Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 173: Kế Duyên xuống núi




Dịch: Cá Mòi
Biên: Mèo Bụng Phệ
Đứa trẻ còn nhỏ nhưng thông minh, chính là thời điểm nó tò mò về tất cả mọi thứ, và cũng là thời điểm nó tràn đầy khát khao về những gì tốt đẹp.
Nhưng những ước ao đó đều chỉ giới hạn ở việc ăn ngon chơi vui, giới hạn trong những sự vật có thể nhìn thấy, chạm vào và tiếp xúc. Thực ra Tiểu Nguyên Sinh còn quá nhỏ để nhớ được chuyện khi nó đầy tháng, dù sao nơi nào cũng có câu chuyện về điềm lành. Trước đó có đứa bé nhà một gia tộc lớn ra đời, mọi người bảo rằng mây ngũ sắc đầy trời, nhưng trong mắt tiểu Nguyên Sinh chỉ là một bầu trời đầy mây thôi.
Có điều, qua cuộc nói chuyện này phụ thân Ngụy Vô Úy không chỉ kể cho nó nghe một bí mật, mà còn mở ra một cánh cửa sổ thần bí và nhiều màu sắc.
"Năm đó cha ngươi vừa mới bước lên vị trí gia chủ và sử dụng bản lĩnh để trên dưới gia tộc tin phục, được không bao lâu thì nghe tin huyện Ninh An có hiệp sĩ săn được da cọp trắng hiếm thấy. Ta đến đó để mua, trên đường về gặp phải phục kích, tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc..."
Ngụy Vô Úy vừa nhỏ nhẹ nói vừa hồi ức lại, gã nhìn con trai với biểu cảm vô cùng nghiêm túc.
"Nguyên Sinh, con hãy nhớ kỹ rằng Ngụy gia chúng ta có hai đại quý nhân. Một là người cao thủ công môn thần bí đã cứu cha ngươi một mạng, không có hắn sẽ không có tạo hóa sau này của Ngụy gia... Mặt người này có một vết bớt lớn, một thân Thiết Hình Công xuất thần nhập hóa, tiếng nói trầm thấp khàn khàn, có lẽ là do lâu ngày luyện tập Thiết Hình Công gây nên... Có thể luyện Thiết Hình Công tới cảnh giới đó thì hẳn người này phải là hạng người công chính nghiêm minh, làm việc nhanh chóng quyết đoán, xuất thủ quả quyết tàn nhẫn, không vì vật ngoài thân mà thay đổi. Đến nay Ngụy gia ta vẫn chưa tra ra được thân phận chân chính... Nếu con có cơ hội, ân này không thể không báo!"
Nói xong đoạn này, Ngụy Vô Úy trịnh trọng hỏi con trai:
"Nhớ kỹ chưa?"
Ngụy Nguyên Sinh gật đầu, khuôn mặt nhỏ căng thẳng.
"Con nhớ rõ rồi ạ! Phụ thân ơi, thế quý nhân còn lại là ai?"
Ngụy Vô Úy giống như đang nói chuyện với người lớn, sau khi gã thấy con trai gật đầu mới tiếp tục mở miệng.
"Ừ, quý nhân thứ hai thật ra không phải phàm nhân, chính là tiên nhân chỉ đường cho Ngụy gia ta. Nhờ vị tiên trưởng này mới khiến cho Ngụy gia ta có khả năng tiến thêm một bước..."
Ngụy Vô Úy lấy một khối ngọc bội ra từ trong ngực, thu hút ánh mắt của vợ và con trai mình.
"Ngọc bội này con đã thấy qua rồi, nhưng vẻ ngoài của nó giờ phút này không phải là diện mạo chân chính. Ngày đó ta thập tử nhất sinh, tâm niệm dao động về sự tình thần thần đạo đạo. Ta nghe đồn có chuyện lạ trong huyện Ninh An nên mời sai dịch huyện nha dẫn ta tới gặp vị kỳ nhân trong huyện, đấy cũng chính là lần thứ nhất và trước mắt cũng là lần duy nhất ta được gặp Kế tiên sinh..."
Tiên sinh dọn vào ở ngôi nhà có ma trong huyện, từ đó ngôi nhà ma này không còn âm u nữa mà lúc nào cũng tràn ngập hương hoa... Xích hồ gặp tiên sinh chắp tay cầu cứu... Cầm ngọc bội hiện ánh sáng, chỉ đích danh ngọc trong lòng, giúp Ngụy gia sáng rõ lòng son... Một đêm trước khi rời khỏi huyện, cây táo kết quả đưa tiễn tiên sinh...
Từng sự việc đều không quá to tát, chỉ giống như một câu chuyện phiếm chốn trà dư tửu hậu của hàng xóm láng giềng, trong cuộc sống thanh bình yên ả thấp thoáng hiện ra sự thần kỳ lạ thường.
Sau khi Ngụy Vô Úy nói xong, gã lộ ra một thần sắc hối tiếc hiếm thấy.
"Chỉ tiếc là khi đó ta chỉ được gặp tiên sinh một lần. Mặc dù ta biết sự thần dị của tiên sinh, nhưng vẫn còn thiếu hiểu biết quá nhiều. Lúc ta thật sự nhận ra điều này là ở bờ Xuân Mộc giang bên ngoài Xuân Huệ phủ, lão Quy đáng sợ như vậy mà lại hâm mộ một con dã hồ, thậm chí khó nén được lòng ghen tị và phẫn nộ, ôi..."
Bên bờ sông Xuân Mộc, những thời khắc căng thẳng và nguy hiểm của đám người Ngụy gia và cả những cảm xúc kích động của lão Quy, Ngụy Vô Úy đều kể một năm rõ mười. Không chỉ riêng tiểu Nguyên Sinh lần đầu tiên nghe mà ngay cả vợ gã đều lần đầu biết chân tướng sự hung hiểm trong đó, nàng không khỏi ôm chặt lấy hài tử.
Dù sao lão Quy cũng là một yêu vật dưới nước, Ngụy Vô Úy kể thẳng rằng lúc ấy lão rõ ràng không thể kiềm chế được nỗi lòng. Nếu như khi đó Ngụy gia ứng biến kịch liệt hơn một chút thì chỉ sợ dữ nhiều lành ít.
"Lão Quy cũng coi như có ân với Ngụy gia chúng ta, nhưng đó là do nhu cầu của đôi bên, mỗi năm Ngụy gia đều đưa rượu đến đều đặn, chưa từng sơ suất."
Sau khi nói đến đây, Ngụy Vô Úy mới kết hợp lời nói của lão Quy và để lộ bí mật chân chính của chiếc ngọc bội gia tộc. Trong vòng hai mươi năm gia tộc có cơ hội cầu tiên ở Ngọc Hoài Sơn, mà Ngụy Nguyên Sinh chính là hi vọng của Ngụy gia.
Bí mật trong miệng Ngụy Vô Úy cũng kể được kha khá rồi. Mặt mũi Ngụy Nguyên Sinh tràn đầy hưng phấn và tò mò, nhưng cũng có một chút sầu lo e ngại.
"Cha, vậy đến thời điểm thì con sẽ phải đến Ngọc Hoài Sơn cái gì gì đấy để cầu tiên ạ?"
"Ừm, cha sẽ đi cùng với con. Tốt nhất là cha có thể ở lại đó, nhưng ngộ nhỡ không được thì con cũng chỉ có thể dựa vào bản thân mình."
Ngụy Vô Úy tương đối hài lòng với đứa con trai này của mình, đứa trẻ giống như nó chắc chắn có thể tiến vào Ngọc Hoài Sơn. Gã thậm chí không dám cho tiểu Nguyên Sinh sờ vào ngọc bội gia truyền. Gã sợ con mình sờ một cái sẽ có tiên nhân của Ngọc Hoài sơn tới mang con trai đi mất. Vẫn nên để tiểu Nguyên Sinh ở nhà học tập hai năm dưới sự che chở của người lớn trong nhà là tốt nhất.
"Đúng rồi, trước kia cha kể về trái tiên quả lúc đầy tháng của con, nó đến từ đâu ạ?"
Ngụy Vô Úy vô thức liếm môi.
"Đó dĩ nhiên là cây táo trong viện của Kế tiên sinh. Gốc cây kia rõ ràng sớm đã không phải là cây táo thông thường nữa rồi. Mấy năm gần đây nó rất ít kết quả, mà quả lại đỏ rực như lửa, gọi là "Hỏa táo", quả này cực thần kỳ, cực kỳ hiếm có. Quả táo mà con ăn là do cha đúng lúc lấy được từ đao khách cụt tay Đỗ đại hiệp.
"Nếu đã biết nó ở huyện Ninh An thì sao phụ thân không lấy được ạ?"
Ngụy Vô Úy cười nhìn con trai mình.
"Nguyên Sinh à, trên đời có rất nhiều thứ không dùng tiền mua được, không dùng võ công để giành được. Cây táo ấy có một thiếu niên trông coi, thân phận của bản thân thiếu niên ấy cũng khá cao, cậu ta chính là con trai của Trạng Nguyên thứ hai mươi ba từ khi Đại Trinh khai quốc tới nay. Quan trọng hơn là trước đó cậu ta ở bên cạnh Kế tiên sinh lâu ngày, tuyệt đối không phải một cậu nhóc bình thường."
"Còn chưa hết, không ai muốn đắc tội thiếu niên đó, tuy rằng sao cậu ta chỉ là một tên thư sinh. Nhưng cây táo ấy đã sớm không phải một cái cây bình thường, chẳng dễ gì mà trộm táo đâu... Lại nói, đó là táo của Kế tiên sinh, dùng thủ đoạn không đàng hoàng đắc thủ thì tương lai nhất định sẽ có báo ứng."
"Ồ..."
Một đêm này hai cha con nói chuyện tới khuya, chủ yếu là do có quá nhiều chuyện để kể. Ngụy Vô Úy giảng giải tất cả những chuyện cần giảng, Ngụy Nguyên Sinh nghe xong được không bao lâu thì ngủ thiếp đi trong vòng tay mẹ.
Vào ngày thứ hai, lão phu tử gặp lại Ngụy Nguyên Sinh ở một gian thư phòng trong hậu viện.
Tuy nhiên lần này lão phu tử đã tinh tế hơn, bởi vì tiểu công tử Ngụy gia đã chuyển sự ngang bướng của ngày hôm qua sang chịu khó học tập.
Mặc dù khó tránh khỏi việc bị phân tâm, nhưng dù sao chuyện này cũng đã vô cùng hiếm thấy đối với một đứa bé tuổi này.
Nhìn thấy một búp bê trắng mập tay cầm bút chưa vững chăm chú học viết chữ, mồ hôi rịn trên mặt, ngón tay nhiễm mực nước khiến cho lão phu tử vừa vui vừa đau lòng.
...
Lại đến khoảng cuối xuân đầu hè của năm mới. 
Giờ phút này ở núi Vân Sơn huyện Đông Nhạc bên cạnh Trường Xuyên phủ Tịnh Châu mây mù lượn lờ, tuy nhiên mặt trời đã mọc, chẳng mấy chốc nữa mà sương mù trong núi sẽ tản ra.
Kế Duyên thức dậy trên giường Vân Sơn Quan, hắn lưu lại một tờ giấy trên bàn trong phòng rồi đi xuống núi trước.
Đây là lần đầu tiên Kế Duyên thực sự rời khỏi Vân Sơn kể từ sau khi giải quyết xong vấn đề của nhà họ Hoàng.
Miếu thổ địa bên cạnh Mậu Tiền Trấn có quy mô không lớn, nhưng hương hỏa từ khi xây miếu đến nay không tệ lắm, sự hỗ trợ lớn từ nhà họ Hoàng cũng đóng một tác dụng không nhỏ.
Miếu thờ là một hạng viện có cửa trước và cửa sau, trong nội viện có một gian thần điện, trước điện có một cái lư hương, sâu ba trượng, đặt toàn bộ tượng thần làm bằng bùn, bàn thờ, bồ đoàn và tất cả những vật khác.
Ở phụ cận miếu thờ là nhà một lão nhân được sung làm miếu công, trấn cũng sẽ trả cho lão một ít tiền công.
Hôm nay không có ai tế tự, cũng không phải ngày lễ gì, với lại thời gian còn sớm nên bên trong miếu thổ địa vắng tanh.
Lão nhân dậy sớm, miếu công chính là như vậy, sáng sớm chuyển một chiếc ghế trúc ra phơi nắng một lát, công việc này của lão dễ dàng hơn làm ruộng và làm đầy tớ rất nhiều.
Ghế vừa mới dọn ra xong, chưa kịp ngồi xuống thì lão phát hiện trong nội viện có thêm một người.
Người này vóc người thon dài cân xứng, ăn mặc như một nho sinh, nhưng búi tóc lại không giống, hắn đứng trước điện ngắm tượng Thổ Địa Công, không dâng hương cũng không thăm viếng.
"Ặc, vị tiên sinh này, ngài muốn dâng hương bái thần hay cúng tế khẩn cầu?"
Kế Duyên chắp tay với lão miếu công này, nói một câu "Quấy rầy" sau đó liền xoay người phiêu nhiên rời đi.
"Thật là một vị kẻ kỳ quái..."
Thân thể hơi còng của miếu công đi mấy bước tới cửa viện, lão phát hiện trước sau đều không thấy ai cả. Điều mà lão cũng không thấy là bên trong miếu có một con hạc giấy xoay xoay, rơi xuống đỉnh đầu tượng thần, nó nhẹ nhàng mổ hai cái, vị trí tiếp xúc của hạc giấy với tượng thần dập dờn gợn sóng nho nhỏ.
Vẻn vẹn chỉ hai hô hấp sau, Thổ Địa Công nhập vào tượng thần để xem tình hình trong miếu. Miếu công đứng ở cửa sân nhìn xung quanh tựa như đang tìm cái gì đó.
Thổ Địa Công ngẩng đầu nhìn hạc giấy, lão hơi kinh ngạc và thu nó vào trong địa phủ.
Hạc giấy vừa vào tay thổ địa liền phát ra thần âm.
"Nếu không muốn chỉ là một thổ địa trấn Mậu Tiền nho nhỏ, thì con đường hương hỏa thần đạo, dừng lại trước khi nặn Kim Thân."
Thân thể Thổ Địa Công run rẩy, suýt chút nữa thì vò nát con hạc giấy.
"Thượng tiên!"
Mặc dù Kế Duyên không nhìn thấy phản ứng của thổ địa nhưng hắn có thể đoán được một chút, nên hắn tiện đường nhìn Hoàng Hưng Nghiệp một tí.
Vào thời điểm Hoàng Hưng Nghiệp lên núi tạ lễ Vân Sơn Quan lần trước, Kế Duyên liền thi pháp giúp hắn che giấu "Nhân Thân Thần", tương lai sau khi Hoàng Hưng Nghiệp chết già thì có thể mời được "thần" này một lần đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.