Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 313: Địa phương tốt




Từ khi tiến vào Trung Hồ Đạo, người đi đường dần đông đúc hơn, quan trọng nhất là cuối cùng Kế Duyên cũng có thể nhìn thấy nhiều thôn làng hơn trước.
Sau khi biết không có quỷ yêu nào bám theo, ba huynh muội Kha Vận Đông và Chu Hưng rõ ràng đã thả lỏng rất nhiều. Hơn nữa, bởi vì vô tình tiếp nhận một chút linh khí, tinh thần của bốn người cũng được khôi phục, vì vậy dọc đường đi cũng có thể xem là tiếng nô đùa cười nói không ngừng, nhất là lão Ngưu rất thích nói chuyện với hai tỷ muội Kha gia, cũng rất hài hước, dí dỏm.
Chỉ tiếc rằng, tuy Ngưu Phách Thiên có thể chọc cười hai tỷ muội Kha gia, nhưng so với khuôn mặt anh nông dân khờ khạo thì vẻ mặt luôn lãnh khốc hoặc tâm tư nặng nề của Yến Phi lại càng khiến hai tỷ muội Kha gia để ý hơn.
Sau lần tán tỉnh thứ tám thất bại, lão Ngưu một mình một góc chán nản ai thán chân tình không được hồi báo, khiến Kế Duyên vô cùng kinh ngạc.
Tuy lão Ngưu có vẻ ngoài thật thà phúc hậu, nhưng con mắt lại không ngừng tia gái, cộng thêm vừa nãy, lão còn đi hỏi Chu Hưng và Kha Vận Đông về chuyện thanh lâu. Chẳng lẽ ca ca và bạn của người ta còn không biết dặn dò hai muội tử đề phòng ngươi sao.
Ngày thứ mười hai sau khi rời khỏi Vô Nhai Quỷ Thành, Lộc Bình Thành dần hiện ra trong tầm mắt của bọn hắn.
Từ sau khi ra khỏi quan ngoại Đại Trinh, Kế Duyên hiếm khi nhìn thấy một tòa thành lớn thật sự phồn vinh, mà Lộc Bình Thành chắc chắn là một tòa thành lớn như thế, bất luận là ở Đại Trinh hay ở Tổ Việt Quốc.
Có lẽ do trị an ở nơi này khá hơn một chút nên người qua lại trên đường nườm nượp không dứt. Chờ vào trong thành, sắc trời đã là hoàng hôn.
Huynh muội Kha gia và Chu Hưng đương nhiên đều cố gắng hết sức mời Kế Duyên và đám người Yến Phi về nhà mình làm khách. Nhưng Kế Duyên lại lấy lý do muốn thanh tĩnh để từ chối. Khi vào thành, bọn hắn tách ra khỏi bốn người, rồi tìm một khách điếm thích hợp để dừng chân.
Khách điếm Thiên Lãng ở thành Tây cũng được xem là một khách điếm thuộc loại khá ở Lộc Bình Thành. Sau khi cáo biệt ba huynh muội Kha gia và Chu Hưng, đám Kế Duyên liền dừng chân ở nơi này.
Mới dọn dẹp phòng xong, Kế Duyên nghe được tiếng gõ cửa "Cốc cốc cốc". Hắn mở cửa ra thì thấy Yến Phi đang đứng ở bên ngoài.
"Kế tiên sinh, hôm nay trời đã tối, không bằng ngày mai chúng ta hẵng đi thăm Vệ gia. Lát nữa Yến mỗ sẽ đi đến cửa hàng của Vệ gia trong thành trước, nói cho bọn họ biết ngày mai chúng ta sẽ tới bái phỏng, như vậy cũng chu toàn lễ nghĩa một chút."
Kế Duyên dĩ nhiên không có ý kiến gì.
"Được, ngươi đi đi, nếu có chuyện gì đến báo ta biết là được."
Do đã ăn cơm xong từ trước nên Kế Duyên chuẩn bị vào phòng nghỉ ngơi. Yến Phi khẽ gật đầu, sau đó cầm kiếm rời đi.
Cửa hàng Đãng Tử của Vệ thị trong thành là một tiệm tạp hóa thuộc về Vệ gia. Về điểm này, nhân sĩ võ lâm giang hồ chỉ cần tìm hiểu đôi chút là có thể dò hỏi được. Yến Phi đương nhiên cũng biết.
Thời gian đóng cửa của cửa hàng Đãng Tử muộn hơn những cửa hàng khác không ít. Dù bây giờ sắc trời mờ tối nhưng nơi này vẫn mở cửa. Trước cửa có một chiếc lồng đèn lớn đang cháy sáng, trên đó viết một chữ "Vệ" lớn.
Lúc này, người đi trên đường đã thưa thớt hơn rất nhiều. Vào thời điểm Yến Phi tới cửa hàng, y gặp được một hán tử trung niên ngồi phía sau quầy hàng, co người dựa vào tường, không biết đang ngủ hay tinh thần uể oải.
Chỉ có điều khi Yến Phi tới gần rồi đi vào trong tiệm, người kia lập tức tỉnh táo trở lại. Nhìn thấy người vừa tới cầm theo kiếm, dáng đi vững vàng, gã cũng không chào hỏi như với những khách nhân bình thường.
"Vị hiệp sĩ này đến mua đồ hay tìm Vệ gia ta có việc?"
Yến Phi ôm kiếm chắp tay.
"Tại hạ là Yến Phi, ngày mai sẽ cùng sư trưởng bái phỏng Vệ gia Lộc Bình Thành, thỉnh cầu mượn "Vô Tự Thiên Thư" xem một chút."
"Yến Phi?"
Hán tử trung niên nhíu mày suy tư, nhìn trang phục của Yến Phi rồi lại nhìn thanh kiếm kia. Như chợt nghĩ ra gì đó, gã bèn đứng lên khỏi ghế.
"Chẳng lẽ là Phi Kiếm Khách Yến Phi - Yến đại hiệp?"
"Chính là Yến mỗ, chẳng qua hai chữ đại hiệp thực không dám nhận, chưởng quỹ cũng không cần nói ra."
Câu "Không dám nhận" này của Yến Phi là lời nói thật lòng.
Mặc kệ là thật hay giả, chưởng quỹ cửa hàng cũng không dám thờ ơ, vội vàng chắp tay đáp lễ.
"Tiểu nhân đã biết, nhất định sẽ thông báo tin tức này cho trang viên của Vệ phủ. Nếu Yến đại hiệp không có chỗ nghỉ chân, tiểu nhân cũng có thể trực tiếp dẫn Yến đại hiệp ra trang viên ở ngoài thành nghỉ tạm!"
"Không cần, Yến mỗ và sư trưởng đã có chỗ nghỉ ngơi rồi."
Chưởng quỹ lách ra khỏi quầy, nghiêm túc hỏi.
"Không biết sư trưởng trong lời của Yến đại hiệp là ai, là vị danh hiệp nào trên giang hồ vậy?"
Nghe đồn lai lịch thân phận của Yến Phi cực kỳ thần bí, chưởng quỹ không khỏi nghĩ người kia có phải là một vị kiếm khách nào đó hay không.
"Sư trưởng cũng không phải nhân sĩ giang hồ, chỉ là trưởng bối mà Yến mỗ kính trọng. Chưởng quỹ cứ truyền lời lại, Yến mỗ không quấy rầy nữa!"
"Được, Yến đại hiệp đi thong thả!"
Hai người nói lời từ biệt với nhau xong, một người rời đi, còn kẻ kia thì suy tư một chút rồi nhanh chóng đến hậu viện truyền tin cho một gã tiểu nhị, bảo gã cưỡi khoái mã lập tức rời khỏi thành thông báo cho Vệ gia.
Vốn dĩ Yến Phi muốn nhanh chóng quay về khách điếm, nhưng khi đi ngang qua một đầu ngõ, trước mặt đột nhiên có một đạo hắc ảnh nhanh chóng ép tới chỗ y. Lúc sắp áp sát, y phản xạ có điều kiện, dùng khinh công nhảy lùi lại, song đột nhiên cảm thấy hoa mắt, phía sau lưng đụng phải thân thể một người.
"Keng..."
Yến Phi lập tức vung kiếm đâm ra sau.
"Đinh..."
Ngay khi kiếm phong bị ngăn cản, Yến Phi chẳng những không lui lại hoặc thoát lực, ngược lại mượn lực xoay người như lướt đi, thuận theo thân kiếm vọt sang một bên. Trường kiếm chuyển sang góc độ khác, sau đó y vận chân khí vỗ mạnh bàn tay trái vào chuôi kiếm.
Xoát ~
Trường kiếm xé gió đâm tới nhanh như chớp. Bóng đen trước mặt ngửa về đằng sau, thân hình cũng vặn vẹo lui sang bên cạnh. Nhưng trường kiếm của Yến Phi chỉ đâm ra phân nửa lập tức biến chiêu, mũi kiếm cơ hồ bám sát bóng đen, quét xuống hướng lui về phía sau của đối phương.
"Keng..."
Lại là một trận giòn vang, mũi kiếm bị đối phương nắm, một thanh âm luống cuống vang lên.
"Ấy ấy ấy ấy... Yến huynh đệ, ngươi nhìn cho rõ đi, là ta - Lão Ngưu đây!"
Lúc này, Yến Phi mới thấy rõ bóng đen là ai. Ai ngờ Ngưu Phách Thiên đã đổi sang một bộ quần áo đẹp đẽ quý giá, không còn mặc áo cộc ngắn như bình thường, làm cho Yến Phi trong lúc nhất thời không nhận ra gã.
"Ngưu huynh? Huynh kiếm đâu ra bộ đồ này? Còn lén lén lút lút như vậy?"
Giờ phút này, Lão Ngưu mới vỗ ngực một cái, buông lỏng tay ra.
"Thảo nào Yến huynh đệ trên giang hồ có danh hiệu Phi Kiếm Khách. Kiếm thuật này quả nhiên cực nhanh, doạ sợ lão Ngưu ta rồi. Y phục này được ta cất kỹ rất lâu, nếu như bị ngươi làm hỏng thì ta không thể cầm ra bộ thứ hai đâu!"
"Chỉ sợ rách y phục thôi sao..."
Sắc mặt của Yến Phi ảm đạm một chút, đưa mắt nhìn về phía trường kiếm. Lúc nãy mũi kiếm bị Lão Ngưu nắm lấy, y đâm tới không được, rút ra không xong.
"Ngưu huynh, huynh tới đây làm gì, chỉ là tới tìm ta hay có chuyện quan trọng khác? Kế tiên sinh đâu?"
Lão Ngưu cười hì hì đến gần Yến Phi, rất tự nhiên khoát vai y.
"Yến huynh đệ, Kế tiên sinh tu hành ở khách điếm rồi. Ta cũng không dám quấy rầy. Lão Ngưu ta ra ngoài là chuẩn bị dẫn ngươi đi chỗ tốt, đi nào, giờ chúng ta lập tức tới đó!"
"Nơi nào?"
"Ài, nhiều lời như vậy làm gì, ngươi đi là biết. Đúng rồi, Yến huynh đệ, trên người ngươi có bao nhiêu bạc?"
Yến Phi nghe mà chẳng hiểu ra sao, tự tay kiểm tra tiền trong túi.
"Tổ Việt Quốc rất loạn, tiền trang bế tắc, ngân phiếu của thành nào chỉ dùng ở thành đó, ngân phiếu trên người ta không thuộc về Lộc Bình Thành, bạc trắng còn khoảng ba mươi lượng thôi."
"Hắc hắc hắc hắc, ba mươi lượng đủ rồi, tuyệt đối đủ, bạc trắng ở đây rất đáng tiền!"
Lão Ngưu cười hì hì vỗ Yến Phi, càng lộ vẻ thân thiết dẫn y đi tới một hướng khác.
Dù Yến Phi không biết lão Ngưu dẫn mình đi đâu, nhưng sau mấy ngày đi cùng nhau, y cũng khá tin tưởng Ngưu Phách Thiên. Hơn nữa với một Ngưu Yêu, nói không chừng có nơi quan trọng cần tới, cho nên y cũng không hỏi gì thêm.
Hai người, một kẻ có võ công không tầm thường, còn kẻ kia là yêu quái, tốc độ di chuyển đương nhiên không chậm. Khoảng hơn một khắc sau, bọn họ đã đi tới một nơi cực kỳ náo nhiệt trong thành vào ban đêm.
"Mời vào mời vào, khách quan mau vào vui chơi một chút đi ~~~ "
"Ai u vị khách quan, tướng mạo của ngài thật phú quý..." "Ai nha khách quan mau vào, bên ngoài lạnh lắm ~~ "
Rất nhiều cô nương trang điểm xinh đẹp đứng dọc con phố chào hỏi khách nhân, thậm chí còn trực tiếp kéo người, õng ẹo sờ bóp "người qua đường", ở trong lầu hai bên cũng vậy.
Mà lúc nhìn thấy Yến Phi và Ngưu Phách Thiên lại càng khiến rất nhiều cô nương mắt sáng rực. Yến Phi mặc dù bôn ba khắp nơi nhưng ngày xưa cũng từng là một thanh niên trẻ tuấn tú, giờ lại thêm một phần thăng trầm của cuộc sống, đối với những cô nương này mà nói quả thực trí mạng.
"Oa, vị khách quan mang kiếm kia đẹp trai quá ~~~ "
"Hihi, khách quan đừng sợ nha ~~" "Khách quan mau vào đây, bên trong có rượu và đồ ăn cho chúng ta!"
Nhìn thấy rất nhiều vị nữ tử ăn mặc hở hang tới đây lôi kéo, Yến Phi nhất thời cảm thấy vô cùng áp lực, quay sang nhìn lão Ngưu đang cười ha hả.
"Ngưu, Ngưu huynh, ngươi nói địa phương tốt..."
"Không sai, chính là chỗ này! Vào chơi đi, Yến huynh đệ đừng chậm trễ thời gian, ngươi nhìn xem những cô nương này nhiệt tình cỡ nào!"
Lão Ngưu thấy Yến Phi sắp bị những cô gái này ăn tươi nuốt sống thì cười vô cùng hả hê. Chẳng qua, khi phát hiện ra mấy cô nương này đều bám lấy Yến Phi, ngược lại không có ai để ý tới mình, cảm giác thê lương lại lập tức trào dâng.
Nửa khắc đồng hồ sau, Yến Phi cầm kiếm thở hổn hển dựa vào góc tường trong con hẻm nhỏ, khôi phục lại khí tức. Y đã trốn ra được, cảm giác còn mệt hơn cả đánh nhau với yêu vật. Túi tiền trên người đã bị Ngưu Phách Thiên lấy, bằng không lão Ngưu sẽ không cho y rời đi.
Trở lại khách điếm được hơn một khắc, Yến Phi khôi phục trạng thái bình thường rồi mới đi ngang qua gian phòng của Kế Duyên. Y muốn báo cho Kế tiên sinh biết kết quả thăm viếng Vệ gia, nhưng lại sợ ngài ấy đang tu hành, cho nên do dự một lúc bèn chuẩn bị rời đi.
"Két..."
Cánh cửa đột nhiên mở ra, Kế Duyên ở bên trong sớm nghe được tiếng bước chân của Yến Phi.
"Yến đại hiệp có chuyện gì sao?"
Yến Phi vội vàng chắp tay.
"Cũng không có chuyện quan trọng gì, chỉ muốn báo cho tiên sinh biết rằng ta đã thông báo với Vệ gia rồi."
"Ừ, làm phiền."
Chỉ là khi Kế Duyên nói chuyện, hắn ngửi được rất nhiều mùi son phấn, rất nhiều mùi hương lẫn lộn khác nhau từ trên người của Yến Phi. Nhưng nhìn Yến Phi lại không giống như vừa mới tiết dương nguyên, vì vậy hiếm khi hắn cười đùa hỏi một câu.
"Bị con trâu ngang ngược kia kéo đi thanh lâu sao?"
Sắc mặt của Yến Phi lập tức căng thẳng.
"Kế tiên sinh, ta cũng không..."
Kế Duyên giơ tay lên ngăn Yến Phi giải thích, chỉ cười cười.
"Kế mỗ đương nhiên hiểu ngươi vẫn chưa chơi gái, Yến đại hiệp sớm nghỉ ngơi đi."
Tuy Kế tiên sinh nói như vậy, nhưng Yến Phi vẫn cảm thấy cực kỳ lúng túng, lúc về phòng vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu. Nếu không phải y đánh không lại Lão Ngưu, thật muốn đánh gã một trận cho hả giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.