Tô Diêu khẽ nhếch miệng, ánh mắt bị bao phủ bởi một màn sương dày đặc: “Ta ngày hôm qua vừa nhận
được thiệp mời kết hôn của Sở Dương.”
Từ Hoãn rốt cục cũng phải dừng bước.
Sở Dương, Sở Dương?!
Chính là… người đã chiếm giữ trái tim Tô Diêu bao năm qua sao?
Tô Diêu thở dài, sau đó khẽ chớp đôi mắt tròn: “Sư huynh, có thể cùng ta đến dự đám cưới được không?”
Trước họp mặt hai ngày, Tô Diêu bỗng nhiên cảm thấy có chút bất an.
Cô vốn không thuộc tuýp người giỏi giao
tiếp với người ngoài, nếu không thì ban đầu Từ Hoãn cũng đã chẳng để cô
quanh năm suốt tháng ru rú trong cái phòng biên tập kia rồi.
Lần này là hai bang hội đồng minh tổ
chức gặp mặt nhau, tất nhiên sẽ không thể thiếu được những người chơi
tai to mặt lớn. Nhưng mà, bọn họ quả thực không phải là vấn đề quan tâm
bây giờ của cô, đại thần mới chính là mối lo ngại lớn >”
Chính vì có quan hệ vợ chồng ở trong
game, cho nên bây giờ gặp nhau ắt hẳn sẽ cảm thấy không được tự nhiên.
Mà điều cơ bản đầu tiên là, cô biết chào hỏi anh ta thế nào đây?
Này, tôi là Yêu Nữ, là nương tử của anh.
Này, Đại thần!
Này, phu quân?
Này, người anh em???!!!
=____=
Tô Diêu cảm thấy cực kỳ đau đầu.
Mà hết lần này tới lượt khác Từ Hoãn đều cố tình đổ thêm dầu vào lửa, kéo Tô Diêu chạy khắp nơi, thậm chí không
tiếc sức lực tự mình thân chinh đến mấy cửa hàng thời trang chọn quần áo cho cô. Hắn cực kỳ đắc ý giải thích: “Tất nhiên là ta muốn để cho Đại
thần phải lác mắt mà quỳ gối dưới váy ngươi rồi!”
Tô Diêu trợn tròn mắt: “Thật cảm ơn,
nhưng bây giờ đang là mùa đông, ta không thể mặc váy.” Sau đó không thèm nói câu thứ hai, cô nhanh chóng xoay người bước ra khỏi cửa hàng quần
áo.
Ra khỏi cửa tiệm, Tô Diêu bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ buồn cười, lúc Từ Hoãn chạy ra thấy cô đang đứng cười một
mình thì vô cùng ngạc nhiên hỏi: “Tô Tô, không có chuyện gì tự dưng lại
cười ngớ ngẩn như thế là sao?”
Tô Diêu lắc đầu: “Đột nhiên ta cảm thấy có chút buồn cười.”
Từ Hoãn nháy nháy mắt mấy cái, không hiểu cái ý nghĩ trong đầu cô là từ nơi quỷ nào chui ra nữa.
Cô đem hai tay thọc sâu vào túi áo, bước dọc theo con đường đi về phòng trọ: “Từ Hoãn, lần này chẳng phải là
chúng ta chỉ gặp gỡ đám bằng hữu trong game rồi trò chuyện hàn huyên
chơi bời một lúc thôi sao, ngươi tự nhìn đi, mấy bộ đồ hàng hiệu kia thì liên quan gì đến trò chơi chứ? Ta chẳng lẽ lại phải mặc đẹp để lấy lòng mọi người sao?”
Lần này đến lượt Từ Hoãn trợn tròn mắt:
“Ta biết, nhưng ta chẳng qua chỉ là muốn làm cho ngươi trở nên xinh đẹp
lộng lẫy hơn một chút để cho Đại thần kia sáng mắt một phen mà thôi, quả thật ta không hề có ý muốn khoe khoang gì.”
Tô Diêu nghiêng đầu nhìn hắn, cười như không cười: “Ta biết điều đó, đừng quên chúng ta đã quen biết bao nhiêu năm.”
Từ Hoãn nhướn mày: “Nói tiếp đi.”
Cô cười cười: “Trò chơi là trò chơi, mà
thực tế là thực tế. Ta không nghĩ sẽ dính dáng gì đến Hách Liên Thu Thủy ở ngoài đời thực này.”
Từ Hoãn nghe vậy liền tỏ vẻ thương cảm thay cho Đại thần: “Ngươi không thích hắn?”
Tô Diêu lắc đầu: “Ta thích hắn, nhưng
chỉ đơn thuần là thích Hách Liên Thu Thủy mà thôi.” Dứt lời cô quay đầu
nhìn về phía Từ Hoãn: “Hắn thực tế có là ai đi nữa cũng không liên quan
đến ta, Ok? Cho nên ngươi không cần phải vất vả đi mua những thứ này,
phiền phức lắm.”
Lần này Từ Hoãn chỉ còn biết cách im
lặng, người anh em, xem ra nhiệm vụ theo đuổi vợ của ngươi vẫn còn là
“Lộ mạn mạn kỳ tu viễn hề, ngô tương thượng hạ nhi cầu tác!” a — (~~> Câu này có nghĩa là “Đường dài dằng dặc xa ngút, vì chính đạo ta quản gì lặn lội!”)
Tô Diêu cùng Từ Hoãn chậm rãi đi bộ trên con đường, trên mặt đường những chiếc là vàng rụng đã được quét dọn
sạch sẽ. Mùa đông thật là tiêu điều ảm đạm.
Một hồi lâu sau cô mới mở miệng “Sư huynh.”
Từ Hoãn nhất thời sửng sốt, từ lúc bọn
họ tốt nghiệp đi làm cho đến tận bây giờ, hắn vẫn nhớ rõ cô chưa từng
gọi hắn như vậy lần nào. Thậm chí thời điểm còn đang học đại học, chỉ có những lúc nha đầu kia có việc nhờ vả van xin mới mặt dày gọi hắn như
thế.
“Làm sao?”
Tô Diêu khẽ nhếch miệng, ánh mắt bị bao
phủ bởi một màn sương dày đặc: “Ta ngày hôm qua vừa nhận được thiệp mời
kết hôn của Sở Dương.”
Từ Hoãn rốt cục cũng phải dừng bước.
Sở Dương, Sở Dương?!
Chính là… người đã chiếm giữ trái tim Tô Diêu bao năm qua sao?
Từ Hoãn sắc mặt không đổi, chẳng qua là đôi mắt bỗng chốc lóe lên tia âm trầm lạnh lẽo.
Cô bật cười: “Làm gì phải tỏ vẻ nghiêm trọng như vậy?”
Từ Hoãn như cũ vẫn không nói lời nào.
Tô Diêu thở dài, sau đó khẽ chớp đôi mắt tròn: “Sư huynh, có thể cùng ta đến dự đám cưới được không?”
Hắn nhíu mày suy tư trong chốc lát, sau đó đột nhiên đưa tay lên kéo lấy tay cô.
Tô Diêu sợ hết hồn: “Sư huynh?”
Từ Hoãn lộ ra một nụ cười vô cùng gia trưởng, khiến cho cô vừa nhìn thấy đã dựng hết cả tóc gáy.
“Sư muội, để vi huynh giới thiệu cho muội một đối tượng cực tốt.”
“A?”
Từ Hoãn không nói gì thêm, thầm nghiến
răng nghiến lợi nhớ đến tên tiểu tử họ Dương âm hồn bất tán kia, vừa
giận vừa cố nghĩ làm sao để Trì Thủy Mặc tiếp cận được Tô Diêu một cách
tốt nhất.
Hắn oán hận tiếp tục kéo tay cô vào một cửa hàng thời trang ở gần đó.
“Tôi muốn mua cái này cái này…còn có đôi giày kia nữa! Đúng, lập tức gói lại cho tôi.”
Tô Diêu khóe miệng co giật nhìn Từ Hoãn
như đang nhìn bệnh nhân tâm thần vừa mới trốn trại: “Sư huynh, chúng ta
trước hết đến gặp bác sĩ tâm thần có được không?”
***
Thời điểm Trì Thủy Mặc cùng Từ Hoãn đến
nơi thì tất cả mọi người cũng đã có mặt đông đủ, ban đầu cả đám còn cảm
thấy có chút ngượng ngập và xấu hổ, nhưng bây giờ đã nhanh chóng quen
thân như đang ở trong trò chơi.
Nhìn thấy Từ Hoãn cùng Trì Thủy Mặc hai
người bộ dạng vô cùng tuấn tú xuất sắc đang bước tới gần, tất cả đều một phen chấn động tâm kinh.
Thiên Sơn đồng mỗ mở miệng cắt đứt bầu
không khí trầm mặc: “Oa! Ai nói trong game online không có soái ca nha?
Không phải có hai người sờ sờ ra đó sao? Bang chủ! Hay là anh bỏ Yêu Nữ
thành thân với em đi, thế nào?”
Mọi người đồng loạt cười vang, trêu chọc Thiên Sơn đồng mỗ đúng là không tự biết mình biết ta.
Thật ra thì Thiên Sơn đồng mỗ cũng được xếp vào hạng mỹ nữ, hơn nữa lại còn là mỹ nữ nóng bỏng hẳn hoi.
Trì Thủy Mặc nhìn biểu hiện nhanh như tên bắn của Thiên Sơn, chỉ mỉm cười hài hước nói:
“Được lọt vào mắt của mỹ nữ tôi quả là
thụ sủng nhược kinh, nhưng mà nương tử nhà tôi quả thực vô cùng nghiêm
khắc, tại hạ thật không dám chườn mặt vượt tường.”
Mọi người lập tức bật cười.
Thiên Sơn đồng mỗ nghe vậy cũng thoắt
trở nên nghiêm túc, hung hăng nói: “Tốt lắm, vậy chờ Yêu tinh tới, chúng ta liền tỷ thí một chút xem sao!”
Phi Thành Vật Nhiễu ngồi bên cạnh bây
giờ cũng mở miệng lầm bầm: “Cô không phải là thích xem nam nhân với nam
nhân sao? Tìm một ông chồng đồng tính luyến ái mà vác về nhà đi.”
Đồng mỗ ngay lập tức nhảy đến gằn giọng: “Ta quên mất, việc học của chúng ta còn chưa kết thúc.”
Cho nên bây giờ, Phi Thành Vật Nhiễu lại tiếp tục số kiếp bị hành hạ bằng hoa cúc vân vân và vân vân, lệ rơi đầy mặt hận không thể tự cho mình một cái bạt tai.
Trì Thủy Mặc từ trước đến giờ, trừ ở hội nghị ra, còn lại quả thực chưa bao giờ tiếp xúc với nhiều người cùng lúc như vậy.
Nhưng hắn không thể phủ nhận, cảm giác thú vị này không tồi chút nào.
Bao nhiêu năm qua lăn lộn chiến đấu trên thương trường thấy con người ta lừa gạt lẫn nhau hòng trục lợi, bây giờ những người này đơn thuần chỉ là bạn cùng chơi game, lại làm cho hắn có một cảm giác thoải mái chân thành khó diễn tả bằng lời.
Đang cười đùa vui vẻ, bỗng cách đó không xa một thân ảnh từ từ đi tới.
Trì Thủy Mặc chớp mắt, nhìn sang Từ Hoãn cười nói: “Yêu tinh của chúng ta đến rồi.”
Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn.
Họ vốn nghĩ, không biết đệ nhất ma nữ
điên cuồng chém giết trong game, bang phó Ảo Ảnh, đồng thời cũng là lão
bà của Hách Liên đại thần — là người như thế nào.
Tuyết cơ hồ rơi nặng hạt hơn cả đêm qua, những bông tuyết lần lượt rơi xuống không ngừng.
Trong làn người đang vội vã tấp nập trên đường, nổi bật một thân hình nhỏ khoan thai chậm rãi bước đi.
Những bông tuyết trắng rơi đầy đầu và
vai cô, cô cùng không thèm phủi xuống, chỉ thọc hai tay sâu vào trong
tui áo, thản nhiên bước tiếp.
Cô khoác bên ngoài một chiếc áo đơn giản màu trắng cùng chiếc quần dài màu xanh đậm cũng vô cùng đơn giản.
Cô gái ăn mặc giản dị đó đi đến trước mái hiên nhà hàng, bất chợt ngẩng đầu.
Khuôn mặt trắng nõn không tỳ vết, tuy
không phải là tuyệt sắc khuynh quốc khuynh thành nhưng lại toát ra một
loại khí chất ý nhị cuốn hút.
Song hấp dẫn người khác nhất chính là đôi mắt tròn đen láy kia.
Ánh mắt mềm mại dịu dàng, mang theo vài phần xinh đẹp, vài phần kiêu ngạo mà cuốn hút.
Giống như một nữ vương vô cùng cao quý.
Giờ khắc này mọi người đều thừa nhận, cô gái trước mắt, đích xác là một yêu nữ.
Tô Diêu ngẩng đầu, nở nụ cười chào hỏi: “Chào mọi người.”
Tầm mắt cô chuyển động, khi nhìn thấy
Trì Thủy Mặc khoác chiếc áo đen đơn giản đứng bên cạnh Từ Hoãn thì không khỏi cảm thấy có chút kinh ngạc: “Từ tổng?”
Trì Thủy Mặc nhàn nhạt cười: “Tô Diêu.”
Hắn không gọi cô là ‘Tô tiểu thư’ nữa.
Bây giờ là Tô Diêu, sau này sẽ là Tô Tô.
Từ Hoãn cười cười: “Hai vợ chồng gặp mặt cũng không cần tỏ vẻ xa lạ như thế chứ?”
Tô Diêu chớp chớp mắt, tựa hồ như đã hiểu ra cái gì.
Quả nhiên đại thần có cách bộc lộ thân
phận vô cùng tốt a! Chẳng qua là, Đại thần dù trong game hay ngoài đời
thực vẫn có thể dễ dàng làm cô trong thoáng chốc trở nên đỏ mặt tía tai.
Hắn nói: “Nương tử, vi phu chờ nương tử đã lâu.”
***
Buổi tụ tập gặp mặt diễn ra trong bầu không khí vô cùng vui vẻ, cười cười nói nói liên hồi, nâng cốc chúc mừng nhau không ngớt.
Từ Hoãn nhanh chóng sắp xếp hết chỗ ngồi cho mọi người, cuối cùng ấn Tô Diêu ngồi xuống bên cạnh Trì Thủy Mặc —
nếu như không biết buổi gặp mặt hôm nay Trì Thủy Mặc chiêu đãi mọi
người, nhất định cô đã nghĩ Từ Hoãn là chủ xị mới đúng.
Trong nhà hàng nhiệt độ vô cùng ấm áp, cho nên mọi người đều rối rít thi nhau cởi áo khoác ngoài ra cho tiện.
Thời điểm Tô Diêu cởi áo ngoài ra, Phi
Thành Vật Nhiễu bỗng nhiên huýt sáo một cái: “Bang phó, dáng người của
bang phó quả thật không tệ chút nào nha.”
Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn qua.
Quả nhiên là vậy, Tô Diêu vốn cao một
mét bảy mươi, vóc dáng cao mà gầy, cởi chiếc áo khoác ngoài ra những
đường cong cũng hiển lộ, thật đúng là — có lồi có lõm nha.
Mọi người bật cười: “Thiên Sơn đồng mỗ thua rồi a!”
Tô Diêu còn đang buồn bực, Thiên Sơn
đồng mỗ đã không chút nhăn nhó đứng dậy nhìn Tô Diêu nâng chén: “Yêu
tinh, vốn là trước lúc chị đến em có nói qua với mọi người rằng sẽ đoạt
lấy Đại thần từ tay chị, ban đầu là khí thế như vậy nhưng bây giờ quả
thật là em thua rồi. Về thần thái, em nhận thua, về vóc người, em cũng
thua nốt. Cho nên em xin tạ tội với chị bằng chén này vì đã dám mơ tưởng đến nam nhân của chị!”
Dứt lời cô ngửa cổ uống cạn chén rượu cầm trong tay.
Tô Diêu cười lắc đầu: “Nếu thật đã đánh
cuộc thì phải đánh giá khách quan. Những lời vừa rồi đều là tự em nói,
làm sao có thể phân định thắng thua được!”
Đồng mỗ ha ha cười: “Giữa hai người
chúng ta còn khách khí cái gì nữa. Em nói chị thắng thì tức là chị
thắng, em phải uống là đúng.”
Tô Diêu nhướn mày: “Bàn về khí thế, em
tràn đầy năng lượng như thế, phải là chị thua em; xét về thần vận, em
xinh đẹp lại nhiệt tình, chị ngược lại chỉ tĩnh lặng như nước; xét về
vóc dáng, chị chẳng qua chỉ là cao hơn em một chút mà thôi. Vì vậy tất
nhiên chưa thể phân định ai thắng ai thua.”
Dứt lời cô cũng cầm lên một chén rượu một hơi uống sạch.
Đồng mỗ cười to “Yêu tinh, em rất khâm phục chị, chị nói rất hay nha!”
Phi Thành Vật Nhiễu cũng đứng lên: “Vì sự phóng khoáng của Đồng Mỗ và câu trả lời của Yêu Tinh, chúng ta cũng uống một chén!”
Thời điểm Từ Hoãn để chén xuống mới nhớ
ra một chuyện, hắn tiến lại gần Tô Diêu ghé tai nói nhỏ: “Tô Tô, bộ quần áo hãng Gucci ta mới đưa cho ngươi đâu, làm sao bây giờ lại không mặc
hả? Nhìn lại kiểu ăn mặc rách nát của ngươi đi.”
Tô Diêu trừng mắt liếc hắn một cái. Từ Hoãn luôn đem cách ăn mặc giản dị thoải mái của cô chế thành ‘Rách nát’.
Cô một bụng tức giận mở miệng nói:
“Không phải ta đã nói chúng chỉ là danh phù kỳ thực hay sao? Nếu không
thích thì ngươi tự về nhà mà ngắm tủ quần áo hàng hiệu của ngươi đi.” (~~> danh phù kỳ thực: tên đúng với bản chất)
Từ Hoãn buồn bực đến phồng mang trợn má, Trì Thủy Mặc ngồi bên cạnh cũng thấp giọng cười, khó trách Từ Hoãn luôn luôn bại dưới tay tiểu nha đầu này. Suy nghĩ của cô quả thật bao giờ
cũng đối nghịch với Từ Hoãn.
Trì Thủy Mặc không nhanh không chậm lên
tiếng: “Từ Hoãn, quan điểm và gout thẩm mỹ của mỗi người là khác nhau,
đừng áp đặt lối suy nghĩ của mình lên người khác. Quần áo hàng hiệu cũng không hẳn là tốt, huống hồ…” vừa nói hắn vừa liếc nhìn sang phía cô “Tô Diêu mặc như thế này rất đẹp.”
Đơn giản, sạch sẽ, thoải mái.
Giống như con người của cô.
Bây giờ đến lượt Từ Hoãn một bụng tức
giận nhìn chằm chằm vào Tô Diêu, trong lòng thầm nghĩ nha đầu này đúng
là phí của trời! Bộ quần áo kia là hắn đã lòng đau như cắt vung tay hết
mấy ngàn đại dương để mua cho cô, cô lại còn không chịu nhận công của
hắn. (~~> Đại dương: một loại tiền >”
Tô Diêu đáp lễ bằng cách nhướn mày, tỏ vẻ đồng ý với Trì Thủy Mặc, đồng thời ném một cái nhìn khinh bỉ về phía Từ Hoãn.
Cuối cùng vẫn là Từ Hoãn hắn bại trận,
oán hận thốt: “Thật đúng là vợ chồng đồng tâm hợp lực khi dễ người ngoài a!” Cảm thán xong một câu, hắn xoay người lại uống rượu với những người khác tiếp.
Tô Diêu và Trì Thủy Mặc nghe được câu này bất chợt cùng đưa mắt nhìn nhau.
Sau đó cả hai cùng bật cười.
Cuộc gặp mặt vẫn kéo dài cho đến khuya.
Mọi người ăn cơm xong kéo nhau đi KTV, đợi KTV xong ra ngoài cũng đã nửa đêm.
Do thời gian không còn sớm nữa, cộng
thêm việc một số người nhà ở xa, cho nên cuối cùng chỉ còn lại Trì Thủy
Mặc, Từ Hoãn và Tô Diêu.
Trì Thủy Mặc lái xe đưa Tô Diêu về phòng trọ của cô, cô trước khi xuống xe cảm thấy không yên tâm bèn liếc nhìn
Từ Hoãn một cái: “Hắn không sao chứ?”
Mà nói qua cũng phải nói lại, lần này
quả thật mọi người đã được dịp “mở mang tầm mắt” khi thấy một Từ Hoãn
ngày thường vốn vô cùng xuất sắc, bây giờ lại chỉ uống mấy chén rượu đã
nằm lăn quay ra ghế sopha ngủ khò rồi. (Từ Hoãn: TT______TT Thanh danh
một đời của ta a!)
Trì Thủy Mặc vừa nghe đã hiểu ngay cô
muốn nói về cái gì, liền mỉm cười: “Hắn từ nhỏ đã vậy rồi, không cần lo
lắng, tôi sẽ đưa hắn về.”
Tô Diêu gật đầu: “Được, anh nhớ lái xe cẩn thận.” Dứt lời cô mở cửa xe bước xuống.
Trì Thủy Mặc nhanh tay ngăn cô lại: “Khoan đã, Tô Diêu, đưa điện thoại cho tôi mượn một chút.”
Tô Diêu đưa điện thoại di động ra, thấy hắn nhanh chóng bấm số rồi đưa trả lại cho cô.
“Số điện thoại của tôi, có thời gian nhớ liên lạc.”
Tô Diêu cười, ý bảo nhất định cô sẽ gọi, sau đó xuống xe.
Cho đến khi thấy cô đã đi vào nhà rồi, một lúc sau đèn trong phòng cũng được bật lên, Trì Thủy Mặc mới chậm rãi lái xe đi.
Trước khi liếc nhìn lại cửa sổ phòng trọ của cô lần nữa, hắn trong lòng thầm nghĩ: Tô Tô, một ngày nào đó anh
nhất định sẽ dùng một thân phận thích hợp, đường đường chính chính bước
vào nhà em.