Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 419: Màn Sương Kỳ Lạ Lại Hiện Ra






Thiết Phong đứng đó suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên lóe ra một ý tưởng trong tâm thức.
Gã chợt nghĩ đến một vị tiên sinh phong nhã với chiếc trâm mặc ngọc cắm trên búi tóc.
Cứ như vậy trong chốc lát, Thiết Phong nhìn lại lão tiên sinh kia nhưng không còn thấy ai ở đấy nữa.
Người hành hương đến đi tấp nập tại Đại Lương tự, thế nên không dễ để tìm ra một người vừa lạc khỏi tầm mắt.
“Phong nhi, con sững sờ gì ở nơi đó thế? Sao không mau đến đây!”
Nghe giọng mẫu thân vọng đến, Thiết Phong cũng tạm thời không thể để tâm đến chuyện khác.
Đáp xong một chữ "tới liền", gã bước vào đại điện của Phật ấn Minh Vương.
Bên trong điện đặt tượng của Minh Vương đang bắt Phật ấn rất trang nghiêm.
Kim thân được dát vàng, trông mông lung nhưng không quá chói lóa dưới ánh nắng mặt trời và ánh đèn chong trong phòng, đủ khiến người người thầm kính sợ trong lòng.
Giống như tất cả những người hành hương khác, Thiết Phong, mẫu thân và nha hoàn cùng thắp hương lễ bái, sau đó còn không quên để lại chút tiền vào rương công đức.

Nội viện của Đại Lương tự mở cửa cho khách hành hương ở một mức độ hạn chế.
Và vào một ngày như thế này, cơ bản thì chỉ có một số lượng rất ts người có thể vào bên trong.
Tuy nhiên, lão Long hoàn toàn không hiện thân trước mặt các tăng nhân ở lối vào nội viện.
Ông trực tiếp đi ngang qua họ mà không ai có thể nhận ra cả.
Thậm chí, một vài vị hòa thượng mang Phật hiệu cũng không thể nhận ra.
Mục đích của lão Long vô cùng rõ ràng.
Ông đi xuyên qua cửa sân nội viện, dựa theo trực giác mà đi vào chỗ sâu bên trong.

Từ tầm mắt, lão đã có thể nhìn thấy một cây đại thụ xanh ngắt.
“Ha ha, chắc là đây rồi!”
Khẽ nở nụ cười, lão Long trực tiếp đi về mảnh sân nhỏ kia.
Khi còn cách vị trí đến không xa, ông phát hiện nơi đây còn bố trí một loại thủ đoạn trông như trận pháp cấm chế.
Nhưng từ góc nhìn của ông, loại hình trận pháp này rất đơn giản, khó mà ngăn chặn được một vị Chân Long như ông.
Lão Long vượt qua cấm chế mà không mất chút sức lực nào, thậm chí còn không gây ra bất kỳ dao động nào cả.
Cuối cùng, ông bước từng bước vào nơi được cái gọi là cấm địa của Đại Lương tự.
Vào mảnh sân nhỏ kia, lão Long tập trung ánh mắt, trông thấy ba người hòa thượng dưới tàng cây.
Đó là hai người cao tuổi và một người còn trẻ trung; nhưng ông biết, người trẻ tuổi này cũng không thực sự quá trẻ nếu tính theo tuổi đời của Nhân tộc.
Ba người này chính là Tuệ Đồng và hai vị lão tăng khác trong Đại Lương tự.
Lúc này, họ đang ngồi trên bồ đoàn, tập trung tĩnh tu dưới gốc cây, nơi mà hai vị cao nhân từng ngồi luận đạo.
Các cao tăng của Đại Lương tự giờ đây đều biết rằng, nếu tu hành dưới gốc cây này có khả năng sẽ giúp định lực phát triển trí tuệ.
Không chỉ riêng về việc linh khí dồi dào, ngồi nơi đây cũng sẽ giúp việc thông hiểu kinh Phật càng hiệu quả hơn.
Thậm chí, nếu có đủ may mắn hay tuệ căn, người tu hành còn có thể trông thấy dị tượng.
Đó là lý do vì sao mỗi ngày đều có các tăng nhân đến đây tu hành.
Nhưng việc tu hành ở đây cũng mang nhiều rủi ro.
Cũng không phải dị tượng sẽ khiến người xem sản sinh ra tâm ma, mà có trường hợp tăng nhân ngồi thiền rồi quên bén luôn thời gian, thế là cần người khác gọi tỉnh lại.
Lần trước, phương trượng Đại Lương tự đã ngồi đến nửa tháng.
Nếu không nhờ Tuệ Đồng nhận ra có gì đó không đúng rồi đến gọi ông ta tỉnh dậy, có lẽ lão phương trượng đã chết đói mất rồi.
Khi đó, vị phương trượng Đại Lương tự phải ăn ngay nửa chén cháo nóng kèm dưa chua, sau đó lão lập tức đặt ra một quy tắc mới.
Muốn vào cấm địa để tu hành, phải định trước một đoạn thời gian để người khác đến gọi mình tỉnh lại.
Bằng không, không cho vào đó.
Phạm trù tu hành thế này đôi khi rất duy tâm đấy.
Đây không phải là kiểu duy tâm không đòi hỏi vật chất, mà thường là người ta có thể cảm nhận được bản thân sẽ mất một khoảng thời gian bao lâu để tu hành.
Nếu người ngoài can thiệp vào, cũng chẳng biết người đó có rủi ro cắt ngang giai đoạn mấu chốt của người đang tu hành hay không, từ đó dễ phát sinh sự bất hòa trong mối quan hệ.
Thế nên, tự xác định thời gian tu hành cho bản thân là tốt nhất.
Lúc này, nhìn thấy ba người tăng nhân đang ngồi ngay ngắn dưới gốc cây, lão Long cũng không quấy rầy bọn họ.
Ông chậm rãi đi tới dưới tàng cây, cẩn thận quan sát thân cây to này.
Sau đó, lão Long bèn nhìn sang một hướng khác dưới tàng cây; hẳn đó là vị trí mà Kế Duyên và Phật ấn lão tăng từng ngồi, nơi đạo uẩn vẫn còn ngưng tụ không tán.
Ba tăng nhân này cũng rất tôn kính nơi đây.
Dù đang tu hành dưới gốc cây, bọn họ cũng không dám dời bồ đoàn đến vị trí đó.
Theo cái nhìn của lão Long, đây không chỉ là biểu hiện của sự kính trọng mà còn là một cử chỉ thông minh.
Nếu không đủ đạo hành mà dám ngồi ở vị trí kia, vậy không khác gì tự tìm phiền phức; không đến nỗi sẽ chết, nhưng chắc chắn là không dễ chịu gì rồi.
Hơn một khắc trôi qua, ba tăng nhân vẫn đang ngồi thiền bất động dưới tán cây.
Lão Long đã cẩn thận quan sát nơi này từ lâu, ban đầu là khá hứng thú nhưng lúc này lại là nhíu mày nghiêm túc.

Xem ra, quá trình luận đạo của Kế Duyên và vị Phật ấn lão tăng kia ảo diệu hơn so với những gì lão tưởng tượng nhiều.
Câu nói của Kế Duyên rằng "thực sự nhận được lợi ích không nhỏ, lòng hắn rất vui" dường như thực sự không phải là nói giỡn.
Lão Long đi đến dưới tàng cây, nhìn một tấm bia đá mới xây nằm phía sau ba tăng nhân.
Tấm bia đá này có khắc chữ và sơn son thiếp vàng, ghi rằng Dưới gốc bồ đề.
“Dưới gốc bồ đề à… Ý cảnh tốt đấy! Quả thật tăng nhân của Đại Lương tự cũng có vẻ thú vị!”
Lão Long đương nhiên biết rõ đây thực ra là cây dong tang.
Nhưng bực cao nhân như Kế Duyên và Phật ấn lão tăng đã từng luận đạo rất lâu tại nơi này, vậy sửa tên thì có làm sao?
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, lão Long há to miệng:
"Hít hà..."
Qua tiếng bật hơi khó mà nhận ra được, một luồng hơi nước dày đặc kỳ lạ vọt ra từ miệng của lão Long.
Hơi thở này tuôn ra cực nhanh, ngay sau đó tạo thành một làn sương mù bao phủ khu vực xung quanh trước khi nhanh chóng di chuyển về phía xa xôi hơn nữa.
Đặc biệt chạy đến Đại Lương tự chuyến này, dĩ nhiên lão Long không chỉ muốn quan sát bề ngoài đơn giản như thế.
Đã muốn xem, thì phải xem kỹ hơn, đương nhiên phải dùng thêm một vài thủ đoạn.
Sương mù càng ngày càng lan rộng, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Sau khi bao trùm khu vực sân nhỏ xung quanh, màn sương không đơn giản là chỉ mở rộng về phía chung quanh nữa, mà dường như ảnh hưởng đến điều kiện thời tiết cả khu vực nơi đây.
Toàn bộ vùng ngoại ô thành Tây của phủ Đồng Thu đang dần bị sương mù phủ đầy, và hiện tượng trên vẫn đang tiếp tục mở rộng.
Chưa đầy mười nhịp thở, màn sương mù đột ngột này đã bao trùm toàn bộ thành phủ Đồng Thu và cả một khu vực rộng lớn bên ngoài.
Sương mù không quá lớn, không quá dày đặc nhưng ập đến bất chợt và quá thần kỳ, khiến người dân đột ngột nhận ra khoảng không xung quanh mình chợt trở nên mông lung mà chẳng rõ là từ khi nào.
Vào thời khắc trước ngưỡng cửa năm mới thế này, hoàn cảnh bên trong thành phủ cũng khá tốt.
Dân chúng xung quanh Đại Lương tự rõ ràng là phấn khích hơn; nhiều người còn nói rằng, đó là màn mưa sương mù, hiện tượng chứng tỏ hạn hán sắp bị đẩy lùi.
Đối với đại đa số người dân và khách hành hương, ngoại trừ sự ngạc nhiên và mới lạ ban đầu, tác động thực sự cũng không lớn lắm.
Nhưng đối với một số người có trực giác linh mẫn, chuyện cũng không đơn giản như vậy.
Dưới tán cây trong khu cấm địa Đại Lương tự, lão Long liếc nhìn xung quanh, như thể nhìn thấy Kế Duyên và Phật ấn lão tăng ngồi lại dưới gốc cây một lần nữa.
Một trong hai người chỉ tay lên trời, để rồi sương mù đột nhiên biến thành biển cả, và những con sóng cuồn cuộn lên như một dòng thủy triều đen.
"Gào..."
Một âm thanh chấn động "vang lên" trong sóng biển.
"Ầm ầm..."
Biển rộng nổ tung; một con cá khổng lồ bay lên trời cùng hàng tỷ khối nước biển, vừa vùng vẫy giữa dòng nước, vừa điều khiển phong vân.
"Gào...!Ầm ầm ầm!"
Giữa sấm sét vang dội, con cá khổng lồ kia tắm mình trong mưa gió chớp giật, sau đó biến thành một con chim đại bàng cực lớn.
"Đại bằng vỗ cánh đến Nam Minh,
Nước bay thẳng đến ba nghìn dặm,
Cuồng phong xông pha chín vạn lý..."
Giọng nói của Kế Duyên quanh quẩn giữa vô tận sóng biển ngập trời.
"Thiện tai, thiên địa vô lượng! Thiên đạo vô lượng, ngã diệc vô lượng..."
Một âm thanh già nua vang lên, sau đó là một bàn tay vàng óng ánh thật lớn đột nhiên xuất hiện nhằm ngăn chặn đầu đại bằng khổng lồ trên đường bay lên, tựa như muốn đè ép nó xuống.
Bàn tay ấy không đơn thuần là muốn bắt lấy chim đại bằng, mà chỉ muốn tiếp xúc với nó.
"Đùng..."
Từng mảnh vỡ mang màu vàng lóng lánh rải rác khắp trời, hóa thành một dòng sông lưu ly vắt ngang tầng không; và con chim Đại bằng kia vẫn xông thẳng lên bầu trời...!
Lão Long hơi kinh ngạc khi nhìn thấy quang cảnh do chính bản thân thôi diễn phóng đại giữa làn sương mù.
Quả thật Kế Duyên và Phật ấn lão tăng kia cũng có chút thủ đoạn nha!
Vào lúc này, ba tăng nhân ngồi dưới gốc cây cũng chợt cau mày.

Rõ ràng, họ đã cảm nhận được một sự thay đổi nào đó trong lúc thiền định, để rồi tự thân rơi vào trạng thái đứng ngồi không yên.
Đồng thời, ở Đại Lương tự, những kẻ nhạy cảm hơn người thường cũng dần cảm nhận được điểm đặc biệt.
Có một cậu bé đang cầm ăn một que mứt trái cây trong khi được mẫu thân mình dắt tay đi dạo.
Ngay khi nó định cắn thêm miếng nữa thì phát hiện que tre trên tay bắt đầu chuyển dần sang màu xanh lục, và những viên kẹo trái cây chợt bắt đầu đâm chồi.
Chẳng bao lâu sau, những chồi non ấy phát triển thành những nhánh mầm nhỏ rồi hình thành nên những đó hoa bé xíu.
"Ồ! Mẫu thân ơi, mẫu thân à! Kẹo trái cây của con nở hoa nè!"
Đứa trẻ hưng phấn hét lên với mẹ nó, nhưng vị phu nhân kia chỉ lườm nó rồi phớt lờ đi.
"Mẫu thân..."
Đứa nhỏ lắc mạnh bàn tay của mẹ mình, nhưng để rồi cuối cùng ảo não khi nhận được mỗi một cái liếc ngang.
Nó đành tự bóp lấy vầng trán của bản thân, sau đó nhìn lại que mứt trái cây thì chẳng thấy đóa hoa nào nơi đó nữa.
Ở nơi khác, một cô gái trẻ đến chùa để cầu bình an cho ý trung nhân của bản thân, đồng thời muốn hỏi xem liệu chàng ấy có giữ hình bóng của mình trong lòng hay không.
Sau khi lắc ống xăm, thứ rơi ra khỏi ống lại là một sợi chỉ hồng phiêu đãng.
Sợi chỉ hồng này này rất đẹp, còn phiêu đãng xung quanh người cô gái ấy.
Nó vờn lên đỉnh đầu nàng một lúc, sau đó xoay xung quanh cơ thể nàng như một dải băng mảnh khảnh.
Thấy chuyện thần kỳ như vậy, cô nương này ngẩn người rồi đưa tay chộp lấy, để rồi nhận ra mình vừa tóm được một thứ gì đó trước khi cảnh tượng kỳ lạ này hoàn toàn tan biến.
Cúi đầu nhìn xuống quẻ xăm bằng trúc trên mặt đất, lúc này lại có một tăng nhân đến nhặt lên giúp nàng.
“Thiện tai! Thưa nữ thí chủ, đây là xăm thượng thượng, là quẻ cực tốt đấy”
Bên kia, thấy mẫu thân vẫn đang tán gẫu với một vị lão tăng bên trong, Thiết Phong tự mình bước ra khỏi Phật ấn Minh vương điện.
Mượn địa hình nhô cao ở nơi đây, gã nhìn xung quanh phía xa xa rồi nhận ra đâu đâu cũng toàn là sương trắng; mọi phòng ốc, các khu kiến trúc đều chìm trong một vẻ mông lung.
"Thật kỳ lạ! Tại sao lại đột ngột xuất hiện sương mù vào lúc này?"
Đột nhiên, Thiết Phong trợn trừng mắt vì trông thấy một bàn tay cực lớn xuất hiện ở phía Tây.
Xuất hiện cùng bàn tay ấy là một ống tay áo màu trắng rộng thùng thình, còn đầu ngón tay lại cầm một chiếc trăm mặc ngọc tỏa ra ánh hào quang chói lọi.
Bàn tay khổng lồ cầm cái chiếc trâm ngọc ấy tùy ý vẽ ngang một nét; chợt phía xa xa xa hiện ra một dòng Thông Thiên giang, thật sự nối liền giữa mặt đất và bầu trời.
Giữa dòng sông ấy, sóng biển nổi lên cuồn cuộn, sương trắng phủ mờ mênh mông.
Sau đó, lại có một bàn tay cực lớn khác có màu vàng óng xuất hiện.
Bàn tay ấy ngăn cản dòng nước giữa Thông Thiên giang, rồi biến thành một chiếc thuyền to lớn.
Trên cánh buồm của chiến thuyền ấy hiện lên một chữ "Độ" tỏa ra ánh sáng vàng chói lóa.
Thiết Phong dụi mắt nhìn lại.
Gã nhận ra hình ảnh làn sương mù xa xa hay xung quanh đây, và cả dòng sông lớn, bàn tay khổng lồ hay chiếc thuyền to đều biến mất bặt tăm.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.