay, hắn vẫn luôn tin một điều rằng: Tà bất thắng chính.
Khi Kế mỗ vẫn còn tại đây, và khi chưa đến tình huống bất lực hoàn toàn, làm sao có thể dễ dàng để đa số bọn yêu ma lợi hại có thể dễ dàng trốn đi được?
Đại trận của Tiên Hà đảo vốn dĩ đã hoàn thành, nhưng sau đó lại bị địa sát phá vỡ cửa khẩu từ chân trời xa xa, cuối cùng bị ngăn cản tại đó!
Xung quanh thân thể Kế Duyên dần có pháp quang nở rộ.
Từ giây phút lúc hắn vừa bước lên đỉnh núi đến tận bây giờ, đây là lần đầu tiên mà cả người hắn mới tỏa ra vầng thần quang lóng lánh như thế này, giống như một làn gió mát lành ôm lấy vầng trăng sáng rồi thổi ngược lên vậy.
Đồng thời, hắn luồn tay trái ra sau, cầm lấy tiên kiếm rồi giữ thế thủ kiếm theo hướng nghiêng nghiêng trước người.
Một số tu sĩ Tiên Hà đảo vốn dĩ muốn nhắc nhở Kế Duyên rời khỏi vị trí ảnh hưởng của địa sát, nhưng khi dõi mắt trông về phía hắn thì nhận ra một hình ảnh hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của mọi người.
Lúc này, tại đỉnh núi độc lập mà Kế Duyên đang đứng, từng luồng sát khí của địa mạch tự động tách ra theo nhiều hướng xung quanh hắn.
Trong khi đó, đạo uẩn nơi ấy lại dần nhô cao như một vầng trăng sáng, khó mà giải thích được.
Cả tiên tu cũng nhìn thấy điều này, huống chi là bọn yêu ma đang chạy trốn.
Tên đại ma với đôi cánh dơi là kẻ bay nhanh và cao nhất; xung quanh còn có một nhóm ma đầu khác.
Cách đó không xa cũng có một vài đại yêu bay đến.
Như đột nhiên cảm nhận được một điều gì đó, chúng chợt cúi đầu xuống nhìn trong lúc bay với vận tốc cực nhanh.
Ngay tại vòng xoáy sát khí vô tận phun trào từ phần địa mạch kia, có một màn sáng trong trẻo, lại bao hàm pháp tắc đang dần dần hiển hiện như một vầng trăng sáng.
“Không ổn rồi! Gã kiếm tu mang đại thần thông của Tiên Hà đảo kia chuẩn bị ra tay! Chạy nhanh lên!”
Đây là một loại trực giác khiến tim đập thình thịch theo bản năng, cần phải trốn chạy ngay tức khắc.
Dưới tình huống này, dù có phải bay ngang qua đầu vị tiên tu có đạo hạnh cao thâm bên dưới kia thì cũng không phải là chuyện quá đáng cho lắm.
Hiển nhiên, do hành động kích nổ phần địa mạch kia đánh cho nhóm tiên nhân ấy trở tay không kịp, cuối cùng cũng đã chọc giận đến vị kia.
“Khặc khặc khặc… Dù tên tiên nhân kia có lợi hại đến đâu, chẳng lẽ hắn có thể giữ lại tất cả chúng ta hay sao? Giờ dựa vào vận may của mọi người vậy!”
Lại có một con ma đầu khác cười lên điên cuồng, liều mạng tăng tốc, sau đó hóa thành một luồng độn quang màu xanh thẫm xông lên tận trời rồi rẽ sang một bên.
Gã làm vậy là để liều lĩnh chạy trốn nhằm tránh khỏi táng mạng vì thần thông của vị kia.
Trong lúc bỏ trốn, bọn chúng không cần phải chạy nhanh hơn tiên kiếm, chỉ cần nhanh hơn đồng bọn là được rồi.
Kế Duyên vẫn đang siết chặt vỏ kiếm vào lúc này.
Đây cũng là lần đầu tiên mà hắn nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng với yêu ma kín trời như thế này.
Rốt cuộc, hắn vẫn hơi căng thẳng một chút.
Nếu không chắc ăn, chắc chắn hắn sẽ trở thành một trò hề.
Nhưng hắn hiểu, có chuyện nên làm, có chuyện không nên làm.
“Các ngươi thật sự nghĩ rằng, đạo cao một thước - ma cao một trượng à?”
Sau một tiếng hừ lạnh, Kế Duyên dùng ngón tay phải tuốt bao kiếm ra rồi từ từ vẽ nhẹ một đường, điều khiển mũi kiếm hướng lên trên.
Trong quá trình thanh kiếm di chuyển, Thanh Đằng kiếm dần ánh lên từng luồng kiếm quang.
Ánh kiếm lần này không còn là vầng sáng màu trắng mang theo kiếm khí rừng rực nữa, mà là một cảm giác lạnh lẽo thấu xương và đầy tính phổ quát.
Keng....!
Lưỡi kiếm chợt ngân vang, kiếm quang lập tức phóng lên tận trời, trong phút chốc đã xuyên thủng vòng xoáy độc sát từ địa mạch kia trước khi xông lên tận chín tầng mây bằng khí thế ngất trời.
Vào thời điểm khi tiếng kiếm ngân lên, rất nhiều yêu ma đều vô thức vận dụng yêu lực và pháp lực, muốn tránh né hoặc cố gắng chống lại tiên kiếm kia.
Nhưng bất ngờ thay, kiếm quang chỉ vội lóe lên rồi biến mất tận bầu trời xa xăm.
“Y không giết chúng ta à?”
Hàng loạt bọn yêu ma đều vô thức nghĩ thế trước khi một vài trong số chúng nhanh chóng nhận ra một điều gì đó.

Tiếp theo, quần yêu vội ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Vẫn cùng lúc đó, Kế Duyên trỏ ngón tay xuống phía bên dưới.
Thanh Đằng kiếm vốn dĩ có tâm ý tương thông với chủ nhân của mình, có thể hành động theo tâm tưởng của Thiên Địa Hóa Sinh, cũng bao hàm lấy lực lượng của thiên địa.
Dưới ý cảnh, dường như cả bầu trời này đang bị thanh tiên kiếm kia dẫn dắt vậy.
Ô...ô...ô...n...g...!
Một âm thanh chấn động nhẹ nhàng truyền ra khắp mọi nơi.
Bao gồm cả các tu sĩ của Tiên Hà đảo, tất cả những ai nghe thấy âm thanh vừa rồi đều có cảm giác lạnh lẽo thấu xương, cả người tê dại.
Kiếm khí trầm trọng vẫn chưa trảm xuống nhưng đã tỏa ra một luồng sát khí cực kỳ sắc bén.
Một vầng sáng trắng bao phủ lấy tiên kiếm, dẫn dắt đến một cảm giác cực kỳ nặng nề.
Đây chính là ý cảnh của trời cao trùng điệp với cả chín tầng trời.
Giờ khắc này, ý và thế dần xếp chồng lên nhau, cùng tồn tại giữa hai khái niệm hư ảo và hiện thực.
Tiên kiếm treo lơ lửng giữa không trung như mang theo thế của trời cao.
Bất cứ ai ngẩng đầu lên đều sẽ phải gánh chịu một áp lực trầm trọng tận sâu nơi linh hồn.
Thanh Đằng kiếm cũng hòa hợp với ý và thế như vậy.
Tuy kiếm khí chưa phát, nhưng kiếm ý vô hạn đã dung hợp với “thiên”, mang theo uy lực vô song, dẫn thiên xuống trấn địa.
Ầm ầm ầm ầm...!
Giữa vùng ảnh hưởng của ý cảnh, cả bầu trời đung đưa không ngừng, một cảm giác long trời lở đất đang dần dần áp bách, cứ như có thể giáng xuống bất cứ lúc nào.
“Trời...!sập ư?”
Rất nhiều đại yêu và ma đầu như muốn đứng tim, ngừng thở.
Trong lúc ngẩng đầu nhìn trời ở thời khắc này, bọn chúng đều nảy sinh một cảm giác cực kỳ đáng sợ - đó chính là bầu trời sắp sụp đổ.
Thanh kiếm đang lửng lơ kia đang hạ xuống, nhưng đó không chỉ là một thanh kiếm hạ xuống, mà còn mang theo cả bầu trời cùng giáng xuống một lúc với thanh kiếm này.
Áp lực nặng nề về mặt tinh thần này rất mãnh liệt, và cảm giác chịu đựng ấy cứ tăng dần qua từng khoảnh khắc.
Kết quả là, trong lúc quần yêu quần ma đang run rẩy, pháp lực và ma khí toàn thân của chúng cũng bị liên đới theo, không chịu nghe theo lời điều động của chủ nhân nữa.
Rất nhiều yêu ma không trụ được bao lâu, cảm giác cơ thể mình như bị vật nặng đè lên vậy, lần lượt rơi thẳng từ trên trời xuống đất.
Những kẻ lợi hại hơn cũng không thể chịu nổi áp lực này, cơ bản là không dám bay lên trời nữa.
Chúng chỉ có thể liên tục giảm độ cao, mạnh mẽ chống đỡ xu hướng trên đà rơi xuống rồi thúc giục pháp lực để tận dụng khe hở trong “Thiên địa tương hợp” nhằm cao bay xa chạy.
Thế nhưng mà, trời vô cùng, đất vô hạn, con đường lại dài đằng đẵng.
Có yêu ma chỉ vừa bay xa được vài dặm lại gặp phải ảo giác là mình đã bay đi rất lâu và rất xa, thế nên sẽ không thấy hình ảnh cuối cùng khi trời cao sụp đổ.
Nhưng lúc này, bầu trời cao vẫn đang rơi xuống nhanh chóng cùng thanh tiên kiếm khủng khiếp kia.
Thế nên, chúng càng bay càng càng thấp, sau đó không thể chịu đựng nổi áp lực mà va thẳng vào vách núi, tạo ra từng tiếng chấn động “đùng đùng đùng...”
Về phần những yêu ma yếu hơn, chúng vẫn chưa rơi xuống mặt đất nhưng hầu hết đều bị hoảng sợ mà đột tử bởi kiếm ý.
Khoảnh khắc mà chúng rơi xuống đất thì đã là một cỗ thi thể rồi, ngay cả hồn phách cũng đã vỡ vụn vì sức ảnh hưởng của kiếm ý.
Trên góc độ cơ bản, tâm của bọn chúng đã bị trảm diệt từ lâu.
Xuất kiếm, khuynh đảo trời cao;
Yêu ma trông chẳng khác gì một màn mưa phủ xuống đại địa.
...!
Sau lần vung kiếm đầu tiên vào năm đó, đây là lần thứ hai mà Kế Duyên thi triển một kiếm khuynh thiên như thế này.
Áp lực đáng sợ nhất của một thanh kiếm trong tay một vị kiếm khách luôn luôn là lúc kiếm vẫn chưa ra khỏi vỏ.
Do đó, thế kiếm khuynh thiên kia cũng mang ý nghĩa tương tự, dù cách biểu hiện có đôi chút khác biệt.
Nói cách khác, một kiếm này trảm ra, chính là trảm thẳng vào lòng người.
Một kiếm này cũng không nhằm vào các tu sĩ của Tiên Hà đảo, vì Kế Duyên vẫn có thể phân biệt đâu là địch, đâu là ta trong ý cảnh của mình.

Nhưng dù vậy, uy thế của một kiếm này và cảm giác áp chế mà nó mang lại vẫn khiến các tu sĩ Tiên Hà đảo khó mà điều khiển được các vầng hào quang, lũ lượt rơi xuống các ngọn đồi gần đó.
Lúc này, sáu vị trưởng lão vốn nằm trong đội hình chi viện của Tiên Hà đảo đang tọa lạc tại vị trí ngoại vi ngoài kia cũng không tránh khỏi cảnh rơi thẳng cả người xuống đỉnh núi, sau đó ngẩng đầu nhìn lên bầu trời với vẻ mặt cực kỳ kinh hãi.
“Trời muốn sụp đổ ư...”
Tại đỉnh núi trung tâm, Kế Duyên gần như vắt kiệt pháp lực toàn thân.
Trong Ý cảnh Đan lô, Tam muội Chân hỏa lúc này cũng bốc cháy hừng hực, điên cuồng luyện chế đan khí mới, liên tục bổ sung vào thân thể để chuyển hóa thành pháp lực mới thông qua Ý cảnh Kim kiều.
Dựa trên nguyên tắc ý cảnh mạnh mẽ bao nhiêu, kiếm ý của một kiếm này sẽ mạnh mẽ bấy nhiêu, quả thật lần này Kế Duyên đã dùng hết tất cả sức lực của bản thân rồi.
Nhưng hắn cũng tin rằng, trình độ xuất ra một kiếm lúc này, khi đã ngộ ra Thiên địa Diệu pháp, mạnh hơn lúc xuất kiếm khi xưa rất nhiêu.
Ngày xưa phải chạm trán với một vị Thần, nay là đối mặt với ngàn vạn yêu ma, kể như hắn cũng đã có thể trải nghiệm được một cảm giác hào hùng!
Nghĩ đến đây, cộng thêm với việc nhìn lũ yêu ma rơi xuống từ tầng không, trong lòng Kế Duyên chợt bật lên một niềm tự hào nho nhỏ.
Giờ phút này, tuy đã là tiên tu mang theo một loại khí phách chốn sa trường cùng hào khí giang hồ, thế nhưng nét mặt vẫn luôn ngạo nghễ hàm súc của Kế Duyên lại toát lên một nét cười lạnh lẽo.
Mỗi khi ngón tay chậm rãi hạ xuống một điểm, áp lực tác động đến tất cả vật thể nằm dưới thế kiếm đều tăng lên gấp mười lần.
Đó là một cảm giác tuyệt vọng khi đứng trên bờ vực, không gì địch nổi, trừ phi kẻ bên dưới có lòng tin là bản thân đủ sức xé nát trời cao.
Trong lúc quần yêu rơi rụng, dù thân thể chúng vẫn còn nguyên vẹn, không hề bị thương nhưng sắc mặt và ánh mắt đều lộ rõ vẻ đờ đẫn do tâm đã bị trảm đứt mất rồi.
Không những thế, điều khiến Kế Duyên không ngờ tới chính là, một kiếm giáng xuống mang theo ý cảnh vô hạn với thế kiếm khuynh thiên này dường như lại cộng hưởng với sát khí từ địa mạch.
Cảm giác này trông có vẻ như phần địa mạch đó cũng bị thế của trời cao áp chế, để rồi khiến màn độc sát cuồn cuộn phun trào kia cũng dần chậm lại trước khi có xu hướng hút ngược vào trong khe nứt.
Sát khí nồng đậm tràn ngập toàn bộ rặng núi cũng bị đè mạnh xuống mặt đất, trả lại vùng không gian sáng ngời giữa thiên địa.
Lúc này, Kế Duyên cũng đã hao phí hết pháp lực, bèn ngồi xuống ngay trên đỉnh núi.
Chỉ bất quá, hắn không hề tê dại đổ nhào; vì ngoại trừ tác dụng dùng thế phá thế, hắn còn muốn dùng chiêu này để trảm tâm.
Nhằm duy trì cảm giác đe dọa, Kế Duyên không bao giờ để một kiếm này thực sự chém giết địch nhân.
Nếu chỉ dùng một kiếm để giết chết một vài bọn ma đầu, thế thì quá tầm thường rồi.
Huống chi, dù hắn thật sự đủ sức để thẳng tay chém một kiếm này xuống, dù là Thanh Đằng kiếm tự chém thì phần ý này cũng tự động biến mất ngay trong thoáng chốc.
Một số đại yêu ngã sấp trên mặt đất kinh hoàng đến mức không thể di chuyển nổi, nhưng chúng cũng không hề chết đi.
Vì vậy, ngay cả khi đã kiệt sức, Kế Duyên cũng không thể nằm lăn ra trên mặt đất được.
Do đó, hắn ngồi xuống, duỗi thẳng chân trái và uốn cong chân phải lên, dùng tay phải chống lên đầu gối, đồng thời cũng đỡ lấy đầu mình.
Sau đó, Kế Duyên cố gắng ép ra một tia pháp lực cuối cùng, lấy một chiếc bình ngọc từ trong tay áo ra rồi giữ bên tay trái.
Tiếp theo, hắn chậm rãi rót rượu vào miệng, chính là loại rượu Long Tiên Hương trong bình Thiên Đấu Hồ.
Cũng chính vào lúc này, Thanh Đằng kiếm vụt bay trở lại.
Sau một tiếng “Keng.…” tiên kiếm lập tức trở vào vỏ, bay lơ lửng phía trước Kế Duyên trong trạng thái ngồi uống rượu.
Xuất kiếm, khuynh đảo trời cao.
Thu kiếm, ngồi yên nơi đỉnh núi.
Tự nhiên, tao nhã - nâng bình mà uống.
Xem vạn vật xung quanh như hư không..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.