Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 299: Xem ngươi có chết hay không




Dịch: Hoàng Hi Bình
Biên: Minh Nguyệt Châu Sa
Đối với phản ứng của Ngưu Yêu, Kế Duyên cảm thấy hơi kỳ quái.
Cho dù hắn có đi qua khách điếm, nhưng tốc độ của Ngưu Yêu tuy không chậm, với điều kiện tiên quyết là không thi triển độn pháp tinh diệu gì, muốn đuổi kịp cũng có thừa biện pháp. Chẳng qua, cũng có thể là do hắn đặc biệt chờ ở đây nên đã gây nên một sự hiểu lầm nào đó.
"Ta đã đi qua Khách điếm Nguyên Tề trong thành..."
Thấy Kế Duyên thừa nhận, Ngưu Yêu thở phào một hơi, nhưng vẫn hỏi một câu.
"Vậy bộ lông tóc này ngươi có được từ chỗ nào, ở trong khách điếm sao?"
Nghe được lời này khiến Kế Duyên có chút khó hiểu.
"Ngươi không biết bộ lông này rơi ở khách điếm à?"
Không nghĩ tới Kế Duyên vừa hỏi xong, ngay sau đó Ngưu Yêu lại hỏi ngược lại một câu.
"A, ở trong khách điếm thì tốt, ta còn tưởng rằng... hả, ngươi thật không biết bộ lông này là của ai?"
Hai bên nhìn nhau trầm mặc một hồi.
Ngưu Yêu thấy Kế Duyên bình tĩnh, không chút dao động, không khỏi thở dài một hơi.
"Phù... một tu hành giả Nhân tộc ôn hòa như ngươi chắc sẽ không tùy tiện nói dối, xem ra ngươi quả nhiên không thấy được ả ta, càng không biết ả ta!"
Kế Duyên có chút không rõ tình huống này lắm. Trong lòng rất nghi hoặc nhưng trên mặt chỉ nhíu mày.
"Các hạ cớ gì nói ra lời ấy? Ngươi kiêng kị ai vậy?"
Nói đến đây, đột nhiên ý niệm Kế Duyên khẽ động. Ngưu Yêu này không điều khiển yêu phong, không thi triển gì để chạy trốn, mà dùng Chướng Nhãn Pháp ẩn nấp và đi nhanh sát mặt đất. Kế Duyên nhìn về phía bộ lông trong tay bật thốt lên hỏi.
"Cả đoạn đường này ngươi tiến lên kiểu như vậy, chẳng lẽ là muốn trốn tránh nó?"
"Không phải tránh ả ta, chẳng lẽ là đang tránh ngươi?"
Ngưu Yêu châm chọc một câu, nhìn Kế Duyên từ trên xuống dưới.
"Khuyên nhủ các hạ một câu, mau vứt bộ lông tóc xúi quẩy này đi. Ả kia là kẻ không dễ chọc. Bộ lông này kiểu như còn sống vậy, nó đang dài ra nói rõ ả ta đã tới gần. Ta đi đây!"
Ngưu Yêu chỉ chỉ vị trí gáy của mình, nói xong cũng chuẩn bị lần nữa lên đường. Mà lúc Ngưu Yêu đi ngang qua, Kế Duyên nhìn vào gáy của gã mới phát hiện, thì ra ở phần gáy có một nhúm lông màu nâu đậm mọc ở nơi đó, nhìn màu sắc thì không khác gì thứ ở trên tay của Kế Duyên.
Thoạt nhìn, đám lông màu nâu đậm ở trên tay của Kế Duyên, giống như là trực tiếp giật xuống từ trên cổ của Ngưu Yêu.
"Nhìn ngươi tựa hồ cũng không phải hạng yêu tà độc ác, nhưng vì sao lại vác nữ tử trên vai như thế. Ngươi đã muốn tránh né cừu địch, vác người há không vướng víu sao?"
Kế Duyên đứng dậy, chỉ dậm chân một cái, theo làn gió mát đi tới phía trước Ngưu Yêu, chặn đường đi của gã.
Ngưu Yêu tránh sang một bên tiếp tục đi về phía trước, rồi lại bị Kế Duyên ngăn trở, liên tục đổi mấy phương hướng đều không làm được gì cả.
"Ngươi chơi đủ chưa hả? Có chút đạo hạnh là giỏi lắm à? Ngươi là người tu tiên, có biết thế nào là bị gài bẫy hãm hại không? Bọn hắn động thủ với lão Ngưu ta trước, nếu là hạng người không có hảo ý, dù chết cũng là chết chưa hết tội, ta không ăn nàng cũng không giết nàng, đến lúc cần thì sẽ thả."
"Vậy ngươi bắt nàng làm gì?"
Kế Duyên có chút kinh ngạc hỏi.
"Ta... ta mang đi giáo huấn nàng một chút! Ta là một khổ chủ bị dàn cảnh hãm hại, còn không thể giáo huấn nàng? Lẽ nào lại như vậy! Ngươi đừng có mãi ngăn cản, nếu không đừng trách ta động thủ."
Nhãn thần của Kế Duyên càng phát ra hồ nghi, nhịn không được dò xét từ trên xuống dưới Ngưu Yêu. Chỉ là sau khi ánh mắt ngừng ở trên mặt của Ngưu Yêu một nháy mắt, liền bị nhúm lông màu nâu ở sau gáy của Ngưu Yêu hấp dẫn, phát hiện cái nhúm lông tóc vậy mà lại bắt đầu quỷ dị mọc dài ra.
Quá trình nhúm lông này dài ra rất quái dị, chẳng những tốc độ nhanh, hơn nữa còn tự mình giãy dụa chui ra khỏi cổ áo, nhìn rất đáng sợ.
"Không tốt, không xong rồi, nhất định là ả ta đến rồi!"
Ngưu Yêu sợ hãi kêu lên một câu, đưa tay giựt đứt nhúm lông tóc thật dài ở sau gáy của mình, sau đó tùy ý vứt ở ven đường. Tiếp đó, gã thổi ra một ngụm khí màu xanh vào lòng bàn tay, hung hăng đập vào gáy của mình. Từng đợt vầng sáng rất nhỏ lấp lóe ở sau gáy, áp chế lông tóc sinh trưởng.
Sau khi sửng sốt một chút, Kế Duyên đột nhiên cảm giác được cái gì đó, mơ hồ xoay người nhìn về phương hướng lúc tới.
"Không tốt, Yến Phi!"
Kế Duyên cũng lười phí miệng lưỡi với Ngưu Yêu. Đúng lúc đối phương còn tự lo không xong, hắn trực tiếp tăng tốc áp sát Ngưu Yêu.
Thanh Đằng Kiếm phía sau hiển lộ kiếm khí, vang lên âm thanh "Ô..ô..ng...". Tầng Mê Thần Chi Thuật cứng rắn phía dưới Ngưu Yêu liền vỡ tan. Kế Duyên vung tay áo lên, thừa dịp bất ngờ, đoạt lấy nữ tử từ trên vai của Ngưu Yêu.
Sau đó Kế Duyên không ngừng bước, cong người vòng qua Ngưu Yêu, vội vã đi thẳng về phía con đường lúc tới. Du Long chi ý mang theo gió mát, tốc độ tuyệt nhanh.
"Hỗn đản! Ngươi là người tu tiên còn đi đoạt nữ nhân!"
Ngưu Yêu ở phía sau tức đến nổ phổi, trong lỗ mũi đều phun ra từng đợt bạch khí nóng rực. Kế Duyên chỉ quay đầu nhìn gã, không thèm phí lời, bước chân không hề dừng lại.
Ngưu Yêu này trời sinh tính tình không xấu, trên thân cũng không có bao nhiêu lệ khí, hơn nữa đạo hạnh không cạn, nếu chiến đấu thì cũng sẽ phí không ít thời gian. Quan trọng nhất là nếu không ra đòn sát thủ thì e không hạ được gã. Đòn sát thủ tám thành sẽ tru sát gã, mà hiện giờ Yến Phi có thể đã xảy ra chuyện, Kế Duyên đương nhiên phải quay về trước.
"Ngươi ngươi ngươi ngươi..."
Ngưu Yêu thấy hắn căn bản không để ý tới mình, mới chớp mắt đã chạy đi thật xa, tức giận rất muốn đuổi theo, nhưng sờ sờ cái cổ xong lại cực kỳ do dự. Lúc kịp phản ứng thì bóng dáng của Kế Duyên đã sớm biến mất rồi.
Mười dặm về hướng đông bắc ngoại thành huyện Nam Đạo, Yến Phi đang đánh nhau với kẻ khác.
Lúc này đang có bốn quái nhân vây lấy Yến Phi, móng tay rất dài, mặt khô gầy, mặc dù ngây dại nhưng tốc độ không chậm, liên tục bay nhảy vây công Yến Phi.
Yến Phi chuyển động thân pháp, một thanh trường kiếm xoay chuyển khắp nơi, sát khí toả khắp bốn phía, lập tức vung ra sáu - bảy kiếm.
"Keng keng keng..." "Phốc phốc phốc..."
Sau khi đỡ trảo kích của hai quái nhân, Yến Phi còn khoét mấy lỗ hổng sâu thấy xương trên người một tên. Nhưng đối phương cứ như không hề sợ đau, chịu tổn thương mức này vẫn công kích Yến Phi như thường, thậm chí còn muốn ôm lấy y.
Yến Phi điểm xuống dưới chân một cái trượt ra sau bốn, năm trượng, trong quá trình này vẫn tung ra một mảnh kiếm ảnh.
"Keng keng keng keng..."
"Các ngươi là người hay là quỷ, vì sao công kích ta?"
Yến Phi vừa hỏi xong, còn chưa kịp thở một hơi, đối phương lại công kích lần nữa. Y không kịp hồi khí, chỉ có thể rút kiếm nghênh chiến.
Tốc độ của những quái nhân này thật sự rất nhanh, đồng thời bấp chấp đau đớn. Ban đầu, Yến Phi cũng cực kì chật vật, nhưng bây giờ đã quen với việc bị chúng vây công. Y thấy võ thuật của chúng không ra gì, phản ứng lộ vẻ ngây ngốc, đối phó cũng dễ dàng hơn trước.
Sau khi dùng khinh công nhảy vọt lên, Yến Phi quay người vung kiếm giữa không trung, gọt bay đầu hai quái nhân.
Hai cỗ thi thể không đầu lắc lư một chút, liền ngã trên mặt đất.
‘Chết thì tốt!"
Nhìn thấy thi thể ngã dưới đất, Yến Phi hoàn toàn yên tâm, đã chết hai con, hai con còn lại sẽ dễ xử hơn nhiều.
Đang nghĩ như vậy, trong lỗ mũi của y đột nhiên ngửi được một mùi thơm kỳ lạ, lúc này cảm thấy ánh mắt có chút mơ hồ. Yến Phi quanh năm lăn lộn giang hồ chém giết, đã hình thành phản xạ có điều kiện.
Vào thời khắc này, y trực tiếp bạo phát thân pháp dưới chân, nhảy vọt sang một bên. Khi cơ thể còn đang ở giữa không trung, y đã cảm thấy bị dây thừng quấn chặt, cơ thể cũng bị lôi kéo sang một hướng khác.
Ngay lúc thân hình chuyển sang vị trí khác, Yến Phi còn chưa kịp nhìn, đã vung kiếm chém về phía trước, nhưng kiếm lại văng ngược lại tựa như chém vào lớp da rất bền dẻo, căn bản chém không đứt.
Lúc này y mới cúi đầu nhìn xem là vật gì đang quấn chặt lấy mình.
"Tóc!?"
Y còn đang kinh nghi, một giọng nữ dễ nghe êm tai đã truyền đến.
"Trước khi lấy đầu lão Ngưu kia, lại bắt tiểu bạch kiểm có gai như ngươi, ha ha ha ha ha..."
Bên một cây hòe lớn trong rừng cây ở hướng xa xa, có một nữ tử đang ngồi, nhưng đầu tóc rất đáng sợ. Trong đó một bộ lông từ xa duỗi đến quấn lấy Yến Phi, nhanh chóng kéo đến về phía cô ta.
Khi Yến Phi đưa mắt nhìn lại, nữ tử này cũng nhìn tới, mắt đối mắt. Yến Phi cảm thấy tinh thần có chút mơ hồ, mùi thơm kỳ lạ trong lỗ mũi cũng càng dày đặc.
Lệ quỷ? Yêu quái?
Đủ loại ý niệm thoáng hiện ở trong đầu của y. Dựa vào chút lý trí còn lại, y liên tục điểm mấy huyệt đạo trên thân, rồi vận khởi chân khí phong bế lỗ mũi của mình.
"Vô dụng thôi, vô dụng thôi, ha ha ha ha...."
Yến Phi mạnh mẽ vận chân khí muốn giữ thanh tỉnh, nhưng vẫn cảm thấy có chút choáng váng.
"Coong -- "
Một tiếng kiếm minh to rõ vang lên, ở trong mắt của Yến Phi là ngân quang đầy rẫy.
"A..."
Trong tai của y truyền đến tiếng kêu thảm thiết của nữ tử, đồng thời sức lôi kéo trên thân cũng lập tức buông lỏng, thân thể rơi xuống dưới.
Chờ sau khi Yến Phi rơi xuống đất, đã được một người đỡ lấy. Cảm nhận được một luồng khí tức thanh lương ôn hòa từ phía sau chảy vào thân thể, cảm giác u ám kia cũng trong khoảnh khắc trôi sạch sành sanh.
Yến Phi quay đầu nhìn về phía sau lưng, người kia chính là Kế Duyên.
"Kế tiên sinh!"
"Ừm, ngươi đã trúng mị hoặc của yêu tà, ngồi xuống vận khí đi."
Lúc Kế Duyên nói chuyện, lực chú ý đều đặt ở trên người nữ tử đã xuống khỏi cây hòe. So với Ngưu Yêu, nữ tử này mới thật sự là yêu khí ngút trời.
Độ chính xác lực khống chế của bản thân Thanh Đằng Kiếm có sự chênh lệch, cho nên thời điểm vận dụng uy lực nhỏ bé hoặc là kiếm thế tương đối tinh diệu, đều do Kế Duyên tự mình vung kiếm.
Một kiếm vừa rồi, bởi vì cố kỵ Yến Phi còn ở gần đó, cho nên kiếm khí vô cùng thu liễm. Nhưng nữ tử kia thế mà còn có thể ngồi xuống oán hận nhìn chằm chằm bên này, không thể không nói tương đối không đơn giản.
Nữ tử ngã dưới đất vừa rồi trúng một kiếm, đánh tan yêu khí phía trước. Nhưng bây giờ lệ sát khí hoà chung yêu khí tràn ngập, quang ảnh chung quanh cứ như bị yêu khí ảnh hưởng, hiện ra trong đêm càng sâu càng nặng, đơn độc một đôi mắt hẹp dài lộ ra u quang.
Lúc này, tay trái cầm kiếm của Kế Duyên đặt ở phía sau. Tiên Kiếm chỉ lộ ra một góc chuôi kiếm, tay phải thì để hờ ở bên hông, bất cứ lúc nào đều có thể rút kiếm. Vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh, kỳ thật đang hoàn toàn tập trung.
Phân thần lưu ý Yến Phi một chút, một tờ giấy vàng từ trong tay áo của Kế Duyên bay ra.
Sau một câu "Triệu hồi Lực sĩ ", một Kim Giáp Lực Sĩ cao lớn dị thường xuất hiện tại bên cạnh Kế Duyên, đồng thời chắp tay hành lễ với Kế Duyên.
"Tôn thượng!"
Kế Duyên cũng nhìn lực sĩ, ra lệnh một câu.
"Tạm thời chăm sóc Yến đại hiệp."
"Lĩnh pháp chỉ!"
Kim Giáp Lực Sĩ chậm rãi ngồi thẳng lên, bước ra một bước ngăn tại trước thân của Yến Phi, khuôn mặt màu xích hồng không chút biểu tình.
Kế Duyên đã chuẩn bị tốt cho một trận ác chiến. Nếu như tình thế không ổn, hắn sẽ dùng toàn lực tru sát nữ yêu này.
Nhưng mọi chuyện lại có diễn biến hoàn toàn khác. Khi nhìn thấy Kế Duyên gọi ra Kim Giáp Lực Sĩ, cơn giận của nữ yêu tà đã thanh tỉnh hơn một chút.
Ả cẩn thận quan sát Kế Duyên, lại phát hiện phía sau hắn mang theo Tiên Kiếm toả ánh sáng màu xanh nhạt. Nữ tử ngây người một cái, đột nhiên sắc mặt đại biến.
"Thanh Đằng Tiên Kiếm! Ngươi là Kế Duyên sao?"
"Hả!? Ngươi biết ta?"
Kế Duyên nheo mắt lại, đánh giá câu nói kia. Yêu khí quanh đều nữ tử đều hỗn loạn không ít.
Đúng lúc này, phía sau Kế Duyên truyền đến một trận tiếng trâu hống cùng cuồng tiếu.
"Ha ha ha ha ha ha... Thừa dịp nàng có bệnh lấy mạng nàng, đa tạ Kế tiên sinh giúp ta! Ùm --"
Trên bầu trời hiện lên một đạo ánh sáng màu vàng, một hư ảnh cự vó đạp về vị trí của nữ tử.
"Oanh..."
Mặt đất lay động, vị trí đứng của nữ tử cũng là tro bụi lượn lờ, Kế Duyên sừng sững đứng trong gió không chuyển động. Kim Giáp Lực Sĩ ngoại trừ thay Yến Phi đỡ bụi bặm đá vụn, còn lại thì không chút phản ứng.
"Oanh..." "Oanh..." "Oanh..."
Cự vó liên tục đạp xuống, Ngưu Yêu không ngừng gầm thét.
"Xem ngươi có chết hay không, xem ngươi có chết hay không..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.